Bạn trai ta là ma cà rồng

Chương 1 : Bạn trai ta là ma cà rồng

Thẩm Phỉ Phỉ lần đầu tiên gặp được Hà Lạc ở đại học Thành.   Lúc ấy anh đang làm nhân viên ở siêu thị đang bán táo đỏ, rõ ràng ở bên trong phòng, trên đầu lại đội cái mũ màu trắng nhìn rất ngu.   Hà Lạc trên mặt đeo một cái kính màu đen rất to, cho dù như vậy, cũng không giấu được sống mũi cao cùng nửa gương mặt tuấn tú của anh.   Một đống thiếu nữ bà bác vây ở quầy ăn thử , một bên cọ uống một bên lôi kéo anh tám chuyện, không bao lâu, liền đem toàn bộ táo đỏ ăn thử uống cạn sạch.   Cho dù như vậy, mọi người cũng không muốn bỏ qua cho con dê nhỏ này.   Không biết vị nữ sĩ nào đột nhiên vươn độc thủ, đem kính mắt dỡ xuống, tức khắc, một đôi mắt nâu sậm bị lộ trước mắt mọi người.   Quả nhiên là một đại soái ca tuấn tú ~   Trong đám người ồn ào tiếng kinh hô, bị vây quanh khiến trên mặt Hà Lạc lộ ra kinh hoảng thất thố, tay chân cũng không biết nên làm sao, đơn giản là con dê non rơi vào bầy sói.   Thẩm Phỉ Phỉ thấy anh đáng thương cực kỳ, nhưng vẫn không nhịn được bật cười.   " Đang cười gì vậy ?" Bạn thân từ phòng vệ sinh trở lại nhìn theo ánh mắt của cô nhìn một cái, " Ai yêu, anh đẹp trai nha "   " Cậu cảm thấy thế nào ?"  Thẩm Phỉ Phỉ hỏi bạn thân.   Bạn thân nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát, lắc đầu :"  Khá tốt, đáng tiếc tiểu thụ như vậy không phải gu của mình nha, Phỉ Phỉ thích à, cậu thử một lần đi ?"   " Hừm..... " Thẩm Phỉ Phỉ nhìn chòng chọc bên kia một hồi, thở dài một cái : " Tính sau đi "   " Làm sao, sợ không đánh lại các cô đó sao ?"   " Hì hì, quả thật có chút chút " Thẩm Phỉ Phỉ cào cào mặt mình, thản nhiên thừa nhận.   " Đó thật đúng là đáng tiếc nha, nhìn anh ta bị dọa, không biết còn có cơ hội gặp mặt lần sau không ~"   " Cho nên vẫn xem duyên phận đi "   Bạn thân cười đùa một hồi, đẩy xe đẩy rời đi.   —*—   Cách lần đầu tiên gặp mặt chênh lệch một tuần, Thẩm Phỉ Phỉ lần thứ hai gặp lại Hà Lạc, lần này là ở quầy đồ ăn.   Sau khi thi lên thạc sĩ, cô thuê tiểu khu rộng 70 mét vuông trong trung tâm thành phố.   Tiểu khu đối diện với làn dành cho người đi bộ, đi về phía tây 200m chính là chợ nông sản lớn nhất, từ trường học về xuống điểm buýt tiện đường đi mua đồ ăn về nhà nấu cơm hết sức thuận lợi.   Thẩm Phỉ Phỉ có chút thiếu máu, thời điểm ở nhà mẹ thường xuyên sẽ cho hầm táo đỏ hoặc là xào gan cùng tiết, vì hiện tại ra ở riêng, cô cũng dưỡng thành thói quen đi mua tiết  động vật về nhà nấu ăn.   Bởi vì tới quá muộn, tiết gà vịt tươi đều bị bán hết, Thẩm Phỉ Phỉ đi vào bên trong mấy quầy hàng, bỗng nhiên dừng ở một quầy không biết tại sao chỉ có bán tiết.   Thẩm Phỉ Phỉ nhìn vị trước mặt này.... Đeo tạp dề đen, mang bao tay, áo thun màu lam dính đầy vết đỏ sậm, muốn nói lại thôi.   Hà Lạc nhìn cô, chớp chớp mắt.   " Vị mỹ nữ này.... Cô muốn mua tiết vịt sao ? Vừa mới làm xong."   Thẩm Phỉ Phỉ cùng anh đối diện trong chốc lát, bỗng nhiên lại bật cười.   Hà Lạc : " ???"   " Ông chủ sao ~ "   Ánh mắt Thẩm Phỉ Phỉ chứa đầy ý cười, ngón tay chỉ vào vết máu bắn lên mặt anh nhìn thật đáng sợ.   " Anh cắt tiết vịt là chặt đầu nó sao? Trên mặt toàn là máu "   Hà Lạc hốt hoảng cầm khăn trên bàn dùng để lau máu và nước bẩn để lau mặt, kết quả làm cho mặt càng bẩn   Thẩm Phỉ Phỉ cảm thấy anh là dạng ngây thơ mờ mịt, lấy ra một gói khăn giấy đưa qua :" Đồ ngốc, dùng cái này đi "   " Cảm ơn..." Hà Lạc nhận khăn giấy, đem mặt miễn cưỡng lau sạch, mặt đầy cảm kích :" Người đẹp, cô thật tốt !"   " Được rồi được rồi, cho tôi một cân tiết vịt đi, thuận tiện giúp tôi cắt thành miếng được không ?"   " Được "   Hà Lạc cầm dao nhỏ cắt tiết vịt, một bên học những lời ông chủ tìm lời nói chuyện :" Người đẹp, cô năm nay bao nhiêu tuổi ?"   " Vừa mới tốt nghiệp thi lên thạc sĩ."   " Vậy, cái kia, có bạn trai sao ?"   Anh đem tiết vịt đặt lên cân, nhìn chằm chằm con số.   Thẩm Phỉ Phỉ nhìn anh khẩn trương căng thẳng, nghiêng đầu, cố ý tò mò hỏi : " Không có nha, làm sao, ông chủ muốn đuổi theo tôi sao ?"   " ?"   Tay Hà Lạc run lên, tiết vịt vừa cầm lên lại bị rơi xuống.   " A a a thật xin lỗi, tôi làm lại cho cô một phần !"   Hà Lạc lần nữa cầm khối tiết, an phận vùi đầu cắt, không dám học mấy bà bác không có việc gì tìm chuyện để nói.   Thẩm Phỉ Phỉ nhìn chắm chằm anh lông mi ngẫu nhiên chớp, môi hồng nhạt, não bổ có chút kỳ quái.   Có chút xấu hổ, lại có chút hưng phấn,  vành tai hồng hồng.   " Ông chủ mới mở quầy ?" Cô hỏi.   " A, đúng vậy "   Hà Lạc cắt tiết chậm lại, bổ sung :  " Ngày hôm trước mới mở "    " Cảm giác kỹ thuật cắt có chút lạ nha ?"   Hà Lạc khẩn trương nuốt nước miếng giải thích :" Đó là, đó là bởi vì tôi lúc học , còn không thuần thục..... Quả thực thật xin lỗi, có phải làm trễ thời gian của cô ?"   " Không sao, tôi không gấp đâu."   Thẩm Phỉ Phỉ nhìn ngón tay thon dài cầm dao của anh, dò xét mở miệng : " Tuần trước ở khu ăn thử của siêu thị nhân viên kia.... Là ông chủ sao ?"   Thấy thân thể anh bắt đầu cứng ngắc, trong lòng Thẩm Phỉ Phỉ hơi định, lập tức khoát tay giải thích : " Tôi chưa ăn đi ăn thử, chẳng qua thấy anh ở gần đó, cảm thấy bên đó rất náo nhiệt."   " Tôi cảm thấy, tôi thật sự không làm được cái đó..."   Anh tựa như muốn dùng tay phải sờ đầu, nhưng nhớ tới dao nhỏ trên tay, yên lặng thả xuống dưới.   Thẩm Phỉ Phỉ nhìn anh, cúi đầu quang minh chính đại cười trộm một hồi, bả vai run rẩy.   Hà Lạc ngượng ngùng đem tiết vịt đặt vào trong túi cho cô.   " Cái đó, tổng cộng ba miếng."   " Cám ơn ông chủ ~ "    Thẩm Phỉ Phỉ nhận túi, một đôi mắt sáng nhìn anh, đột nhiên hỏi : " Tôi tên Thẩm Phỉ Phỉ , ông chủ xưng hô như thế nào ?"   Hà Lạc nhìn cô, lỗ tai chậm dãi hồng lên.   " Tôi.. Tôi tên Hà Lạc "