Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 1
Sáng sớm mùa đông, mặt trời vẫn còn chưa mọc, sắc trời ngoài cửa sổ tối mờ.
Trong ký túc xá nam, Kinh Nhiên nằm trên giường tầng thức giấc. Cậu ngồi bên mép giường, hai chân buông xuống, nhờ vào ưu thế chân dài mà lòng bàn chân cách mặt sàn không xa. Cậu nhảy xuống, sau đó đứng ổn định trên mặt sàn. Bên dưới giường là bàn học và tủ quần áo cá nhân, cậu đeo cái mắt kính gọng đen dày như vỏ chai bia vốn đặt trên bàn học lên, dựa vào ánh sáng mờ mờ mà mở tủ quần áo, lấy trang phục hàng ngày ra.
Đó là một bộ đồng phục thể dục màu xanh thẫm bằng vải cotton, mặc dù trông hơi già, nhưng lại thích hợp để chạy bộ mùa đông, cũng có thể giữ ấm nữa.
Sau khi rửa mặt xong, Kinh Nhiên đi vào sân thể dục.
Sớm đông khá lạnh, hơn nữa đang là cuối tuần, sinh viên thích chạy bộ có lẽ vẫn đang ngủ, sân thể dục không có mấy người. Cậu đeo tai nghe màu xanh, mở VOA News, bắt đầu chạy bộ.
Có hai sinh viên mới chạy ngang qua người cậu, thầm cười trộm. Cậu loáng thoáng nghe được vài câu như: "Kiểu tóc xấu quá.", hay "Anh ta giống tên ngốc quá."...
Kinh Nhiên nghe thấy nhưng không có phản ứng gì lớn cả. Nói đúng hơn, cậu không để ý đến việc người khác đánh giá bề ngoài của cậu thế nào.
Cha mẹ cậu bận rộn, từ nhỏ cậu đã sống với bà ngoại. Bà ngoại từng nói với cậu: " Con người, không cần quan tâm vẻ bên ngoài, quan trọng là nội tâm. "
Vì thế Kinh Nhiên chăm chỉ học tập, luôn đứng đầu lớp, sau đó trở thành thủ khoa đầu vào đại học của tỉnh, đậu vào đại học J.
Thành tích của cậu có thể chọn những ngành yêu cầu cao trong trường, có kỹ thuật chuyên ngành, ví dụ như toán học ứng dụng, vật lý học, hóa học. Nhưng học bá lại cố tình chọn một ngành hết sức bình thường - quản lý khách sạn.
Các giáo sư nghe xong đều rất sốc, cho dù đã lên năm ba vẫn có giáo sư mời cậu chuyển chuyên ngành.
"Bịch, bịch, bịch..." Đằng sau cậu vang lên tiếng bước chân theo quy luật.
Một bóng dáng xinh đẹp vượt qua Kinh Nhiên.
Bóng dáng nữ sinh nhỏ gầy, vóc dáng không cao lắm, đại khái một mét sáu. Tóc buộc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, cô mặc bộ quần áo thể thao bằng vải bông màu hồng nhạt xinh xắn, vô cùng gây chú ý với người khác.
Kinh Nhiên nhận ra nữ sinh kia, cô đã từng xuất hiện ở thư viện, cậu cũng hơi để ý cô.
Buổi sáng hôm đó, cậu học ở thư viện, cho đến giữa trưa mới nghỉ ngơi để đi ăn cơm. Cậu thu dọn sách vở xong, tầm năm sáu quyển, khá là nhiều, sau đó bê sách đi xuống cầu thang.
Ở cầu thang có hai nam sinh mặc quần áo thời thượng, vừa đi lên vừa đùa giỡn.
Trong đó có một nam sinh vô tình đụng phải Kinh Nhiên, cậu nhất thời không ôm kịp, toàn bộ sách trong ngực đều rơi xuống dưới sân trường. Cậu đưa tay đẩy mắt kính thủy tinh gọng đen trên mũi, nhìn hai nam sinh kia, có lẽ là đàn em nhỉ?
Kinh Nhiên còn chưa nói gì, nam sinh đó đã trưng ra bộ dạng trách mắng, giọng điệu ghét bỏ: "Anh đi đường không nhìn à?" Cậu ta phủi đầu vai vừa bị đụng phải cậu, giống như đụng phải cái gì đó dơ bẩn vậy.
Vẻ mặt Kinh Nhiên kinh ngạc...
Tam Quan đâu rồi?
Tiết tháo ở đâu?
Thế giới này làm sao vậy?
Hai nam sinh kia giống như nhìn thấy vi khuẩn, vội vàng rời khỏi cầu thang.
Kinh Nhiên đi xuống cầu thang, đứng ở trong sân trường, chuẩn bị nhặt sách giáo khoa trên mặt đất. Một hình dáng nho nhỏ còn ngồi xổm xuống nhanh hơn cậu, rất nhanh sau đó đã nhặt xong toàn bộ. Nữ sinh đứng lên, đưa một đống sách vở cho cậu, tươi cười ngọt ngào.
Nụ cười kia vô cùng đẹp, tựa như ánh mặt trời giữa trời đông, rất ấm áp.
"Của cậu này."
Kinh Nhiên chậm chạp nhận lấy sách.
Hình như hai mươi năm qua, chưa từng có một nữ sinh cùng tuổi nào chủ động mỉm cười với cậu.
Nữ sinh có mái tóc xoăn dài, trên người thoảng qua mùi sữa tắm dưỡng ẩm, ngửi thấy sẽ khiến người ta thoải mái. Ngũ quan của cô tinh xảo, trang điểm nhìn qua rất tự nhiên, tràn đầy sức sống. Bên dưới hàng lông mi cong cong là đôi mắt hạnh long lanh, cô liếc mắt nhìn sang, mang theo ý nghịch ngợm xen lẫn nghiền ngẫm. Khóe môi hơi cong lên, cô vẫn duy trì nụ cười xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết . . .
Kinh Nhiên luôn vùi đầu học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, giây phút này mới lần đầu thật sự nhìn một nữ sinh.
"Tạm biệt."
Cậu còn chưa kịp nói lời cảm ơn, cô đã vội vàng chạy lên cầu thang rời khỏi.
Mùi hương tự nhiên biến mất, tựa như tất cả chỉ là một giấc mơ...
Nữ sinh đó năm mấy?
Cô ấy học ngành nào?
Cô ấy thuộc ban nào?
Tên của cô ấy là gì?
Thật sự rất muốn biết . . .
Lần đầu tiên Kinh Nhiên có hứng thú với một nữ sinh như vậy. Cô giống như môn toán cao cấp cậu yêu thích nhất, cậu muốn một bước xóa bỏ tất cả xa lạ.
Chạng vạng cùng ngày, cậu cùng với bạn cùng phòng đi ăn cơm chiều. Họ có phong cách giống cậu, lôi thôi lếch thếch, mặc quần áo già hơn tuổi. Nhóm bọn họ vừa xuất hiện đã tạo ra cảm giác trạch nam vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ là nhóm người này ngoại trừ Kinh Nhiên là học bá, những người còn lại đều là trạch nam thích tiểu thuyết võng du.
Cậu lần nữa nhìn thấy nữ sinh ở thư viện đang tìm bàn ăn.
Tào Kiến Hoa hỏi: "Lão đại, cậu đang nhìn gì vậy?"
Bạn cùng phòng của cậu đều học chuyên ngành máy tính, chỉ có cậu là quản lý khách sạn. Nhưng khả năng học tập của cậu lại rất tốt, đọc sách một lần đã nhớ hết kiến thức trong đó, thường xuyên giúp bạn bè giải những bài tập khó. Dần dà nhóm bạn cùng phòng đều nhận cậu làm lão đại.
Tầm mắt Kinh Nhiên không rời khỏi người nữ sinh, hỏi: "Nữ sinh đó các cậu biết không?"
"Trời ạ, lão đại, cậu đùa tớ sao? Đây là bạn học lớp bên của cậu đó, tên Cảnh Lỵ. Cậu không biết ư?" Tào Kiến Hoa khó tin nhìn cậu.
Cậu mờ mịt: "Lớp bên cạnh tớ? Cậu sao lại biết sinh viên ngành quản lý khách sạn?"
"Đó là hoa khôi ngành quản lý, đứng thứ ba trên bảng xếp hạng mỹ nữ đại học J đó! Cậu đừng nói với tớ là cậu học ở đây ba năm rồi còn không biết hoa khôi là ai đấy nhé!"
Kinh Nhiên không nói gì, chỉ nhìn Cảnh Lỵ cầm khay thức ăn ngồi xuống bàn, nói chuyện phiếm với bạn bè, sau đó ăn cơm.
Hóa ra là hoa khôi, bảo sao xinh đẹp như vậy.
| Kết thúc hồi tưởng |
Cảnh Lỵ chạy về phía trước, đột nhiên bị một nam sinh ngăn lại.
Kinh Nhiên tò mò tới gần, tháo tai nghe màu xanh, lắng nghe đối thoại của bọn họ.
"Cảnh Lỵ tớ thích cậu đã lâu, mong cậu hẹn hò với tớ!" Nam sinh thẹn thùng tỏ tình với cô.
Cảnh Lỵ đột nhiên hỏi: "Môn toán cao cấp cậu thi được bao nhiêu điểm?"
Nam sinh có lẽ không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, ngượng ngùng trả lời: "Thi học kì được 61 điểm."
"Không được, quá ít, muốn làm bạn trai tôi, điểm toán cao cấp phải đạt tuyệt đối!"
Nam sinh nghe được những lời này, cảm thấy cô đang làm khó cậu ta. Cậu ta cũng là sinh viên của ngành quản lý khách sạn, ngành này tuy rằng là ngành kỹ thuật, nhưng đa số sinh viên khi còn học cấp ba đều thuộc khối xã hội, toán học tất nhiên sẽ kém hơn.
Điểm toán cao cấp tuyệt đối, đây chính là kỳ tích, Cảnh Lỵ vậy mà yêu cầu một nam sinh xã hội như vậy.
Nam sinh thẹn quá hóa giận: “Không muốn hẹn hò thì trực tiếp từ chối là được rồi, cần gì phải đưa ra yêu cầu khó khăn như vậy?"
Cậu ta nói xong liền chạy đi.
Cảnh Lỵ bất đức dĩ lắc đầu, cũng không còn tâm tình chạy bộ nữa. Xoay người, cô chuẩn bị đi về ký túc xá.
Kinh Nhiên vừa nãy đứng ở sau lưng cô, cô quay đầu lại thấy học bá đầu nấm lớp bên, hơi giật mình.
Cậu ta sao lại đứng ở đây?
Cuối cùng Cảnh Lỵ cũng không nghĩ nhiều, đi về ký túc xá.
Kinh Nhiên để ý cô hôm nay không trang điểm nhưng vẫn rất đẹp, cậu cũng ngửi thấy mùi sữa tắm dưỡng da như ngày đó. Hầu kết cậu vừa động, lần đầu tiên trong đời chủ động nói chuyện với nữ sinh cùng tuổi: "Tôi đạt điểm tuyệt đối toán cao cấp."
Cảnh Lỵ đúng lúc đi qua bên người cậu, dừng bước chân hỏi: "Cậu đang nói chuyện với tôi?"
Cậu gật đầu: "Phải."
"Điểm tuyệt đối thì sao?" Cô không nghĩ cậu sẽ khoe điểm toán cao cấp của mình, có chút khó chịu. Bởi vì cô học đại học J hơn hai năm, toán cao cấp luôn không đạt, thi lại vẫn vậy. Nên cô ghét nhất loại người khoe thành tích toán cao cấp với cô.
Kinh Nhiên nhắc nhở: "Cậu không phải vừa mới nói, nếu muốn làm bạn trai cậu, điểm toán cao cấp phải tuyệt đối sao?"
"Tôi..."
Chỉ thấy hai má Cảnh Lỵ đỏ lên, nói không nên lời, sau đó vội vàng chạy trốn.
Kinh Nhiên nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô, có chút mất mát.
Bà ngoại từng nói: "Con người, không cần quan tâm vẻ bên ngoài, quan trọng là nội tâm."
Cảnh Lỵ có lẽ một người coi trọng bề ngoài...
Không trách cô được, mỗi người đều có lựa chọn của mình.
Mà cậu, sau này đã gặp được một nữ sinh vì tài năng của cậu mà nguyện ý ở bên.
Thời gian trôi qua, kì nghỉ đông kết thúc, sinh viên về nhà đón năm mới đã quay lại trường, một học kì mới bắt đầu.
Sau khi hết kì nghỉ đông, Kinh Nhiên vẫn là bộ dáng ông cụ non, đầu nấm, đeo mắt kính dày gọng đen, mặc quần áo thể dục bằng vải cotton màu xanh đậm, ở thư viện làm bài tập tiếng Anh.
Bất tri bất giác đã tới hoàng hôn, cậu thu dọn sách vở, chuẩn bị rời khỏi thư viện.
"Bạn học Kinh Nhiên, cậu có thể hẹn hò với tớ không?"
Cảnh Lỵ không biết từ đâu đi tới, không hề phòng bị mà xuất hiện trước mặt cậu.
Cô ấy vừa nói gì?
Cậu không nghe rõ...
Kinh Nhiên chậm chạp nhìn Cảnh Lỵ.
Cô thấy cậu không có phản ứng, hỏidồn dập: "Tớ hỏi, chúng ta có thể hẹn hò không?"
Tuy rằng tháng hai là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn khá lạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng Kinh Nhiên lại thấy rất ấm áp.
Bà ngoại, bà nói đúng, con người không cần để tâm vẻ bề ngoài, quan trọng là nội tâm.
Kinh Nhiên gật đầu, đáp:
"Được!"
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
19 chương
53 chương
58 chương
22 chương
20 chương
62 chương