Editor: Hướng Nhật Quỳ Nghe xong, nét mặt Lý Hạo hơi thả lỏng. Một nữ quỷ đã khổ sổ chờ đợi hơn tám trăm năm, dù có là người dưng, nghe xong cũng không thể không cảm động, huống chi người nàng chờ lại là ông của kiếp trước. Vả lại chính nữ quỷ đã nói kiếp này ông vẫn chưa kết hôn, sau này cũng không định kết hôn, giữ một quỷ nữ bên cạnh cũng sẽ không gây trở ngại đến người khác. Quan trọng nhất là, vào lúc nữ quỷ nói mình đã hơn 800 tuổi, cảm giác tội lỗi trong lòng Lý Hạo cũng biến mất. Sau khi suy nghĩ một lược, ông đã có quyết định. Chẳng qua có vài lời nhất định phải nói rõ trước: “Cô có nghĩ tới chưa, cho dù người cô nói thật sự đã chuyển thế là tôi, nhưng nói một các nghiêm túc thì tôi và người đó không thể là cùng một người, cũng không có những ký ức chung của hai người. Vả lại sau khi đèn tắt, tôi cũng chẳng cách nào trao đổi với cô. Cô có thể nhìn thấy, nghe tôi nói chuyện, nhưng tôi cùng lắm chỉ có thể cảm nhận được cô đang ở ngay đây, mãi mãi không thể đáp lại cô.” Có thể nói, những lời của ông được phân tích quá cặn kẽ, đến cả Chung Minh Cẩn nghe xong cũng không khỏi nhìn ông một cái. Vốn tưởng sau khi nữ quỷ nghe thấy những lời này, cho dù không chùn bước cũng sẽ suy nghĩ lại. Nào ngờ nàng lại nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể ở bên chàng, dù chàng không nhìn thấy ta cũng không ngại. Ta dùng thời gian hơn tám trăm năm mới chờ được chàng, chờ thêm vài chục năm nữa cũng chẳng hề gì.” Nói xong những lời này, không chỉ Lý Hạo, cả khán giả như Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn cũng trầm mặc. Thấy sắc mặt ba người đều thấp thoáng vẻ quái lạ, quỷ nữ mới nhận ra lời mình nói với Lý Hạo nghĩa là gì. Nàng nhất thời sốt ruột, vội giải thích: “Không phải ta nguyền rủa chàng đâu, ta chỉ nói là ta có thể chờ.” “Tôi biết cô không có ý đó.” Lý Hạo cười động viên nàng: “Thật ra cũng không có gì không nói được, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện ai cũng phải trải qua mà.” Nụ cười này của ông khiến nữ quỷ không nói nên lời, mơ màng cười ngây ngốc với Lý Hạo, người ngoài như Lục Hoài Du nhìn vào cũng thấy đáng thương. Chẳng hiểu sao Lý Hạo lại dâng lên cảm giác chua xót, ông quay đầu một cách mất tự nhiên, thấp giọng lên tiếng: “Tôi còn chưa biết tên cô nữa.” “Vân Xu.” Nữ quỷ đáp: “Vân trong mây màu, Xu trong tĩnh nữ kỳ xu.” Đã đến nước này rồi, khỏi nói cũng hiểu Lý Hạo đã sớm dự định thế nào rồi. Lục Hoài Du cảm thấy họ mà nán lại thêm thì có hơi không biết điều, bèn kéo Chung Minh Cẩn đứng dậy: “Đạo diễn Lý, thời gian cũng chẳng còn sớm, chúng tôi về phòng mình trước đây.” Lý Hạo nghe xong cũng đứng dậy, sau khi nhìn Lục Hoài Du, lại nhìn cốc đèn dầu trên bàn, ông do dự nói: “Vậy đèn…” Vào lúc Lục Hoài Du kéo Chung Minh Cẩn đứng dậy, cậu đã biết chủ ý của anh là gì. Thế nên khi nghe Lý Hạo nói, cậu lập tức nói: “Nhớ phải trả lại tôi trước 12 giờ.” “Cảm ơn.” Lý Hạo và Vân Xu cùng đồng thanh, dưới ánh sáng mờ tối, vẻ mặt hai người gần như giống nhau như đúc. Lục Hoài Du há miệng, nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, ngược lại chỉ nói với đạo diễn Lý và Vân Xu đang muốn tiễn họ ra cửa: “Tự bọn tôi trở về được rồi, không cần tiễn.” Vì vậy Lý Hạo và Vân Xu lập tức đứng im tại chỗ, đến khi ra đến cửa, Lục Hoài Du không kiềm được quay đầu nhìn, dưới ngọn đèn dầu sáng tỏ, anh trông thấy bóng của hai người vẫn đúng song song, yên tĩnh lại hài hòa, tựa như vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng, rốt cuộc họ cũng tìm được linh hồn có thể cùng nhau đến thăm những người bạn vào đêm khuya. Đến khi ra khỏi phòng Lý Hạo, Lục Hoài Du không khỏi thở dài: “Lúc chiều tôi đã tìm chị Nguyễn hỏi thăm, chị ấy nói từ lúc đạo diễn Lý vào nghề đến nay, bên cạnh chẳng có một ai.” Chung Minh Cẩn ‘Ừ’ một tiếng, ý bảo anh tiếp tục. “Bây giờ có một người có thể bên cạnh ông ấy rồi, dù không phải người, nhưng thật ra cũng rất tốt.” Lục Hoài Du nói: “Ít nhất không còn lẻ loi một mình nữa.” Nói xong hai người cũng đã đến cửa phòng mình. Chung Minh Cẩn lấy thẻ mở cửa phòng, ý bảo Lục Hoài Du vào trước, đến khi hai người ngồi trong phòng rồi, cậu mới nhìn Lục Hoài Du và nói: “Cốc đèn dầu kia tôi vẫn luôn mang bên người.” “Tôi biết chứ.” Lục Hoài Du nhất thời chưa hiểu tại sao lại nhắc đến đèn dầu: “Rồi sao?” “Tôi sẽ nhỏ đi vào lúc rạng sáng, đèn dầu đó cũng sẽ nhỏ lại, thế nên không thể đưa cho người khác.” Chung Minh Cẩn nói: “Chờ tôi thu thập tài liệu một lần nữa sẽ làm thêm một cốc mới, đến lúc đó anh có thể đưa cốc mới đó cho họ.” Lúc cậu nói những lời này, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, không nhìn ra chút cảm xúc chập chờn nào. Lục Hoài Du như bị thứ gì đó bắn trúng, tim đập nhanh hơn, người anh thích sao mà đáng yêu thế hả trời! Chung Minh Cẩn thấy Lục Hoài Du cứ im lặng mãi, bèn nhẩm tính thời gian: “Bấc đèn của đèn dầu khá phiền toái, để thu thập đủ tài liệu phải mất ít nhất hơn nửa tháng, nhưng tôi sẽ mau chóng làm cho xong.” “Đừng gấp đừng gấp.” Lục Hoài Du vội ngăn: “Dù sao chúng ta cũng đâu thể đưa không, cậu vất vả như thế mới chuẩn bị đầy đủ được, phải lấy tiền chứ!” Chung Minh Cẩn cười: “Được, anh nói lấy tiền thì lấy tiền.” Sau khi hai người nhìn nhau một cái, Lục Hoài Du cười khà khà: “Ai mà ngờ mục đích ban đầu của chúng ta là khuyên cô ta rời đi, giờ còn phải chủ động cung cấp phương tiện để đạo diễn Lý giao lưu với cô ta nữa chứ.” “Cô ta đã đợi lâu lắm rồi.” Chung Minh Cẩn bình tĩnh nói. Lục Hoài Du im lặng thở dài: “Cũng không biết nếu người đàn ông trước kia biết người này thâm tình như vậy, còn trở thành công cụ khiến linh hồn người yêu bị giam cầm ở đây gần một ngàn năm, liệu có thà rằng chưa từng quen biết hay không.” Chung Minh Cẩn liếc nhìn Lục Hoài Du một cái rồi rũ mắt, gần như khẳng định: “Tôi nghĩ là có.” Lục Hoài Du thổn thức: “May mà đạo diễn Lý đi đến đâu cũng chấp nhận cô ấy, kết quả cũng không tính là quá tệ nhỉ.” “Ừm.” Hai người thảo luận vài câu rồi đều tự đi rửa mặt, sau đó thì diễn ra như mọi đêm, Chung Minh Cẩn đọc sách, Lục Hoài Du thì luyện vẽ bùa, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng thấp thoáng vẫn có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi. Hai phút trước 12 giờ, Lý Hạo mới đến gõ cửa trả đèn. Thấy dầu thấp mấy tiếng rồi mà vẫn chẳng hao bao nhiêu, ông mới do dự hỏi: “Đèn dầu có chế tác được không, hay chỉ có một cốc này trên đời?” “Chế tác được.” Lục Hoài Du đáp. Lý Hạo: “Vậy cậu hỏi Chung tiên sinh giúp tôi xem có thể bán cho tôi một cốc không?” “Được chứ.” Lục Hoài Du nói: “Chỉ là chế tạo khá phiền phức, sẽ không làm nhanh được đâu.” “Không sao cả, có được đã tốt lắm rồi.” Sau khi Lý Hạo rời đi chưa đầy 2 phút, ngay khi Lục Hoài Du trở về phòng của mình, anh lập tức nhận được thông báo chuyển khoản. Sau khi nhìn qua Chung Minh Cẩn, anh nói: “Đạo Lý gửi thù lao đến rồi, chúng ta mỗi người một nửa.” Chung Minh Cẩn vừa nằm xuống giường, nghe vậy cũng chẳng thèm nhấc đầu: “Để ở chỗ anh hết đi, mau đến đây ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa.” Nhận thù lao xong, sự việc cũng coi như đã được giải quyết. Trong tiềm thức Lục Hoài Du cho rằng hôm sau Lý Hạo sẽ rời đi, vậy nên hôm sau khi quay phim xong rồi trở về, lúc chạm mặt ở đại sảnh, anh còn sửng sốt hỏi: “Không phải đạo diễn Lý muốn ở đây chờ làm cho xong đèn dầu chứ?” “Cũng chưa hẳn.” Lý Hạo nói: “Khoảng thời gian này vốn là kỳ nghỉ phép của tôi, ở lại đây cũng như nhau thôi. Phong cảnh nơi đây không tệ, cô ấy cũng rất thích nên định sẽ ở đây chơi thêm một thời gian nữa.” “Vậy thì chúc hai người nghỉ phép vui vẻ.” Mấy ngày sau, Lục Hoài Du bận bịu quay phim nên cơ hội gặp mặt Lý Hạo không nhiều, nhưng anh biết trong khoảng thời gian này, ông đều dậy sớm ngắm bình minh, sẩm tối thì đi du thuyền, thậm chí còn chuẩn bị cổ cầm và văn phòng tứ bảo[1] trong phòng, thật sự rất vui vẻ. [1] Văn phòng tứ bảo [文房四寶]: nghĩa là bốn món đồ quý của chốn làm văn, trung gian chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật. Gồm có nghiên, bút lông, thỏi mực và giấy Tuyên. Tuy ngoài Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn ra, những người khác trong đoàn phim đều không biết bên cạnh ông còn một con quỷ luôn đi theo. Nhưng cuộc sống nhàn nhã thế này quả thật như đang sống trong một khách sạn, lại còn gây thù hận với những người đang vô cùng bận rộn của đoàn phim ‘Thiên Cực Thiểu Niên Hành’ nữa chứ. Người có thể nhìn thấy Vân Xu như Lục Hoài Du thì càng khổ hơn, lần nào cũng cảm thấy bản thân bị thồn một đống cơm chó. Nhất là lúc đi tán chuyện về, anh vô tình trông thấy đạo diễn Lý đang viết gì đó, liếc mắt một cái đã nhận ra đó đúng là thơ mà Vân Xu lấy ra buổi tối hôm đó. Anh không khỏi tấm tắc, nhưng đồng thời có được gợi ý. Có lẽ, anh cũng có thể dùng phương thức viết chữ để thổ lộ? Thông tin bây giờ đang ngày càng phát triển, nhịp sống lại nhanh, một bó hoa tươi, một buổi tối được chuẩn bị tỉ mỉ cũng được xem như trịnh trọng. Hơn nữa, dù không ở chung với nhau, vẫn có thể trực tiếp tỏ tình trên phần mềm chat. Tất nhiên phải có cả sự long trọng, nhưng nó không thích hợp với Lục Hoài Du, nếu như anh không nghĩ đến điều trên. Nhưng chữ viết thì mãi mãi không bao giờ phai màu, dù đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng khi nhìn lại vẫn sẽ khiến người viết nó nhớ lại cảm xúc khi đó một lần nữa. Sau khi có biện pháp, Lục Hoài Du lập tức hành động. Hành văn của anh không được tốt lắm, nhưng vào thời điểm như thế này không cần hành văn tốt quá đâu, chỉ cần bộc lộ cảm xúc chân thật nhất nơi đáy lòng là đủ rồi. Thứ duy nhất được là trở ngại, đó là anh rất bận rộn với việc quay phim, một ngày đã có phần lớn thời gian như hình với bóng cùng Chung Minh Cẩn, muốn dành chút thời gian viết này viết nọ thật sự chẳng dễ dàng gì. Vì vậy mà một lá thư không tính là dài như thế, anh đã viết rồi xóa, sửa đi sửa lại, viết ròng rã ba ngày mới xong. Sau khi chép lại bản cuối cùng mà anh đã cố tình chuẩn bị trên giấy viết thư, Lục Hoài Du cẩn thận gấp giấy viết thư lại rồi niêm phong trong phong thư, đồng thời viết năm chữ “Chung Minh Cẩn thân mến” lên nơi đóng dấu. Thật ra anh vốn muốn viết “Nhóc dễ thương thân mến” hơn, nhưng anh cảm thấy lá thư đầu tiên vẫn nên trịnh trọng hơn mới phải. Sau khi chuẩn bị thư tình ổn thỏa, buổi tối vừa về khách sạn anh đã đưa cho Chung Minh Cẩn, nhưng không hề tiết lộ nội dung bên trong, thậm chí còn dặn: “Đến khi tuyết rơi cậu mới được xem.” Chung Minh Cẩn nhìn phong thư được niêm phong bằng sáp trong tay, trong lòng có thứ gì đó muốn trào ra, nhưng cậu vẫn khó mà tin được. Cuối cùng chỉ hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc: “Tại sao?” Bởi vì đó mới là thời điểm Chung Minh Cẩn hoàn toàn khôi phục hình dạng ban đầu, hoặc là vì cảm giác nghi thức nào đó. Lục Hoài Du không biết là nguyên nhân nào, nhưng nguyên nhân nào cũng chẳng thể nói vào lúc này, vì vậy anh chỉ nói: “Dù sao mấy ngày nữa là tuyết rơi rồi, đến lúc đó cậu sẽ biết.”