Edit: Yuzu   Lúc Lâm Kiến Thâm chạy bộ buổi sáng về chỉ thấy Hạ Ngữ Băng mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt, đang hồng hộc trong phòng bếp.   Công việc thủ công tốn thời gian và công sức, hẳn là cô đã thức dậy được một lúc, chóp mũi và mặt đều dính bột mì, dáng vẻ cụp mắt làm việc lại có vài phần đáng yêu.   Thấy Lâm Kiến Thâm trở về, mắt cô sáng lên, luống cuống mở nắp nồi nước, trong miệng hô: "Anh, chờ mười lăm phút nữa là có thể ăn."   Hôm nay cô vô cùng nhiệt tình, Lâm Kiến Thâm hơi nghi ngờ một chút, vẫn chưa liên hệ hôm nay với một dịp đặc biệt nào.   Khi anh tắm xong đi ra, vừa lúc Hạ Ngữ Băng đặt tô mì nóng hầm hập lên bàn, còn thân thiết lấy đũa cho anh. Lâm Kiến Thâm ngồi xuống bàn ăn, tô mì này rõ ràng tốn không ít tâm tư, nước mì trong suốt, sợi mì dai mềm, bên trên còn có rau, thịt lợn béo và mỏng, còn có trứng luộc vừa tới, mùi thơm dậy lên bốn phía.   Lâm Kiến Thâm dùng chiếc đũa đâm đâm quả trứng, thấy Hạ Ngữ Băng nhìn mình chằm chằm không nháy mắt, trong mắt lấp lánh mong đợi, anh chần chờ một lát, mới hỏi: "Hạ Ngữ Băng, có phải em có chuyện gì cần tôi giúp hay không?"   Hạ Ngữ Băng không ngờ anh mở miệng nói một câu như vậy, nhất thời sửng sốt, mờ mịt nói: "Gì?"   Lâm Kiến Thâm trộn trộn lên, thấp giọng nói câu: "Tự dưng lấy lòng."   Hạ Ngữ Băng lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, cô không nói gì, lát sau chưa từ bỏ ý định hỏi: "Lâm Kiến Thâm, anh không nhớ hôm nay là ngày mấy hả?"   Lâm Kiến Thâm ngẩn ra, hỏi lại: "Ngày mấy?"   Dáng vẻ ngơ ngẩn của anh không giống như là đang giả bộ, mà đúng là không biết thật. Hạ Ngữ Băng nhất thời có chút thất bại, nghĩ thầm mình đã chuẩn bị trước một tháng để cho anh một ngày sinh nhật thật kinh ngạc và vui vẻ, vô số lần ảo tưởng anh sẽ có biểu hiện gì khi nhận được sự chúc phúc được chuẩn bị tỉ mỉ ngay từ sáng này, nào ngờ anh lại không nhớ sinh nhật của mình... Như thế này thì sao chơi tiếp?   Cảm nhận được sự mất mát của Hạ Ngữ Băng, Lâm Kiến Thâm không khỏi có chút bất an, để đũa xuống đứng lên nói: "Tôi đi xem lịch."   "Ấy, đừng." Hạ Ngữ Băng đè cánh tay anh lại, hít sau một cái, nói: "Ngày mì thế giới, cho nên nấu mì cho anh, ăn đi!"   Lâm Kiến Thâm hiển nhiên không tin: "Có ngày lễ như vậy hả?"   "Có ngày đọc sách thế giới, ngày lương thực thế giới, tại sao lại không thể có ngày mì thế giới?" Hạ Ngữ Băng nói một hồi lại tự chọc cười mình, cô khoát tay: "Nhân lúc còn nóng ăn đi, ăn hết toàn bộ."   Đến trưa sau khi ăn cơm qua loa, Hạ Ngữ Băng lại trốn ở phòng bếp đinh đinh đang đang làm cái gì đó, Lâm Kiến Thâm đi ngang qua vài lần, tò mò muốn vào xem một chút, đều bị Hạ Ngữ Băng chặn ở cửa phòng bếp, chỉ nói mình đang nghiên cứu món ngọt mới, không cho anh vào.   Tuy rằng Lâm Kiến Thâm vô cùng hồ nghi, nhưng cũng không nói gì, kéo áo lên lau mồ hôi, ra cửa xử lý vườn rau.   Mãi đến buổi chiều, lúc ở trong rừng trúc cho gà ăn, Lâm Kiến Thâm lại thấy Hạ Ngữ Băng lén lút bưng nồi chén xô chậu ra sân sau, ngồi trước lò nhóm lửa. rõ ràng là cô không quen làm loại việc này, bị sặc khói đến mức ho khan.   Lâm Kiến Thâm hơi bận tâm, vô thức đi về phía cô hai bước, lại chậm rãi dừng lại, cuối cùng vẫn im lặng rãi bắp viên trên mặt đất, dẫn một đám gà mái ríu tít lịch phịch chạy qua.   Anh muốn nhìn thử xem, Hạ Ngữ Băng lại đùa cái gì.   Hạ Ngữ Băng ở bên cái lò nửa giờ, sau đó rút hai cái chậu bánh ngọt thơm lừng ra khỏi lò-- dường như quá nóng lòng nên bị phỏng cả tay.   Lâm Kiến Thâm căng thẳng, anh từ trong rừng trúc đi tới, đẩy hàng rào ở sân sau ra. Hạ Ngữ Băng nghe được động tĩnh, giật mình xoay người giấu vật vừa mới nướng ra sau lưng, cảnh giác nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại ở đây?"   Cả ngày hôm nay Hạ Ngữ Băng cứ là lạ, cũng không kề cận mình như bình thường, cứ tự chơi một mình. Lâm Kiến Thâm kiềm chế chút mất mác ở đáy lòng, tầm mắt rơi vào cánh tay đang giấu sau lưng của cô: "Tay em, không sao chứ?"   "Hả? Không sao không sao." Hạ Ngữ Băng trả lời có lệ rồi giục anh: "Anh mau đi lên lầu, không được nhìn lén."   Loại không khí thần thần bí bí, lén la lén lút này kéo dài đến tận lúc màn đêm buông xuống, Lâm Kiến Thâm nằm trên giường đọc sách, một tay gối đầu, nghe tiếng hỉ thước ríu rít ngoài cửa sổ mới chợt nhớ tới: Hôm nay là mùng bảy tháng bảy.   Hèn gì...   Anh ngồi dậy, kéo cửa phòng ra nói: "Hạ Ngữ Băng, tôi nhớ ra rồi..."   Ở cầu thang có một người đang đứng, không phải Hạ Ngữ Băng thì là ai?   Thừa dịp Lâm Kiến Thâm đang ngẩn người, Hạ Ngữ Băng ngoắc ngoắc anh, thần bí nói: "Anh, anh xuống đây!"   Lâm Kiến Thâm đã đoán được cô muốn làm gì, tuy rằng thiếu vài phần ngạc nhiên, nhưng trái tim rồng bình thản mấy trăm năm bỗng nhảy lên thình thịch, khóe miệng cong lên không thể đè lại, ý cười lan từ khóe miệng đến đuôi mày.   Anh kìm lòng không đặng sải đôi chân dài xuống lầu, đến khi đi tới bậc thang cuối cùng, Hạ Ngữ Băng chợt tắt đèn điện, bốn phía tối đen.   Một lát sau có ánh nến chập chờn trong phòng khách, Hạ Ngữ Băng cười đẩy Lâm Kiến Thâm về phía phòng khách, vừa đẩy vừa hát: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ ~ chúc anh sinh nhật vui vẻ ~ đương đương đương!"   Trên bàn trà trước ghế sa lông bày một cái bánh sinh nhật khoảng sáu tấc. Lâm Kiến Thâm cũng không biết cái bánh ga tô phủ kem và trân châu này chính là loại bánh kem đang thịnh hành, bằng cái lò không dễ khống chế nhiệt độ, Hạ Ngữ Băng đã làm hỏng hai cái bánh mới miễn cưỡng thành công một cái.   Anh chỉ biết, đây là cái bánh sinh nhật đầu tiên anh nhận được trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng của mình.   Từ ba năm trước, mùng bảy tháng bảy hàng năm, bà cũng chỉ nấu cho anh một bát mì trường thọ. Sau khi bà qua đời, ngay cả sinh nhật cũng bị anh cố gắng quên đi, nhưng không ngờ Hạ Ngữ Băng vẫn còn nhớ.   "Thật ra, mùng bảy tháng bảy cũng không phải sinh nhật của tôi." Ánh nến tỏa ra từ chiếc bánh ga-tô chiếu vào trong đôi mắt của Lâm Kiến Thâm, chiết xạ ra ánh sáng vô cùng thông suốt và ấm áp. Hầu kết anh giật giật, mí mắt rũ xuống chậm rãi nói: "Tôi không có sinh nhật, mùng bảy tháng bảy,  là ngày bà nhận tôi về nhà."   Giọng Lâm Kiến Thâm lành lạnh, xen lẫn đau thương không dễ phát hiện, bộc lộ tưởng nhớ của một đại yêu quái chứng kiến thế sự xoay vần với cuộc đời phù du của một con người.   Ánh trăng từ cửa sổ thủy tinh soi vào phòng, dịu dàng rải khắp mặt đất, như là sợ phá đi một giấc mộng đẹp. Ngay cả mèo già cũng muốn ăn, nó nhảy lên bàn ngửi bánh ga tô, Meo meo meo meo ô ô giúp vui.   Hạ Ngữ Băng ôm mèo già vào trong ngực, ngăn cái móng vuốt nỗ lực ăn vụng của nó, cười nói: "Không sao, trước kia là bà ngoại ở với anh, từ nay về sau, em sẽ mừng sinh nhật anh."   Tiếng nói vừa dứt, chẳng biết tại sao, hai người đồng thời ngẩn ra, trong lòng không khỏi tê dại, ánh mắt của người nói chuyện và người lắng nghe chạm nhau, sau khi nhìn thấy ánh nước trong mắt đối phương thì cùng di chuyển tầm mắt.   "Mau thổi nến và ước đi!" Hạ Ngữ Băng hắng giọng, buông mèo ra, cầm cái bánh bánh ga-tô sáu tấc lên, cẩn thận nâng lên trước mặt anh, trong ánh nến chập chờn giục anh: "Đây là nghi thức không thể thiếu trong sinh nhật."   Lâm Kiến Thâm nở nụ cười: "Yêu quái phải ước cái gì?" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lâm Kiến Thâm vẫn nhắm mắt, sau đó nhẹ nhàng phù một cái, thổi tắt ngọn nến.   Hạ Ngữ Băng mở đèn, trong phòng sáng rực. Cô hỏi: "Anh, anh ước cái gì vậy?"   "Không ước gì cả." Nói xong, Lâm Kiến Thâm cẩn thận dùng con dao nhỏ cắt bánh ga tô, kem lẫn vào hạt trân châu, nhìn giống như một trận tuyết lở.   "Lại gạt em, vừa rồi rõ ràng anh nhắm mắt cầu nguyện rồi." Nói xong Hạ Ngữ Băng lại cười khúc khích: "Ây da anh, lúc mới gặp em hỏi anh sinh năm nào, anh nói theo em là sinh năm chín mươi bảy...Thì ra bắt đầu từ đó anh đã nói dối không chớp mắt rồi."    Giả làm tiểu thịt tươi sinh năm chín bảy, không biết xấu hổ sao?   Ngược lại, Lâm Kiến Thâm rất thản nhiên: "Tôi cũng không nói là năm chín mươi bảy của thế kỷ nào, sinh năm chín trăm chín mươi bảy không được sao?"   "..." Lời này cũng không sai.   Hạ Ngữ Băng cũng không phản đối, cô nghẹn một hồi, mới gật đầu: "Được, quá được ấy chứ."   Lâm Kiến Thâm cắt một miếng bánh ga tô nhỏ cho cô, bởi vì là bánh ga tô tự làm, không có đĩa giấy, hai người dùng đĩa sứ để ăn. Hạ Ngữ Băng phân gần một nửa cho mèo già, thờ ơ hỏi: "Anh, anh sống bao lâu rồi?"   "Không biết, có lẽ khoảng một ngàn năm. Nhưng trước khi hóa hình tôi không có ký ức gì, có lẽ sống vô tri vô giác giống như hoa cỏ dã thú thông thường, mãi đến lúc hóa thành hình người mới có ký ức là trí tuệ. Dựa theo thời gian hóa hình mà nói, cũng khoảng hai, ba trăm năm."   Lâm Kiến Thâm nuốt miếng bánh ga tô trong miệng xuống, nhớ lại nói: "Lúc bà thu nhận tôi muốn đưa tôi vào sổ hộ khẩu, nhưng tôi không biết sinh nhật của mình, bà nói mình có một cháu gái, nhìn tôi cũng cỡ tuổi đó, nên đã xác định ngày sinh của tôi là vào đêm thất tịch năm chín mươi bảy."   "Anh còn vào sổ hộ khẩu của nhà họ Lâm bọn em sao?" Một con rồng thế nào lại vào hộ khẩu!   Giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô, Lâm Kiến Thâm liếm một ít kem dính trên khóe miệng, chậm rãi nói: "Bà nhờ quan hệ, nếu không thì không có hộ khẩu là không được." Nói xong Lâm Kiến Thâm đứng dậy lục trong ngăn tủ của tủ ti vi, lấy ra một tấm thẻ căn cước cho cô xem: "Em xem, loài người thật thú vị, mỗi người còn phải làm một tấm thẻ căn cước để chứng minh mình còn sống và dùng để đi ra ngoài, giống như thẻ bài của chó vậy."   "Thẻ căn cước không phải thẻ bài của chó, cám ơn!" Hạ Ngữ Băng nhận thẻ căn cước của anh, quả nhiên đăng kí ngày sinh là ngày 7 tháng 7 năm 1997, cô than thở: "Ảnh trong thẻ căn cước của anh nhìn đẹp thật! Là tấm hình đẹp nhất trong các thẻ căn cước mà em thấy!"   Lâm Kiến Thâm cũng không để cho cô nhìn, rút thẻ căn cước rút lại: "Cảm ơn, hình thẻ căn cước của em... Cũng không tệ."   Ba chữ Cũng không tệ nói rất chần chừ, vô cùng qua quýt, không có độ chân thật.   Hạ Ngữ Băng cắn miếng bánh ga tô, khẽ hừ một tiếng, chỉ chỉ cái hộp đóng gói rất đẹp trên bàn: "Này, quà cho anh."   Cô cố gắng bình tĩnh nói, Lâm Kiến Thâm cũng lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy: "Còn có quà?"   Anh mở ra xem, là mấy bộ quần áo nam theo phong cách cổ điển của Trung Quốc, chất vải mềm dễ chịu, thiết kế đơn giản trang nhã, từ mùa hè đến mùa thu đều vô cùng hoàn hảo, có thể thấy tốn không ít tâm tư.   Đầu ngón tay Lâm Kiến Thâm lướt qua chất liệu, dừng lại ở cái nút màu xanh đen, ánh mắt trầm lắng không rõ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.   Anh quay đầu, ngón tay không ngừng nhịp trên lớp vải, mỉm cười với Hạ Ngữ Băng, đôi môi hơi mở, hình như muốn nói câu gì đó, nhưng mà lời chưa ra khỏi miệng đã hóa thành ý cười.   Hạ Ngữ Băng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, như là không thèm để ý chút nào, hoặc như là vui đến mức không nói được, có chút đáng yêu. Xem ra hẳn là rất hài lòng.   "Mau mặc vào đi." Hạ Ngữ Băng vừa ăn bánh ga tô vừa ậm ờ nói, không ngừng dùng khóe mắt nhìn anh.   Lâm Kiến Thâm nâng mắt nhìn cô, tầm mắt dừng trên khóe miệng của cô rất lâu.   Hạ Ngữ Băng bị anh nhìn đến ngứa ngáy, vô thức lấy mu bàn tay chà chà gương mặt, hỏi: "Anh nhìn em xong chưa?"   "Khóe miệng em dính gì đó, chưa lau sạch." Lâm Kiến Thâm nói, vươn một ngón tay thon dài có lực tới, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi ướt át của cô: "Ở chỗ này."   Bất ngờ không kịp đề phòng.   Ngón tay dịu dàng như chiếc lông vũ phớt qua, triệt để thổi bay mặt hồ yên ả của Hạ Ngữ Băng. Nhất thời cô có chút bối rối, cả người như là bị điện giật, dường như khẽ run lên, giương mắt ngơ ngác nhìn anh, tựa hồ còn chưa nhận ra rốt cuộc là trong nháy mắt vừa rồi mình đang sợ cái gì...   Lâm Kiến Thâm cũng đã thu ngón tay về, lau lau ngón tay, hài lòng nói: "Bây giờ sạch rồi, em ăn gì mà giống như trẻ con... Em sao vậy?"   Hình ảnh của Hạ Ngữ Băng trong đôi mắt sạch sẽ thông suốt của anh hầu như không thể nào che giấu được, cô gục đầu xuống che đôi gò má đang nóng bừng của mình, vội ho một tiếng nói: "Không có gì."   "Em..."   Lâm Kiến Thâm mở miệng, nhưng ánh đèn trong phòng chớp lên một cái rồi tắt ngúm, xung quanh lại rơi vào bóng tối lần nữa.   "Chuyện gì vậy?" Bóng tốt đột nhiên ập tới, Hạ Ngữ Băng lo lắng đứng lên, nhưng không thấy gì mà đá phải góc bàn trà, cô lập tức chúi người về phía trước, rơi vào một lồng ngực ấm áp.   "Không sao chứ?" Hai người đều chỉ mặc áo mỏng ngắn tay, xúc cảm rất rõ ràng, lại bị khuếch đại vô hạn trong bóng tối tĩnh lặng. Lâm Kiến Thâm đỡ cô, giọng nói điềm tĩnh vang lên trên đỉnh đầu: "Có lẽ là do điện áp không ổn định, đứt cầu dao, tôi đi xem thử."   Lâm Kiến Thâm cầm đèn pin rồi đẩy cửa đi ra ngoài, Hạ Ngữ Băng đứng tại chỗ, cảm giác ấm áp trên tay vẫn còn.   Sống trong tháp ngà hai mươi mốt năm, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy một ánh sáng mặt trời, đó là một thế giới cô chưa bao giờ tiếp xúc...   Gọi là động lòng.   Hạ Ngữ Băng cũng không biết cái này có phải là cảm giác động lòng trong truyền thuyết hay không, nhưng ít nhất cô cũng hiểu rằng, với cô mà nói, sự chăm sóc của Lâm Kiến Thâm dành cho cô và sự chăm sóc của Hạ Tông Trạch dành cho cô, tuyệt đối là hai loại nhận thức khác nhau.   Tách tách --   Đèn được bật lên, ánh sáng đã trở lại, bao phủ những suy nghĩ mơ hồ của cô.   Lâm Kiến Thâm đi tới, đặt đèn pin trên tủ giày, đột nhiên anh nở một nụ cười rất nhạt: "Vừa rồi ngại chưa nói... Cám ơn em."   Hạ Ngữ Băng A một tiếng, không phản ứng kịp.   "Lần sinh nhật này, tôi rất thích." Anh nói.