Lương ngân sau khi nói xong lại " Đăng đăng đăng" chạy về dưới lầu, sau đó lại "Đăng đăng đăng" chạy lên lầu.
Trình Mạc Nhiễm nhìn cô gái nhỏ giống như con đà điểu chạy trốn, dường như không để ý hình tượng mà cười.
Lương Ngân vội vàng mở cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, tiếp đó tựa vào cánh cửa hồi phục tim mình trở lại, lúc này, lòng cô "Bùm bùm” nhảy nhảy, cô thầm nói với mình: nhất định là do chạy về sớm nên mới như vậy.
Lúc này Tang Vũ nghe tiếng nên mới tỉnh lại, xoa mắt nhập nhèm nhìn Lương Ngân nói: "Ngân Ngân, cậu đã về rồi? Tại sao mặt lại đỏ như vậy?"
Lương Ngân "Ừ, ngạch..." một tiếng, tiếp đó lại ngây ngô một chút không giải thích được, Tang Vũ cũng không còn quan tâm, đi một chuyến vào phòng vệ sinh rồi ngã đầu ngủ tiếp .
"Chị, chị mau đến xem! Nhanh lên một chút, chị!" Lương Ngân sáng sớm rời giường liền nghe tiếng Lương Ngôn ở trong tiệm gọi không ngừng. Cô muốn một chút nữa mới rời khỏi giường, cho nên, sau đó dọn dẹp xong gian phòng của mình, liền đáp lại Lương Ngôn, xuống trông tiệm.
Đột nhiên một đám lông mềm mại gì đó, "Hưu" hướng về phía cô chạy tới, Lương Ngân phản ứng rất nhanh, nhưng cuối cùng là vẫn không kịp tránh né, bị đồ vật kia phốc trúng, sợ hết hồn, "Ngao" một tiếng, Lương Ngôn cũng bị dọa.
"Lương chíp bông, đây là cái gì?" Lương Ngân vẫn lo lắng, nhìn về gương mặt kinh sợ đối diện, sắc mặt không phải là rất tốt của Lương Ngôn nói to.
"Nó là meo meo." Âm thanh rất nhỏ.
Mèo con kia cũng bị làm cho hoảng sợ, bị Lương Ngân làm cho kinh sợ lùi lại phía sau, liền yếu ớt trốn ở góc phòng nhỏ nhẹ "Meo meo" một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi nhìn, bị chủ nhân đối diện giáo huấn "Chủ nhân".
"Ta nói ngươi sáng sớm ở nơi này kêu loạn cái gì?" Giọng nói của Lương Ngân liền yếu đi một chút, cô là rất thích động vật nhỏ, chẳng qua là, cô bị hù dọa mà thôi.
"Cái đó, Ngôn Ngôn, buổi sáng cái đó có chút bực bội vì rời khỏi giường, cũng bị dọa sợ, em , em không cần dáng vẻ bị giáo huấn như vậy, chị cũng không phải mẹ em." Lương Ngân cảm thấy có chút xấu hổ.
"Chị, thật xin lỗi, em không phải cố ý, cái đó meo meo nó rất nghe lời, em cho là chị sẽ thích." Lương Ngôn nói ra âm thanh có một tí hèn nhát, điều này làm cho Lương Ngân càng thêm cảm thấy xấu hổ.
"Ai nha, mới sáng sớm hai chúng ta ở đây xin lỗi cái gì? Mau đưa tiểu đáng yêu kia tới cho chị nhìn một chút." Lương Ngân từ trước tới giờ cũng là người dễ chịu.
Lương Ngôn vừa nghe nói, chị hoàn toàn không trách cô, còn cầu xin cô ôm meo meo tới đây, trong lòng mừng rỡ, sau này xem ra meo meo không cần phải tìm chỗ ở rồi.
"Được rồi, hắc hắc."Lương Ngôn nói xong liền ôm lấy mèo con đáng thương ở trong góc phòng đang mong chờ hai người bọn họ, qua lại vuốt ve con mèo nhỏ êm ái này, mèo con thoải mái kêu meo meo, chọc cho Lương Ngân cười ha hả không ngừng.
"Lương Ngôn, meo meo này ở đâu ra vậy? Thật đáng yêu nha!" Lương Ngân nhận lấy meo meo ôm giống như một đứa con nít.
"A, là meo meo em nuôi lúc trước , mẹ em nói không cho nuôi, em liền nghĩ sẽ nuôi ở phòng ngủ , nhưng mà, hôm nọ có một bạn cùng phòng thừa dịp em đi vắng muốn đem meo meo ném xuống dưới lầu, em rất đau lòng, bây giờ không tìm được chỗ ở, em liền nghĩ đến trong tiệm, chị yên tâm meo meo rất biết điều, sẽ không nhảy lên nhảy xuống làm phá hư, cái đó... Chị có thể chứa chấp nó hay không?” Lương Ngôn nói vẫn có một tia hèn nhát, dù sao trong cuộc sống chị có ghét động vật hay không cô cũng không biết rõ.
"Được rồi, chị nghĩ là không sao, yên tâm đi, chị sẽ giúp em chăm sóc tốt cho meo meo, ngoài ra bình thường em cũng ở trong tiệm giúp một tay, đâu còn có cái tình ly biệt, cùng có thu hay không giữ lại nói đi? Em nói đúng không? Meo meo." Lương Ngân ôm mèo con, cực kỳ hiếm, trước kia khi mẹ còn sống đối với động vật bị dị ứng, cho nên lúc trước là không có cơ hội nuôi động vật nhỏ.
"Thật tốt quá, chị , em còn tưởng rằng chị sẽ không thích đấy!"
"Làm sao biết chứ? Meo meo đáng yêu như thế này, chị có lý do gì không thích đây? Có đúng hay không vậy, tiểu đáng yêu."
Meo Meo quả nhiên vui vẻ" Meo meo" một tiếng. Nó thích hai người chủ nhân này, cũng xinh đẹp như vậy. ( Nhất định là một con trai )
Buổi trưa, Vệ Nam gọi điện thoại tới hẹn Lương Ngân cùng đi ra ngoài ăn cơm, Lương Ngân hớn hở đồng ý, nhưng điều kiện duy nhất chính là mang theo Meo Meo và Lương Ngôn đi ăn cùng, dĩ nhiên, Vệ Nam căn bản là không có cách nào không thể không đồng ý.
"Chị, em không đi, người anh Vệ Nam mời đâu phải là em!" Lương Ngôn nói mếu .
" Mời người nào cũng vậy, chúng ta cũng đều gọi là anh." Lương Ngân hình như còn không nhận ra cái gì.
"Vậy làm sao giống nhau, đó là chị có tình cảm với anh, cũng không phải là của em." Lương Ngôn phía sau nói theo Lương Ngân, nhỏ giọng nói thầm, Lương Ngân dĩ nhiên không có nghe được, nếu không Lương Ngôn cũng sẽ không có được cuộc sống như những ngày này.
Vệ Nam ban đầu là không ngờ rằng Lương Ngân lại mang theo Lương Ngôn tới, cho nên đặt trước ở nhà hàng Ý một phòng, cũng vì ngày đó Lương Ngân nói giỡn muốn ăn nhà hàng Ý.
Anh càng không nghĩ đến Lương Ngôn chính là chưa từng ăn qua món Ý, cho nên sẽ nôn.
"Anh Vệ, chị, thật xin lỗi, em cũng không biết em sẽ không chịu nỗi cái mùi vị này, không trách được bình thường mẹ cái gì cũng không cho em ăn!" Lương Ngôn yếu ớt từ trên bàn cơm ngẩng đầu lên nói vẻ mặt hai người bên cạnh đen kịt .
"Đừng nói như vậy, lần sau còn dẫn em đi ăn đồ ăn Trung Quốc!" Vệ Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt của Lương Ngôn, như vậy trong nháy mắt có uất ức trong lòng, thật đúng là chưa nghe nói qua ăn món Ý có thể ói.
"Chị, chị cùng anh Vệ Nam đi chơi đi! Em trở về trường!" Lương Ngôn thật không đành lòng làm trễ nãi hai người kia, cho nên liền quyết định không làm kỳ đà cản mũi nữa.
"Lương Ngôn, trở về nhớ uống thuốc nha!" Lương Ngân giống như bà lão hướng về phía bóng lưng của Lương Ngôn nói.
"Biết..."
Nhìn bóng lưng của Lương Ngôn biến mất ở cuối đường, Lương Ngân mới cùng Vệ Nam lên xe.
" Anh Vệ Nam, chúng ta đang muốn đi đâu vậy?" Lương Ngân nhìn Vệ Nam lái xe đi không phải hướng về cửa tiệm, một chút liền tò mò hỏi.
"Đến nơi em sẽ biết!" Vệ Nam còn ra vẻ thần bí cười hề hề.
"Đến rồi, xuống xe đi!" Vệ Nam liền vòng ra phía sau mở cửa xe cho Lương Ngân, đích thân dắt tay cô xuống xe.
"Đây là..." Đối mặt với cảnh sắc trước mắt cứ như vậy trong nháy mắt Lương Ngân cảm thấy nước mắt như muốn rơi, cảnh sắc đẹp như vậy làm cho người ta có thể rung động rơi lệ.
Cách xa tiếng ồn ào của thành phố, trong tầm mắt cảnh ban đêm của thành phố B vừa xem qua, nơi này kỳ diệu hơn chính là ngoài trời đầy sao, liền cảm giác sao ở trên đỉnh đầu, thành phố hòa cùng ánh sáng quan ngọc đèn đom đóm như nhau, hợp lại cùng một chỗ, hòa lẫn, đặt mình trong thế giới phảng phất ngọn đèn dầu huy hoàng, Lương Ngân kêu lên: "Thật là đẹp"
Lương Ngân xoay một vòng nói to: "Thật là đẹp", Vệ Nam liền tựa trên lan can nhìn cô, giờ khắc này, phong cảnh này giống như một vũ điệu tươi đẹp duy nhất trên thế giới của một người xinh đẹp, rung động lòng người.
"Anh Vệ Nam! nơi này là đài sao đúng không?" Lương Ngân mỉm cười chạy đến bên cạnh Vệ Nam hỏi.
"Xem như thế đi! Thích không?" Vệ Nam mang qua một câu, quan trọng nhất vẫn là câu nói kế tiếp.
"Thích." Lương Ngân thành thật gật đầu một cái.
"Ngân Ngân, làm bạn gái của anh đi!" Vệ Nam nhìn cô lấp lánh trong ánh mắt, giống như trong đêm đen có thể chỉ dẫn anh đi tới ánh sáng phản phất của ngọn lửa.
"Cái...Cái gì?" Lương Ngân có chút kinh sợ đầu lưỡi bị thắt lại.
"Tiểu thư Lương Ngân, em có bằng lòng lấy kết hôn làm điều kiện trước tiên, làm bạn gái của anh không? Vệ Nam chính thức quỳ một chân trên đất .
Lương Ngân cảm thấy mới vừa rồi không rõ nhưng khoảnh khắc này chân thành đến như vậy, quá độ hoảng hốt, như một giấc mơ.
Trước mắt một người đàn ông tuấn tú ở ngoài trời dưới ánh sao quỳ một chân dưới đất, mắt chứa thâm tình, Lương Ngân một tia hoảng hốt cũng biến thành giác quan cùng thị giác hưởng thụ.
Vệ Nam một tay lôi kéo Lương Ngân, nhẹ nhàng hôn một cái, " Ngân Ngân, để cho anh chăm sóc em được không?" Đã từng xem qua một quyển sách nhỏ, vai nam chính cùng nữ chính cầu hôn chính là thời điểm êm ái như vậy một câu " Có thể để anh chăm sóc em không?" Lấy được hồng nhan cười một tiếng, từ đó hai người trải qua cuộc sống thần tiên.
Lương Ngân tình cảnh này tại sao lại có thể không cảm động đây?
Dưới ánh sao lóe lên, người ý thức đều có thể có cảm giác tựa như ảo mộng, Lương Ngân trong tiềm thức nói cho cô biết, chỉ cần đi theo cảm giác là được rồi, cứ như vậy cô kiên định gật đầu một cái.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương