Bần Tăng

Chương 58

Ngày đó ở Kiếm Lư có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, không ít người tận mắt chứng kiến Tuyết Lộc kiếm được Lâu chủ Bát Trận Đồ – Huyền Hạc Sinh đem đi. Sao bây giờ lại xuất hiện trong tay Thẩm Độc? Không ít người hoảng sợ trong lòng. Nhưng cũng có những người tin tức nhanh chóng như Cố Chiêu, sớm đã biết Thẩm Độc đến Bát Trận Đồ với Huyền Hạc Sinh, giờ nhìn thấy thanh kiếm này thì biết ngay kết quả. Hôm nay Thiên Hạ hội nghị sự, Lục Phàm thân là người chủ trì ngồi ghế trên thì chắc chắn rồi, Cố Chiêu mấy năm gần đây được công nhận là người đứng đầu chính đạo, sau lưng còn có Bồng Sơn, ngồi bên phải ghế chủ vị, mọi người cũng không có gì để ý kiến. Nhưng Thẩm Độc thì khác! Mặc dù đúng là hai người Lục Phàm, Cố Chiêu gửi thiệp mời cho y, nhưng hôm nay đang thảo luận cách diệt trừ Yêu Ma đạo đấy, y lại có mặt ngồi đây, còn ngồi luôn chỗ của Lục Phàm! Tình cảnh lúc này trở nên lúng túng. Sắc mặt Lục Phàm cực kỳ khó coi. Vị trí Thẩm Độc ngồi vốn là của ông. Dựa vào bối phận tư lịch hiện giờ, đương nhiên ông có thể chuyển sang ngồi chỗ của Cố Chiêu, nhưng thứ nhất là Cố Chiêu sẽ không có chỗ ngồi, thứ hai chẳng phải tự cho rằng bản thân thấp hơn Thẩm Độc? Cho nên giờ phút này bỏ không được mà ngồi cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là đứng nguyên tại chỗ, lấy bất biến ứng vạn biến. Thế là bầu không khí trong sảnh lập tức trở nên kỳ quái. Thiên Hạ hội trên địa bàn của Tà Phong sơn trang, kẻ ngồi bình chân như vại tại ghế chủ vị lại chẳng phải bất cứ một vị thủ lĩnh chính đạo nào, mà là một đại ma đầu danh tiếng xấu xa một phương. Thẩm Độc chả thèm để ý, mấy ngày nay từ Bát Trận Đồ gấp rút lên đường, trong đầu y chỉ có sự vui sướng khi thắng được thanh Tuyết Lộc kiếm từ tay Huyền Hạc Sinh, cho nên vẻ mặt tươi cười hiếm thấy, tâm trạng quả thật không tệ. Chỉ tiếc nụ cười này rơi vào trong mắt người khác biến thành âm khí u ám. Ánh mắt y hờ hững đảo quanh sảnh một vòng, rơi xuống người Lục Phàm, rồi lướt qua Cố Chiêu: “Ơ, đây không phải là Cố tiên nhân sao? Ta còn lo trận chiến ở cửa khẩu Vĩnh Gia lần trước ra tay nặng quá, ngộ nhỡ giết chết ngươi thì đúng là mất vui. Không ngờ hôm nay gặp lại, ngươi vẫn khỏe mạnh như xưa, xem ra ta rộng lượng quá, ra tay nhẹ quá.” “….Vậy Cố mỗ phải cảm ơn Đạo chủ tha chết rồi.” Vẻ mặt “Cố tiên nhân” không đổi, dừng một chút mới nở nụ cười nhẹ như mây gió khiến người nhìn còn tưởng rằng hắn là tri kỷ của Thẩm Độc. Không ít người bên cạnh trầm trồ khen ngợi một tiếng quả thực lòng dạ rộng lượng, khoan dung kinh người. Thẩm Độc biết rõ đức hạnh của hắn, đương nhiên cũng biết chắc chắn hắn đang thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà mình trong lòng nhưng y chả thèm để ý, trái lại còn dương dương tự đắc quay đầu sang thăm hỏi Lục Phàm: “Lục trang chủ, đã lâu không gặp, khỏe không?” “Khỏe, phiền Thẩm đạo chủ quan tâm rồi.” Có câu đưa tay không đánh mặt người tươi cười, tuy rằng điệu cười của Thẩm Độc nhìn thế nào cũng chọc người ta nổi điên nhưng Lục Phàm không thể trở mặt với y trước mặt mọi người, dù sao trong tay y đang giữ cháu trai Lâu Chương của ông. Vì vậy phải nhịn phẫn nộ, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng. “Còn Thẩm đạo chủ, mấy ngày trước cướp mất cháu trai đáng thương của ta, thế mà hôm nay lại dám ngang nhiên xuất hiện ở Thiên Hạ hội, chắc hẳn trong lòng đã có dự tính.” “À cái này thì quả thật là có.” Thẩm Độc tới đây không phải để tám nhảm. Giang hồ hào kiệt ngồi đầy đây, y chẳng để ai vào mắt, cũng dám chắc bọn họ không dám ra tay với mình, dù sao đám người Bùi Vô Tịch hiện giờ đang đứng bên ngoài Tà Phong sơn trang. Còn lại là chuyện giữa y và Cố Chiêu. Nói xong câu đó, y thoáng dừng lại, bên trong đôi mắt phượng lóe lên tia sáng u ám, chớp mắt đã biến mất. Thẩm Độc thể hiện dáng vẻ không có gì phải sợ, cực kỳ ung dung. Nhưng những lời y nói ra lại khiến một đống nhân sĩ giang hồ ngồi ở đây giật mình hoảng sợ! “Người ngay thẳng chính trực không nói chuyện mờ ám, Thẩm mỗ đúng là đại ma đầu “nổi danh một phương”, các ngươi không ưa ta, ta cũng chẳng ưa các ngươi, mọi người đều nhìn nhau không vừa mắt. Đã như vậy thì chi bằng khỏi nói mấy lời giả tạo làm gì.” “Các người mời ta, vì hậu nhân Võ Thánh, còn ta tới vì ba quyển Phật Tàng.” “Bây giờ trong tay ta có người, Cố Thiếu Sơn thì giữ Ngân Nguyệt câu có thể chứng minh thân phận. Ta có người nhưng thiếu mất tín vật lên thiền viện Thiên Cơ cũng vô dụng. Các người có tín vật nhưng không có người thì cũng vô ích thôi. Con người Thẩm mỗ trước nay luôn dám chơi, hôm nay nguyện trước mặt quần hùng thiên hạ đánh cược với chính đạo các người!” Hơn mười năm chấp chưởng Yêu Ma đạo, trên người y tích tụ khí thế vung tay nhấc chân khiến kẻ khác phải ngước nhìn, cộng thêm lời nói phóng khoáng khí phách, mang đến cảm giác say sưa hùng vĩ như đối rượu ngâm thơ. Quả thực làm người ta muốn đồng ý ngay tắp lự! Nhưng Cố Chiêu không rung động chút nào, không bị lời nói kích động cực mạnh của y ảnh hưởng, mặt vẫn bình tĩnh như cũ hỏi: “Muốn cược cái gì?” Thẩm Độc cười vang, đáp lại: “Đơn giản thôi, ta không có thừa thời gian để lãng phí với các ngươi, Yêu Ma đạo do ta đại diện, chính đạo các ngươi thì tùy, cử một người ra đánh với ta một trận. Bất kể thủ đoạn nào, nếu các ngươi thắng, ta trả lại Lâu Chương cho các ngươi, đồng thời xin thề từ nay về sau không chạm tới Phật Tàng, kể cả quỳ xuống mặc các người xâu xé cũng được. Nhưng nếu ta thắng, không chỉ giao Ngân Nguyệt câu cho Yêu Ma đạo ta mà ngày bản Đạo chủ lên thiền viện Thiên Cơ, chính đạo các người cũng phải phái người đi cùng, làm chứng chuyện bản Đạo chủ không hề có tư tâm với Phật Tàng!” Cố Chiêu lập tức nhăn mày. Toàn bộ người trong sảnh chẳng ai ngờ y lại đánh cược như thế, thoáng chốc xôn xao hẳn lên! Chỉ có Thẩm Độc thảnh thơi hỏi: “Cố Thiếu Sơn, có dám mạnh dạn đánh cược một phen không?”