Bần Tăng

Chương 61

“Đây mà là Lục Hợp Thần Quyết ư?” ✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿ Yêu nhân ma đạo, thật đê tiện vô liêm sỉ! Thừa dịp người ta phân tâm mà ra tay! Không ít người bên dưới thấy vậy liền mắng chửi, lập tức lau mồ hôi thay Cố Chiêu đang đứng thủ thế, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì. Nhưng hiển nhiên lo lắng như vậy quá dư thừa. Cố Chiêu từ trước tới giờ chẳng phải kẻ tầm thường. Khi nãy Thẩm Độc ra tay, thế tới hung hãn, phản ứng của hắn dù chậm một nhịp nhưng sai lầm này không đến mức khiến hắn thua cuộc, chỉ đủ giúp hắn lấy lại tinh thần mà thôi —— Bởi vì tư thế của tên khốn Thẩm Độc này không giống nói đùa một chút nào. Lông mày xếch lên nhíu lại, Cố Chiêu ngửa người về sau tránh được một kiếm xảo trá của Thẩm Độc, sau đó vặn lưng, kéo dãn khoảng cách vung kiếm lên đỡ! “Keng!” Thiềm Cung vốn đang mềm dẻo giống như xích bạc, lúc này bỗng tràn đầy khí kình, giống như thép đã được luyện, mạnh mẽ đẩy kiếm của Thẩm Độc ra! “Kiếm tốt!” Thẩm Độc đã được nếm thử uy lực của Bồng Sơn đệ nhất kiếm, cũng biết bản lĩnh của Cố Chiêu không tầm thường, nhưng không ngờ dưới tình huống đã mất đi tiên cơ hắn vẫn có thể kiên cường tạo ra khe hở, kéo trận chiến đang lệch về một phía trở lại, y cười cười tán dương. Nhưng nói thật, Cố Chiêu không rõ y nói là “kiếm tốt” hay là “đê tiện”, tuy rằng nghe qua thì hình như là “kiếm tốt”, nhưng với đức hạnh của Thẩm Độc, khả năng là “đê tiện” không phải không có. (*) Vì chữ kiếm và chữ tiện đồng âm đều đọc là “jiàn”. Cho nên nét mặt hắn không hề hòa hoãn, ngược lại lạnh lẽo hơn. Thiềm Cung kiếm vung lên vẽ ra một vệt sáng chói mắt, đột nhiên biến đổi, nội lực dưới sự điều khiển của hắn, từ chỗ mũi kiếm bắt đầu xoáy tròn, tốc độ cực nhanh, một thế kiếm hiểm hóc quỷ dị! “Xoẹt ——“ Từ trong khe hở giữa hai người cuộn lên cuồng phong, bị một kiếm như xoáy nước cắt thành hình xoắn ốc, Thẩm Độc đề khí tung người né tránh, góc tay áo sượt ngay bên cạnh một kiếm này, chớp mắt bị nghiền nát! Nếu như cơ thể máu thịt đụng phải, chỉ sợ kết quả không khác là mấy. Tên này cũng quyết tâm phết! Khuôn mặt vốn không chút cảm xúc của Thẩm Độc phút chốc trở nên u ám, sương mù vây đặc trong mắt, sau khi nhìn thấy ống tay áo bị xé nát của mình thì sát khí quanh thân lập tức tràn ra. Môi y khẽ nhếch lên. Khinh công siêu việt khiến cho y giống như tiên ma đạp không trung bay lên ba thước, lúc tránh được chiêu kiếm của Cố Chiêu cũng đồng thời di chuyển đến phía sau hắn, Lục Hợp Thần Quyết được khởi động, luồng khí âm hàn từ trong cơ thể y tràn vào Thùy Hồng kiếm! Khí lạnh màu trắng bạc ẩn hiện bao trùm thân kiếm sắc bén! Kiếm như thác trời! Người như từ trên trời giáng xuống! Ngay lúc mọi người ngẩng đầu đuổi theo bóng dáng y, Thẩm Độc như trăng rơi vào hồ nước lặng, cầm kiếm dốc ngược người lao xuống, rõ ràng khuôn mặt đẹp nhường ấy, thân hình đẹp nhường ấy, nhưng vì sự hung ác dữ tợn giữa ấn đường mà y khiến người khác không khỏi nhíu mày. Thiềm Cung kiếm của Cố Chiêu chú trọng tùy tâm mà động, tùy ý mà biến. Sau đòn tấn công vừa rồi, cả người Thẩm Độc đột nhiên vút lên, biến mất khỏi tầm mắt hắn, làm hắn khó tránh khỏi hoang mang loạn nhịp trong chốc lát. Nếu lúc này ngẩng đầu nhìn Thẩm Độc phản kích, chắc chắn hắn sẽ rơi vào thế bị động. Cho nên lúc này Cố Chiêu đưa ra một lựa chọn táo bạo: Hắn không cần ngẩng đầu nhìn, chỉ quan sát nét mặt và hành động của những người xung quanh thôi đã biết Thâm Độc lao từ trên đầu xuống, vứt bỏ hai mắt, dựa vào cảm quan nhạy bén toàn thân, nghe tiếng động đoán vị trí, ngay lúc không thể tránh khỏi mũi kiếm cắm xuống lập tức vung tay! “Vù!” Lúc mũi kiếm mềm dẻo cong lên tạo ra âm thanh như tiếng gió thổi qua dây đàn, thánh thót chẳng chút lạnh lùng. “Keng!” Hai thanh kiếm va chạm nhau giữa không trung, mũi kiếm chạm mũi kiếm, không lệch chút nào! Chẳng qua Thẩm Độc lao từ trên xuống, mang theo sát khí ngợp trời, chiêu thức cực độ tàn nhẫn, cộng thêm Thùy Hồng kiếm cứng chắc, cỡ nhuyễn kiếm Thiềm Cung của Cố Chiêu không thể sánh bằng. Cho nên sau cú va chạm đột ngột, tất nhiên y chèn ép hẳn Cố Chiêu. “Ầm ầm ầm…” Khí thế mãnh liệt truyền từ mũi kiếm xuống dưới, không chỉ khiến Thiềm Cung kiếm cong vẹo đến cực hạn, còn làm cho ván gỗ dày dạn dưới chân Cố Chiêu nứt toác! Mọi người đã từng thấy một trận đấu nào nguy hiểm đáng sợ đến mức này ngay từ những giây phút đầu tiên chưa? Bất kể là nhân vật tôm tép đến tham gia trò vui hay tai to mặt lớn lòng mang đại cục, giờ phút này trái tim đều treo tận trên họng. Người chú tâm vào cuộc chiến như Lục Phi Thiền đã căng thẳng đến mức không thở nổi. Nhưng hai người đặt mình trong cuộc chiến lại tỉnh táo và bình tĩnh hơn bao giờ hết. Một đòn đánh với góc độ xảo quyệt mà không thể khiến Cố Chiêu bị thương nặng, cứ tiếp tục như vậy chỉ làm lãng phí thời gian, e rằng cái tên Cố Chiêu đầu đầy mưu mẹo đang tranh thủ tìm sơ hở của y. Chỉ mấy giây thôi mà trong đầu Thẩm Độc hiện ra vô số giả thiết. Nhưng tay y còn nhanh hơn đầu óc y nhiều, suy nghĩ vừa lóe lên, tức thì xoay nhẹ, mũi kiếm Thùy Hồng lệch ra, định tránh khỏi mặt Cố Chiêu, tập kích cơ thể hắn! Nhưng ai mà ngờ, lúc này phản ứng của Cố Chiêu còn nhanh hơn y! Không ai chịu ngồi chờ chết cả. Thẩm Độc có thể nghĩ đến biến chiêu thì Cố Chiêu đương nhiên cũng nghĩ được, thậm chí hắn còn muốn tìm một cơ hội phản kích trong tình thế bị lép vế hiện giờ, vì thế biến chiêu cùng lúc với Thẩm Độc! Mũi kiếm của Thẩm Độc sượt qua, định tiếp tục công kích hắn. Cố Chiêu táo bạo không quan tâm sống chết, đúng lúc này bỗng thả lỏng bàn tay, mặc kệ Thiềm Cung kiếm bị Thùy Hồng kiếm ép đến vặn vẹo bắn ngược ra ngoài! Tình hình biến hóa đột ngột, quả thực làm mắt người không theo kịp! Mọi người còn chưa kịp thốt lời biểu đạt sự kinh ngạc cho tình thế ngàn cân treo sợi tóc lúc nãy, thân hình Cố Chiêu đã bay vút lên như hạc, vận chưởng đánh về phía Thùy Hồng kiếm, vào lúc Thẩm Độc rơi xuống, hắn xoay người trên không trung vươn mình bắt được Thiềm Cung kiếm! Lợi kiếm quét qua, ánh sáng màu bạc lành lạnh rực rỡ như chan chứa cả vầng trăng, quanh người tản ra khí thế lạnh lẽo sắc bén. Cố Chiêu mặc bộ quần áo xanh vẽ núi non trùng điệp, sau khi trả đũa xong đã tìm lại sự thong dong thuộc về Bồng Sơn đệ nhất tiên. Còn Thẩm Độc, vẫn tàn bạo sắc bén như trước! Trong lúc hai người giao thủ, bầu không khí xung quanh biến đổi, sát khí tung hoành, nguy hiểm tràn lan! Nhấc tay đối chưởng, lời vui tiếng cười tiêu tán, chỉ còn tiếng ngâm xơ xác tiêu điều. Giơ mũi kiếm nhọn, không còn ca hát thỏa thuê, chỉ còn cuộc chiến sảng khoái! Từ lần gặp nạn trốn vào thiền viện Thiên Cơ, sống sót thoát ra, Lục Hợp Thần Quyết của Thẩm Độc đã bắt đầu đi đến bậc cuối cùng, cách đại thành không còn xa nữa. Nhưng chính y không thể thu phóng thành thạo. Cho nên lúc giao thủ đem đến cho người ta cảm giác như Diêm La địa ngục, tàn nhẫn hung ác, áp bách nặng nề, lòng người run rẩy. Cố Chiêu thì khác. Mặc dù chiêu thức tỏa sát khí, nhưng vào tay hắn vẫn toát ra tiên khí xuất trần, như mây mù vờn quanh đỉnh núi cao. Nhưng càng đánh càng cảm thấy là lạ. Trong lúc di chuyển, lông mày Cố Chiêu ngày càng cau chặt, nỗi nghi ngờ trong lòng cũng ngày càng cao, ánh mắt nhìn Thẩm Độc ngập ngừng lưỡng lự. Thật quá bất thường. Trước đây tuy rất ít khi giao thủ nghiêm túc căng thẳng, nhưng hai người một lời không hợp bắt đầu lao vào đánh nhau thì khá nhiều, phong cách và cảm giác đem đến cho người khác lúc y ra tay, hắn biết rất rõ. Không có lần nào giống như thế này. Phía sau quỷ quyệt khó lường, còn loáng thoáng có cảm giác cứng rắn mạnh mẽ, nhưng hắn chưa kịp cảm nhận thật cẩn thận thì đã biến mất như chưa từng tồn tại. Có lúc âm u tàn nhẫn, có lúc chính trực bình thản. Đây không phải cảm giác Lục Hợp Thần Quyết y tu luyện đem lại cho người khác! Đương lúc giao chiến đạt đến thời khắc đỉnh điểm, trong đầu Cố Chiêu toát ra suy nghĩ cực kỳ rõ ràng. Hắn đột nhiên đảo mũi kiếm đâm thẳng cổ tay Thẩm Độc, y tránh thoát trong gang tấc, chỉ để lại một vết máu chói mắt, Thẩm Độc tức thì phản kích, chập hai ngón tay trái tạo thành đao, hung hãn chọc thẳng tới mi tâm hắn! Trong nháy mắt, sát khí cứng rắn mãnh liệt bộc lộ rõ rệt! Đây mà là Lục Hợp Thần Quyết ư? Rõ ràng tràn đầy dương khí cương trực hoàn toàn không hợp với Thẩm Độc, nhưng do y xuất chiêu tàn nhẫn nên mới lẫn cả sự hung ác độc địa. Không giống công pháp của Yêu Ma đạo, mà rất chính trực, rất sáng ngời. Thẩm Độc ngu ngốc, rốt cuộc đã luyện lung tung cái gì thế này?! Ngón tay đâm thẳng vào mặt, nhưng lúc này lòng Cố Chiêu bỗng thấy giận quá đỗi. Đôi môi mím chặt, đồng thời nghiêng người tránh thoát, khóe mắt liếc thấy mấy người đứng dưới đài chưng vẻ mặt nghiêm nghị và đầy ám chỉ, đáy lòng đột nhiên hiện ra vô vàn ý nghĩ. Ví dụ như, giết Thẩm Độc. Ý nghĩ như thế, suốt năm năm qua thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng lần nào cũng gạt đi, thực sự hành động không nhiều lắm. Kể cả lần trước giết y, hại y rơi vào hiểm cảnh cũng không thành công. Hắn nhận ra bản thân mình thật mâu thuẫn. Lúc Thẩm Độc sống khỏe mạnh, hắn luôn cảm thấy Thẩm Độc là một uy hiếp, bằng mọi giá phải trừ khử, không thì lúc nào cũng bất an, mắt thấy sắp đến lúc Thẩm Độc chết toi, tự dưng hắn lại cô đơn lẻ loi, giang hồ thiếu y chẳng còn gì thú vị, cứ hy vọng y sống tiếp. Đúng là “tiện”. Giống như bây giờ… Hắn lại nổi sát tâm với Thẩm Độc, có lẽ vì cảm giác bị uy hiếp trong lòng hắn chưa bao giờ vơi bớt, có lẽ vì hắn cảm thấy Thẩm Độc cũng định giết hắn thật. Cuồng phong rót vào tay áo rộng rãi, khiến tay áo xanh biếc vẽ núi rừng uốn lượn, như trải một bức tranh thủy mặc đẹp tuyệt trần ra trước mặt mọi người. Trong tay áo, thanh lợi khí màu xanh đậm, dài nửa thước yên lặng nằm đó. Cố Chiêu lao người nâng kiếm, trường kiếm như trăng lưỡi liềm chọn một góc độ cực kỳ quái lạ, từ phía dưới bên phải vọt lên phía trên bên trái, Thiềm Cung kiếm sáng như vì sao giáng trần, tiếng kiếm ngân lên, âm thanh ngọc nát vang dội khiến lòng người sợ hãi! Âm thanh lanh lảnh như đoạt phách, dễ dàng lấn át tiếng máy móc hoạt động trong ống tay áo. Tất cả mọi người phía dưới không ai nhận ra. Bọn họ bị chiêu thức cực kỳ nổi tiếng trong kiếm pháp Bồng Sơn – “Dao đài nguyệt lạc” hấp dẫn, không nhận ra sự khác thường. Chỉ có Thẩm Độc. Nội lực thâm hậu, nội tâm tinh tế, ông trời cho y cảm quan siêu việt, và cho y cả đức tính cẩn thận không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào. Kể cả tiếng kiếm ngâm che giấu tiếng động khác thường. Câu nói “Chính đạo ‘không chừa thủ đoạn nào’ ” của Lục Phi Thiền bỗng văng vẳng bên tai, nhưng chẳng khiến y lùi bước, mà ngược lại kích thích sát khí tăng cao hơn! Ngoan độc nồng đậm trong mắt. Chỉ phong của Thẩm Độc thất bại, dứt khoát mặc kệ Thùy Hồng kiếm đang bị kiếm pháp Bồng Sơn của Cố Chiêu nghiền ép, biến chỉ thành chưởng, khởi động bí pháp trong phật châu mà mấy ngày trước mới tu luyện, lòng bàn tay bất chợt tuôn chảy một lớp khí kình khác hoàn toàn Lục Hợp Thần Quyết, mơ hồ ánh lên màu vàng nhạt. Bàn tay vốn thon dài như ngọc, nhưng lúc này bỗng đem đến cho người ta cảm giác cứng rắn mạnh mẽ. Chẳng qua không hợp chút nào. Nếu đổi người sử dụng khác, chắc sẽ giống bàn tay Phật Tổ từ bi, còn đặt trên người Thẩm Độc, giữa ôn hòa chính trực xen lẫn cả quỷ dị âm tà. Một chưởng hiểm ác, chắc chắn Cố Chiêu không thể chống đỡ nhẹ nhàng! Thẩm Độc cảm thấy đọ sức với Cố Chiêu lâu như vậy đã cho hắn đủ thể hiện rồi, diễn kịch đủ rồi, nên dứt khoát nâng tay, chuẩn bị kết thúc cuộc chiến giằng co dai dẳng giữa hai người. Không ngờ vừa mới nhấc tay lên —— Trong cơ thể, giữa hai mạch Nhâm Đốc bỗng có một luồng khí lạnh lẽo vọt ra, va chạm với khí chí dương chí cương y đang vận hành khắp kinh mạch hiện giờ! Đau đớn quặn thắt! Sắc mặt Thẩm Độc trắng bệch trong nháy mắt, không chịu nổi cú va chạm giữa âm dương, nóng lạnh, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi! Một chưởng đánh úp về phía Cố Chiêu tức thì suy yếu. Biến cố đột ngột xuất hiện, hiển nhiên không nằm trong dự đoán của bất cứ người nào, kể cả Thẩm Độc hay Cố Chiêu, và tất cả những người đang quan chiến tại Tà Phong sơn trang. Lợi khí trong tay Cố Chiêu đã khởi động, ám châm bắn ra như điện! Thân châm nhỏ dài màu lam sẫm, từ tay hắn vọt thẳng tới hai mắt Thẩm Độc, quần áo trên thân người nọ đã bị máu tươi nhuộm thành màu tím đậm yêu dị, tỏa ra mùi nguy hiểm khiến lòng người căng thẳng! Nếu vào lúc nãy, bằng bản lĩnh của Thẩm Độc, dù không thể hoàn toàn tránh thoát kim châm, thì ít nhất cũng tránh châm đâm vào nơi hiểm yếu. Nhưng giờ đây ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng khó! Cú va chạm lan từ Nhâm Độc tỏa ra khắp kỳ kinh bát mạch, y không thể nào tránh khỏi! Chuyện này Thẩm Độc – đang nhìn chăm chú vào kim châm ngày một đến gần – biết, Cố Chiêu – mắt thấy kim châm ngày một bay xa – cũng biết. Vài vị tai to mặt lớn quan chiến dưới đài sắp không nén nổi hưng phấn nữa rồi, nụ cười treo hết lên môi. Cố Chiêu không cần nhìn cũng biết. Nhưng giờ phút này, lý trí của hắn bỗng bị thứ tình cảm bí mật không thể chia sẻ cho ai đánh tan, điều khiển hắn dưới sự chứng kiến của hàng trăm con mắt, mặc kệ khả năng bị kiếm phản phệ, cưỡng ép thay đổi hướng đi của mũi kiếm, vọt lên trước khi quá muộn, gạt bay kim châm phi tới mắt Thẩm Độc! “Keng ——” Âm thanh lảnh lót vang lên. Thân kiếm màu bạc dễ dàng đánh bật kim châm nhỏ bé, khiến toàn bộ châm dùng tốc độ nhanh hơn cắm thẳng xuống ván gỗ chếch bên chân Thẩm Độc, cắm sâu gần hết thân châm! Chỉ còn sót lại đuôi châm lam sậm vẫn còn đang rung rinh! “Thiếu Sơn!” Tiếng quát vừa giận vừa sợ vang dội dưới đài. Những người ngồi trong phòng nghị sự với Cố Chiêu lúc này chứng kiến biến cố xảy ra, tất cả đứng bậy dậy, không tài nào ngồi yên nổi! Nhưng đã muộn rồi. Vào thời khắc Cố Chiêu vung kiếm gạt hết ngân châm tập kích mắt Thẩm Độc, đồng nghĩa với việc hắn bỏ qua cơ hội kết liễu đối thủ, bày ra tư thế không hề phòng bị va vào một chưởng chưa kịp thu hồi của Thẩm Độc, ngay giữa lồng ngực! “Ầm!” Sức mạnh cứng rắn mãnh liệt, dù đã suy yếu hơn nửa vì va chạm với công pháp của Thẩm Độc, nhưng đón nhận trong lúc không hề phòng bị vẫn cực kỳ khủng bố. Cả người Cố Chiêu bị đánh bay ra ngoài! “Phụt!” Cơ thể như viên đá bắn ra xa võ đài hơn một mét, lùi lại vài bước, lảo đảo mãi mới ổn định thân hình. Mặc dù vậy, kình lực chưa tan vẫn đảo loạn trong cơ thể Cố Chiêu, khiến hắn phun ra một búng máu ngay tại chỗ. Nhân sĩ giang hồ xung quanh gần như theo bản năng lùi lại, một lát sau mới phản ứng kịp, vội vàng tiến lên muốn đỡ hắn, nhưng bị hắn đẩy ra. Dù đứng không vững, ho khàn cả cổ, nhưng Cố Chiêu vẫn đứng đấy. Sắc mặt hắn chẳng tốt hơn Thẩm Độc chút nào, thế mà lúc thu kiếm ôm quyền chào vẫn giữ vững phong thái quang minh lỗi lạc ngời ngời. Tất cả mọi người nhìn hắn, bao gồm đám người Lục Phàm. Nhưng Cố Chiêu chỉ đưa cho họ một ánh mắt áy náy, xen lẫn không đành lòng, cuối cùng thua vì tấm lòng chính đạo. Mặc dù toàn thân chật vật, nhưng hắn không bận tâm. Lúc này ánh mặt trời bỗng sáng rực chói chang, gió bỗng cuộn trào. Cố Chiêu đứng dưới, nhưng cả người tỏa sáng khí chất cương trực lẫm liệt làm người thán phục. Hắn nhìn Thẩm Độc trên đài, rồi nhìn mọi người xung quanh, nói: “Cố Chiêu ta quang minh lỗi lạc, cả đời chưa từng giết người bằng cách hèn hạ dơ bẩn, hôm nay ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn xấu xa, mặc dù có nguyên nhân nhưng ta vẫn không thể làm vậy. Thẩm đạo chủ tu vi võ học thâm hậu, Cố Chiêu tự thẹn không bằng, xin nguyện thua cuộc.”