Edit: Bạch Lan Tửu   Trước đó hơn nửa tháng Hạ Ngữ Băng đã mua vé tàu cao tốc về Hàng Châu, ngày hai mươi chín tháng chạp sẽ về Hàng Châu cùng Hạ Tông Trạch đón năm mới.   Đây là lần đầu tiên Hạ Ngữ Băng đưa bạn trai về nhà ăn tết, vừa mới mẻ vừa ngọt ngào. Cô dựa vào bờ vai rộng lớn của Lâm Kiến Thâm, suốt hành trình sáu tiếng ngồi tàu cao tốc cũng chỉ như cái chớp mắt mà thôi.     Về đến nhà họ Hạ đã là tám giờ tối, Hạ Tông Trạch còn ở công ty họp thường niên, phải sau mười giờ tối mới có thể về nhà, nhưng đã dặn chị Lý trước, chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn nóng hổi, chờ đãi đôi tình nhân vừa đi đường xa trở về.   Hai người cơm nước xong thì tắm rửa, tắm rửa xong thì về phòng ngủ ân ân ái ái.   Hạ Ngữ Băng mặc áo ngủ, bọc chăn dựa vào đầu giường, đang đùa nghịch hạt giống cây dẫn hồn trong lòng bàn tay. Lâm Kiến Thâm xoa xoa đầu tóc sũng nước đẩy cửa tiến vào, ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: "Em muốn gặp mẹ em phải không?"   Bị nhìn thấu tâm tư, Hạ Ngữ Băng phản xạ có điều kiện mà siết chặt ngón tay, giữ lấy hạt giống có thể cho cô hy vọng như hoa trong gương trăng dưới nước. Một lát sau có lẽ cảm thấy làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, lại mở bàn tay ra, cau mày thở dài: "Em rất muốn thấy bà, chỉ là em nghĩ ba em càng cần nó hơn."   "Tôi biết tình cảm giữa chú Hạ và mẹ em rất sâu, chỉ là tôi không tán thành em đưa hạt giống này cho chú." Lâm Kiến Thâm nói: "Chú Hạ gặp được chuyển thế của mẹ em thì sẽ thế nào đây, bọn họ không thể ở bên nhau, cho ông hy vọng rồi lại dập tắt nó, không phải càng tàn nhẫn hơn sao?"   "Cho nên, em vẫn dơ dự đến giờ." Hạ Ngữ Băng nâng mắt lên hỏi: "Có phải em rất mâu thuẫn hay không?"   "Có một chút." Lâm Kiến Thâm thành thật nói.     "..." Hạ Ngữ Băng dở khóc dở cười: "Theo lẽ thường không phải anh nên an ủi em sao? Không nên đả kích người khác như vậy."   Lâm Kiến Thâm tràn đầy mong muốn cầu hoan lập tức ôm lấy cô, bàn tay ấm áp xoa xoa phía sau lưng cô, thấp giọng nói: "Được, an ủi em."   Mắt thấy Lâm Kiến Thâm càng ôm càng chặt, cái mũi cũng không thành thật mà ngửi tới ngửi lui trên cổ cô, Hạ Ngữ Băng giật cả mình, vội duỗi tay đẩy anh ra: "Anh thành thật một chút, lát nữa ba em sẽ về tới."   Lâm Kiến Thâm đành phải chưa đã thèm mà ngừng động tác lại. Hạ Ngữ Băng ở trong phòng xem video một lát, dưới lầu đã truyền đến tiếng mở cửa, là Hạ Tông Trạch đã trở về.   Hạ Ngữ Băng vội xốc chăn lên, xuống giường, lê đôi dép con thỏ đi xuống lầu, gọi: "Ba!"   Lâm Kiến Thâm cũng theo sát xuống lầu, hướng Hạ Tông Trạch, gọi: "Chú Hạ!"   "Đã về rồi à, ở thêm vài ngày rồi lại đi, ba càng già càng sợ cô độc, thường ngày một mình ba ở căn nhà lớn như vậy rất tịch mịch." Hạ Tông Trạch cởi áo khoác treo lên giá áo, người mặc tây trang phẳng phiu cười cười với hai đứa nhỏ, tầm mắt dừng lại trên thịt khô lạp xưởng và hàng khô chất đống trên bàn trà: "Nha, mang theo nhiều đồ trở về vậy."   Hạ Ngữ Băng cướp nói: "Đều là Lâm Kiến Thâm chuẩn bị cho ba, anh ấy giúp người trong thôn làm thịt heo suốt một tuần, nhận được không ít thịt heo, toàn bộ đều làm thành thịt khô lạp xưởng đưa qua đây... A đúng rồi, bánh dày này cũng là anh ấy tự tay giã, chỉ là mang đến không nhiều lắm, sợ dạ dày ba yếu không tiêu hóa được nhiều."   Lâm Kiến Thâm liếc cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch: "Phần lớn đều là Tiểu Ngữ làm, con chỉ giúp một chút."   Đôi tình nhân nhỏ này còn chưa kết hôn đâu, đã học cách thổi phồng lẫn nhau, Hạ Tông Trạch cảm thấy không khí xung quanh đều thành màu hồng phấn bay bay cả rồi, chỉ chừa lại một người đàn ông góa bụa là ông đây là không hợp thôi. Chỉ là đối với một người cha, còn có gì có thể so sánh được với việc con gái vui vẻ, cười càng nhiều đây?   "Được rồi, tâm ý của các con ba nhận. Sau này đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy." Hạ Tông Trạch kéo kéo cà vạt, thấy Hạ Ngữ Băng đứng ở trước mắt muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Có chuyện gì muốn nói à?"   Tay đặt sau lưng của Hạ Ngữ Băng nắm chặt, lòng bàn tay siết chặt hạt giống cây dẫn hồn đến đau. Nhưng hạt giống trong tay cô kia lại cực nóng, chung quy là vẫn không thể đưa ra.   "Không có gì." Hạ Ngữ Băng cười cười, cất hạt giống vào trong túi quần ngủ.   "Vậy đi ngủ sớm một chút, đừng mặc áo ngủ lắc lư khắp nơi, cẩn thận cảm lạnh." Hạ Tông Trạch đứng dậy, vỗ vỗ bả vai cô, xoay người lên lầu.   "Không phải em định đưa hạt giống cây dẫn hồn cho chú Hạ à?" Hạ Tông Trạch đi rồi, Lâm Kiến Thâm mới nghi hoặc hỏi.   "Em đổi ý rồi, anh nói đúng, mặc dù ba gặp được chuyển thế của mẹ, cũng không cách nào cùng một cô bé mười mấy tuổi nối lại tiền duyên." Hạ Ngữ Băng thấp giọng nói: "Ngoại trừ gợi lại chuyện cũ thương tâm của ba, thì có lợi ích gì đâu?"   Đêm khuya, phòng ngủ của Hạ Ngữ Băng chỉ bật một cây đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, trong không khí tràn ngập một mùi hương của giấy bồi cháy. Lâm Kiến Thâm nhìn Hạ Ngữ Băng bỏ hạt giống dẫn hồn vào trong ly nước trong rải lên tro đốt giấy ghi sinh thần bát tự của Lâm Miểu, trầm giọng hỏi: "Em quyết định rồi?"   Giấy bồi vào trong nước, nháy mắt bị hạt giống hấp thụ, hạt giống như là đang hấp thụ chất dinh dưỡng mà sáng lên một ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, một mầm non từ trong vỏ chui ra, run run rẩy rẩy mà lộ ra đầu. Hạ Ngữ Băng đặt ly thủy tinh lên tủ lùn cạnh đầu giường, gật gật đầu nói: "Coi như là cầu một chút an tâm đi, em muốn xem dáng vẻ hiện tại của bà thế nào, sống có tốt không."   Mầm xanh kia còn đang tiếp tục phát triển, Lâm Kiến Thâm không nói thêm nữa, chỉ nắm lấy tay Hạ Ngữ Băng, hôn lên trán cô một cái: "Ngủ đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."   Nhắm mắt lại, cô như tiến vào một thế giới khác, trong lúc mơ màng nhìn thấy người mà cô muốn gặp nhất.   Mộng, mênh mông vô bờ, cảnh trong mơ đều màu đen.   Hạ Ngữ Băng không nhớ rõ bản thân mình đã chạy vội trong mộng bao lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy phía trước có ánh sáng, cô mừng như điên, nghiêng ngả lảo đảo mà vội chạy qua, lại lần nữa tiến vào một nơi xa lạ, xung quanh đều là hình ảnh màu vàng cổ xưa.    Như là cảnh tượng hồi ức trong điện ảnh, tông màu ấm, tiếng người ồn ào, bóng dáng mơ mơ hồ hồ, vườn trường đại học xa lạ mà lại quen thuộc, xung quanh lui tới đều là nam nữ trẻ tuổi mặc áo sơ mi và quần jeans ống loe, chỉ có một dáng hình yểu điệu rõ ràng như thế.   Tóc dài cuộn sóng, sườn xám xa hoa cắt may vừa người, trang điểm tinh xảo nhẹ nhàng, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này đạp lên ánh mặt trời màu vàng nhạt đầy đất mà từ từ đi tới, thanh nhã lịch sự, đẹp đến kinh động muôn phương.   Chỉ liếc mắt một cái Hạ Ngữ Băng đã ươn ướt đôi mắt.   Lâm Miểu, là mẹ cô.   Ghi chú: Chương này có những đoạn nói về Hạ Tông Trạch và Lâm Miểu thời trẻ nên Lan xin để ngôi dẫn chuyện của những đoạn đó là anh và cô ấy nhé. Cảm ơn mọi người!     Đây hẳn là ký ức thuộc về Lâm Miểu. Trong trí nhớ bà vẫn trẻ trung, nhìn qua không lớn hơn Hạ Ngữ Băng mấy tuổi, giống như là thấm ướt ưu nhã, toàn thân lộ ra một loại mỹ lệ tinh xảo. Trong tay cô ấy cầm một túi văn kiện bằng da, giày cao gót có tiết tấu gõ trên mặt đất, chỗ xẻ tà của sườn xám lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn xinh đẹp, ưu nhã tự tin cất bước trên con đường rợp bóng cây của vườn trường, thường xuyên có nam sinh nữ sinh vui cười đi qua, khom lưng chào hỏi, mà cô ấy tất sẽ khẽ cười đáp lại.   Rầm---   Đột nhiên có một thiếu niên lao đến làm mất đi sự yên tĩnh như tranh thủy mặc của hồi ức, Lâm Miểu bị va chạm khiến cho văn kiện trên tay rơi đầy đất, giấy trắng bay tán loạn đầy trời, thiếu niên nâng tay lau khóe miệng bầm tím, thấp giọng mắng: "Mẹ nó..."   Một câu mắng này thật sự rất nhẹ, còn như là mắng được một nửa thì ngừng, nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng.   Thiếu niên nhìn cô gái xinh đẹp đang chấn kinh trước mặt, nao nao, lạnh lẽo trong đáy mắt hơi rút đi, lệ khí toàn thân còn chưa kịp bùng nổ đã hành quân lặng lẽ.   Hạ Ngữ Băng đang đứng bàng quan ở một bên quả thực không thể tin được hai mắt của chính mình. Hóa ra khi ba còn trẻ, lại là một người khiến người ta e ngại như vậy?   Không tệ, tuy rằng thiếu niên trước mặt Lâm Miểu có khuôn mặt ngây ngô, nhưng đích đích xác xác là dáng vẻ của Hạ Tông trạch... Đây hẳn là lần đầu tiên Hạ Tông Trạch và Lâm Miểu gặp mặt.   Lâm Miểu sửng sốt một lát rồi phục hồi lại tinh thần, chân phải lui về sau một bước, ấn sườn xám ngồi xổm xuống, nhặt lại văn kiện tư liệu rơi trên mặt đất. Ánh mặt trời ngày đó vừa lúc đem làn da trắng tuyết của Lâm Miểu mạ thành như ngọc ấm màu vàng, tóc dài màu đen phủ từ trên vai xuống, tản ra ánh sáng nhu hòa tinh tế.   Sau một lúc lâu Hạ Tông Trạch nhìn chằm chằm Lâm Miểu, anh cũng ngồi xuống giúp cô ấy sửa sang lại tự liệu rơi trên mặt đất, từ đầu đến cuối không có lời lẽ dư thừa, trầm mặc mà sắc bén.   Thiếu niên có ngón tay thon dài thật xinh đẹp, nhưng lại bị thương rồi kết vảy, động tác sửa sang lại tư liệu của Lâm Miểu chậm lại. Cô ấy nâng hàng mi vừa dài vừa cong lên, nhìn thoáng qua khuôn mặt quá mức anh tuấn sắc bén của Hạ Tông Trạch, cuối cùng nhẹ nhàng chỉ chỉ miệng mình, nói: "Vết thương của em là chuyện gì xảy ra?"   Hạ Tông Trạch hừ một tiếng: "Không có việc gì, đụng vào mặt thôi."   Lâm Miểu dĩ nhiên không tin, cô chỉnh mấy trang tư liệu cuối cùng lại gọn gàng rồi mới mỉm cười nói: "Có việc không cần mạnh mẽ chống đối, tìm giáo viên phụ trách."   Hạ Tông Trạch cười nhạo trong lòng. Ngay cả viện trưởng còn không làm gì được anh, giáo viên phụ trách có ích lợi gì?   Nhưng cô gái trước mặt quá tinh xảo lóa mắt, cuối cùng lời nói khắc nghiệt vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.   "Này." Trong chớp mắt khi Lâm Miểu xoay người, thiếu niên đút tay vào túi quần, lãnh khốc mà gọi cô lại: "Hạ Tông Trạch ngành Tài chính khóa chín mốt[1], còn cô? Học trường nào? Là học tỷ hay là học muội vậy?"   [1] Chín mốt ở đây là chỉ năm nhập trường của sinh viên.   Lâm Miểu sửng sốt trong chốc lát, mới bật cười.   Hai nam sinh đi chơi bóng rổ đi qua bên cạnh anh, cười chào hỏi Lâm Miểu: "Cô giáo Lâm, chào cô ạ."   "Chào các em." Lâm Miểu gật đầu với hai người họ, vừa quay đầu nhìn lại, thiếu niên mới vừa rồi còn kiêu ngạo lãnh khốc đã đỏ bừng hai tai.   Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nhìn lướt qua cũng chỉ tầm tuổi anh, thế nhưng... lại là cô giáo!   Trước khi tan tầm Lâm Miểu đem tư liệu đến văn phòng giáo viên, rất nhanh đã quên đi thiếu niên anh tuấn bèo nước gặp nhau kia không còn một mảnh, mãi cho đến khi cô ấy thay một giáo viên bệnh nặng lên lớp môn tự chọn nửa học kỳ, trên bục giảng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà lại xa lạ.   Thiếu niên anh tuấn lãnh khốc kia ngồi ở dãy cuối, tầm mắt lướt qua đám người đen nghìn nghịt mà đối diện với cô, sắc bén mà trực tiếp. Anh tựa như rất nghiêm túc, thỉnh thoảng chuyển dịch bút bi trong tay ghi chép nhanh, sau đó Lâm Miểu mới biết được, anh chỉ có nhìn cô nhìn đến nghiêm túc, bên trong vở ghi chép cũng không phải bài giảng gì đó mà đều là ký họa về cô.   "Ngành Tài chính khóa chín mốt có phải có một nam sinh tên là Hạ Tông Trạch?" Sau khi tan tầm, Lâm Miểu nhìn cái tên nào đó trong danh sách sinh viên môn tự chọn, hỏi một câu như thế.   Nữ đồng nghiệp thò mặt đầy vẻ bát quái qua, thần thần bí bí mà nói: "Nha, Hạ Tông Trạch đó, là sinh viên của ngành Tài chính đấy! Chỉ là nghe nói không dễ chọc, không trận đánh nhau nào là không có mặt cậu ta, nếu không phải trong nhà có chút bối cảnh thì e là đã sớm bị đuổi học rồi."   "Kém như vậy sao?"   "Cũng... không tính là kém cỏi đi, tuy rằng khiến người ta đau đầu nhưng hình như thành tích không tệ đi. A, cô giáo Lâm sao đột nhiên lại chú ý đến sinh viên ngành Tài chính đây?"   "Cậu ta chọn lớp của tôi." Lâm Miểu khép danh sách lại, nhẹ giọng hỏi: "Không nghe quản giáo như vậy, người trong nhà không biết sao?"   "Biết chứ, biết thì có ích gì?" Nữ đồng nghiệp cười châm chọc: "Con riêng thôi mà, ba cậu ta chỉ quản sinh không quản dưỡng."