Trình Mạc Nhiễm không ngờ tới Lương Ngân sẽ sập cửa mà đi, anh nghĩ đến cô gái nhỏ này nhất định sẽ khốn khiếp ...Mắng to anh một chút, ai ngờ cô lại bỏ đi.
Trình Mạc Nhiễm vội vàng cởi dây an toàn xuống, đi theo cô.
"Em đây chính là thái độ gì?" Trình Mạc Nhiễm nhất thời không nhận thấy được mình bây giờ giống như đang cùng cô bạn gái nhỏ cãi nhau, mà giống như chàng trai buồn bực.
"Ngài Trình, anh có thể thay đổi câu nói nào mới không? Làm người phụ nữ của anh, tôi cho anh biết, tôi không lạ gì." Lương Ngân hiện tại dường như trong lòng không mâu thuẫn chuyện gì, bởi vì cô đã muốn miễn dịch với người này rồi.
"Vậy em làm bạn gái của tôi được không?" Trình Mạc Nhiễm không ngờ miệng mình không ngưng lại, trực tiếp buột miệng nói ra như vậy.
Lương Ngân nghe xong, rất kinh ngạc quay đầu nhìn bộ dạng lo lắng của Trình Mạc Nhiễm, sau đó từng chữ từng câu hỏi: "Anh xác định, anh thật sự là Trình Mạc Nhiễm? Không bị làm sao chứ?
Trình Mạc Nhiễm nhìn bộ dạng không thể tin được của cô, cảm thấy lời nói này cũng không tệ lắm, ít nhất cô cũng chịu nghe anh nói chuyện.
Sau đó Trình Mạc Nhiễm gật đầu một cái, bày tỏ anh chính là Trình Mạc Nhiễm, không có bị ai nhập.
"Hay nói đùa." Lương Ngân bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói ba chữ kia, liền kéo cửa tiệm đi vào, đứng ở bên ngoài đã lâu, bụng của cô có chút đau, xem ra là lạnh đến, mò lên sô pha lấy túi nước rồi trở về quầy thu ngân ngồi.
"Lương Ngân tôi nói là thật, không phải nói đùa." Trình Mạc Nhiễm theo vào nhà.
"Vậy tôi nói cho ngài Trình biết, tôi không đồng ý, được rồi, ngài có thể trở về, chỗ chúng tôi đều là quần áo của con gái, không thích hợp cho"đại nam nhân như ngài." Cô cố ý đem ba chữ nói lớn, chính là muốn anh đi cho nhanh.
"Tại sao không đồng ý?"
"Tại sao muốn đồng ý?" Lương Ngân hỏi ngược lại anh.
Xác thực Lương Ngân vì sao phải đồng ý, hai người nếu không vì Mộ Nghĩa, chắc biết chừng không cùng xuất hiện, một lần dây dưa thay đổi bản chất.
"Em có thể dùng thái độ tốt hơn một chút nói chuyện với tôi được không? Trình Mạc Nhiễm còn bị cô gái kia cười nhạt đáp lời.
"Ngài Trình, xin hỏi ngài còn có chuyện gì sao?" Lương Ngân đứng dậy muốn đuổi anh.
"Lương Ngân , chúng ta sao không thể vui vẻ nói chuyện sao?" Trình Mạc Nhiễm có chút cảm giác vô lực, cô gái nhỏ này thế nào lại có thể liều lĩnh như vậy, rất kiêu ngạo, như vậy không biết phân biệt đây?
"Nói chuyện gì?" Cha cô từng nói với cô không cần gây thù hằn, phải kết bằng hữu.
"Nói chuyện của chúng ta, chúng ta là không phải nên đổi một loại quan hệ ?” Trình Mạc Nhiễm chính thức nói.
"Chúng ta quan hệ cái gì, chỉ cùng lên giường ăn nằm qua đường với nhau?” Lương Ngân gây sự nói.
"Lương Ngân em đừng như vậy, sự kiện kia để cho nó vào quá khứ có được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. "Trình Mạc Nhiễm nói rất đúng trọng tâm, Lương Ngân dường như có chút dao động.
"Qúa khứ? Ngài Trình chẳng phải chỉ là mua lần đầu tiên của tôi thôi sao? Bắt đầu lần nữa? Xin hỏi chúng ta có bắt đầu sao?" Lương Ngân cắn răng nói ra câu này, vốn không muốn nói mỗi giờ dạy học vừa nhìn thấy anh trước mắt liền tức giận ghê gớm, còn bị cái miệng kia của anh mua đứt 500 vạn.
"Thôi được, trước tiên em bình tĩnh một chút đi, anh sẽ quay trở lại sau, Lương Ngân , là anh nói thật, anh rất muốn cải thiện mối quan hệ của hai chúng ta." Trình Mạc Nhiễm sau khi nói xong những lời này, liền xoay người đi ra khỏi tiệm, Lương Ngân ở trong phòng ngây ngẩn một hồi lâu, tâm tư phức tạp mới trở lại ngồi trên ghế sô pha ôm đầu gối.
Vệ Nam gần đây cũng không có đi tìm Lương Ngân, bởi vì chị đi nước ngoài, rất nhiều việc phải giao tiếp, công việc bận rộn gần như muốn sứt đầu mẻ trán. Biết đến khi tiễn Vệ Tiếc mới nhìn thấy được Lương Ngân.
Ba chị em với Lương Ngân cùng nói là sẽ trực tiếp đến sân bay tiễn Tiêu Nghệ và chị Vệ Tiếc.
"Chị Vệ Tiếc bảo trọng, nhất định phải là người đầu tiên quay về trong cửa tiệm của chúng ta nha!" Lương Ngân cầm tay Vệ Tiếc, chị đi một năm cô không khỏi luyến tiếc.
"Yên tâm đi! Chị sẽ thế mà! “ Vệ Tiếc cầm tay cô vỗ nhẹ nhẹ, vốn định một chút mới nói sau, nhưng vừa nghĩ, cứ như vậy phát triễn, có lẽ những lời này cô không cần nói ra! Bởi vì trước mặt từ đầu đến cuối ánh mắt của em cô đã nhìn cô bé này.
" Chị Tiêu Nghệ, tuần sau cậu trở về phải mua đồ ăn ngon của địa phương cho mình nha!" Lương Ngân nói đầu tiên rồi ôm Văn Tiêu Nghệ không buông, cô cùng người chị này không có sự khác nhau .
"Yên tâm đi, chíp bông, chị phát đạt sẽ không quên em!" Văn Tiêu Nghệ cố ý nói lớn tiếng cùng cô náo loạn, toàn cảnh không khí ly biệt sinh động hẳn lên.
"Đi thôi! Mọi người bảo trọng!" Vệ Tiếc đi tới, vỗ vai Văn Tiêu Nghệ, sau đó hai người mang theo lời chúc phúc đi về hướng người soát vé.
Tiếng máy bay ầm vang mang Vệ Tiếc đi rồi, cô muốn đi hưởng thụ cuộc sống của cô.
Trình Mạc Nhiễm ở nơi đó của Lương Ngân trước đây chưa có cảm giác thất bại. Trong lòng anh bây giờ rất mâu thuẫn, một mặt là muốn đi gặp cô một lần, nhưng về phương diện khác lại là người đàn ông tự ái làm anh bồi hồi do dự.
Thế nên cho đến khi Vệ Tiếc đi xuất ngoại anh chỉ gọi điên thoại, không có tiễn ra sân bay,
Bất tri bất giác, giống như gần đây nhận thức đúng chỗ này, Trình Mạc Nhiễm lái xe nhanh đến phía sau cửa hàng Khuê Mật Ô Vuông,
Lương Ngân đang soạn bài liền nhận được điện thoại của Hàn Tô, hiển nhiên cậu bé kia là uống quá nhiều, không ngờ ở trong điện thoại khóc lên, Lương Ngân trong lòng hoảng sợ nên lập tức đồng ý đến gặp cậu ta. Phải biết rằng, đã trễ thế này, đã không còn xe buýt, tìm được taxi cũng không dễ dàng, nơi này vẫn là vùng ngoại ô, lúc này không thể làm phiền Vệ Nam nữa rồi.
Vốn dĩ Tang Vũ muốn đi cùng Lương Ngân, nhưng mà, sáng sớm ngày mai Tang Vũ còn có việc bận,cho nên cô phải đi ngủ sớm, Lương Ngân trấn an trong chốc lát, mới xua tan ý nghĩ trong đầu đi cùng với Tang Vũ, Cẩm Niên đêm nay về nhà. Cho nên, Lương Ngân một mình ban đêm đi khiêu chiến .
Trình Mạc Nhiễm nhìn lên trên lầu đèn vẫn còn sáng, sáng ngời, giống ngày đó, cô ở đại sảnh báo cáo sóng mắt lưu chuyển , ấm áp.
Lương Ngân mặc quần áo ấm, vừa ra cửa đã bị gió thổi xuyên thấu, đông lạnh rụt cổ , từ từ xuống lầu, đi chậm rãi đến trạm xe buýt, cô muốn tìm vận may, nhìn xem một chút xem có xe taxi nào đi ngang qua không.
Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy vệt màu xanh lam trong đêm tối kia, trong lòng đột nhiên chấn động, đã trễ thế này, cô ấy muốn đi đâu?
"Lương Ngân!" Trình Mạc Nhiễm kéo cửa kính xe xuống.
Lương Ngân sợ hết hồn, người nào đang gọi cô, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy ánh đèn chói mắt, Trình Mạc Nhiễm đi xuống, thời khắc này giống như quay ngược lại buổi chiều ấy, Trình Mạc Nhiễm cũng là ngược ánh sáng đi tới, Lương Ngân cứ như vậy nhìn anh đến gần.
" Em muốn đi đâu vậy?" Trình Mạc Nhiễm sợ khẩu khí của chính mình cũng khống chế không tốt.
Lương Ngân thu hồi tinh thần rồi hỏi ngược lại : “Sao anh lại ở đây?”
Trình Mạc Nhiễm mặt đỏ trong nháy mắt, may là đêm tối, không nhìn thấy được. Chỉ thật là đáng tiếc, bạn học Lương Ngân cũng không nhìn đến.
"Lên xe đi , muốn đi đâu, anh đưa em đi." Trình Mạc Nhiễm hiện tại rất hiểu tính tình Lương Ngân, chắc cô cũng không cùng mình nói. Cho nên liền trực tiếp nêu thẳng vấn đề này.
Lương Ngân thật biết điều thuận theo anh lên xe, lúng túng, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
"Đi chỗ nào?" Cách mấy phút, Trình Mạc Nhiễm mở miệng hỏi một câu.
"À, đi quán rượu số 25 đường Trung Hậu!" Lương Ngân chân thực trả lời.
"Quán rượu?" Trình Mạc Nhiễm nhíu mày .
"A, cái đó là học sinh của em uống quá nhiều, nên em đến đem cậu ấy về nhà." Lương Ngân không biết tại sao mình lại muốn giải thích nhiều đến như vậy.
“Ừ.”
Xe lái đến trước cửa tiệm rượu " Lam Điều" , Lương Ngân liền vội vàng mở cửa xe đi xuống, thiếu chút nữa là đụng vào một gã say. Thật may là Trình Mạc Nhiễm lôi cô lại .
" Cẩn thận một chút, tôi và em cùng nhau đi vào." Giọng nói của Trình Mạc Nhiễm trầm thấp vang lên bên tai Lương Ngân, Lương Ngân đột nhiên cảm thấy từ trong đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm, cũng cảm thấy anh dường như không có gì đáng ghét đến vậy.
Trình Mạc Nhiễm nắm lấy tay cô, Lương Ngân mặt bỗng dưng đỏ lên, tay của anh khô rào mà ấm áp, rất thoải mái, còn có một loại cảm giác không khỏi uất ức, vào giờ phút này, quanh cô tất cả trở nên ấm áp, nhưng mà, rất nhanh Lương Ngân liền lấy lại bình tĩnh, Hàn Tô vẫn còn ở bên trong!
"Tôi và em cùng nhau đi vào!" Trình Mạc Nhiễm lời nói dịu dàng, nhưng kiên định, Lương Ngân lập tức chóng mặt, liền gật đầu một cái cùng anh đi vào tìm Hàn Tô.
"Đi thôi, Hàn Tô, đừng uống nữa, tôi đưa cậu về nhà." Lương Ngân nhìn cậu bé trước mắt giống Hàn Tô, trong lòng là vội vàng, cậu mới chỉ là học sinh cấp ba thôi, bây giờ chính là thời điểm học tập, tại sao lại có thể trà trộn ở chỗ này đây.
"Anh ta là ai?" Hàn Tô không trả lời Lương Ngân, chỉ là nhìn chằm chằm Lương Ngân hỏi Trình Mạc Nhiễm là ai.
Bởi vì Lương Ngân lúc này mới ý thức tới Hàn Tô chính là muốn giết người phía sau qua ánh mắt, cho nên Trình Mạc Nhiễm lập tức mơ hồ nói một câu : " Cậu là bạn bè của tôi, mau, Hàn Tô, tôi đưa cậu về nhà có được không? Đừng uống nữa."
Hàn Tô không nói gì, nhưng lại rất nghe lời cầm áo trên ghế sô pha, nói không cùng đám kia uống rượu nữa, mỗi bước đi của Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm ở phía trước làm cậu cảm thấy có chút tức giận, sau đó Trình Mạc Nhiễm bên cạnh còn rất tự nhiên "Hừ" một tiếng.
Lương Ngân cảm thấy có chút băn khoăn, liền ở phía sau cùng Trình Mạc Nhiễm nhỏ giọng nói: " Thật xin lỗi anh, cậu ta chỉ là một đứa bé."
Trình Mạc Nhiễm dĩ nhiên biết trong đầu cậu bé đang nghĩ cái gì, cũng không quá để ý, anh không đến nỗi so đo với một đứa bé.
Nói Hàn Tô là đứa bé, đây không là phải giả, cậu nghĩ có người đàn ông nào nửa đêm canh ba sẽ đưa một phụ nữ đây? Người đàn ông này nhất định không đơn giản, cho nên, khi ở trên xe Hàn Tô đột nhiên ôm lấy eo Lương Ngân làm nũng nói: " Lương Ngân, em đồng ý tôi đấy, em bây giờ không thể tìm bạn trai, em phải chờ tôi, có phải không? " Sau đó liếc mắt nhìn Trình Mạc Nhiễm.
Trình Mạc Nhiễm từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Hàn Tô ôm lấy Lương Ngân mặt lập tức trầm xuống, sau đó không biến sắc, đột nhiên dừng xe lại, tiếp đó đứng giữa Lương Ngân ôm Hàn Tô vào trong ngực nói: "Cậu ngồi vào phía trước!"
Hàn Tô thấy thế càng không buông tay, Lương Ngân không thể làm gì khác hơn đành thương lượng nói: "Hàn Tô, buông tay ra có được không?"
Hàn Tô chính là ôm cô không thả, Trình Mạc Nhiễm xung quanh không khí tỏa ra đều là chán ghét .
Lương Ngân lần này không dám đắc tội với Trình Mạc Nhiễm, nếu anh tức giận nữa đường ném cô và Hàn Tô bỏ lại ở nơi này, vậy thì nguy rồi, cho nên, Lương Ngân cũng không vì Hàn Tô nổi lên tính tình trẻ con, uy hiếp nói: " Hàn Tô, cậu nếu không buông tay, ngày mai tôi sẽ kết giao bạn trai, ngày kia sẽ kết hôn!"
Hàn Tô vừa nghe, lập tức liền ôm lỏng tay, sau đó vô tội nhìn Lương Ngân nói: " Tôi không cho!" Đứa bé chính là đứa bé.
Theo Hàn Tô chỉ, cuối cùng xe cũng đến trước nhà cậu ta, Lương Ngân đem Hàn Tô giao cho quản gia của cậu, dặn dò mấy câu liền đi, Trình Mạc Nhiễm vẫn còn ở lại chờ cô.
Lại là một đường không nói gì.
Cuối cùng lúc Lương Ngân xuống xe, Lương Ngân nói cám ơn cùng anh, sau đó lại cảm thấy băn khoăn, lại dặn dò anh: Trên đường đi quan tâm cẩn thận.
Trình Mạc Nhiễm từ đầu đến cuối không nói gì, lúc đó Lương Ngân vừa đến lầu dưới, lại liền chạy tới nói: " Trình Mạc Nhiễm, em có thể quên quá khứ, cùng anh làm bạn, nhưng là không hơn."
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương