Bàn Long

Chương 470 : Pháo hôi

Bầu trời Nguyệt lượng hồ, vụ khí màu phấn hồng tràn ngập. Ở trong vụ khí đậm đặc này, bọn Lâm Lôi và một đám người không hẹn mà cùng phóng ra thần chi lĩnh vực, bức vụ khí màu phấn hồng xung quanh ra ngoài. Phạm vi thần chi lĩnh vực của một cường giả thần cấp cũng không tính là lớn, nhưng là hơn một ngàn cường giả đồng thời thi triển. Nhất thời, một khu vực lớn trên bầu trời tòa thành không còn một chút vụ khí nào tồn tại nữa. "Ngay cả tòa thành cũng chưa vào, đã có người chết rồi." Lâm Lôi đáy lòng thầm nghĩ, vừa rồi sương mù màu phấn hồng đó bay lại, có không ít người tinh thần lực bị nhiễm phải độc vụ này, đặc biệt là những người vốn dục vọng giết chóc rất mạnh, càng trong nháy mắt rồ dại rồi. Nháy mắt một cái, trung vị thần chết đi đã có gần mười tên. "Vụ khí này thực lợi hại." Bối Bối than một tiếng: "May là ta vừa rồi không phóng ra thần thức." Địch Lỵ Á thì nói: "Vừa rồi ta nghe được tiếng chém giết, cho nên phóng thần thức ra, định xem đã phát sinh chuyện gì, đương nhiên, nghe được tiếng nhắc nhở kia, trong nháy mắt ta đã thu hồi lại." Lâm Lôi không khỏi quay đầu nhìn về phía Địch Lỵ Á: "Địch Lỵ Á, nàng không sao chứ?" Lâm Lôi sau một hồi lo sợ. "Ngươi muốn thấy ta có việc sao?" Địch Lỵ Á cười nói. "Vừa rồi ta chỉ là cảm thấy một tia kích động, thoáng có chút sát ý. Vẫn đang trong phạm vi khống chế." Địch Lỵ Á giải thích. Lâm Lôi đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, bên cạnh đang có hai tên trung vị thần đang bàn luận. "A Khắc Tô, lần này chúng ta phiền toái rồi. Độc vụ do thượng vị thần đại sư tu luyện tử vong quy tắc luyện chế ra. Vậy chính là phi thường trân quý, xa hoa. Chủ nhân tòa thành Nguyệt lượng hồ này, không ngờ sử dụng tùy ý như thế. Phía trước còn có ma pháp trận kia ... Chí ít nói rõ một điểm, chủ nhân tòa thành này phi thường giàu có." "Đúng. Độc vụ kích động tâm tính giết chóc vẫn chưa xem là lợi hại. Lúc ta ở Hắc sa thành trong Đế Dực thành từng thấy qua có người bán một loại độc vụ, chỉ cần tinh thần lực nhiễm phải, thậm chí vậy có thể làm cho linh hồn tự nhiên tan vỡ, có điều giá cả cũng là giá trên trời." Đám trung vị thần gần ngàn tên tham gia khảo hạch bàn luận loạn xạ, bọn họ cũng lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng đợi hơn hai mươi vị ác ma kia ra quyết định. Nếu đúng là không có đám ác ma đối phó chủ nhân tòa thành và hắc y vệ, bọn họ chắc chắn không dám xông vào, bao gồm cả Lâm Lôi trong đó. Tất cả người thấy đều hiểu được chủ nhân tòa thành Nguyệt lượng hồ này, sợ rằng những gì thi triển ra đến giờ, chỉ là một chút thủ đoạn mà thôi. Tuyệt chiêu thực sự còn chưa có đem ra. Bọn trung vị thần Lâm Lôi này làm sao dám tiến vào chịu chết? Tầng dưới cùng của tòa thành Nguyệt lượng hồ, đó là đại sảnh rộng lớn. Quản gia mặc trang phục màu tía đứng ở một bên, còn một lão già tóc đen lông mày rủ xuống trước ngực đang thưởng thức mỹ tửu, lạnh nhạt hỏi: "Bối Lạc Mỗ, dò xét rõ ràng tình huống bên ngoài rồi chứ?" "Đại nhân, bên ngoài cầm đầu chính là một đám ác ma." Quản gia áo tím nhíu mày: "Đại nhân, tình huống hình như có điểm không ổn, sợ rằng có kẻ nào đó cố ý ở Ác ma thành phát ra nhiệm vụ công kích chúng ta." Ác ma xuất mã, dù là ai cũng sẽ cảm thấy phiền toái. Vị chủ nhân tòa thành này cũng không ngoại lệ. "Hả?" Lão già tóc đen hai hàng lông mày nhướng lên, trầm tư chốc lát. "Bất kể là kẻ nào, phàm là tiến vào đất trong thành, giết hết không trừ một ai!" Lão già tóc bạc gằn giọng nói: "Tất cả kim y vệ, đều do ngươi an bài, còn nữa đem đồ thần thỉ và những cái khác cũng toàn bộ phóng ra. Không ngờ cũng có người cố ý đối phó ta? Đợi chuyện này chấm dứt, nhất định phải đi điều tra xem." "Dạ, đại nhân!" Quản gia áo tía khom người. Bầu trời Nguyệt lượng thành, một đám người lơ lửng, đám người Lạc Y Tu Tư cầm đầu cũng rất phiền não. Lạc Y Tu Tư rất rõ ràng. Nếu tiền tài và thế lực có đủ, tuyệt đối có thể mua được rất nhiều vật phẩm cấm kỵ trong Hắc Sa thành, hoàn toàn có thể bố trí một tòa thành trở thành một nơi tử vong, chính hắn cũng không dám xông loạn vào. "Không còn biện pháp khác rồi." Lạc Y Tu Tư mặt sắt lại, nhìn ác ma xung quanh. Một đám ác ma nhìn nhau. Loại tình huống này bọn họ không phải chưa từng gặp qua. Bọn họ đều biết rằng, giờ phút này nên làm như thế nào ... Để cho những người tham gia ác ma khảo hạch kia làm pháo hôi (ngòi dẫn)! Để cho bọn họ xông vào thành trước! "Xoẹt!""Xoẹt!" ... Đám ác ma hơn hai mươi tên thân hình cơ hồ đồng thời bắn đến chỗ đám người bọn Lâm Lôi trên trời, đồng thời một thanh âm vang lên: "Giờ phút này độc vụ tràn ngập, mà tòa thành này lại rất kiên cố, chúng ta chỉ có thể tiến vào bên trong! Bây giờ, gần ngàn người các ngươi chia làm mười đội, theo thứ tự từ các cửa sổ, thông đạo, tiến vào bên trong tòa thành này. Ác ma chúng ta sẽ chia làm mười tiểu đội, đi theo phía sau các ngươi. Kim y vệ bình thường các ngươi đi giải quyết, nếu gặp phải hắc y vệ, ác ma chúng ta sẽ tự động ra tay!" Thanh âm này vừa ra, gần ngàn tên trung vị thần mong chờ tham gia khảo hạch đều biến sắc. "Đồ con hoang, để cho chúng ta làm pháo hôi!" Lâm Lôi đáy lòng thầm chửi. Mọi người trong nháy mắt đều hiểu ra. Nhưng bọn Lâm Lôi không dám phản kháng ... bởi vì bọn họ cũng biết, thực lực của thượng vị thần lợi hại kinh người như thế nào. Có lẽ, một đám trung vị thần có thể liên thủ giết hết những thượng vị thần cũng luyện hóa thần cách giống như Khắc Lãng Phổ Đốn. Nhưng loại ngũ tinh ác ma giống như Lạc Y Tu Tư này thì không giống nữa rồi. Có thể trở thành ngũ tinh ác ma, vậy rõ ràng là hắn chắc chắn đã dung hợp được pháp tắc huyền ảo. Một tên ngũ tinh ác ma, giết hết một ngàn người bọn họ cũng không phải việc khó. Càng đừng nói, ngũ tinh ác ma có ba tên! Hơn nữa tứ tinh ác ma cũng có một đống! Bọn họ căn bản không cách nào phản kháng. "Các ngươi những người này làm một đôi." Lập tức có ác ma bắt đầu phân phái. Nhưng bọn trung vị thần cũng không hưởng ứng. "Nhanh lên một chút, chẳng lẽ, các ngươi muốn chết bây giờ sao?" Thanh âm lạnh lùng vang lên, cuối cùng đám trung vị thần nhìn nhau, chỉ có thể đáp ứng. Không có lựa chọn! "Đám trung vị thần liên thủ đàn áp, căn bản không có khả năng." Lâm Lôi liếc tòa thành Nguyệt lượng hồ, "Hành lang bên trong tòa thành cũng không quá rộng, nhiều nhất chỉ hai ba người cùng đi được. Hơn trăm người đi vào, căn bản không cách nào đồng thời công kích thượng vị thần phía sau." Không có hy vọng phản kháng, tất cả trung vị thần chỉ có thể lựa chọn nghe lời. Dù sao, các ác ma cũng không muốn giết bọn họ, chỉ là để cho bọn họ vào trước. Bọn chúng còn có hy vọng sống. "Này, chúng ta phụ trách đội này." Khắc Lãng Phổ Đốn kia vội hô lên. Bình thường hai hoặc ba tên ác ma phụ trách đi theo phía sau một đội trăm người. "Ha ha, Khắc Lãng Phổ Đốn tên gia hỏa nhà ngươi." Nhất thời có người cười rộ lên, bọn họ đều biết, Khắc Lãng Phổ Đốn là bởi vì quan hệ với Lâm Lôi ba người, mới muốn chọn phụ trách giám sát một đội này. Bọn ba người Lâm Lôi là ở trong đội này. Cửa lớn của tòa thành đóng chặt, dùng sức mạnh căn bản không cách nào mở được. Mười đội trăm người chỉ có thể từng người một tiến vào từ mỗi cửa sổ phía trên, bọn ba người Lâm Lôi cũng hòa vào trong đội ngũ, tụt xuống cửa sổ tiến vào trong phòng. rồi sau đó dọc theo hành lang bắt đầu cẩn thận tìm kiếm địch nhân. "Vụ khí màu phấn hồng này tràn ngập cả tòa thành, căn bản phía trước không nhìn thấy gì. Một khi không cẩn thận là có thể trúng chiêu." Lâm Lôi thận trọng nắm tay Địch Lỵ Á và Bối Bối cùng đi ở vị trí gần phía đầu của đội ngũ. Lâm Lôi không dám đi gần phía sau. Mặt sau chính là mấy người của đám Khắc Lãng Phổ Đốn. Phía trước Lâm Lôi không có vụ khí, bởi vì tất cả đám trung vị thần đều thi triển thần chi lĩnh vực, điều này đủ để làm xung quanh thân thể bọn họ không có vụ khí màu phấn hồng. Nhưng ... phía trước đội ngũ, cũng chính là bên ngoài phạm vi thần chi lĩnh vực, thì lại là vụ khí màu phấn hồng vô tận. Tất cả mọi người thận trọng, chậm rãi tiến tới. "Lão Đại, ngươi nói độc vụ kia thế nào mà làm ra nhỉ?" Bối Bối và Lâm Lôi thần thức truyền âm, xung quanh thân thể bọn họ không có độc vụ tự nhiên có thể thần thức truyền âm. "Không ngờ ảnh hưởng trực tiếp tới linh hồn, vừa rồi nghe người khác nói, còn có độc vụ còn đáng sợ hơn, có thể làm cho linh hồn tự nhiên tan vỡ." "Ai mà biết được? Bất quá ở Ngọc Lan đại lục, ta từng trúng chiêu của tên đại vu sư kia. Đúng rồi, trong Tử Kinh thành, ngươi chưa được thấy loại đồ thần thỉ đó. Đồ thần thỉ chính là tẩm độc dịch lên, như vậy mới lợi hại." Lâm Lôi thần thức truyền âm nói. "Hơn nữa nghe nói, rất nhiều cái còn đáng sợ hơn, chỉ bán trong Hắc Sa thành." Bối Bối bĩu môi: "Cũng không biết trong tòa thành này còn có gì nữa." "Lâm Lôi. Thiếp luôn có một loại cảm giác bất an." Địch Lỵ Á thần thức truyền âm nói, "Chàng cẩn thận một chút, chớ cậy tài. Trong địa ngục này rất nhiều công kích chúng ta cũng chưa thấy qua. Như cái loại độc vụ có thể kích động linh hồn có ý nghĩ giết chóc chàng đã gặp qua chưa? Cẩn thận một chút." Nhìn ánh mắt ân cần của Địch Lỵ Á, Lâm Lôi trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. "Phía trước nhanh lên một chút, đi quá chậm rồi!" Phía sau chợt vang lên tiếng quát của Khắc Lãng Phổ Đốn. Nhóm trung vị thần Lâm Lôi đáy lòng đều có chút bất mãn, nhưng mọi người cũng không dám lên tiếng. Tòa thành có tới mấy tầng, bọn Lâm Lôi tìm kiếm đến cuối hành lang của tầng thứ nhất trên cùng cũng không phát hiện một người nào. Rồi sau đó lại dọc theo cầu thang đến tầng thứ hai bên dưới. Phạm vi tầng thứ hai này rõ ràng lớn hơn nhiều so với tầng thứ nhất, hơn nữa bố cục cũng phức tạp hơn. "Thực quỷ dị!" Tất cả trung vị thần đều cảm thấy áp lực. Bất kể đi tới chỗ nào, phía trước bọn họ đều tràn ngập lượng lớn mây mù màu phấn hồng. Điều này khiến cho bọn Lâm Lôi cảm giác được, phía trước vĩnh viễn là không biết. Lúc này tinh thần căng thẳng, điều này cũng rất uể oải. "Vút ..." Đột nhiên một thanh âm xé gió vang lên. "Phập! Phập! Phập! Phập!" ... Lâm Lôi còn chưa kịp phản ứng lại, thì một đạo tiến thỉ lách qua những người phía trước trong nháy mắt bắn tới trước người rồi, tốc độ thực sự quá nhanh, Lâm Lôi căn bản vốn không kịp né tránh. "Phập!" Tiến thỉ đó bắn lên trường bào màu vàng đất trên người Lâm Lôi. Trường bào này chính là kết hợp hai đại huyền ảo, mạch động khải giáp mà hình thành, tiến thỉ cứng rắn không xuyên được qua trường bào vàng đất của Lâm Lôi. Tuy nhiên phía trước Lâm Lôi, không ngờ có tới hơn hai mươi người trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên người đều bị tiến thỉ xuyên qua giống nhau, bọn họ cũng không có sinh khí nữa, mà bởi vì bọn họ đã chết, phía xa lượng lớn vụ khí màu phấn hồng lập tức tràn ngập qua đây. "Đều đã chết?" Lâm Lôi trong lúc nhất thời bị chấn động ngây ra. Vốn phía trước Lâm Lôi có hơn ba mươi người, không ngờ cũng chết hơn phân nửa. Kỳ thực tiễn đó rất dày đặc, từ cuối hành lang đột nhiên bắn lại. Phàm là trung vị thần bị bắn trúng, cơ hồ đều đã chết, chỉ có hai người không chết. Một người là Lâm Lôi, còn có một người mặc dù bị bắn trúng thân thể, nhưng vẫn đang kháng cự. Hiển nhiên linh hồn phòng ngự không tệ. "Vèo!" Phía trước Lâm Lôi không ít bọn trung vị thần may mắn sống sót, không ngờ đều lập tức dùng không gian giới chỉ, đem những thi thể đều thu lại. Phải biết rằng, trên những thi thể đó có thể có thần cách, không gian giới chỉ. Vậy bên trong không gian giới chỉ chính là có lượng lớn tài phú rồi. "Lão Đại, ngươi phản ứng quá chậm." Lâm Lôi nhất thời kinh ngạc, tất cả thi thể đã bị thu sạch, Bối Bối phản ứng mau lẹ đã thu được hai cái thi thể. "Lâm Lôi, ngươi không sao chứ." Địch Lỵ Á vội nhìn về phía Lâm Lôi. "Lão Đại hắn có thể có chuyện gì?" Bối Bối mỉm cười nói, "Lão Đại ngoại trừ linh hồn phòng ngự, còn có phòng ngự bên ngoài thân đều rất mạnh." Kỳ thực Bối Bối cũng rất lo cho Lâm Lôi, chỉ là hắn và Lâm Lôi linh hồn có liên hệ, Lâm Lôi có xảy ra vấn đề hay không, Bối Bối tự nhiên sẽ biết. "Lùi lại, lui về phía sau!" Phía trước có trung vị thần lập tức hô lên. Khắc Lãng Phổ Đốn phía sau rít gào: "Đi tiếp đi, sợ cái gì, tiếp tục tiến!" Bọn trung vị thần phía trước không khỏi tức giận tận đáy lòng, trong lòng mắng: "Không phải ngươi chết, đương nhiên ngươi không sợ rồi?" Bất quá kẻ dám đến tham gia ác ma khảo hạch, tự nhiên sẽ có đảm lược, cũng sẽ không bởi vậy mà lui bước, chỉ là mỗi một người càng thêm cẩn thận thôi. "Địch Lỵ Á, nàng ở phía sau ta." Lâm Lôi nói. Trải qua tiễn thỉ đột nhiên tập trung bắn tới vừa rồi, Lâm Lôi đã xem như tới đầu đội ngũ rồi. Ở trước hắn cũng chỉ còn lại có vài người. Đặc biệt là những người này cũng trải qua nguy hiểm vừa rồi, khi tiến lên tự nhiên càng chậm. Khắc Lãng Phổ Đốn thì lại ở sau khoan thai đi tới, đáy lòng hừ lạnh: "Không nghĩ đến một lần ngươi không có chết. Bất quá lần sau sẽ đến lượt ngươi." Khắc Lãng Phổ Đốn chính là chờ đợi, xem Lâm Lôi chết. Phía trước lại tiến lên. Mười tên chiến sĩ một thân trường bào màu vàng không một tiếng động đi trong con đường bí mật bên trong tòa thành, trên ngón tay bọn họ đều có không gian giới chỉ hình Nguyệt lượng. "Hừ, đã chết một nhóm người, vẫn tiếp tục đi tới, thực có can đảm, đợi đến cửa khẩu kế tiếp, chúng ta cho chúng đi một chút nữa, đùa chết hơn mười tên rồi hãy nói." "Như vậy giết người thực nhẹ nhàng." "Bình thường, chúng ta có thể dùng đồ thần thỉ không kiêng kỵ gì như vậy sao, món đồ này rất xa hoa trân quý mà." Bọn kim y vệ này rất nhanh đi tới cửa khẩu kế tiếp. Mà một đám người Lâm Lôi bọn họ thì lại thận trọng tiếp tục đi tới, nhưng mờ mịt không biết rằng, lập tức, trong bọn họ lại có một nhóm người phải mất mạng rồi.