Bàn Long
Chương 471 : Hỗn loạn
Hành lang thông đạo phía trước tràn ngập sương mù màu hồng phấn, không thể biết phía trước có cái gì.
"Xuy xuy"
Trên người Lâm Lôi xuất hiện trường bào màu vàng bao trùm toàn thân đại bộ phận các vị trí, trên hai tay Lâm Lôi cũng xuất hiện một tầng mỏng màu vàng. Trên cổ, thậm chí trên mặt Lâm Lôi cũng bao trùm một tầng mỏng màu vàng.
Đây là Mạch động khải giáp.
Chỉ có cặp mắt là lộ ra ngoài.
Không chỉ có Lâm Lôi, rút kinh nghiệm từ những lần trước, đội ngũ trung vị thần đều hiểu được, loại công kích này dày đặc các vị trí không chừa chỗ nào, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quả thực làm cho người ta không phản ứng kịp.
Cho nên chỉ có thể bị động phòng ngự.
Đầu, hai tay, hai chân, cổ ... toàn thân tât cả các vị trí đều phải được bảo vệ.
Mặc dù đội nhân mã hơn một trăm người, nhưng mọi người đi trong hành lang không phát ra một tiếng động, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì phát ra, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh thúc dục "Phía trước, nhanh lên một chút!" Âm thanh vang lên trong hành lang càng làm cho toà thành thêm vẻ chết chóc.
"A!" Một loạt tiêng kêu thảm thiết truyền tới, đồng thời phía xa truyền đến âm thanh hỗn loạn, tiếng quát tháo, tiếng mắng chửi.
Bọn Lâm Lôi không khỏi do dự bước tới.
"Vừa có một tiểu đội loạt vào trận phục kích." Bọn Lâm Lôi đều hiểu được.
"Thành bảo chủ nhân này phóng thích hồng phấn độc vụ, thì ra là vậy." Lâm Lôi trong lòng chợt hiểu, bởi vỉ hồng phấn độc vụ bao trùm, bọn Lâm Lôi căn bản không dám phóng thần thức ra, nếu không linh hồn sẽ bị tổn thương.
Cho dù không phát cuồng, thì lực chiến đấu sẽ giảm lại.
Bọn Lâm Lôi không dám phát ra thần thức, đối phương cũng không dám. Nhưng đối phương lại quen thuộc địa hình toà thành này, bố trí bên trong một số cạm bẫy, khi đó bọn Lâm Lôi tuyệt đối sẽ lâm vào thế bị động.
"Phía trước, đi nhanh lên!" Phía sau một gã Ác Ma lớn tiếng quát mắng "Một đám bị làm sao vậy? Sợ đến nhũn ra à?"
Đội ngũ phía trước trong lòng cực kỳ phẫn nộ, đội ngũ phía trước là nguy hiểm nhất, còn muốn họ đi nhanh lên, không phải muốn họ đi chết sao? Nhưng bọn họ không dám phản kháng lại bọn Ác Na, dù sao lần này các Ác Ma tới đều là cấp bậc thượng vị thần.
Đội ngũ đi đến một khúc quanh, mọi người đều chuyển sang hướng khác.
Trong một con đường tối tăm, bên trong có mười tên Kim Y Vệ.
"Không sai biệt lắm, bỏn họ đã chuyển hướng!" Kim Y Vệ tiểu đội trưởng thấp giọng nói: "Chuẩn bị động thủ!"
"Vâng. Đội trưởng." hai mắt bọn Kim Y Vệ đều sáng rực, trong tay trực tiếp nắm năm mũi tên, một lần bắn năm mụi tên đối với Kim Y Vệ mà nói, mặc dù độ chính xác có chút ảnh hưởng nhưng chính là, hiện tại tầm nhìn hạn chế, chỉ cần nhắm hướng mà bắn tới.
"Các ngươi thực là lãng phí." Tên đội trưởng chỉ sử dụng có một mũi tên.
"Tên nào trúng một mũi tên của đội trưởng, hắn nhất định chết chắc."
Đội trưởng lạnh nhạt cười. thực ra tình báo của Ác Ma thành bảo có chút sai lầm. Nguyệt Lượng Hồ thành bảo có Hắc Y Vệ cùng Kim Y Vệ. Hắc Y Vệ lợi hại hơn bọn họ là thượng vị thần, điểm đó thì đúng, nhưng mà về Kim Y Vệ ... không phải tất cả đều là trung vị thần.
Chính xác mà nói thì, đa số là trung vị thần, cực ít là thưởng vị thần, nhưng bọn họ không được trở thành Hắc Y Vệ, thì bọn họ được bố trí trở thành tiểu đội trưởng Kim Y Vệ.
Bên trong Kim Y Vệ chỉ có hai cấp bậc, một cái là Kim Y Vệ bình thường, một cái là tiểu đội trưởng. mà bình thường các tiểu đội trưởng đều nghe lệch của Hắc Y Vệ, mười tên Hắc Y Vệ quản lý tất cả các Kim Y Vệ. Mà lúc này chuẩn bị phục kích bọn Lâm Lôi là tiểu đội trưởng Kim Y Vệ đó là một thượng vị thần.
Mặc dù chỉ luyện hóa thần cách thành thần.
"Ta sẽ mở vách tường. Khi nào nghe được lệch ta, thì lập tức bắn."
"Xuy" đột nhiên thạch bích phía trước tách ra nhanh như chớp, phía sau có mười tên Kim Y Vệ.
Chỉ bởi vì bị Hồng phấn mê vụ bao phủ, nên bọn Lâm Lôi căn bản không thấy phía cuối đường có mười tên Kim Y Vệ phục kích.
Tên tiểu đội trưởng lạnh lùng nhìn Hồng phấn mê vụ phía trước.
"Bắn" Đội trưởng thần thức truyển âm đồng thời hạ lệnh. Chỉ là bản thân hắn phải ra tay mở vách tường, nên hắn là người bắn cuối cùng.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Trong nháy mắt, giống như mưa rơi, chừng bốn mươi sáu mũi tên bao trùm toàn thông đạo. Bắn xong trong nháy mắt vách tường đá khép lại. Từ bên ngoài không cách nào đi vào. Vách tường đá này di động được.
Bọn Lâm Lôi đang cẩn thận đi tới.
Cẩn thận chăm chú nhìn phía trước, chợt hai đồng tử Lâm Lôi co rút lại, sắc mặt đại biến.
Một màn mưa tên dày đặt phá không bay tới, bắn về phía trên người bọn Lâm Lôi không thương tiếc. Mũi tên bắn tới tốc độ quá nhanh, hơn nữa khi bọn Lâm Lôi thấy được tên bắn tới thì mũi tên chỉ còn cách bọn họ mấy chục thước.
Khoảng cách mấy chục thước, bọn Lâm Lôi căn bản không kịp né tránh.
Cho dù Lâm Lôi không phải là người đi đầu, nhưng cũng có hai mụi tên bắn vào người hắn. Mũi tên như tia chớp bắn vào người Lâm Lôi, nhưng trên người Lâm Lôi toàn thân mặc Mạch động khải giáp, vô số làn sóng thần lực triệt tiêu lực xuyên thấu đáng sợ của mũi tên.
Bối Bối cũng bị một mũi tên bắn vào người.
"Thương!" tiếng kim loại va chạm vang lên, mũi tên bị chấn nát bấy rơi vãi trên mặt đất.
"Quá yếu." Bối Bối đắc ý cười.
"Đều không sao cả!" Lâm Lôi trong nháy mắt phát hiện Địch Lỵ Á và Bối Bối đều không việc gì. Trong lòng không khỏi thở phào.
Lâm Lôi sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn phát hiện phía xa có một mũi tên đang sợ đang bay đến
"Còn có một mũi tên!"
Chỉ một mũi tên duy nhất.
Sở dĩ mũi tên này đáng sợ như vậy, vì nó do tiểu đội trưởng Kim Y Vệ bắn ra. Mũi tên lấp loé màu đen lạng lùng đáng sợ, trong nháy mắt xé rách không gian, trên không gian lưu lại từng làn rợn sóng. Căn bản không để cho Lâm Lôi có một phản ứng nhỏ nào, bắn thẳng vào ngực Lâm Lôi.
"Phốc!"
Lực xuyên thấu của mũi tên thực đáng sợ, cho dù vô số làn sóng thần lực điên cuồng ngăn chặn từng đợt xuyên thấu, đầu mũi tên khó khăn xuyên qua.
"A" Lâm Lôi cả người vô lực nửa quỳ trên mặt đất
Bối Bối bên cạnh còn đang đắc ý thì sắc mặt biến đổi: "Lão đại!", Địch Lỵ Á vừa mới thở phào thì toàn thân cũng chấn động.
"Hừ, rốt cục cũng đã chết sao?" Ở đội ngũ phía sau tên đầu trọc bóng lưỡng Khắc Lãng Phỗ Đốn vẫn luôn chú ý đến Lâm Lôi, khi hắn thấy Lâm Lôi quị trên mặt đất, trên mặt không khỏi hiện lên nét vui mừng: "Ta không có giết ngươi. Là do người khác giết ngươi. Ha ha"
Trong lòng hắn cực kỳ đắc ý.
Mũi tên không thì cũng không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là trên mũi tên có ẩn chứa kịch độc.
Một dòng khí lưu nhanh chóng di chuyển lên não Lâm Lôi, hung hăng xuyên thấu linh hồn của Lâm Lôi.
"Bồng!"
Nó hung hăng tấn công tấm màng màu bạc bảo vệ linh hồn Lâm Lôi, tấm màng chính là linh hồn phòng ngự chủ thần khí, ngoại trừ tấn công linh hồn, tất cả nơi khác đều không sao. Dòng khí lưu màu xám mỗi lần tấn công, thì năng lượng biến mất hơn phân nửa.
Dòng khí lưu màu xám như có linh tính, biết tấm màng bảo vệ màu bạc có vẻ không ổn, nó cũng tản ra hoá thành các quang điểm màu xám, bao trùm cả màng bảo vệ trong suốt màu bạc.
"Đây là cái gì?" Lâm Lôi trong lòng khiếp sợ. Hắn cảm thấy quang điểm màu xám như có linh tính!
"Xoát!"
Trong nháy mắt, quang điểm màu xám dường như phát hiện điểm yếu, lập tức tập trung điên cuồng tấn công vào, mất hơn phân nửa năng lượng thì phá tan được khoát khẩu. Tiến vào trong biển linh hồn của Lâm Lôi.
Lúc này đây.
Phần lớn quang điểm màu xám, chia ra nhỏ ra làm ba cổ khí lưu màu xám, chia ra tấn công thần cách cùng, hai đại thần phân thân.
"Đồng thời tấn công tất cả linh hồn." Lâm Lôi chấn động.
Mặc dù giật mình. Lâm Lôi khống chế biển linh hồn tập trung tinh thần lực hình thành mạch động phòng ngự. Phần lớn tinh thần lực cùng quang điểm màu xám va chạm nhau, chỉ trong chốc lát tất cả các quang điểm màu xám biến mất hầu như không còn. Tinh thần lực của Lâm Lôi cũng tiêu hao hơn phân nửa.
"Thực sự là đáng sợ."
Lâm Lôi lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
"Lão đại, lão đại!"
"Lâm Lôi, Lâm Lôi!" Địch Lỵ Á cùng Bối Bối chạy đến bên cạnh Lâm Lôi thấp giọng kêu lên.
Mặc dù bị Linh hồn chi độc nhập thể, nói thì dài dòng nhưng mà sự việc diễn ra trong khoảng một hai giây, Lâm Lôi lấy lại tinh thần mở mắt ra.
"Ta không việc gì!" Lôi Lôi nhìn bọn họ lộ ra nụ cười.
Địch Lỵ Á cùng Bối Bối lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Lâm Lôi trong lòng có chút lo lắng: "Chất độc này thực đáng sợ. Trách không được nhân viên phục vụ ở Tử Kinh thành bảo nói, trung vị thần dễ dàng bị giết chết. Thực là quỷ dị đáng sợ."
Chất độc có thể giết thần, Lâm Lôi xem như mở mang thêm kiến thức.
Mặc dù không tính là một laoị bản lĩnh, nhưng cũng là một laoị bản lĩnh không yếu.
"Loại độc này, chỉ tấn công linh hồn." Lâm Lôi hiểu được, nếu nó có năng lực tự nhận biết, thì chất độc sẽ tập trung toàn bộ lực lượng tiêu diệt một linh hồn, nhưng mà chất độc này không có năng lực nhận biết nên đồng thời tấn công cả ba linh hồn của Lâm Lôi!"
"Không chết?" tại đội ngũ phía sau, Khắc Lãng Phổ Đồn thấy Lâm Lôi đứng lên không khỏi giật mình, trợn to mắt, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn khó coi.
"Hừ, vượt qua lần này, ta xem những lần sau ngươi làm sao vượt qua. Chất độc công kích linh hồn, mặc dù vượt qua, nhưng linh hồn cũng tiêu hao gần hết."
"Đi mau!" Khắc Lãng Phổ Đồn gầm lên giận dữ.
Lúc này đội ngũ ở giữa chết đi mười mấy người, trãi qua hai lần bị tập kích, trung vị thần chỉ còn lại hơn sáu mươi người. Lâm Lôi ba người ở đội ngũ phía trước.
"Lão đại không thể cứ như vậy mà đi xuống được." Bối Bối lo lắng nói.
"Ta biết." Lâm Lôi cũng hiểu được.
Ai biết địch nhân còn giở thủ đoạn gì nữa, nếu ở trong trạng thái bị động mà bị tấn công không ngừng thì chỉ có nước bỏ mạng.
"Xuống tầng thứ ba." Bọn Lâm Lôi đi dọc theo cầu thang xuống phía dưới.
"Mọi người cẩn thận một chút." Một trung vị thần mở miệng nhắc nhở, "Tầng thứ ba nguy hiểm hơn tàng thứ hai nhiều."
Trong một căn phòng trống tầng thứ ba, mười Kim Y vệ từ trong mật đạo đi ra.
"Lần này chủ nhân thực sự đã nổi giận, ngay cả Tử Thần Khôi Lỗi cũng đem ra." Một gã Kim Y Vệ môn đồ hưng phấn nói.
"Bất quá Tử Thần khôi lỗi có hai mươi kiện, nếu tiểu đội của chúng ta được phân cho một kiện, thực là tốt."
Tiểu đội trưởng Kim Y Vệ cười lạnh nói: "Ngã Nguỵ, phân cho chúng ta một kiện Tử Thần Khôi Lõi. Ngươi có thể khống chế sao. Ta không cần.!" Kim Y Vệ tiểu đội trưởng dù sao cũng là cường giả thượng vị thần. Tử Thần Khôi Lỗi mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ tương đương với hắn thôi.
Tầng thứ ba rộng lớn hơn, trong thành bố trí càng thêm rắc rồi, thậm chí đi một lúc sẽ không còn biết đường, chỉ có thể nhắm mắt đi đại.
"Không thể cứ như vậy mà đi xuống!" Lâm Lôi nhẹ nhàng đi tới, phía trước vẫn là dày đặc hồng phấn mê vụ, không ai biết phía trước có gì đang chờ đón mình.
Đột nhiên ...
"Đứng lại!" Một tiếng quát chợt vang lên.
"Các huynh đệ, cùng chạy!"
Gần như các khu vực trong toà thành truyền đến âm thanh hỗn loạn. Đội ngũ bọn Lâm Lôi lúc này có hơn sáu mươi người.
Lâm Lôi sắc mặt vui mừng.
Lâm Lôi dùng thần thức nói với cả nhóm người: "Các huynh đệ, nếu cứ như vậy đi xuống, chúng ta sẽ xong đời. Mọi người hãy cùng nhau chạy thoát, chúng ta tản ra như vậy mới không bị người của toà thành tung một mẻ lưới bắt hết.
"Các huynh đệ, mau chạy." Lâm Lôi đột nhiên cao giọng quát.
Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả các trung vị thần phản ứng đồng loạt, nhắm hướng các phòng bên cạnh chạy trốn, hoặc nhắm hướng mê vụ phía xa chạy nhanh, hoặc là nhắm hướng loạn đạo bên cạnh ...
Nháy mắt
Hơn sáu mươi vị thần cấp toàn bộ biến mất.
Khắc Lãng Phổ Đồn cùng ba tên Ác ma trợn tròn mắt.
"Ta, chúng ta phải đuổi theo tên nào?" Khắc Lãng Phổ Đồn nhìn về phía hai tên Ác Ma bên cạnh.
"Truy cái rắm!" Một vị ác ma thấp giọng mắng.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
98 chương
1553 chương
8 chương
1291 chương