Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 211 : Tam Lục
Cách rất nhiều năm gặp lại nàng.
Ta nhớ ngày đó nàng mặc một bộ váy màu tím, màu sắc ấy rất đẹp. Tóc của nàng rất đen, mặt trời chiếu vào, ánh sáng như nước lưu động phía trên.
Bộ quần áo này dám chắc là vị kia của nàng xử lý thay nàng. Tóc mọc tốt như vậy, chỉ sợ cũng không phải công lao của chính nàng.
Nhưng mà nếu muốn nói, lúc nàng chưa lên tiếng, vẫn còn rất có thể dọa người.
Lên tiếng một cái, liền lộ nguyên hình.
Có tu một vạn năm nữa, nàng e rằng vẫn là cái bộ dáng này, nói dễ nghe là ruột để ngoài da — nói trắng ra, một đại tỷ ngốc.
Có người chính là như vậy, những chuyện âm mưu trù tính, vĩnh viễn không chứa trong đầu nàng.
Nhưng ta cảm thấy vậy cũng rất tốt.
“Tam Lục!” Nàng bổ về phía ta, ta bản năng muốn tránh, thế nhưng không biết vì sao đứng yên một chỗ không nhúc nhích, để nàng nặng nề nhào lên, suýt nữa đụng ngã ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn là một con nhện nhỏ, đói thoi thóp một hơi.
Cũng không phải không thể tìm những thứ khác cho nàng no bụng. Thế nhưng thứ nhất chúng ta không có thời gian, thứ hai, ta cũng không biết, khi đó nghĩ như thế nào… Có lẽ là thương cảm nàng chật vật thê thảm, cũng có lẽ là cảm thấy nàng đã có linh tính, nếu bỏ mặc như thế, đáng tiếc.
Huống hồ, ta vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Thế nhưng duyên phận từ khi đó bắt đầu.
Chúng ta cùng nhau bái môn hạ của Đào Hoa quan chủ, biến thành sư tỷ và sư muội.
Phương thức luyện công của nàng đặc biệt, tiến cảnh cực nhanh, cơ hồ mỗi ngày thay đổi một dạng.
Nhưng nhìn kỹ, nàng lại chưa từng thay đổi, giống y như lúc ta nhìn thấy nàng ngày đầu tiên.
Con nhện nhỏ đáng thương, tám cái chân mảnh quấn lấy thân thể ấy, và nữ tử xinh đẹp mặc váy, khoác dải băng giống như mây mềm sương nhẹ trước mắt này.
“Ngươi mang rượu tới à? Hì, ta đã chuẩn bị đồ ăn ngon, nhắm rượu là nhất.”
“Ngươi không phải nói, về sau không uống sao?”
Bởi vì uống rượu lỡ chuyện, nàng đã từng vẻ mặt trịnh trọng, chuẩn xác nói về sau không uống rượu nữa.
“A, rượu mật của ngươi thật ra không tính là rượu mà…”
Chúng ta uống rượu ta mang đến, ăn món ăn dân dã và điểm tâm nàng chuẩn bị. Tam Bát có chút men say, nói cũng nhiều, nói ra cả chuyện ban đêm nằm mơ ăn gà.
Đáng thương, trước kia nàng rất thích ăn gà, nhưng từ khi xuất giá, không còn ăn gà vịt chim nữa.
Ta nghĩ nghĩ: “Chúng ta đi ra ngoài, lén lút ăn, đừng cho vị kia của ngươi biết.”
“Không cần.” Nàng xua tay, mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngây thơ: “Ta sẽ chột dạ, ăn có cảm giác tội ác.”
Cảm giác tội ác?
Nàng ngắm nghía chén rượu, cười híp mắt nói: “Có chuyện, ngẫm lại thật vui. Hì, kể cho ngươi, có hôm ta mơ thấy mình ăn đùi gà…”
“Ừ.”
“Thế nhưng cắn một cái, đùi gà lại còn biết kêu thảm thiết, làm ta tỉnh lại, mới phát hiện mình gặm chính là cánh tay Phượng Nghi.”
Ta muốn nhịn cười, thực sự.
Thế nhưng vẫn là nhịn không được, phụt một tiếng bật cười.
Nàng chính là như vậy, khi ở bên, vĩnh viễn sẽ không khiến người ta cảm thấy nặng nề, phiền muộn, đau buồn…
Những tình tự ấy gặp được vị phu nhân phượng hoàng tám chân này, tất cả đều biến mất không thấy.
Còn nhớ trước kia cũng là như thế, lúc ở tại Đào Hoa quan, có nàng, liền cảm thấy rất ầm ĩ, líu ra líu ríu. Nàng nếu không ở cạnh, bên tai lại vắng vẻ không được tự nhiên.
“Ừm, chúng ta vài ngày trước, đi nhìn thấy.”
“Hả?” Ta trái lại thực sự sửng sốt.
Chuyện vinh dự vô thượng mà yêu tinh, người tu hành, hoặc là những tán tiên hạ giới, yêu thích và ngưỡng mộ không thôi, nàng cứ như vậy thản nhiên nói ra: “Thực sự là lầu các trên trời, cung điện trong mây, phần nguy nga sặc sỡ ấy thì khỏi phải nói, một cái thang mây đi ta cũng sắp sấp xuống, ngươi nói thềm đá xây dài như vậy làm gì? Là vì làm cho người ta lúc từ dưới nhìn lên trên, lập tức sinh ra lòng tự ti mặc cảm, bội phần cảm thấy kính ngưỡng sùng mộ? Ta thì thực sự kính ngưỡng, nhưng ta kính ngưỡng chính là khí phái của cung điện, không phải khí phái củ người ngồi trong cung kia.”
Ta nhịn không được hỏi: “Thiên đế… bộ dáng bực nào?”
“Không nhìn thấy, hắn ngồi rất cao, chúng ta hành lễ rồi đứng đáp lời, sau đó liền lui ra ngoài, từ đầu tới đuôi không ngẩng đầu nhìn một cái.”
“À há.”
Nàng lại rót rượu cho ta: “Đến đến, uống. Nhưng ta cũng thấy mấy vị quý nữ, không biết là thê thiếp hay là tỷ muội nữ nhi của thiên đế, có một người tên là Linh Lung, gặp chúng ta, nói mấy câu, mặc dù nhìn ra được tôn quý từ nhỏ, thế nhưng nàng rất tò mò chuyện bên ngoài, chuyện hạ giới. Tòa cung điện ấy rất cao, quá mờ mịt, vì vậy, những nữ tử ấy đều rất tịch mịch.”
Nàng lại nghĩ đương nhiên, không ngừng dùng ý nghĩ của mình phỏng đoán tâm tư người ngoài, lại ngây ngốc, lại rất khiến cho người ta…
Ta khẽ cười.
Người bên ngoài sẽ không đều có ý nghĩ đơn thuần giống như nàng, không biết có bao nhiêu người hướng tới tôn vinh tịch mịch ấy.
Ngay cả ta, ngày trước cũng hướng tới không thôi.
“Vị Linh Lung cô nương kia còn hỏi ta có thích thiên cung không, có muốn ở nơi đó hay không.”
Ta có chút căng thẳng, mặc dù nàng bây giờ rõ ràng ngồi trước mặt ta, vẫn hỏi tới cùng: “Ngươi đáp như thế nào?”
“Ta nói ta xuất thân sơn dã, tính tình thô mãng, cái chốn phải cẩn thận thủ lễ ấy ở không được.”
Quả nhiên.
Ta thở phào, ta đoán, tám phần vị kia của nàng lúc nghe thấy nàng trả lời như vậy cũng thở phào.
Nàng nếu như thật sự tiến vào chốn đó, tám phần xương cốt bị người nuốt cũng không biết mình chết như thế nào.
Cuối cùng nàng uống gục xuống bàn dậy không nổi, Phượng Nghi đi tới.
“Khó có được, ở nhiều mấy ngày.”
Hắn không phải người thường nói khách khí như vậy, ta cũng không giỏi hàn huyên với người khác. Hắn chắp tay, ta hơi quỳ gối thi lễ.
Đối với người này, ta thủy chung là tôn kính mà không thể gần gũi.
Sống càng lâu, càng cảm thấy có vài người, có vài việc… dùng đạo lý không dễ giải thích.
Tỷ như, Tam Bát khó hiểu hắn trúng ý nàng cái gì.
Chẳng cần nói nàng, phỏng chừng nghe tin tức ấy, phản ứng đầu tiên đều sẽ khó hiểu.
Bọn họ thành thân, còn có không ít người trên mặt thì cười, trong lòng lại đoán bọn họ có thể ở cùng bao lâu? Bạn lữ tu tiên đầu tiên là yêu mến, về sau chia lìa, cũng không phải số ít.
Nhưng bọn họ thực sự ở bên nhau, có tư có vị mà sống, sinh con, kiên định vững vàng, ít giao du với bên ngoài.
Đây có lẽ chính là người ngốc có phúc ngốc đi.
Phượng Nghi nhẹ nhàng gọi nàng hai tiếng, trong miệng nàng lầu bầu một tiếng, không có tỉnh.
Cuối cùng Phượng Nghi ôm nàng đi.
Ta muốn lại rót cho mình chén rượu, trong bầu đã trống không, trên bàn chén bát ngổn ngang.
Nhìn rất xa, bóng lưng hai người kia.
Tam Bát được hắn ôm ngang, tóc buông xõa, tóc đen như thác, đuôi tóc theo nhịp bước của hắn hơi đung đưa.
Cảnh tượng ấy thoạt nhìn rất an ổn, ung dung điềm đạm nói không nên lời.
Ta xa xa, giơ chén về phía nàng một cái.
Kính nàng.
Kính những năm tháng chúng ta từng có ấy.
Kính phần tình nghĩa kéo dài mấy trăm năm của chúng ta này.
Kính chính ta…
Trong đoạn năm tháng mất đi ấy, còn có một người…
Thời gian nàng làm bạn với ta dài lâu nhất, lâu hơn bất cứ ai.
Tam Thất.
Không biết nàng bây giờ thế nào.
Không biết ma vực có rượu ngon không.
Lại một ly, kính quá khứ của chúng ta.
Bài thơ Tam Bát đọc lúc vào Đào Hoa quan, ta vẫn nhớ đến bây giờ.
Má phấn giờ đây đâu vắng tá.
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
29 chương
85 chương
12 chương