Bạn trai ta là ma cà rồng

Chương 12 : Bạn trai ta là ma cà rồng

Buổi tối hôm đó hai người chia phòng ngủ.   Thẩm Phỉ Phỉ cũng không thể để cho Hà Lạc đi vào ngủ cùng cô, Hà Lạc nói, lấy tính tình của anh thì anh càng không thể nào biết nói lên loại chuyện như vậy .   Nhà mới khiến Thẩm Phỉ Phỉ có chút lạ giường, ở trong ổ chăn mềm mềm lăn qua lộn lại không có ngủ.   Không biết lăn lộn bao lâu, cô lấy ra di động nhìn thoáng qua, thì đã nửa đêm hơn một giờ .   Cầm di động lên liền không có biện pháp dừng lại, Thẩm Phỉ Phỉ lướt vòng bạn bè, bất tri bất giác đã đến hơn hai giờ.   Cô đem điện thoại để gối bên cạnh, từ trên giường ngồi dậy, chân sờ soạng tìm dép , tính toán đi WC.   Bởi vì gian phòng này không có WC, cô đành phải đi ra ngoài tìm, cũng may cô nhớ rõ vị trí toilet ở đâu .   Thẩm Phỉ Phỉ tay chân nhẹ nhàng, lúc đi qua phòng bếp, đột nhiên nghe thấy được tiếng vang thanh thúy của ly thủy tinh va chạm mặt bàn thủy tinh.   Người cô theo bản năng cứng lên, chân dính tại chỗ.   Trộm?   Hay Hà Lạc?   Cô nghiêng tai lắng nghe, giây tiếp theo nghe như tiếng ước chảy, sau đó tiếng thìa quấy, giống như có người đang pha sữa bò .   Người nửa đêm pha sữa bò uống tham lam như vậy , bởi vì đêm khuya, một chút tiếng động cũng bị phóng đại một cách dã man, toàn bộ phòng đều là thanh âm nuốt.   Hà Lạc nửa đêm đói bụng sao?   Thẩm Phỉ Phỉ khẽ meo meo đến gần phòng bếp, đi đến bên cửa kính , quả nhiên một dáng người màu đen quen thuộc.   Hà Lạc bưng cái ly quên mình mà uống, giống như nhấm nháp món ăn trân quý tối cao, thính giác nhạy bén cũng không để tâm nữa, cô lại gần cũng chưa phát hiện.   “Hà Lạc Lạc?”   Vì phòng ngừa dọa đến bạn trai, Thẩm Phỉ Phỉ nằm bò trên cửa nhỏ giọng kêu.   “Phốc —— khụ khụ khụ!!!” Vừa nghe đến tiếng của cô, một ngụm sữa bò? Nháy mắt phun đi ra ngoài, màu đậm chất lỏng phun đến dán vách tường màu trắng cùng cái bàn , sau đó chính là kinh thiên động địa tiếng ho khan   “A, thật xin lỗi!”   Thẩm Phỉ Phỉ bả vai run lên, cũng bị phản ứng của anh khiếp sợ, vỗ ngực đi qua suy nghĩ giúp anh thuận khí.   “Đừng khụ khụ khụ khụ, Phỉ Phỉ đừng tới đây !!”   Hà Lạc đem cái ly ném một bên, lau miệng một cái xông nhanh tới bắt được bả vai cô, ngăn cản bước chân cô.   “Em ra ngoài trước đi, để anh dọn cho sạch sẽ!” Anh đẩy cô ra ngoài phòng bếp, sau đó đóng lại cửa kính, khóa trái.   “???”   Thẩm Phỉ Phỉ choáng váng, ngây người trong chốc lát, giúp anh ở bên ngoài bật đèn.   Bang.   Cửa kính độ làm mờ rất cao, nhìn không thấy bóng dáng bên trong , chỉ có thể miễn cưỡng thấy bóng Hà Lạc bận rộn cùng trên tường một ít tựa như màu đỏ.   Thẩm Phỉ Phỉ cái mũi ngửi ngửi, cảm giác trong không khí có loại mùi kỳ quái.   “Hà Lạc Lạc, anh nửa đêm ăn vụng gì đó?”   Hà Lạc một bên dùng giẻ lau lung tung mà sát lau mặt bàn, một bên lắp bắp nói: “Không…… A! Anh chính là, nửa đêm đói bụng, pha ít đồ uống.”   “Thứ gì đó, em cũng muốn uống.”   “Không có…… Không có gì, cốc cuối cùng.” Ấp úng.   Thẩm Phỉ Phỉ cảm thấy có chút không thích hợp, nheo mắt lại.   “Nhưng em muốn biết anh uống gì cơ mà, cốc cuối cùng cũng không để lại cho em nếm thử, còn nửa đêm uống trộm…… Anh có phải không yêu em!”   “Anh yêu!”   Hà Lạc mở cửa kính ra, vẻ mặt chính trực, giải thích: “ Thật ra thì chẳng qua …… Đậu đỏ táo đỏ yến mạch mà thôi, có chút ăn ngon, em thật sự muốn ăn lần sau mua cho em!”   Thẩm Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng người, nhìn về phía trong phòng bếp.   Một mảnh trắng nõn, còn có mùi thơm của nước tẩy rửa.