Bàn Long

Chương 498 : Trọng bảo chi tranh

"Cốt cốt ..." hồ nham tương màu vàng không ngừng quay cuồng, rất nhiều cự thạch nóng cháy đang kích xạ bỗng dừng lại. Đám người Lâm Lôi lúc này mới thở dài một hơi. Đột nhiên đá vụn vỡ nát trên mặt đất đều bay lên, mọi người lập tức cảnh giác, thời khắc đều chuẩn bị ngăn cản. Mà đá vụn bay lên lại hướng những hố sâu trên tường đá xung quanh bay đi, dung nhập vào sâu trong hố, sau đó tất cả huyệt động đều khôi phục như cũ. Tựa hồ cự thạch bắn ra lúc nãy chỉ là một giấc mơ. "Hô." bọn người Lâm Lôi thở dài một hơi. "Người còn sống lại ít đi." Địch Lỵ Á thấp giọng nói, tất cả mọi người cảm thấy một trận áp lực, màn cự thạch bắn ra vừa rồi chỉ mới là ăn sáng mà thôi, bữa tiệc chính thức vẫn còn chưa dọn lên, song trung vị thần đã còn không đủ mười người. Tư Bá Lý cất cao giọng nói: "Các vị, chúng ta ..." "Oanh!" Rất đột ngột, ba đạo điện xà thô dài từ miệng thông đạo bắn ra nhanh chóng hướng bạch giác lão giả. Quỷ dị nhất là trong ba đạo điện xà thô dài này còn có một ánh đao. "A!" Tác Lạc Mông khẽ nhíu mày. Bạch giác lão giả bắt đầu trở nên trịnh trọng, cả người nhoáng lên, chỉ thấy trong huyệt động đều là phân thân, khoảng ba trăm phân thân, mỗi phân thân đều tản ra linh hồn hơi thở giống nhau làm người khác nhất thời không biết đâu là thực. "Ha ha ..." chỉ nghe một tiếng cười to trương cuồng, ba điều điện xà vặn vẹo hóa thành ba người, chính là ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư! "Ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư, các ngươi muốn làm gì?" tất cả phân thân của bạch giác lão giả cùng phẫn nộ quát: "Làm gì!", "Làm gì!" ... âm thanh giận dữ không ngừng quanh quẩn trong huyệt động, tiếng hét phẫn nộ cũng ẩn chứa một cổ ba động kì dị. Lâm Lôi cùng các trung vị thần không khỏi cảm thấy đầu óc mê muội. "Thanh nhạc huyền ảo?" Lâm Lôi cả kinh. Ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư lúc này đã sớm tách ra, đứng ở ba miệng động ngăn cản bạch giác lão giả chạy trốn. "Làm gì?"lão đại trong ba huynh đệ cười lạnh, sau đó hé miệng: "Hống!" theo một tiếng rống giận kinh thiên, vô số điện quang tràn ngập, bao trùm cả huyệt động. Sau đó điện quang này lại chia làm hai. Một bên ngưng tụ bắn ra bốn phía. "Xuy xuy ..." Một bên hình thành khu vực phúc xạ kì lạ, ba trăm phân thân đều trong khu vực phúc xạ. Nhưng không chỉ có ba trăm phân thân, bọn người Lâm Lôi cùng một đám ác ma cũng tại đây. "Lâm Lôi, Bối Bối, đây là một loại vật chất công kích tương đối kì lạ trong lôi điện công kích, các ngươi hãy bảo vệ tốt chính mình." Tác Lạc Mông truyền âm nói. Đồng thời Tác Lạc Mông phất tay, chỉ thấy hai đạo hắc quang tràn ngập ra, bao phủ Địch Lỵ Á cùng Ny Ti. Vật chất công kích! Thân thể Bối Bối cường hãn cực kì, không cần sợ hãi. "Cám ơn!" Lâm Lôi truyền âm hướng Tác Lạc Mông nói, đối phương có thể bảo vệ Địch Lỵ Á đã rất tốt rồi. "A!" nháy mắt, Lâm Lôi liền cảm thấy điện lực kì dị kinh người vọng đồ xuyên thấu mạch động khải giáp của chính mình, chẳng những đâm thủng từ phía trước mà phía sau cũng như vậy, bất quá phòng ngự của mạch động khải giáp đích xác kinh người, Lâm Lôi vẫn dám ngạnh kháng. "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" ... Hơn ba trăm phân thân đều bạo liệt, đồng thời các trung vị thần bị liên lụy, ngoại trừ hai người Lâm Lôi cũng chỉ có hai người may mắn sống sót, những người khác đều vẫn mệnh. "Nhị đệ, tam đệ các ngươi cũng hỗ trợ đi." hai người khác trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư cũng há miệng. Theo hai tiếng hét, nhất thời điện quang tràn ngập, vô số điện quang tụ tập thành hai phần như trước, nhất thời xuyên thấu lực lại gia tăng. Vốn hai trung vị thần còn sống cũng kêu thảm một tiếng, cả người bị điện đánh thành phấn mạt, chỉ còn thần cách rơi xuống. "Hát!" Tác Lạc Mông quát một tiếng, hắc quang bao phủ Ny Ti cùng Địch Lỵ Á cũng nồng nặc hơn, vẻ mặt Tác Lạc Mông cũng có chút dữ tợn: "Mẹ kiếp, ba tên đáng chết này điên rồi sao!" Tác Lạc Mông quát khẽ. Thân thể Bối Bối cường hãn cực kì, cho dù năng lực xuyên thấu của điện quang tăng lên như hắn vẫn như trước đều có thể chống đỡ, nhưng mạch động khải giáp ngoài thân Lâm Lôi đã bắt đầu chấn chiến. "Không hay!" Lâm Lôi rõ ràng thấy được vô số tia điện hỏa như ngân châm xuyên qua mạch động khải giáp, mạch động khải giáp kịch liệt chấn động. Đến lúc này Lâm Lôi cũng không che giấu nữa, liền biến về bổn tôn. "A?" Ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư không khỏi chấn động nhìn về Lâm Lôi. Long lân màu vàng bao trumg toàn thân, mơ hồ có quầng sáng màu xanh lưu chuyển, một cổ khí tức cổ lão cường đại từ long hóa thân thể của Lâm Lôi phát ra, ngay cả thượng vị thần cũng phải nhìn qua. Long hóa thân thể không chút e ngại xuyên thấu lực của điện quang này. "Là hắn?" ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư nhìn nhau, trong lòng đều có chút suy đoán. Thân thể có thể cường hãn đến mức độ đó tuyệt đối không phải long nhân bình thường, hơn nữa cổ hơi thở này cũng làm người khác sợ hãi. "Mặc kệ hắn là ai, mục tiêu chúng ta chỉ là bạch giác lão đầu mà thôi, các huynh đệ, động thủ." ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư cơ hồ đồng thời nhảy lên, đều cầm một thanh đoản đao mỏng trong tay, điện quang mơ hồ lưu chuyển trên đó. Bạch giác lão giả giận dữ quát một tiếng, trường côn trong tay cũng đánh xuống! "Xuy xuy ..." không gian ẩn hiện có vết rách. "Lão già này trên đường còn ẩn giấu thực lực!" ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư sắc mặt âm ngoan, đoản đao trong tay cùng trường côn trực tiếp ngạnh kháng. "Oanh!" Phảng phất như lôi điện đánh xuống, trường côn trong tay bạch giác lão giả cũng có điện quang lưu chuyển, cả người hắn run lên, mà hai người trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư lại như mũi tên bắn đến, tốc độ cực nhanh, ngay cả đám người Lâm Lôi đều cảm thấy kinh hãi. "Hoàn toàn là tàn phá!" Lâm Lôi nhướng mày, không khỏi liếc nhìn Tác Lạc Mông. Đây chính là lão người hầu của Tác Lạc Mông! Nhưng hắn lại không chút động tĩnh, chỉ là trầm mặt. Rất hiển nhiên Tác Lạc Mông căn bản không muốn ra tay, hoặc là nói cũng không đủ năng lực nhúng tay vào. "Ai ... lão già này phải chết rồi!" Lâm Lôi thầm than một tiếng. "Hống!" chỉ nghe một tiếng long hống chấn thiên, một đạo lôi điện cự long rít gào đem bạch giác lão giả nuốt vào, thời khắc tử vong của bạch giác lão giả đã tới, hắn điên cuồng hét một tiếng, chỉ nghe một âm thanh nổ thanh trầm thấp. Lập tức lôi điện cự long tiêu tán, thi thể bạch giác lão giả rơi trên mặt đất. Lão đại trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư lập tức kiểm tra không gian giới chỉ, trên mặt bọn họ đều hiện ra vẻ tươi cười. "Rốt cuộc cũng đã lấy được!" ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư kích động không thôi. Nham tương sôi trào ánh xạ lên không gian giới chỉ làm nó có vẻ chói mắt. Lâm Lôi lúc này cũng chú ý Tác Lạc Mông cùng Ny Ti bên cạnh. Tác Lạc Mông vẫn tĩnh táo như trước, nhưng trong khóe mắt Ny Ti lại ẩn hiện nước mắt. "Tác Lạc Mông này tuyệt đối không muốn bại lộ thân phận. Bây giờ hai lão người hầu đều đã chết, nhiệm vụ hộ tống của chúng ta chuẩn xác mà nói đã không còn chủ!" Lâm Lôi thầm nghĩ, lập tức liếc về phía ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư đang kinh hãi như điên. Lâm Lôi rất rõ, trọng bảo chính thức e là đang trên người Tác Lạc Mông! "Ha ha!"đột nhiên một tiếng cười âm lãnh vang vọng trong huyệt động, kể cả ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong một miệng thông đạo đi đến một người toàn thân bao phủ bởi y phục màu đen! Người nọ sắc mặt tái nhợt, trong tay còn ôm một tiểu kim miêu, lạnh nhạt nói: "Ba huynh đệ các ngươi cũng vọng đồ lấy được trong bảo của Bác Y gia tộc sao?" Lời vừa nói ra, sắc mặt ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư đại biến. "Nếu đem không gian giới chỉ giao ra ta có thể tha cho các ngươi một mạng, đồng thời để các ngươi rời đi." hắc bào nhân lạnh lùng nói. Đám người Lâm Lôi đều tự giác lùi về một góc huyệt động. "Xem ra ngày càng đặc sắc rồi." hai mắt Bối Bối tỏa sáng. Lâm Lôi vẫn chú ý Tác Lạc Mông bên cạnh, lúc này trên mặt Tác Lạc Mông cũng có một tia cười lạnh. Hiển nhiên, tình huống của ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư làm hắn rất thỏa giận. Bất quá Lâm Lôi cũng cảm thấy nghi hoặc: "Tác Lạc Mông này chẳng lẽ không sợ hắc bào nhân kia động thủ với hắn sao?" "Trọng bảo của Bác Y gia tộc? Ngươi nằm mơ đi!" lão đại trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư phẫn nộ quát. "Oanh!" Ba người cơ hồ đồng thời hóa thành ba cự hình điện xà ầm ầm bay về A Tư Khuê Ân. Tay trái A Tư Khuê Ân ôm tiểu kim miêu nên hắn nhẹ nhàng vươn tay phải, trên tay phải mang theo một cái bao tay trong suốt, xuyên qua bao tay cũng có thể nhìn thấy cánh tay phải ... đó là một cánh tay màu đen, lại còn có vẻ khô héo. Tử khí thâm trầm! Tay phải nhất lên, hướng công kích ba người đánh ra một chưởng, chỉ thấy ba điện xà vỡ vụn thành từng tất một cách quỉ dị, ba điện xà lại hóa thành ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư, ba người hoảng sợ cực kì, không chút do dự liền lựa chọn ... Ba người phân biệt theo ba hướng phóng đi, trải qua giao thủ, ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư phát hiện bọn họ không phải đối thủ của người này, thực lực chênh lệch quá lớn: "Hắn thấp nhất cũng là bảy tinh ác ma, thậm chí còn có thể là Tu la thoái ẩn!" ba huynh đệ cực kì hoảng sợ. "Chạy sao?" A Tư Khuê Ân lạnh nhạt cười: "Phổ Tư La!" "Meo ..." tiểu kim miêu trong lòng ngực kêu một tiếng. Đột nhiên ... Ba huyệt động lúc nãy đột nhiên đóng lại, cả huyệt động ở trạng thái đóng kín. Ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư thấy vậy không khỏi ngây người, ba người lập tức nhìn nhau, sau đó lão đại liền cung kính nói: "Vị đại nhân này, ba huynh đệ chúng ta không muốn trọng bảo này nữa, xin dâng cho đại nhân ngài, hi vọng đại nhân có thể như lời vừa nói, tha cho chúng ta một mạng." "Sao, lại không muốn rồi a?" A Lý Khuê Ân nở nụ cười. Ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư liền gật đầu. "Đáng tiếc, ta chỉ cho các ngươi một cơ hội!Các ngươi vừa rồi đã không nắm được ..." trong miệng còn nói, cả người A Lý Khuê Ân liền hóa thành mấy trăm ảo ảnh hướng ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư. "Tiềm hành hóa ảnh thuật?" Bối Bối giật mình trừng to mắt. A Lý Khuê Ân sử dụng rõ ràng vượt xa Bối Bối, vô luận là tốc độ hay số lượng hóa ảnh. Ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư nhất thời không thể phân biệt ai là thực thể, chỉ nghe bồng một tiếng, cánh tay A Lý Khuê Ân đã xuyên qua đầu lão tam trong ba huynh đệ, đầu lão tam trực tiếp bạo liệt. "Tam đệ!" Lão đại cùng lão nhị trong ba huynh đệ nhất thời đỏ mắt, đồng thời cũng vội ẩn nấp. Hóa ảnh thuật rất đáng sợ, có thể không ngừng biến ảo trong mỗi cái bóng. Bọn họ có thể tránh khỏi một cái bóng nhưng có thể tránh được hết sao? "Rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi!" âm thanh A Lý Khuê Ân vẫn còn đang vang vọng. "Bồng!" lại đột ngột đánh nát đầu một người. "Nhị đệ!" chỉ còn lại một người. "Bồng!" lại một chưởng đánh nát đầu lão đại trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư. Lập tức, tất cả ảo ảnh ngưng tự hóa thành một thể, hắc bào nhân vẫn ôm tiểu kim miêu như trước. Trong huyệt động, đám người Lâm Lôi ngay cả thở mạnh đều không dám. Thực sự đáng sợ! "Chẳng lẽ hắn là thất tinh ác ma? Hoặc từng là Tu la?" Lâm Lôi không khỏi suy đoán. Lâm Lôi nhìn ra được tốc độ A Lý Khuê Ân này rất đáng sợ, một chưởng xuất ra ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư đều không kịp phản ứng. Hơn nữa uy lực cũng rất mạnh, liên thủ của ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư cũng chỉ cần một chưởng là đánh tan! "Ba tên đáng chết này còn muốn đoạt trọng bảo của Bác Y gia tộc, ngay cả chánh chủ còn chưa biết rõ." A Lý Khuê Ân xuy cười một tiếng, lời vừa nói ra làm cơ thể Tác Lạc Mông không khỏi giật một cái. A Lý Khuê Ân quay đầu nhìn về Tác Lạc Mông cười nhẹ nói: "Tiểu tử Bác Y gia tộc, ngươi cho rằng trốn trong đám ác ma thì ta không biết sao? Đem tài phú của gia tộc ngươi giao ra đây, ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội, bảo bối cho ta, ta thả ngươi đi." Sắc mặt Tác Lạc Mông oán hận nhìn về phía Lâm Lôi, không một tia huyết sắc. Tác Lạc Mông quay đầu nhìn Lâm Lôi, trong mắt tràn đầy oán độc. Thân phận của mình hắn chỉ nói cho một mình Lâm Lôi.