Bán Thế Anh Hùng

Chương 20 : Nhất cố sinh tử thám đàm long

Bây giờ đêm đã khuya, vừa nhằm lúc là đêm trăng tròn, ánh trăng rất tỏ, nên cảnh vật xung quanh trông rất rõ ràng, nên đi lại không khó khăn lắm. Vượt qua mấy ngọn đồi nữa, nhắm chừng ở giữa Cửu Cung sơn, nhưng nhìn xung quanh vẫn không thấy chút ánh đèn nào. Cảnh Huệ Khanh thở dài : - Xem tình hình tối nay chắc tìm không ra. Nhạc Hạc đưa tay chỉ một ngọn đồi cao ở phía bên kia : - Ngọn đồi đó khá cao, chúng ta lên đó xem sao? Cảnh Huệ Khanh không phản đối, hai người liền tiến về ngọn đồi đó, họ đi qua một khúc quanh rồi mất hơn nửa giờ nữa mới lên đến đỉnh đồi, nhưng đưa mắt quan sát xung quanh hai người đều cảm thấy thất vọng. Thì ra xung quanh ngọn đồi này đều là những triền núi bằng phẳng theo địa hình đó, xung quanh chắc chắn sẽ chẳng có sơn cốc nào. Cảnh Huệ Khanh gượng cười : - Chắc chúng ta đã đi lầm đường! Nhạc Hạc : - Hãy đi về hướng Đông một đoạn xem sao? Cảnh Huệ Khanh : - Hướng Đông? Nhạc Hạc : - Đúng vậy. Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi cho rằng Thiên Ma cốc nằm ở phía Đông của ngọn núi này ư? Vậy thì ta... Nhạc Hạc nói : - Tiểu đệ đang nghĩ, ngọn Cửu Cung sơn này chỉ cách Ngũ Lão hội khoảng ba trăm dặm. Thiên Ma đặt Tổng đàn ở ngọn núi này, có lẽ vì ở đây có khoảng cách rất gần với Ngũ Lão hội mà Ngũ Lão hội cách đây ba trăm dặm về hướng đông, nên rất có thể Thiên Ma cốc sẽ nằm ở hướng Đông của ngọn núi này. Cảnh Huệ Khanh suy nghĩ một lát gật đầu : - Được, vậy chúng ta đi về hướng đông, không chừng sẽ gặp may. Họ đi xuống ngọn đồi theo hướng đông lại vượt qua mấy ngọn đồi và đi khoảng mười mấy dặm, kết cuộc vẫn không gặp may, vẫn không có phát hiện gì. Bây giờ Cảnh Huệ Khanh lại cảm thấy rất là mệt mỏi, Nhạc Hạc thấy vậy lấy làm ái ngại : - Tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm một sơn động để nghỉ ngơi, sáng mai sẽ tiếp tục tìm kiếm. Cảnh Huệ Khanh lắc đầu : - Không! Chắn chắn phải tìm được Thiên Ma cốc trong đêm nay, ta vẫn còn cầm cự được, đừng lo lắng cho ta. Nhạc Hạc : - Vậy chúng ta ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp. Dứt lời liền ngồi xuống một tảng đá lớn, Cảnh Huệ Khanh cũng ngồi xuống, mắt nhìn về hướng đông : - Không biết phải đi bao xa nữa mới đến triền đông? Nhạc Hạc : - Tiểu đệ cũng không biết. Cảnh Huệ Khanh : - Từ khi chúng ta vào núi đến giờ, hình như vẫn chưa hề gặp một con đường mòn nào đúng không? Nhạc Hạc nói : - Đúng vậy. Cảnh Huệ Khanh : - Trong núi này không một bóng người, nếu tìm được một con đường mòn thì chắn chắn có thể tìm ra Thiên Ma cốc. Nhạc Hạc nói : - Ý của tỷ tỷ là: Nếu trong ngọn núi này có đường mòn thì nó phải được dựng lên bởi Thiên Ma cốc? Cảnh Huệ Khanh gật đầu : - Đúng vậy. Nhạc Hạc : - Vậy lát nữa chúng ta để ý tìm kiếm. Cảnh Huệ Khanh không lên tiếng nữa mà nhắm mắt lại dựa vào tảng đá để nghỉ ngơi dưỡng thần. Khoảng một giờ sau, hai người mới đứng dạy tiếp tục đi về hướng đông. Địa thế trước mắt vẫn rất quanh co khúc khuỷu. Trước mắt họ đều là những cánh rừng rậm rạp và những tảng đã nham nhở. Hai người lại cố gắng vượt qua mấy ngọn đồi, vẫn không phát hiện được gì, nhưng họ đều không nản chí, cắn răng tiếp tục tiến tới. Không biết đã đi được bao nhiêu dặm đường, ánh trăng tròn trên cao bỗng nhiên biến mất, khung cảnh tức thì tối đen như mực. Cảnh Huệ Khanh dừng bước : - Trời sắp sáng rồi. Nhạc Hạc nhìn một lượt xung quanh thấy trời tối như mực : - Địa thế ở đây hiểm trở, không có ánh trăng rất khó đi lại. Thôi, đợi sáng mai ta sẽ tiếp tục. Cảnh Huệ Khanh : - Không, đi thêm một đoạn xem sao, không chừng Thiên Ma cốc đang ở trước mặt không xa! Nhạc Hạc nói : - Tỷ tỷ có thể đi tiếp không? Cảnh Huệ Khanh : - Được! Nhạc Hạc : - Vậy chúng ta hãy đi thêm một đoạn xem sao. Họ lại tiếp tục tiến bước. Đi vòng qua một sườn núi trước mắt là một vách đứng, không còn đường tiến nữa rồi. Nhạc Hạc nhìn lên vách đứng thở dài : - Vách đứng này rất khó trèo lên. Cảnh Huệ Khanh nói : - Đừng nản chí, cố lên! Dứt lời bắt đầu leo lên vách đứng. Nhạc Hạc kéo nàng lại : - Không, để tiểu đệ lên trước xem sao, tỷ tỷ đứng chờ ở đây đi. Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi tưởng rằng ta leo không nổi à? Nhạc Hạc cười : - Không phải, tiểu đệ e rằng trên đó chẳng có gì cả, hai người cùng leo lên thì quá phí sức, chẳng thà... Cảnh Huệ Khanh cắt ngang lời của hắn : - Ta lại có một cảm giác, lên đến trên đó rất có thể tìm thấy Thiên Ma cốc, để chúng ta cùng leo lên di! Dứt lời liền thi triển khinh công, hai người cùng leo lên một lúc. Nhạc Hạc thấy nàng bỗng nhiên rất sung sức nên cũng nổi hào khí lên thi triển bích hổ công nhanh chóng leo lên. Vách đứng này cao khoảng trăm trượng, hơi nghiêng vào trong tựa như một thác nước, khí thế rất là hùng vĩ. Hai người cố hết sức mình leo một hơi đã đến đỉnh vách. Lúc này chân trời phía đông đã bắt đầu hừng sáng. Nhạc Hạc hít thở vài cái, quan sát xung quanh mới nhận thấy mình đang đứng trên một đỉnh phong hình móng ngựa, trên đỉnh cây cối thưa thớt nhưng rất nhiều tảng đá như chưa hề có ai đặt chân đến từ thuở khai thiên lập địa! Cảnh Huệ Khanh vừa leo lên đỉnh phong liền ngồi xuống thở hổn hển, vừa thở vừa nói : - Có thấy gì không? Nhạc Hạc : - Không có. Cảnh Huệ Khanh : - Phía trước là gì vậy? Nhạc Hạc nói : - Không biết. Cảnh Huệ Khanh miễn cưỡng đứng dậy, bằng những bước chân mệt mỏi cố gắng đi tới : - Qua đó xem xem, chúng ta cực khổ cả một đêm, ông trời cũng không nên phụ lòng ta chứ... Nhạc Hạc vội vàng bước tới dìu nàng, hai người cùng nhau tiến về phía trước. Trên mặt đất không phải những tảng đá lổm chổm thì là dây leo cỏ gai rất là khó đi, hai người chậm rãi đi được vài trăm bước mới đến ven phong phía đông, định thần nhìn kỹ, mừng đến nỗi suýt nữa la lên. Không sai họ đã nhìn thấy một sơn cốc hình thể kỳ lạ và cũng nhìn thấy ánh đèn. Sơn cốc đã ở trước mặt họ, một tuyệt cốc bốn bề là núi, bây giờ trong cốc được bao trùm bởi bóng đêm nhưng vẫn ánh lên vài đốm sáng, quan sát cường độ của đốm sáng đó hình như đáy cốc sâu hơn bảy tám chục trượng. Rõ ràng đây chính là Thiên Ma cốc! Cảnh Huệ Khanh mừng đến quên cả mệt mỏi phấn khởi nói : - Ngươi xem cảm giác của ta không sai chứ! Nhạc Hạc cũng rất phấn khởi cười nói : - Đúng vậy chúng ta mau xuống dưới xem sao. Dứt lời liền tìm đường đi xuống. Cảnh Huệ Khanh kéo hắn ngồi xuống, cười nói : - Đừng vội, đợi trời sáng rồi quan sát cho kỹ càng, xong xuống dưới cũng không muộn, bây giờ chúng ta nên nghỉ ngơi một lát để hồi sức. Nhạc Hạc thấy cũng có lý liền dựa vào một tảng đá lớn duỗi thẳng hai chân, ngồi tựa lưng rất thoải mái mỉm cười : - Hôm nay là ngày mười lăm tháng ba, đệ nghĩ cùng lắm là nửa tháng nữa nỗi oan của tiểu đệ sẽ được sáng tỏ, gia sư cũng không cần bị giam giữ thế tiểu đệ! Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi chuẩn bị hành động thế nào? Nhạc Hạc : - Nơi đây cách Ngũ Lão phong chỉ khoảng ba trăm dặm, nên tiểu đệ nghĩ rằng nên thông báo với Ngũ Lão hội trước đã, yêu cầu họ chi viện cho chúng ta. Cảnh Huệ Khanh gật đầu : - Đúng, sau khi xác định sơn cốc này đúng là Thiên Ma cốc, chúng ta không được manh động làm động ổ họ. Nhạc Hạc : - Sơn cốc này chắc chắn chính là Thiên Ma cốc, bây giờ điều cần biết là Thiên Ma là ai? Và hắn có phải là hung thủ đã sát hại Ngũ lão hay không? Cảnh Huệ Khanh : - Không đơn giản đâu, phải lén vào trong cốc mới xác minh được, mà lén vào trong đó lỡ bị phát hiện thì sẽ làm động ổ. Nhạc Hạc : - Đúng vậy, nhưng nếu không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con? Cảnh Huệ Khanh trầm tư giây lát : - Hãy quan sát kỳ rồi tính sau, nếu thấy không dễ lẻn vào sẽ tính cách khác... Đang bàn bạc trời đã hừng sáng. Tình thế trong tuyệt cốc cũng từ từ nhìn được rõ hơn chỉ thấy trong cốc là một lồng chảo, tứ bề đều là vách đứng như những tấm bình phong, hình như không có một con đường nào thông với bên ngoài. Còn một điều lạ hơn nữa. Trong cốc chỉ có ba gian nhà nhỏ. Ba gian nhà đó được xây ở giữa lòng chảo là ba gian nhà tranh rất bình thường, so với trong trí tưởng tượng của họ lúc nãy thật khác xa một trời một vực. Hai người liền chưng hửng. Nhạc Hạc chưng hững một hồi lâu mới ngạc nhiên lên tiếng : - Ủa, đây là Thiên Ma cốc sao? Cảnh Huệ Khanh chán nản lắc đầu : - Không, đây chắc chắn không phải là Thiên Ma cốc, chúng ta đã lầm rồi! Nhạc Hạc gượng cười : - Hừ! Ánh đèn phát ra từ ba gian nhà tranh đã làm chúng ta mừng hụt! Cảnh Huệ Khanh : - Thật không ngờ trong tuyệt cốc này lại có người cư ngụ, thật là chuyện lạ... Nhạc Hạc : - Xem có vẻ là những tiều gia? Cảnh Huệ Khanh : - Ừ! Nhạc Hạc : - Không biết đường vào ở đâu, nếu không chúng ta có thể vào cốc để hỏi thăm. Cảnh Huệ Khanh : - Bỏ đi, nếu họ biết Thiên Ma cốc ở đâu, Thiên Ma đâu có để họ ở đây, chúng ta hãy về thôi! Dứt lời, liền cất bước quay về. Nhạc Hạc đuổi theo : - Đi đâu vậy? Cảnh Huệ Khanh : - Đi qua bên kia xem sao. Họ đi theo hướng Nam, thấy có một cánh rừng trải dài xuống chân phong, hai người liền đi xuyên qua cánh rừng mà tìm đường đi xuống. Đi gần một tiếng đồng hồ mới đến chân phong, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trước mặt toàn là những cây cổ thu trọc trời, che khuất cả ách nắng, thì ra là một cánh rừng nguyên thủy. Cảnh Huệ Khanh : - Chúng ta đi một đoạn xem sao, lúc nãy từ trên đỉnh phong nhìn xuống hình như phía trước có vài ngọn phong rất cao. Vừa nói xong liền đi vào trong cánh rừng. Nhạc Hạc sợ trong rừng có thú dữ, liền rút kiếm ra đi trước nàng để mở đường. Cây cối trong rừng rất rậm, tràn đầy vẻ âm u huyền bí. Nhạc Hạc vung kiếm mở đường mà tiến, đi khoảng nửa đoạn đường, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng trước mặt xuất hiện một ngọn phong khác rất cao. Dưới chân phong có một con đường mòn do sức người tao ra. Hai người đến trước con đường mòn, phát hiện con đường mòn ấy dẫn đến phía sau ngọn phong khúc khuỷu dẫn ra tuyệt cốc ở cánh rừng bên kia, Nhạc Hạc lên tiếng : - Con đường mòn này chắc là do những hộ tiều phu sống trong tuyệt cốc dựng nên. Cảnh Huệ khanh : - Không sai! Nhạc Hạc : - Đi theo con đường mòn này chắc là dẫn vào trong tuyệt cốc nhưng... Bỗng nhiên sắc mặt của hắn lộ vẻ đăm chiêu : - Tại sao những hộ đó lại phải chọn tuyệt cốc để làm nơi sinh sống? Cảnh Huệ Khanh : - Có một số người, thích cảnh sống riêng lẻ. Nhạc Hạc : - Nhưng nếu những hộ đó là tiều phu thì không nên ở trong tuyệt cốc đó, vì phải gánh củi xuống núi rất là bất tiện! Cảnh Huệ khanh : - Biết đâu không phải là tiều phu mà là hộ săn. Nhạc Hạc lắc đầu : - Trong núi này không có thú dữ sao lại có hộ săn? Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Sao ngươi biết không có thú dữ? Nhạc Hạc : - Chúng ta ở trong núi đã hơn một đêm đâu hề thấy... Vừa nói đến đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng kéo nàng lùi về phía sau, cúi xuống ẩn vào trong bóng râm. Vẻ mặt Cảnh Huệ Khanh đầy ngạc nhiên, khẽ hỏi : - Việc gì vậy? Nhạc Hạc khẽ đáp : - Có người đến! Quả nhiên vừa dứt lời, đã thấy có hai bóng người xuất hiện trên con đường mòn. Hai người này đang sánh vai cùng đi với nhau bước nhanh vào tuyệt cốc. Trang phục hai người rất kiểu cách, một người đầu đội anh hùng mũ, mình mặc trường màu, chân mang giầy báo, đeo một thanh kiếm ở lưng. Còn người kia là một đạo sĩ mình mặc đạo bào bát quái mới tinh, chân mang giầy đỏ vớ trắng, lưng đeo một cây phất trần. Chỉ cần nhìn sơ liền nhận ra họ là người trong chốn võ lâm. Nhân vật võ lâm xuất hiện trong chốn võ lâm không phải là chuyện lạ, nhưng bất cứ người nào khi nhìn thấy bộ mặt của họ đều phải hoảng sợ giật mình. Khi Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh nhìn thấy bộ mặt của ho đã giựt mình nhảy lên, suýt nữa đã la lớn. Thì ra trên mặt của họ đều có đeo một chiếc mặt nạ quỷ trông rất là rùng rợn. Đó không phải là dị dung thuật mà là dùng chiếc mặt nạ quỷ để che giấu bộ mặt thật mà thôi. Phương pháp dùng chiếc mặt nạ vô cùng rùng rợn để che giấu bộ mặt thật này, trên giang hồ ít người sử dụng, thông thường muốn che giấu diện mạo nếu không dùng vải đen để phủ mặt thì sử dụng dị thuật hay đeo chiếc mặt na da người, không bao giờ đeo chiếc mặt nạ rùng rợn như thế. Nhưng nhứt tục nhứt đạo này lại đeo chiếc mặt nạ như vậy. Họ sánh vai mà đi không hề lên tiếng nói chuyện, chớp mắt đã đi vào tuyệt cốc, đi vào cánh rừng ở chấn phong. Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh theo dõi họ đến khi họ biến mất vào cánh rừng, liền kinh ngạc nhìn nhau một hồi lâu, Nhạc Hạc mới lên tiếng bằng giọng nói rất là kinh ngạc : - Quái lạ, họ là ai? Tại sao lại đeo những chiếc mặt nạ quỷ? Sắc mặt của Cảnh huệ Khanh trở nên rất nghiêm nghị : - Họ đeo mặt na quỷ là không muốn để người khác nhận ra bộ mặt thật của họ, theo ta rất có thể họ là người của Thiên Ma. Nhạc Hạc hoài nghi : - Nhưng họ vào trong tuyệt cốc để làm gì? Cảnh Huệ Khanh : - ... - Nếu nơi đến của họ đúng là tuyệt cốc, thì tuyệt cốc đó lại rất có thể là Thiên Ma cốc hay sao? Cảnh Huệ Khanh : - Nếu không họ vào tuyệt cốc để làm gì chứ? Nhạc Hạc : - Chúng ta theo dõi họ xem sao? Cảnh Huệ Khanh : - Được! Hai người vừa định đứng lên bỗng nhiên lại đồng loạt cúi xuống. Vì trên đường mòn lại có người xuất hiện. Lần này chỉ có một người, hắn cũng ăn mặc như người trong chốn võ lâm. Trên mặt cũng có đeo chiếc mặt nạ quỷ. Tình hình xảy ra cũng giống như hai người lúc nãy, hắn bước rất nhanh, nhanh chóng biến mất vào cánh rừng ở phía ngoài tuyệt cốc. Nhạc Hạc nói khẽ : - Người này cũng có đeo mặt nạ quỷ, lại không đi chung với hai người lúc nãy, chẳng lẽ họ đến từ nhiều nơi khác nhau? Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi đoán đúng rồi! Nhạc Hạc : - Ồ!... Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi quên rằng hôm nay lâu ngày mười lăm tháng ba à? Nhạc Hạc : - Đúng rồi, lúc sắp chết Phạm Quế Anh bảo rằng Cửu Cung sơn Thiên Ma cốc ngày mười lăm tháng ba, vậy chắc chắn có nghĩa là vào ngày mười lăm tháng ba Thiên Ma sẽ mở đại hội tại đây! Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Cho nên bây giờ ta đã có thể khẳng định tuyệt cốc đó chính là Thiên Ma cốc. Nhạc Hạc vui mừng : - Được! Lần này không lầm nữa! Chúng ta đã kiếm đúng chỗ. Nói đến đây lại thấy người xuất hiện trên con đường mòn, người này là một lão hòa thượng, trên mặt cũng đeo chiếc mặt nạ quỷ, cũng nhanh chân bước ngang qua trước mặt Nhạc Hạc hai người, đi vào cánh rừng. Sau khi Nhạc Hạc nhìn lão hòa thượng đi vào cánh rừng liền hoảng sợ hỏi : - Lão hòa thượng này trông rất quen mắt, hình như tiểu đệ đã gặp qua ở đâu rồi thì phải. Cảnh Huệ Khanh : - Có thể nào là Thiếu Lâm hòa thượng? Nhạc Hạc biến sắc : - Nếu như Thiếu Lâm hòa thượng cũng là người của Thiên Ma thì thật là điều ghê gớm. Cảnh Huệ Khanh : - Xem kìa, lại có hai người nữa! Hai người xuất hiện lần này, một người là lão ăn mày, người kia là một lão bà, họ cũng đeo chiếc mặt nạ quỷ. Nhạc Hạc chờ đến khi họ đi vào cánh rừng mới lên tiếng : - Xem ra hôm nay có khá đông người đi vào trong Thiên Ma cốc, chúng ta khó mà đi vào trong thám thính được. Nói đến đây bỗng nhiên mặt hắn sáng lên cười nói : - Có cách rồi. Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Ta biết ngươi đang nghĩ gì, việc đó rất là nguy hiểm ta không tán thành! Nhạc Hạc : - Ý của tỷ tỷ là... Cảnh Huệ Khanh : - Chúng ta không cần vào cốc, chút nữa tóm đại một tên rồi áp giải đến Ngũ Lão hội thì được rồi. Nhạc Hạc : - Nhưng nếu hắn kín miệng như gã Âu Dương Trường Phong, thà chết không chịu cung khai? Cảnh Huệ Khanh : - Dùng cực hình chắc chắn hắn phải cung khai. Nhạc Hạc nói : - Tiểu đệ nghĩ rằng phải vào cốc để hiểu rõ sâu sát hơn, nhưng tỷ tỷ không cần vào theo tiểu đệ... Cảnh Huệ Khanh cắt ngang : - Ngươi muốn ta đến Ngũ Lão hội để cầu viện đúng không? Nhạc Hạc gật đầu : - Đúng vậy, nếu làm như vậy thì dù tiểu đệ có thất thủ bị bắt cũng không hề gì. Cảnh Huệ Khanh : - Ta dám khẳng định rằng ngươi vào đến Thiên Ma cốc, lập tức sẽ bị phát hiện. Nhạc Hạc : - Không đâu, chỉ cần tìm được một người có thân hình giống tiểu đệ thì được rồi. Cảnh Huệ Khanh : - Nếu như vừa vào cốc thì gỡ mặt nạ quỷ ra, ngươi sẽ làm gì? Nhạc Hạc mỉm cười : - Khuôn mặt của tiểu đệ đã được dị dung, họ không thể nhận ra tiểu đệ chính là Nhạc Hạc. Cảnh Huệ Khanh : - Nhưng khi họ phát hiện ngươi là người lạ, thì dù người có là Nhạc Hạc hay không cũng thế thôi. Nhạc Hạc van xin : - Tỷ tỷ, dù sao đi nữa chúng ta đã tìm ra Thiên Ma cốc thì hãy vào trong để thám thính cho biết, tỷ tỷ nghe lời tiểu đệ một lần đi. Cảnh Huệ Khanh : - Ta sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Nhạc Hạc : - Tiểu đệ sẽ tùy cơ ứng biến, nếu như gặp tình huống xấu lập tức tìm kế thoát thân. Cảnh Huệ Khanh : - E rằng sẽ rất khó khăn. Nhạc Hạc : - Cũng không sao, chưa hẳn họ dám giết tiểu đệ vì lúc đó trong tay của tỷ tỷ cũng đang giữ một con tin. Cảnh Huệ Khanh trầm ngâm yên lặng. Nhạc Hạc : - Lát nữa nếu gặp một người có thân hình giống như tiểu đệ, chúng ta cứ làm như vậy. Đến đây hắn nói khẽ vào tai Cảnh Huệ Khanh kế hoạch của mình. Cảnh Huệ Khanh gật đầu : - Thôi được, nhưng ngươi phải rất cẩn thận, phải coi trọng tính mạng của mình. Nói đến đây lại thấy một người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện trên con đường mòn. Đó là một gã mập nhưng hành động nhanh nhẹn giống như một luồng gió chớp nhoáng đã đi hết con đường mòn, vào sâu trong rừng. Cảnh Huệ Khanh nói khẽ : - Người thứ mấy rồi? Nhạc Hạc : - Thứ bảy. Cảnh Huệ Khanh : - Những người đến đây hôm nay hình như tuổi tác đều rất lớn, muốn tìm một người có thân hình giống ngươi chắc không dễ dàng đâu. Nhạc Hạc : - Tiểu đệ tin rằng người của Thiên Ma đều lớn tuổi, chờ chút nữa xem sao. Cảnh Huệ Khanh cười : - Chúng ta thỏa thuận với nhau nếu người đến là một cô nương, thì ta sẽ thay ngươi đi vào trong cốc. Nhạc Hạc lắc đầu : - Không được, tỷ tỷ không được mạo hiểm như vậy! Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Theo ta thì... kìa, lại thêm một người nữa! Nhạc Hạc tưởng rằng người đến quả thật là một cô nương liền hoảng hốt, nhưng khi nhìn rõ người đến là đàn ông, mới thở dài yên tâm. Đến lúc nhìn rõ thân hình và phục sức của hắn liền vui mừng nói khẽ : - Người này thích hợp đấy, chúng ta làm theo kế hoạch. Dứt lời liền lén lút núp sau một cây cổ thụ. Nháy mắt người đó đã đến gần. Trên khuôn mặt của hắn, đương nhiên cũng có đeo một chiếc mặt nạ quỷ, thân hình của hắn quả thật hao hao giống Nhạc Hạc, hình như là một thanh niên. Cảnh Huệ Khanh cảm thấy đã chọn đúng đối tượng, lập tức ngã xuống la lên : - Cứu mạng! Cứu mạng! Gã thanh niên đeo mặt nạ vừa nghe được tiếng kêu cứu khẽ rùng mình, liền dừng bước đưa mắt hướng về chỗ phát ra tiếng kêu, quát lớn : - Ai đó! Đôi mắt sau chiếc mặt nạ phát ra nguồn sáng lạnh người. Cảnh Huệ Khanh phát ra tiếng kêu đau đớn : - Cứu mạng, ta bị rắn độc cắn! Gã thanh niên nghe vậy liền theo hướng phát ra tiếng kêu và đến cạnh Cảnh Huệ Khanh thấy nàng nằm dưới đất không ngừng rên rỉ liền kinh ngạc hỏi : - Cô nương là ai sao lại đến đây? Cảnh Huệ Khanh làm ra vẻ rất đau đớn : - Ta... đến đây để tìm phụ thân, lúc nãy khi đi đến đây... sơ ý dẫm lên một con rắn độc... Gã thanh niên kinh ngạc quan sát nàng lại hỏi : - Bị cắn ở đâu? Cảnh Huệ Khanh chỉ vào gót chân trái : - Đây nè, đây nè... Gã thanh niên cúi xuống đỡ chân của nàng lên : - Để ta xem xem... Hắn định cởi giầy cho nàng, “bùng” cằm dưới đã bị đá một chân, tức thì ngửa mình ngã ra sau. Nhạc Hạc liền phóng ra từ phía sau cây cổ thụ dừng kiếm kê vào yết hầu của hắn trầm giọng : - Không được la nếu không sẽ mất mạng! Gã thanh niên nằm yên không dám cử động, nhưng lại lạnh lùng lên tiếng : - Hừ! Thì ra là quỷ kế! Nhạc Hạc : - Tỷ tỷ, điểm huyệt hắn! Cảnh Huệ Khanh liền đứng dậy, dùng chỉ điểm vào tê huyệt của hắn, mỉm cười : - Không sai, là quỷ kế đó, xin lỗi, xin lỗi! Nhạc Hạc thấy hắn đã không thể cử động liền rút gươm lại rồi dùng tay ôm hắn lên : - Chúng ta hãy vào trong kia để mà hành sự. Dứt lời cả hai đều liền phóng vào trong rừng. Chạy được vài trăm bước, nhắm chừng đã cách xa con đường mòn mới thả hắn rồi gỡ chiếc mắt nạ quỷ. Khuôn mặt thật của hắn là một khuôn mặt khá khôi ngô. Nhạc Hạc lại rút kiếm kê vào yết hầu của hắn rồi dùng tay giải huyệt, chốc lát hắn liền tỉnh lại. Thần sắc của gã thanh niên rất là bình tĩnh, cười nói : - Các ngươi muốn gì? Nhạc Hạc : - Ngươi hãy nghe ta hỏi! Gã thanh niên : - Ta sẽ không khai gì đâu! Cảnh Huệ Khanh : - Tuổi ngươi còn trẻ, nếu phải chết đi ngươi không thấy tiếc sao? Gã thanh niên cười : - Không, ta trên không phụ mẫu dưới không thê tử, có gì đâu mà tiếc. Cảnh Huệ Khanh : - Đối với những người không sợ chết nhưng ta cũng có một biện pháp riêng để đối phó. Gã thanh niên : - Ồ! Cảnh Huệ Khanh : - Bọn ta sẽ chặt đứt một tay một chân của ngươi, rồi móc mắt sau đó sẽ tha ngươi đi. Gã thanh niên : - Vậy thì cứ ra tay đi. Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi không đắn đo chút nào à? Gã thanh niên : - Không cần. Khanh Huệ Khanh : - Thiên Ma có gì hay ho, đáng để cho ngươi trung thành như vậy. Gã thanh niên im lặng... Cảnh Huệ Khanh : - Ngươi cứ nói ra một lý do đi nếu thấy đúng bọn ta sẽ không làm khó ngươi nữa! Gã thanh niên cười : - Đại trượng phu không thể lưu phương bách thế, cũng phải di xú vạn niên, đó chính là lý do khiến ta gia nhập và trung thành với Thiên Ma, ổn không? Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng : - Ngươi còn trẻ, tiền đồ còn rất sáng lạng, nếu có thể cải tà quy chánh, lo vì không thể lưu phương bách thế. Gã thanh niên cười ha hả : - Cô nương, mỗi người có chí hướng khác nhau, không cần dạy đời! Cảnh Huệ Khanh : - Xem tướng mạo của ngươi cũng khá lắm chứ, ai ngờ lại là loại người tự chịu sa đọa. Rồi quay lại nói với Nhạc Hạc : - Hạc đệ! ngươi ra tay đi! Nhạc Hạc liền ra tay cởi áo của hắn, vừa cời vừa hỏi : - Ngươi giữ chức vụ gì trong Thiên Ma cốc? Gã thanh niên không hiểu tại sao hắn lại cởi áo của mình ngạc nhiên nói : - Tại sao ngươi lại cởi áo của ta? Nhạc Hạc : - Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã. Gã thanh niên lắng nhìn hắn giây lất bỗng nhiên tĩnh ngộ cười : - À! Ta hiểu rồi, ngươi định giả dạng ta để vào Thiên Ma cốc? Nhạc Hạc : - Đúng vậy. Gã thanh niên cười : - Thật là thú vị. Nhạc Hạc : - Đâu chỉ thú vị mà thôi! Gã thanh niên : - Nhưng ngươi không biết ta là ai làm thế nào để giả dạng ta? Nhạc Hạc : - Ta sẽ có cách. Hắn cởi áo quần và đôi giầy của đối phương ra và moi hết đồ đạc trong túi áo của đối phương ra để xem xem xét tỉ mỉ. Phát hiện có một vật rất là lạ đó là một chiếc mặt nạ quỷ nhỏ xíu được đúc bằng vàng, cỡ bàn tay của một đứa bé, trên trán của chiếc mặt nạ có đúc một chữ “phó”, phía trên có thắt một sợ dây chuyền vành hình thức rất là tinh xảo, nhưng lại không tạo cho người xem một cảm giác đẹp đẽ, mà là rùng rợn. Hắn cầm chiếc mặt nạ quỷ đó lật qua lật lại xem kỹ càng rồi cười : - Có vật này trong tay, có lẽ sẽ không trở ngại gì khi đi vào cốc. Gã thanh niên cười bí hiểm : - Ngươi cho rằng đó là vật gì? Nhạc Hạc : - Là vật để chứng minh thân phận của ngươi, trên chiếc mặt nạ này có một chữ “phó”, chứng tỏ rằng đại loại ngươi là phó đường chủ hay Phó hương chủ gì đó của “Thiên Ma bang”. Gã thanh niên : - Còn gì nữa? Nhạc Hạc : - Vì các ngươi đều có đeo một chiếc mặt nạ quỷ nên khi vào đến Thiên Ma cốc, thì chiếc mặt nạ quỷ nhó xíu này sẽ được dùng làm tín vật để biện minh thân phận... Gã thanh niên cười : - Ngươi thông minh lắm. Nhạc Hạc không đếm xỉa sự mỉa mai của hắn, cầm áo quần và đôi giày của hắn lên, đi vào trong rừng. Không bao lâu khi hắn từ trong rừng đi ra đã mặc vào người của gã thanh niên. Đương nhiên trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ. Hắn ném quần áo của mình cho người thanh niên rồi mỉm cười nói với Cảnh Huệ Khanh : - Có giống không? Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Giống lắm, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi, nếu vị bằng hữu này không chịu giúp đỡ ngươi không thể ở Thiên Ma cốc quá lâu. Nhạc Hạc : - Tiểu đệ không có ý định ở lâu trong đó, khi đạt mục đích lập tức lui ra. Gã thanh niên cười lạnh lùng : - Ngươi nghĩ rằng Thiên Ma cốc là một nơi có thể đi lại thoải mái hay sao? Nhạc Hạc trầm giọng, cười nói : - Nếu ta chết ở Thiên Ma cốc thì ngươi cũng khó sống. Gã thanh niên : - Ta không sợ chết. Nhạc Hạc : - Bị chặt một tay một chân ngươi cũng không sợ? Gã thanh niên : - Đúng vậy. Nhạc Hạc cười : - Ta thật nể phục ngươi. Hắn giao thanh kiếm của mình cho Cảnh Huệ Khanh. Sau đó liền đeo thanh kiếm của gã thanh niên vào mình : - Tỷ tỷ, tiểu đệ đi đây, tỷ tỷ nhớ làm đúng theo kế hoạch nhé. Cảnh Huệ Khanh căn dặn : - Cẩn thận nha. Nhạc Hạc gật đầu rồi cất bước đi ngược về phía ngọn đồi. Khi về đến ngọn đồi hắn không đi vào con đường mòn ngay mà lại ẩn núp sau một cây cổ thụ. Hắn ở đó chờ đợi chờ đến khi có người của Thiên Ma xuất hiện, hắn sẽ theo đối phương đi vào trong cốc. Chờ một lát, quả nhiên lại có một người xuất hiện. Người đó đầu đội nón lá mặc một chiếc áo bào màu xám, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ, nhìn dáng người đó là một ông lão. Nhạc Hạc chờ đối phương sắp đi vào cánh rừng ở bên ngoài tuyệt cốc, lập tức lách mình ra, khum lưng đi nhanh vào con đường mòn, sau đó mới ngước đầu ưỡn ngực làm ra vẻ rất tự nhiên rồi đi tiếp. Hắn đi rất nhanh khi vào đến cánh rừng, chỉ con cách ông lão chỉ còn khoảng bốn, năm trượng mà thôi. Ông lão đội nón phát hiện có người đi sau liền quay lại nhìn vì thấy hắn cùng có đeo mặt nạ quỷ, tưởng rằng là người của mình liền gật đầu chào nhưng không hề lên tiếng tiếp tục bước tới. Nhạc Hạc bước nhanh đến sau lưng ông ta lên tiếng : - Hôm nay trời tốt quá chắc không mưa đâu... Ông lão đội nón ừ nhe một tiếng. Nhạc Hạc nói tiếp : - Chắc có nhiều người đã đến rồi? Ông lão đội nón lại ừ nhẹ một tiếng. Nhạc Hạc mong rằng lão sẽ lên tiếng liền cười nói : - Đeo chiếc mặt na này thật không thoải mái, chúng ta gặp mặt nhưng không hề biết đối phương là ai... Cuối cùng ông lão đội nón cũng lên tiếng, lạnh nhạt : - Nếu như lão không nhìn lầm, lão đệ đây chắc là Trương phó hương chủ “Lãng Tử Trương Thanh”? Nhạc Hạc cười : - Đôi mắt của lão huynh thật lợi hại! Ông lão đội nón : - Trong mười tám vị Chánh Phó hương chủ của bổn bang thì lão đệ ngươi có tuổi tác trẻ nhất, nghe nói ngươi rất được Bang chủ trọng dụng? Nhạc Hạc : - Không dám. Ông lão đội nón : - Bên các ngươi thế nào rồi? Nhạc Hạc không biết lão nói về việc gì nên hàm hồ trả lời : - Tạm ổn, tạm ổn. Ông lão đội nón : - Ngươi có biết lần này Bang chủ triệu chúng ta vào cốc họp để bàn việc gì? Nhạc Hạc hỏi lại : - Lão biết không? Ông lão đội nón lắc đầu : - Lão phu không biết. Nhạc Hạc : - Theo ta, có thể có quyết định quan trọng cần tuyên bố. Ông lão đội nón gật đầu. Nhạc Hạc : - Việc của Âu Dương Trường Phong, chắc lão biết rồi chứ? Ông lão đội nón : - Không biết, hắn sao rồi? Nhạc Hạc : - Hắn tiêu rồi. Ông lão đội nón nói : - Tại sao? Nhạc Hạc : - Hắn không cẩn thân bị Nhạc Hạc biết được thân phận nên Bang chủ đã ra lịnh cho Tư Mã Như Long đến trừ khử hắn. Ông lão đội nón ngạc nhiên : - Ồ! Có việc này à? Vậy Nhạc Hạc đã biết được các tổ chức Thiên Ma bang của chúng ta rồi à? Nhạc Hạc : - Có thể. Ông lão đội nón : - Lão phu hiểu rồi. Nhạc Hạc : - ... Ông lão đôi nón : - Đây chính là nguyên nhân mà Bang chủ triệu tập Thiên Ma đại hội. Nhạc Hạc : - Nghĩa là sao? Ông lão đội nón : - Tên đã nằm trên cung phải bắn thôi! Nhạc Hạc : - Lão muốn nói... Ông lão đội nón : - Bí mật của bổn bang đã bị lộ, cần tiên hạ thủ vi cường, lão đoán rằng Bang chủ đã quyết định khởi sự. Nhạc Hạc : - Khởi sự như thế nào? Ông lão đội nón không nói tiếp. Vì lúc đó hai người đã đến trước một cái thác nước. Thác nước này rộng khoảng năm trượng từ trên cao mấy chục trượng đổ xuống, trông giống như một bức màn tre, cảnh sắc rất là đáng lệ. Trước thác nước, đang có một ông lão ăn mặc như tiều phu cúi xuống mài lưỡi búa trên một tảng đá. Trên mặt của lão cũng có đeo chiếc mặt nạ quỷ. Lão cúi đầu mài chậm rãi, mặc kệ ông lão đội nón và Nhạc Hạc đang bước gần như không hề trông thấy. Ông lão đội nón lớn tiếng : - Lão huynh lưỡi búa của lão bén chưa? Lão tiều phu vẫn cúi đầu mài lưỡi búa lên tiếng : - Lão cần gì? Ông lão đội nón : - Mua lưỡi búa của lão. Lão tiều phu : - Giá tiền? Ông lão đội nón : - Ba trăm lượng. Lão tiều phu ngừng công việc, đưa tay phải ra. Ông lão đội nón lấy ra một chiếc mặt nạ quỷ bằng vàng nhỏ xíu ném cho lão tiều phu. Lão tiều phu đón lấy rồi xem xét tỉ mỉ. Nhạc Hạc nghĩ thầm : - May là mình đi theo ông lão đội nón này, nếu không vừa đến đây đã bị lộ thân phận. Hắn cũng lấy chiếc “mặt nạ vàng” ra,chuẩn bị giao cho lão tiều phu kiểm tra, rồi quan sát xung quanh thấy xung quanh thác nước không hề có ngõ đi, lại thầm nghĩ : - Xung quanh đây không hề có đường đi, sau khi kiểm chứng tín vật sẽ vào Thiên Ma cốc bằng ngõ nào? Đang nghĩ thầm thì thấy lão tiều phu đã giao trả chiếc “mặt nạ vàng” cho ông lão đội nón : - Vào đi! Ông lão đội nón nhận lại chiếc “mặt nạ vàng”, liền nhún chân phóng vào phía dưới thác nước, giống như một con cá bay, chớp nhoáng thác nước trở lại hình dạng cũ. Nhạc Hạc thấy vậy mới hiểu ra nghĩ thầm : - Thì ra là một thủy liên động. Lão tiều phu thấy ông lão đội nón đã vào động, liền quay lại nhìn hắn : - Tín vật của ngươi đâu? Nhạc Hạc liền ném chiếc “mặt nạ vàng” cho lão. Lão tiều phu đón lấy nhưng không kiểm tra, đôi mắt sáng vẫn lắng nhìn “khuôn mặt” của hắn bằng giọng nói nghiêm nghị : - Ai bảo các ngươi đi chung với nhau? Nhạc Hạc thầm hoảng hốt nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh : - Có gì không đúng? Lão tiều phu : - Trái với qui định! Nhạc Hạc cười : - Trước bọn ta, không có ai đi chung vào cốc sao? Lão tiều phu : - Có nhưng họ là một chánh một phó, còn ngươi với lão lại không phải? Nhạc Hạc : - Cũng không trách ta dược! Lão tiều phu : - Tại sao? Nhạc Hạc : - Tại hạ đi đến nửa đường vừa thấy lão từ trong rừng bước ra... Lão tiều phu ngạc nhiên hỏi : - Lão từ trong rừng bước ra? Nhạc Hạc : - Đúng vậy, lão vào rừng để xả hơi nên tại hạ mới đuổi kịp lão... có thể nói đây là lỗi của tại hạ sao? Lão tiều phu không lên tiếng nữa, kiểm tra chiếc mặt nạ vàng một lượt rồi ném trả cho hắn, phất tay : - Vào đi! Nhạc Hạc nhận lai chiếc mặt nạ vàng, liền phóng mình nhảy vào thác nước. Qua khôi thác nước định thần nhìn kỹ, thấy mình đang ở trong một con đường hầm u tối, nhìn vào trong thấy đường hầm khúc chiết uyển chuyển, phía trên có nhiều nhũ thạch hình thù quái dị, có lẽ đây là một con đường hầm thiên nhiên. Hắn do dự giây lát rồi cất bước đi vào. Đã khoảng hơn hai mươi trượng đường hầm bỗng trở nên bằng phẳng, từ đường hầm thiên nhiên chuyển qua đường hầm nhân tạo, thì ra con đường hầm dẫn vào tuyệt cốc này, là do sức người tạo nên. Hắn tiếp tục đi vào, trong lòng càng lúc càng khẩn trương vì hắn biết rằng hôm nay đi vào Thiên Ma cốc, nguy hiểm gấp mười lần so với hang cọp, là giây phút quyết định sự thành bại sanh tử. Nhưng dù khẩn trương đến đâu hắn cũng không hề có ý thoái lui, ngược lại càng đi nhanh hơn nữa. Đi sau khoảng ba trăm bước, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng, thì ra đã đến tuyệt cốc chỉ thấy trong cốc mặt đất bằng phẳng, thảm cỏ mịn màn, các loại hoa dại nở rộ như gấm, cảnh sắc rất ư mỹ miều, tựa như thế ngoại đào nguyên. Đưa mắt nhìn tới thấy có ba căn nhà lá kia chỉ cách hắn có vài trăm trượng. Lạ một đều là lúc đó xung quanh không một bóng người, những người kéo nhau vào cốc lúc này hình như đều đã vào trong những căn nhà lá. Nhạc Hạc biết rằng bắt đầu từ bây giờ phải hết sức cẩn thận không thể nào đi sai một bước, nếu không tánh mạng sẽ nguy hiểm, liền hít thở một hơi thật dài để ổn định tinh thần đang lúc khẩn trương, rồi bước nhanh đến gần ba căn nhà lá. Quả thật hắn không dám tin rằng ba căn nhà lá trước mặt lại là Tổng đàn của Thiên Ma bang, nhưng nhìn xung quanh cả cốc không hề có một gian nhà khác. Chẳng lẽ tuyệt cốc này chỉ vừa mới được Thiên Ma phát hiện nên chưa kịp khởi công xây dựng nhà cửa? Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, chốc lát đã đến trước cửa những căn nhà lá. Ba căn nhà lá sắp thành hàng ngang, tất cả cửa lớn cửa sổ đều đóng kín, bên trong yên lặng không một tiếng động! Trong lòng Nhạc Hạc tràn đầy hoài nghi nhưng không dám do dự, liền đến gõ cửa căn nhà lá ở giữa. - Vào đi! Một giọng nói trầm lặng lạnh lũng vang lên! Nhạc Hạc nghe thấy tiếng trả lời trong lòng nhẹ nhỏm một ít, liền đẩy cửa bước vào trong. Bên trong, có một người ngồi ngay giữa nhà! Trên mặt hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ, mặc một chiếc bào màu vàng, lưng thắt dây đỏ, quan sát thân hình của hắn thì là một người trung niên, thái độ lạnh lùng trầm tĩnh, sắc mặt uy nghi rợn người. Nhạc Hạc thấy trong nhà chỉ có một mình hắn, liền cảm thấy lo lắng vì hắn không biết đối phương là ai thì không thể tiếp chuyện với đối phương, nên hắn lo lắng đến toát mồ hôi lạnh. Người áo vàng kia hình như chưa phát giác vẻ bối rối của hắn, thấy hắn đã đi vào liền mở một chiếc hộp để ở trên bàn bên cạnh, lấy một chiếc khăn vàng ra ném cho hắn : - Cột vào cánh tay trái, lập tức đến trình diện tại Thiên Ma động! Nhạc Hạc đón lấy chiếc khăn vàng rồi cột vào cánh tay trái, cúi mình tạ lễ rồi quay lưng đi ra khỏi nhà mới thầm thở một hơi dài : - Lại qua được một ải nữa, nhưng “Thiên Ma” động vẫn ở đâu vậy? Hắn đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy ngoài ba căn nhà lá ra, cả tuyệt cốc đều chống trải, không một bóng người trong lòng lại bất đầu lo sợ. - Ngươi không mau đến trình diện còn đứng đó làm gì? Bỗng nhiên người áo vàng từ trong nhà bước ra lên tiếng hỏi. Nhạc Hạc giật mình mỉm cười nói : - Lập tức đến ngay! Lập tức đến ngay! Dứt lời liền đi nhanh về phía bên phải. Người áo vàng lạnh lùng : - Ừ! Chẳng lẽ ngươi uống say rồi ư? Nhạc Hạc lại giật mình liền dừng bước quay đầu lại hỏi : - Gì vậy? Người áo vàng đưa tay chỉ về phía bên trái : - Ở phía bên kia! Nhạc Hạc vội vàng : - Ồ! ồ! Không sai, không sai, tai hạ thật là hồ đồ, ha ha... Hắn vừa cười vừa quay lại phía bên trái. Đi được vài chục bước vẫn không thấy bóng dáng của Thiên Ma động trong lòng rất là lo lắng thầm nghĩ : - Nếu biết như vậy ta nên nghe theo lời khuyên của tỷ tỷ, không nên vào đây để mạo hiểm. Hắn men theo vách cốc để tìm kiếm, đang lúc bàng hoàng bỗng nghe phía sau có tiếng động liền quay đầu lại, thì phát hiện một mảng vách cốc hình chữ nhật như cánh cửa được đẩy ra từ bên trong. Đúng là một cánh cửa, chẳng qua bên ngoài được ngụy trang y hệt như vách cốc mà thôi. Rõ ràng đây chính là Thiên Ma động, các người ở bên trong đã phát hiện “Lãng Tử Trương Thanh” đang đến gần nên mở cửa để hắn bước vào. Nhạc Hạc mừng thầm vội vàng bước vào trong động. Nhìn vào trong động thấy cảnh sắc ở trong và ngoài đồng như là hai thế giới khác nhau. Ngoài động cằn cổi hoang vu. Trong động, phú lệ trang hoàng. Qua khỏi cửa động liền thấy một đại sảnh sang trọng, trên đỉnh là một cái nốc hình tròn, có cẩn một đại bát quái bằng đồng, ở giữa treo tám ngọn đèn sáng chói rực rỡ, bức tường xung quanh đại sảnh treo đầy màn gấm, dưới ánh sáng của những ngọn đèn, trông thật là kiêm bích huy hoàng. Trong đại sảnh có hai mươi chiếc ghế được sắp ngay ngắn, đều hướng về một chiếc bàn dài ở chính giữa. Trên chiếc bàn có bày một chiếc lư đồng khói bay nghi ngút, nhìn vào mang một không khí thần bí! Phía sau chiếc bàn có treo hai tấm màn gấm Long Phụng, rõ ràng bên trong có ẩn chứa điều bí mật! Bây giờ hai mươi chiếc ghế trong sảnh đã có mười hai người đang ngồi, những người đó có thân hình khác nhau, duy có một điểm giống như : Trên mặt mọi người đều có đeo chiếc mặt nạ quỷ! Còn nữa, tất cả mọi người đều im lặng! Nhạc Hạc nhìn qua một lượt phát hiện ông lão đội nón lúc nãy đang ngồi trên chiếc ghế thứ mười ba, mà chiếc ghế thứ mười hai thì đang bỏ trống, khiến hắn liền nghĩ rằng mình phải ngồi vào chiếc ghế đó liền ung dung bước tới và ngồi xuống. Vì tất cả đều im lặng, nên hắn cũng không dám trò chuyện với ông lão đội nón ở bên cạnh, đành lặng lẽ ngồi chờ, hai mắt chú ý nhìn vào hai tấm màn gấm long phụng ở phía sau chiếc bàn chờ đợi tình huống thay đổi. Hắn biết rằng khi đến giờ Thiên Ma sẽ bước ra từ sau hai tấm màn gấm. Lại có tiếng động, cửa động ở phía ngoài lại được mở, lại có một người đeo mặt nạ quỷ bước vào, người này sau khi vào sảnh cũng không hề lên tiếng chào mọi người, lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế thứ mười bốn. Nhạc Hạc nghĩ thầm : - Đây là tên thứ mười bốn... lúc này ở bên ngoài cốc, ông lão đội nón bảo rằng Thiên Ma bang tổng cộng có mười tám vị Chánh Phó hương chủ, bây giờ trong sảnh này đã có mười bốn người, chắc chờ thêm một chút nữa bốn người còn lại đều đến đủ, thì Thiên Ma sẽ xuất hiện. Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn phát hiện mình có một điểm khác với mọi người đang ngồi trong sảnh liền giật mình suy nghĩ : - Lạ thật, tại sao chỉ có mình ta đeo chiếc khăn vàng ở cánh tay? Thì ra bây giờ hắn mới phát hiện mười ba người trong sảnh không một ai có đeo khăn vàng ở tay cả! Đều này khiến hắn cảm thấy không ổn, hắn cứ tưởng rằng người áo vàng giao chiếc khăn vàng cho hắn là một phù hiệu để phân biệt thân phận, nhưng bây giờ thấy những người khác đều không có tức thì hoảng sợ lo lắng. Đã xảy ra việc gì? Tại sao chỉ một mình ta có đeo chiếc khăn vàng trong tay. Chiếc khăn vàng, thật ra tượng trưng cho điều gì? Giả sử ta là người của Thiên Ma bang, giả sử khi ta vừa vào cốc thì đến thẳng Thiên Ma động này thì người áo vàng sẽ không đưa chiếc khăn vàng này cho ta. Nếu vậy, lúc nãy ta đi vào căn nhà lá là một hành động đúng hay sai? Chẳng lẽ trong mười tám vị Chánh Phó hương chủ đến tham gia Thiên Ma đại hội hôm nay có một người sẽ phải nhận một nhiệm vụ đặc biệt mà người áo vàng tưởng lầm ta chính là người đó. Nếu đừng như vậy thì nguy rồi, ta đâu có biết người đó sẽ đảm nhận chức vụ gì? Mà khi người đó vào cốc đến căn nhà đó để nhận chiếc khăn vàng, thì người áo vàng sẽ phát hiện sự sai lầm lúc đó thân phận ta sẽ bị bại lộ? Hắn càng nghĩ càng thấy sự thể nghiêm trọng bèn định tháo chiếc khăn vàng trên cánh tay ra, nào ngờ khi tay phải vừa trạm vào cánh tay trái, ông lão đội nón ngồi bên cạnh liền khều nhẹ, lắc đầu nhìn hắn ra hiệu cho hắn đừng cởi chiếc khăn vàng ra. Hắn càng lo sợ liền hói khẽ : - Việc gì vậy? Ông lão đội nón nghiêng mình nói khẽ vào tai hắn : - Ngươi không được cởi chiếc khăn vàng đó ra. Nhạc Hạc cố giữ bình tĩnh : - Ai bảo ta định cởi chiếc khăn vàng này? Ông lão đội nón : - Thế thì tốt. Dứt lời ngồi thẳng người lại. Nhạc Hạc đưa tay khều nhẹ lão, hỏi chậm : - Lão cũng biết được ý nghĩa của chiếc khăn vàng này à? Ông lão đội nón gật đầu. Nhạc Hạc mỉm cười : - Nói thử xem? Ông lão đội nón lắc đầu. Nhạc Hạc lại hỏi dò : - Nếu tại hạ tình nguyện nhường lại chiếc khăn vàng này cho, lão có nhân không? Ông lão đội nón lại lắc đầu, khẽ đáp : - Ngoài Lãng Tử Trương Thanh ngươi ra, không ai có tư cách để đeo nó! Nhạc Hạc nghĩ vậy hơi yên tâm một chút. Vì ít ra hắn đã biết rằng chiếc khăn vàng nầy chỉ giành riêng cho Lãng Tử Trương Thanh, không ngờ mình đã sai lầm mà được việc, không “quên” vào căn nhà lá nhận chiếc khăn vàng của người áo vàng thật là rủi mà gặp may. Vấn đề bây giờ là mình sẽ đảm nhận vai trò gì trong Thiên Ma đại hội ngày hôm nay? Và mình đủ khả năng đảm nhiệm hay không? Kết quả sau khi suy xét là: Không thể nào. Nếu không may tìm cách thoát thân, lát nữa khi Thiên Ma xuất hiện, hắn lộ nguyên hình! Nhưng hắn vẫn ngồi yên bất động vì hắn đã quyết đinh dù phải bỏ mạng ở đây, cũng phải xem ra Thiên Ma là ai? Lại có tiếng động, cửa động lại mở, lại có hai người đeo mặt nạ quỷ bước vào... * * * * * Bây giờ Cảnh Huệ Khanh đã dẫn “Lãng Tử Trương Thanh” đến một hang động kín đáo ở triền bắc Cửu Cung sơn. Hang động này là do nàng và Nhạc Hạc vô tình phát hiện lúc đang tìm kiếm Thiên Ma cốc vào tối qua, sơn động tuy không sâu lắm, nhưng nằm dưới một mảnh vách núi bị gãy, bên ngoài lại được rừng cây rậm rạp bao quanh, nên khi ẩn náu vào đó kẻ khác khó mà phát hiện, nàng dẫn Lãng tử Thương Thanh vào trong động vì sơ hắn vận công tự giải huyệt đạo nên lại dùng chỉ điểm vào tê huyệt của hắn một lần nữa. Lãng Tử Trương Thanh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh cười nói : - Cô nương, không có tác dụng đâu? Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng nhìn hắn : - Ngươi nói gì? Lãng Tử Trương Thanh cười : - Dù nàng có xử trí ta bằng cách nào đi nữa ta cũng không hé nữa lời đâu? Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng : - Ngươi nói hay không, bây giờ đã không quan trọng nữa rồi. Lãng Tử Trương Thanh : - Ý của nàng là sau khi bạn trai của nàng vào được trong cốc thì hiểu rõ tất cả? Cảnh Huệ Khanh : - Đúng vậy. Lãng Tử Trương Thanh với giọng nói ngoan cường : - Cho biết hắn đừng hòng vào được Thiên Ma cốc! Cảnh Huệ Khanh : - Vậy sao? Lãng Tử Trương Thanh : - Ở bên ngoài Thiên Ma cốc, có người của Thiên Ma canh giữ, bất cứ ai muốn vào trong cốc đều phải giao tín vật ra và phải nói đúng ám hiệu, bạn trai của nàng tuy đã lấy được tín vật của ta nhưng không biết ám hiệu thì vào bằng cách nào? Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Điều này không khó lắm, hắn sẽ núp ở bên ngoài để quan sát, hay là theo sau một người nào đó, khi người đó ám hiệu gì, thì hắn cũng sẽ nói theo. Lãng Tử Trương Thanh cười lạnh lùng : - Dù hắn có thể vượt qua trạm gác, nhưng sau khi vào Thiên Ma cốc, cũng không thoát khỏi cái bẫy mà Thiên Ma đã sắp xếp! Cảnh Huệ Khanh nói : - Cái bẫy? Lãng Tử Trương Thanh nói : - Không thể nói được. Cảnh Huệ Khanh trừng trừng nhìn hắn : - Nếu ngươi không nói thì im cái mồm chó lại đi, đừng sủa nữa. Lãng Tử Trương Thanh cười ha hả : - Ta chỉ muốn cho nàng biết, bạn trai của nàng đã rơi vào tay cửa Thiên Ma! Cảnh Huệ Khanh không đếm xỉa đến hắn nữa. Lãng Tử Trương Thanh nói tiếp : - Chẳng lẽ nàng không quan tâm đến sự sống chết của hắn sao? Cảnh Huệ Khanh không lên tiếng, rồi lấy lương khô ra ăn. Lãng Tử Trương Thanh nói : - Cho ta biết các ngươi và bổn bang có hận thù gì, lại phải mạo hiểm vào cốc để dò xét? Cảnh Huệ Khanh đáp : - Cho ngươi biết cũng không sao, bọn ta đang truy tìm hung thủ đã giết hại Ngũ lão. Lãng Tử Trương Thanh hơi biến sắc, ngạc nhiên nhìn nàng hồi lâu, mới thất thanh : - Chẳng lẽ... nàng là Cảnh Huệ Khanh? Cảnh Huệ Khanh gật đầu : - Ngươi đoán đúng đấy! Lãng Tử Trương Thanh lại nhìn nàng một hồi lâu, nét ngạc nhiên trên khuôn mặt đã biến mất, nhìn nàng cười : - Dung mạo của nàng đã được dị dung? Cảnh Huệ Khanh gật đầu tiếp tục ăn lương khô và cố tình làm ra vẻ đang ăn rất ngon. Lãng Tử Trương Thanh “ồ” một tiếng rất dài : - Hèn chi không giống như truyền thuyết. Cảnh Huệ Khanh hỏi : - Truyền thuyết gì? Lãng Tử Trương Thanh : - Theo truyền thuyết, nàng có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Cảnh Huệ Khanh mỉm cười : - Ngươi có muốn xem bộ mặt thật của ta không? Lãng Tử Trương Thanh nói : - Muốn chứ. Cảnh Huệ Khanh : - Vậy thì ngươi hãy báo lên danh tánh trước đã. Lãng Tử Trương Thanh đáp : - Được ta họ Trương tên Thanh, lúc nhỏ không được ăn học đàng hoàng nên mọi người gọi ta là Lãng Tử.