Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 2
[Dòng thời gian là một tháng trước khi trở lại trường]
“Cảnh Lỵ, cậu đồng ý một lần sẽ chết à?”
Từ ngày khai giảng, Lâm Tuệ Vinh đã một lòng một dạ với Cảnh Lỵ cùng lớp. Hôm nay là lần thứ chín mươi chín tỏ tình thất bại trong suốt hai năm qua của cậu ta. Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi tuần cậu ta đều tỏ tình với cô một lần.
Mà mỗi một lần đều bị cô lạnh lùng từ chối.
Lâm Tuệ Vinh có thân hình cao lớn, mặt đẹp trai, xem như nam thần ngành quản lý. Nếu gã và Cảnh Lỵ đứng chung một chỗ, tất cả mọi người đều sẽ khen bọn họ là trai tài gái sắc.
Lâm Tuệ Vinh không có “tài”.
Ai cũng biết, đại học J đã thành lập hơn trăm năm, đứng thứ nhất trong các trường đại học tổng hợp ở tỉnh, sinh viên trúng tuyển đều là học sinh giỏi từ các nơi.
Thế nhưng, ngành quản lý khách sạn ban 2 lại có hai học tra, xếp hạng thành tích cả năm đều từ dưới cùng đếm lên. Hai người đó ——
Chính là Cảnh Lỵ và Lâm Tuệ Vinh.
Dù sao hai thứ tự bét bảng này cũng là bọn họ thay phiên nhau đứng.
Lâm Tuệ Vinh là học sinh thể dục thể thao xuất sắc, yêu cầu điểm văn hoá không cao, vì thế nhàn hạ vào đại học J.
Cha mẹ Cảnh Lỵ là du học sinh Mỹ, học cùng trường đại học, sau đó kết hôn, làm việc, còn đổi sang quốc tịch Mỹ. Sau khi sinh ra cô, công ty điều hai vợ chồng họ về nước quản lý chi nhánh trong nước, vì thế ngay từ khi còn nhỏ cô đã học ở Trung Quốc.
Tuy cha mẹ cô từng là du học sinh Mỹ, đều là người thông minh, nhưng cô lại là một học tra chính hiệu.
Vì có quốc tịch nước ngoài nên cô không cần tham gia kì thi đại học trong nước, mà trực tiếp tham gia kì thi dành cho du học sinh của đại học J, may mắn đề thi dễ hơn rất nhiều. Bởi vì cô học ở Trung Quốc từ lâu, tiếng Trung tốt hơn nhiều so với sinh viên nước ngoài, cộng thêm điểm tự nhiên khá nên trúng tuyển vào đại học J.
Nguyên nhân Cảnh Lỵ từ chối Lâm Tuệ Vinh là do thành tích của cậu ta quá kém, mà cô cũng chẳng khác gì. Cô sợ nếu hai người hẹn hò, mọi người sẽ chê cười họ là hai tên ngốc hợp nhau.
Từ nhỏ đến lớn Cảnh Lỵ đã thích hẹn hò với đại học bá, như vậy bạn trai học bá sẽ dạy cô học. Bởi vì thành tích của cô luôn không tốt, cha mẹ bận rộn không dạy cô làm bài. Bằng vào thành tích của cô, rất khó để vào được một trường cấp 3 tốt. Vậy nên trước khi lên đại học, cô chỉ gặp các nam sinh cấp 3 trình độ bình thường, chưa từng gặp học bá chân chính.
Ấn tượng về học bá của cô, đại khái giống như Giang Trực Thụ trong phim “Thơ Ngây”* vậy.
*Thơ Ngây ( 恶作剧之吻 ) là bộ phim truyền hình Đài Loan chuyển thể từ manga Itazura na Kiss của Tada Kaoru. Phim kể về chuyện tình của Viên Tương Cầm ( Lâm Y Thần thủ vai ), một nữ sinh lớp F hiền lành, lạc quan, giàu nghị lực và Giang Trực Thụ ( Trịnh Nguyên Sướng thủ vai ), thiên tài lớp A với chỉ số IQ 200, đẹp trai, lạnh lùng, luôn tự cho mình thông minh và xem thường những kẻ ngốc nghếch.
Vừa cao vừa đẹp trai, thành tích học tập siêu khủng!
Đại học J là đại học trăm năm, không thiếu nhất là học bá. Nhưng khi cô vào học mới biết, truyền thuyết đều gạt người!
Học bá này không hề có bộ dáng của Giang Trực Thụ!
Cùng năm với cô có một thủ khoa của tỉnh, học tại ban 1 khoa quản lý khách sạn ngay cách vách.
Khi cô mang theo tâm tình sùng bái sang lớp bên cạnh tìm thủ khoa tỉnh, nội tâm bị shock nặng, đại học bá lại như vậy ư!?
Tóc nấm hương buồn cười, đeo kính đen với phần tròng còn dày hơn đế bình rượu. Khai giảng vào cuối hè, đại học má mặc áo sơ mi chữ T màu vàng đất, quần sooc bóng rổ màu tím, đây là sự phối hợp màu sắc vô cùng xấu ----
Lúc ấy, Cảnh Lỵ đã nghĩ rằng: Ông trời thật công bằng, cho cậu tài năng tuyệt thế, bên ngoài nhất định sẽ có một ít khiếm khuyết.
Cũng giống như cô, ngoại hình xinh xắn ngọt ngào, nhưng cô lại không thông minh lắm.
“Sẽ chết!” Cảnh Lỵ đáp lời Lâm Tuệ Vinh.
Sau khi cô cự tuyệt cậu ta, tiếng chuông vào học vang lên, mọi người đã an vị chờ giáo sư đến. Bạn cùng phòng kiêm bạn tốt Lý Nhụy Hoa của cô không hiểu, hỏi: “Tại sao cậu không đồng ý Lâm Tuệ Vinh? Kỳ thật gã cũng rất tốt, đội viên đội bóng rổ quốc gia, đội cậu ta năm nay còn đạt quán quân CBA League. Nói không chừng sau này gã sẽ giống như Diêu Minh tiến vào NBA, trở thành cầu thủ nổi tiếng đó.“
“Sau này cậu ta có thành cầu thủ nổi tiếng hay không tớ không biết. Dù sao tớ không có hứng thú với nam sinh tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản.” Cảnh Lỵ tùy ý đọc sách giáo khoa, lơ đãng trả lời.
Với lại, cô mới một mét sáu, Lâm Tuệ Vinh cao hai mét mốt, đi cùng một chỗ phù hợp ư?
Cho dù hiện tại thịnh hành kiểu người yêu thấp bé đáng yêu, nhưng chênh lệch cỡ này thì đáng yêu không nổi!
Dù sao cô thấy mình và Lâm Tuệ Vinh, bất luận là ngoại hình hay tính cách đều không hợp nhau.
Lý Nhụy Hoa tò mò hỏi: “Vậy cậu thích nam sinh như nào?“
“Thành tích học tập siêu tốt…”
Lý Nhụy Hoa không nhịn được cười trêu: “Vậy cậu tính cùng Kinh Nhiên hẹn hò à? Cậu ta chính là thủ cao tỉnh có điểm cao nhất trong năm năm qua đấy.”
Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn Lý Nhụy Hoa, khó chịu nói: “Buồn cười lắm à?”
“Kỳ thật cậu và Kinh Nhiên rất xứng đôi, cậu xem đi, cậu ngốc cậu ta thông minh, cậu ta xấu cậu đẹp!”
“Đi chết đi, tớ với cậu phải tuyệt giao!”
Cảnh Lỵ đột nhiên nhớ tới buổi sáng cuối tuần kia, khi chạy bộ có một nam sinh tỏ tình với cô, sau khi cô từ chối thì gặp phải Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên đột nhiên nói cậu có điểm tuyệt đối toán cao cấp, cô mang vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu, cậu lại bổ sung thêm: “Cậu không phải vừa nói, muốn thành bạn trai cậu phải có điểm tuyệt đối toán cao cấp sao?“
Cô nghe xong, không hiểu sao mặt đỏ, không rõ nên đáp lời cậu như thế nào.
Câu nói kia của đại học bá là tỏ tình đúng không?
Nếu điều kiện nhận bạn trai của cô là điểm toán cao cấp, cô thật sự không tìm được lý do từ chối học bá. Nhưng nếu nói thẳng cậu rất xấu thì quá gây tổn thương rồi.
Cho nên cô vội vàng chạy trốn.
Sau khi tan học, Lâm Tuệ Vinh chặn đường Cảnh Lỵ .
Thân cao hai mét mốt đã che hết cửa phòng học.
Cậu ta từ trước đến nay không phải dạng người dễ trêu chọc, các sinh viên khác đều rời đi theo cửa sau.
“Lâm Tuệ Vinh, cậu lại muốn làm gì?“ Cảnh Lỵ từ đầu đã tức giận, hiện tại bị cậu ta chặn đường đã thấy vô cùng phiền, bất đắc dĩ hỏi cậu ta.
Lâm Tuệ Vinh là đội viên đội bóng rổ quốc gia, lại là cầu thủ của một câu lạc bộ, bình thường đều phải đi huấn luyện, cách vài ngày mới về trường một lần. Mỗi tuần trở về, việc thứ nhất cậu ta làm là tỏ tình với cô. Các sinh viên cùng năm thấy nhiều lần, đều nhận xét cậu ta là một người đàn ông si tình, nhưng nữ thần của cậu ta lại không có một chút tình cảm nào.
“Cảnh Lỵ, tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta đánh cược đi! Lần này thi cuối kì, nếu điểm tôi cao hơn cậu, cậu phải hẹn hò với tôi; tôi thấp điểm hơn cậu, từ nay về sau tôi không làm phiền cậu nữa.”
Cảnh Lỵ cảm thấy chủ ý này không tồi, nhưng mà có mạo hiểm nhất định. Nói về thành tích thì cô và Lâm Tuệ Vinh không khác nhau lắm. Mỗi lần xếp hạng, nếu không phải cô xếp hạng bét thì chính là cậu ta. Cho nên kết lần đánh cược này rất khó nói.
“Tại sao tôi phải hẹn hò với cậu? Tôi thà hẹn hò với Kinh Nhiên cũng không muốn cùng cậu hẹn hò!” Cảnh Lỵ cũng không biết vì sao mình lại nói ra lời này.
Lâm Tuệ Vinh ngây người một chút, cái này...cái này không giống với chủ ý mà bạn cùng ký túc xá của cậu ta đưa ra! Cậu ta cho rằng cô sẽ đáp ứng đánh cược này, ai ngờ cô lại nói thà ở bên Kinh Nhiên cũng không muốn ở bên cậu ta!
Khóe mắt Lâm Tuệ Vinh liếc về một góc phòng học, bạn cùng phòng của cậu ta phất tay ra hiệu. Cậu ta không hiểu ý, đây là muốn cậu ta tiếp tục đề tài này hay là bỏ của chạy lấy người.
Hẳn là tiếp tục đề tài rồi...
“Được, nếu cậu thua, cậu phải hẹn hò với Kinh Nhiên!”
“Hả?“ Cảnh Lỵ kinh ngạc nhìn Lâm Tuệ Vinh.
Cậu ta bị ấm đầu à? Đánh cược giữa bọn họ đâu có liên quan gì đến Kinh Nhiên?
Bạn cùng ký túc xá của cậu ta che mặt, rõ ràng là gọi cậu ta bỏ của chạy lấy người, vậy mà cậu ta lại đồng ý lần đánh cược ngu ngốc này. Như vậy, bất kể là thua hay thắng, Cảnh Lỵ cũng sẽ không hẹn hò với cậu ta.
Cậu bạn đi vào giữa hai người, giúp bạn của mình giải thích: “Ý của Tuệ Vinh là nếu cậu thua, cậu sẽ phải hẹn hò với Kinh Nhiên ba tháng. Nếu các cậu sau ba tháng chia tay, cậu nhất định phải hẹn hò với Lâm Tuệ Vinh!”
Cậu bạn tiếp tục dụ Cảnh Lỵ mắc câu: “Thật sự đánh cược này không tồi, chỉ cần cậu thắng, Tuệ Vinh sẽ không theo đuổi cậu nữa. Cậu thua cũng không sao, sau khi cậu hẹn hò với Kinh Nhiên ba tháng, Tuệ Vinh cũng đã chấp nhận buông rồi. Như vậy dù cậu thắng hay thua, Tuệ Vinh cũng sẽ không làm phiền nữa.”
Dù sao cô cũng không thông minh lắm, nghe bọn họ nói xong cảm thấy rất có lý, liền gật đầu đáp ứng rồi rời khỏi.
Lâm Tuệ Vinh trách bạn cùng phòng: “Tại sao các cậu lại nói như vậy? Cái gì mà bất luận cô ấy thắng thua, tôi đều buông tay?“
Cậu bạn giải thích: “Cậu không nghe thấy à? Nếu cô ấy thua, cô ấy phải hẹn hò với Kinh Nhiên ba tháng, sau đó phải cùng cậu hẹn hò.“
“Nhưng mà cô ấy vừa nói thà hẹn hò với Kinh Nhiên cũng không muốn hẹn hò với tớ!“
“Đó là lời nói khi tức giận của bọn con gái, cậu cũng tin à? Một người dễ nhìn, một người xấu tệ, cậu nghĩ cô ấy sẽ chọn ai?“
Lâm Tuệ Vinh cảm thấy rất có lý, tỏ vẻ đã hiểu: “Cậu nói đúng, vậy tiếp theo tớ phải làm thế nào?“
“Ôn tập thật tốt, đề cao thành tích, phải cao hơn Cảnh Lị.“
“Quá khó khăn!"
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ nhún vai, đi khỏi phòng học, chuẩn bị đi ăn cơm.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kì, mọi người nghỉ đông rồi lại về trường học. Cảnh Lỵ ở trong ký túc xá, dùng máy tính đăng nhập vào trang web trường tra thành tích, giống như vô tình, điểm toán cao cấp của cô lại thấp nhất khối. Thành tích tính trên toàn bộ khoa quản lý, hạng 400.
Cô lại xếp hạng bét, lần cá cược này cô thua.
Hai đối tượng hẹn hò là Kinh Nhiên và Lâm Tuệ Vinh...
Tại sao cô lại bị đẩy vào thế khó như vậy!?
Lâm Tuệ Vinh thích cô, nếu hẹn hò với gã, về sau không có cơ hội trốn thoát.
Vậy, chọn Kinh Nhiên...
Dù sao đại học bá có thể phụ đạo môn toán cao cấp cho cô….
Với lại, ba tháng cũng rất nhanh….
Nghĩ như vậy, cô không kịp mặc áo khoác đã chạy ra ngoài ký túc xá.
Hiện tại là chạng vạng, Kinh Nhiên hẳn vừa từ thư viện ra, nói không chừng trên đường còn gặp được cậu.
Cảnh Lỵ quả thực trên đường gặp Kinh Nhiên, cũng do cậu thật sự rất dễ nhận ra. Chiều cao một mét tám lăm, tóc nấm hương, kính đen, mặc một bộ đồng phục thể dục màu xanh đậm. Style này hoàn toàn không tương xứng với thế kỷ 21, cô có đôi lúc hoài nghi cậu là người từ những năm tám mươi xuyên qua, nếu không sao tạo hình lại già như vậy?
Cô chạy nhanh hết mức, vọt tới trước mặt đại học bá: “Bạn học Kinh Nhiên, cậu có thể hẹn hò với tớ không?”
Cậu ngây ngốc nhìn cô.
Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên không có phản ứng, nghĩ rằng cậu tính từ chối cô, sợ rằng sau đó mình phải hẹn hò với Lâm Tuệ Quang nên dồn dập hỏi lại: “Tớ hỏi, chúng ta có thể hẹn hò không?“
Cậu gật đầu: “Được!”
Cảnh Lỵ chưa có bạn trai bao giờ, không biết tiếp theo nên làm gì, hỏi: “Hiện tại cậu muốn làm gì?”
“Đi ăn cơm.”
“À…”
Hai người đều trầm mặc.
Kinh Nhiên hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Cảnh Lỵ lắc đầu.
Cậu hỏi tiếp: “Vậy chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Cô chần chừ một lúc, gật đầu.
Kinh Nhiên đi về phía trước, Cảnh Lỵ đuổi theo.
Lúc nãy đi ra rất vội vàng, cô không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len mỏng. Gió lạnh thổi qua, cô không khỏi hắt hơi, nói: “Lạnh quá.”
Cậu kéo khóa áo đồng phục thể dục lên tận cổ, bình thản nói: “May rằng tớ khi ra ngoài đã mặc thêm áo.”
Cảnh Lỵ : “. . . . . .”
Excuse me?
Chuyện kế tiếp không phải là bạn trai cởi áo khoác rồi khoác lên người bạn gái sao?
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
19 chương
53 chương
58 chương
22 chương
20 chương
62 chương