Bán thục

Chương 13 : Chương 25+26

"A ----" Trần An Cư bị hành động của hắn doạ đến mức kêu to lên, cả cơ thể đều liều mạng lùi về phía sau, lại bị hắn ôm chặt lấy eo kéo về. Vẻ mặt Vũ Chí Kiệt hung ác cầm lấy cái thứ đã ươn ướt của đối phương, mút mạnh phần quy đầu, đầu lưỡi mềm mại cũng đánh vòng trên lỗ nhỏ. Đỉnh đầu bóng loáng bị nước bọt tưới nhuần thành màu đỏ hơi tím, âm thanh khi tiếp xúc cũng rất dâm mĩ, ngay cả Vũ Chí Kiệt cũng bị kích thích đến phát điên khi nhìn thấy cảnh này. Trần An Cư bị hắn làm như vậy lại không rên nổi, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng thở hổn hển. Chỉ vài chục giây sau, Trần An Cư không thể chống lại thế công như vậy, vừa khóc vừa bắn vào miệng của hắn, Vũ Chí Kiệt nhanh chóng nhả ra nhưng lại bị đối phương phun lên mặt. Ngây người khiếp sợ một lúc, lấy tay ngón quẹt tinh dịch trên mặt xuống rồi cắm mạnh vào cái động khẩu phía sau của đối phương để trả thù. Lúc này thứ kia ít nhất vẫn có tác dụng bôi trơn. Đối phương vẫn đắm chìm trong dư vị cao trào nên mặt không lộ vẻ đau khổ gì, ngược lại còn gắt gao kẹp chặt lấy ngón tay đang cắm vào cơ thể mình. Vũ Chí Kiệt lập tức hưng phấn trở lại, vội vàng rút ngón tay ra rồi thay bằng thứ lớn hơn. Trên ngón tay dính chút dịch màu trắng đỏ lẫn lộn, chứng tỏ đối phương vẫn bị thương. Vũ Chí Kiệt vừa hung ác đâm chọc huyệt khẩu nho nhỏ kia, vừa đưa ngón tay đến trước mặt đối phương, một tay kia tát nhẹ vào mặt ửng hồng của cậu: "Trần An Cư . . . . . Nhìn xem, mày chảy máu này . . . . . ." Đối phương mệt mỏi mở mắt nhìn, ánh mắt hoảng hốt đến mức đờ ra, cơ thể cũng lắc lư theo từng cú lắc của hắn, căn bản là không thấy rõ được cái gì, thậm chí còn không thể cảm thấy xấu hổ được nữa. Thấy đối phương bị mình làm đến mức này, tự tôn đàn ông của Vũ Chí Kiệt được thoả mãn cực kỳ. Bôi thứ dâm dục trên ngón tay lên mặt đối phương, sau đó ôm lấy cả cơ thể phía dưới đã hoàn toàn mất hết sức lực, nâng mông trắng mịn mềm mại của đối phương lên tăng tốc chạy nước rút. Khi tiếng chuông tan tiết đột nhiên vang lên, rốt cuộc Vũ Chí Kiệt cũng thở hổn hển chuẩn bị cao trào, đâm mạnh mấy cái cuối cùng rồi chôn thật sâu bên trong cơ thể đối phương bất động, sức nặng toàn thân đều đè lên trên người đối phương. Cho tới khi tiếng chuông chấm dứt, Trần An Cư bị hắn đè dưới thân mới phản ứng lại, đẩy đẩy hắn rồi nói bằng giọng khàn khàn nghẹn ngào: "Tránh ra . . . . . . . Có người tới bây giờ . . . . . . " Vũ Chí Kiệt lười biếng cười nhẹ, nắm cằm đối phương rồi sát miệng lại: "Vậy mày hôn tao một cái đi rồi tao sẽ cho mày mặc quần áo." "Cậu . . . . . . ." Trần An Cư khóc đến mức sưng đỏ cả mắt nhìn như một con thỏ con, cho dù ánh mắt có hung dữ đến mấy cũng không có tí sát thương nào, cuối cùng đành phải thoả hiệp hôn lên miệng của hắn một cái. Vũ Chí Kiệt tràn đầy hưởng thụ mút lấy đầu lưỡi của đối phương quấn quít một lúc, khi nghe thấy tiếng bước chân tiến vào mới lưu luyến không rời mà buông ra. Hắn hơi lùi sang bên cạnh một chút, thấy đối phương đang vụng về mặc quần áo, cơ thể bị hắn đ!t tàn nhẫn kia vẫn còn run lên khi bị hắn nhìn chằm chằm, hắn nhịn không được thấp giọng mở miệng cười nói: "Sao đấy? Làm được không? Để tao giúp mày nhá . . . . . . . " ". . . . . . . " Đối phương cúi đầu thật thấp, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ cố gắng nhanh tay mặc lại cái quần. Vũ Chí Kiệt cảm thấy có chút không ổn, kéo đối phương lại nâng mặt lên nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện đối phương lại đang khóc rồi. Vũ Chí Kiệt cảm thấy hơi áy náy, lại nhất quyết không chịu xin lỗi vì hành động vừa rồi, ngược lại còn tiếp tục nói ra lời làm tổn thương đối phương: "Còn khóc lóc cái gì nữa . . . . . . Mày cũng rất thích mà. Tao còn làm mày sướng trước rồi mới để ý tới bản thân đấy!" Trần An Cư dùng sức đẩy tay hắn ra, nghẹn ngào mắng nhỏ: "Cút ngay . . . . . . . Cậu còn muốn tôi cảm ơn cậu à?" "Ờ thì . . . . . . " Rốt cuộc thì Vũ Chí Kiệt cũng không nói được gì, nhưng vẫn cố chấp duỗi tay ra kéo quần cho đối phương, đóng lại cúc quần, lại cướp lấy áo sơmi trong tay của đối phương, cẩn thận mặc lại và đóng cúc cho đối phương. Trần An Cư chống cự yếu ớt vào cái lại bị hắn hung ác trừng một cái sợ đến mức tịt nghỉm. Các bạn học ra vào bên ngoài cũng nói chuyện, cậu không dám la lối hay làm ra động tĩnh gì quá lớn, đành phải cái tay rảnh rỗi của mình lau sạch nước mắt, bất kể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đều không thể để cho các bạn học khác biết . . . . . . . Nếu không mình sẽ biến thành chủ đề bàn tán hot nhất trong trường. Cho tới khi tiếng chuông vào lớp lần thứ hai vang lên, Trần An Cư mới bước khập khiễng ra khỏi gian WC, Vũ Chí Kiệt cũng đi sát phía sau cậu. Khi đi đến trước gương, Trần An Cư bị vẻ chật vật và thê thảm của mình làm cho hoảng sợ. Sau một hồi đau khổ, không nhịn được mà nhếch miệng lên một chút. Vũ Chí Kiệt nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu bên trong gương, nhanh chóng lấy lòng duỗi tay ra sửa sang lại tóc, lau sạch những vết bẩn trên mặt cho cậu: "Khá ổn rồi . . . . . . . Nhìn không ra đâu! Tao xin nghỉ giúp mày nhá . . . . . . Mày như vầy thì sao mà đi học được?" "Không cần cậu lo! Cút đi ngay!" Trần An Cư hét to một tiếng, cho dù có lý trí, chính chắn tới đâu thì cũng không thể bình tĩnh nổi trong tình huống như này được. "Ờ . . . . . . Mày là người của tao, đương nhiên là tao phải lo rồi." Vũ Chí Kiệt nói như đúng lý hợp tình: "An Cư, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Mày thích tao mà . . . . . . Chúng ta giờ đã khác, mày làm người phụ nữ của tao, tao sẽ chăm sóc cho mày!" "Cậu . . . . . . ." Trần An Cư sắp bị hắn làm cho tức điên rồi, cuối cùng tát một nhát vào mặt hắn: "Rốt cuộc cậu là cái loại người gì vậy hả! Cậu cưỡng . . . . . . cưỡng bức tôi . . . . . . Còn . . . . . Còn . . . . . . Cút đi!" Vũ Chí Kiệt che mặt oản ức biện bạch: "Tao làm gì có! Rõ ràng là mày cũng rất thích mà! Cũng không phải là tao cưỡng hiếp mày, mày căng như vậy làm gì!" "Cậu!" Trần An Cư tức đến mức cạn ngôn, dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn sang một bên, sau đó thất tha thất thiểu chạy ra ngoài. Từ trước tới giờ Trần An Cư chưa từng sử dụng lực lớn đến như vậy, Vũ Chí Kiệt cũng hoàn toàn không có phòng bị, thế là bị cậu đẩy đập mạnh vào bồn rửa tay. Sườn bị đụng phải đau điếng, Vũ Chí Kiệt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, đỡ thắt lưng chậm rãi đi khỏi phòng vệ sinh. Mới chỉ một lúc thôi mà Trần An Cư đã chạy rất xa rồi, Vũ Chí Kiệt nhìn thấy hướng cậu chạy là văn phòng giáo viên, tim nhịn không được mà đập thình thịch ----- Xong đời rồi! Lần này đối phương thật sự tức giận nên muốn đi gặp giáo viên tố cáo à? Vậy . . . . . . Vậy hắn có nên trốn hay không đây? Chuyện này hình như cũng được coi là phạm tội ấy? Còn có . . . . . Đến lúc đó mọi người sẽ đều coi hắn là đồng tính, lại còn là một thằng cực kỳ biến thái nữa sao? Đứng ngoài văn phòng dình dập một lúc, Trần An Cư mãi không đi ra, Vũ Chí Kiệt càng nghĩ càng sợ nên quyết định chạy luôn, ngay cả phòng học cũng không vào, mà chạy thẳng ra cổng sau của trường học để chuồn. Dù sao thì hắn cũng chỉ mới 16 tuổi, biết mình gây ra đại hoạ nên nhất thời không biết phải làm gì mới tốt, ý nghĩ duy nhất chính là trốn đi. Hết chương 25+26.