Bàn Long
Chương 168 : Điên cuồng
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!" ...
Sáu khối cự hình vẫn thạch táng thực mạnh vào sáu gã đặc cấp chấp sự, khiến cả sáu tên tay chân cuống quýt cứ như muốn xới tung cả mặt đất lên mà chui xuống trốn. Nhưng sáu khối cự hình vẫn thạch đã nện thẳng xuống đất, gây ra một cơn chấn động như sấm rền trên diện rộng vang vọng khắp trong thiên địa.
"Ầm -"
Sáu cái hố sâu to chừng hơn mười thước vô thanh vô thức xuất hiện, đồng thời sóng chấn động khủng bố hướng bốn phương tám hướng tản ra ngoài, mặt đất tựa như biển lớn cuồn cuộn bão tố, phòng ốc sụp đổ, cây cối vỡ vụn bắn ra tung tóe.
Chung quanh trong vòng vài trăm thước tất cả đều hóa thành một đống đổ nát.
Tiếng nổ khủng bố vang vọng khắp cả Hách Tư thành, vô luận là các khổ tu giả vừa đi đến ngoài thành Hách Tư, hay là đám nhân mã của Đạo Sâm thương hội, thậm chí là những cao thủ khác, ất cả mọi người đều cảm giác được chấn động ở nơi đó.
Những biên độ sóng tản ra nối tiếp nhau táp vào người Lâm Lôi, thế nhưng hắn cứ ngây dại tựa như một kẻ mất hồn bất động không hề nhúc nhích, mặc cho sóng chấn động tàn phá đi qua.
Lâm Lôi toàn thân ngây ngốc đứng ở đó, nước mắt không ngừng chảy tràn ra.
"A, a a -" Hắn dường như quên cả tiếng nói, thống khổ toàn thân phát run lên, nỗi hoảng sợ pha lẫn với bi phẫn trào dâng trong tiếng thét gào, Lâm Lôi vô lực quỵ xuống.
Một cảm giác tê tâm liệt phế bao trùm khắp toàn thân.
Lâm Lôi trong đầu không khỏi hiện ra một loạt những sự kiện lúc còn ở bên Đức Lâm gia gia -
Lần đầu tiên, đó là lần trông thấy một đạo bạch quang hóa thành một bạch bào lão giả râu tóc bạc trắng, lúc ấy tiểu Lâm Lôi còn sợ hãi kêu lên: "Ngươi, ngươi là ai?"
"Tiểu tử, xin chào, ta tên là Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Thánh vực ma đạo sư của Phổ Ngang đế quốc!" Đức Lâm Kha Ốc Đặc lần đầu tiên tiếp xúc với Lâm Lôi ...
"Đức Lâm gia gia, người sao lại không nói gì cả vậy? Nguyên tố thân hòa lực của ta thế nào?" Lâm Lôi lần đầu tiên kiểm nghiệm ma pháp thiên phú.
"Tốt lắm, đặc biệt tốt, nguyên tố thân hòa lực của ngươi đặc biệt rất cao." Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt tràn ngập nụ cười, "Theo ta được biết, thậm chí trong một ngàn ma pháp sư cũng rất khó tìm ra được một người có nguyên tố thân hòa lực cao hơn ngươi, thực đó." Đức Lâm gia gia khen ngợi khiến cho tiểu Lâm Lôi hưng phấn không thể kìm được.
Một người là Thánh vực đại ma đạo sư của Phổ Ngang đế quốc, một người là tiểu hài đồng nhỏ bé. Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của ma đạo sư đến từ Phổ Ngang đế quốc, tiểu hài đồng từng bước đi trên con đường ma pháp ...
Thạch điêu điêu khắc của Bình Đao Lưu phái, tu luyện tai Ma Thú sơn mạch. Dưới sự dạy bảo của một bậc trưởng lão như Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Lâm Lôi đã phát triển với tốc độ kinh người.
Sau đó hắn đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Không ai biết rằng sau lưng hắn còn có một linh hồn Thánh vực đại ma đạo sư của Phổ Ngang đế quốc.
"Lâm Lôi, sau này nhất định phải dựa vào bản thân ngươi đó." Đức Lâm gia gia tại thời khắc cuối cùng vẫn trìu mến xoa đầu hắn.
Sau đó là một cấm kỵ ma pháp kinh thiên động địa Vẫn Thạch Thiên Hàng thi triển ra, rồi linh hồn Đức Lâm gia gia cứ dần nên ảm đạm.
"Lâm Lôi. Tạm biệt nhé."
"Nhớ cho kỹ, phải sống cho thực tốt."
Lâm Lôi trong đầu không ngừng hiện lên một màn những tình cảnh lúc ở cùng với Đức Lâm gia gia, vị trưởng lão đã bao dung hắn, dạy bảo hắn, đã trở thành một người mà hắn không thể rời xa.
"Không, không -"
Lâm Lôi không ngừng lắc đầu.
Hắn không muốn tin rằng Đức Lâm gia gia thực sự đã chết. Hơn nữa còn là linh hồn tiêu tán mà chết.
"Không thể nào, Đức Lâm gia gia, người mau ra đây, mau ra đây đi." Lâm Lôi nhìn Bàn Long chi giới không ngừng gào lên, rồi sau đó là cầu xin, nước mắt cứ thế mà chảy xuống trên lân giáp lạnh như băng.
Vết máu trên người hắn không ngừng thẩm thấu ra ngoài, thế nhưng Lâm Lôi không hề có cảm giác.
"Đức Lâm gia gia."
Biết bao nhiêu kỳ vọng rằng sẽ lại có một đạo bạch quang từ trong Bàn Long chi giới bay ra, hóa thành Đức Lâm gia gia râu tóc bạc trắng, mặc trường bào cũng toàn một màu trắng. Lâm Lôi không thể nào tin rằng Đức Lâm gia gia đã chết như vậy, đã vĩnh viễn rời xa hắn.
Từ nhỏ đã ở cùng với Đức Lâm gia gia.
Lâm Lôi cho tới tận bây giờ cũng chưa từng rời xa Đức Lâm gia gia, xưa nay luôn là như vậy!
Tận sâu thẳm trong đáy lòng, hắn đã quen với sự tồn tại của Đức Lâm gia gia. Lâm Lôi dù cho lúc trước bị Quang Minh thần điện tống giam lại, hắn vẫn luôn luôn không hề cảm thấy quá tuyệt vọng.
Trái tim hắn vẫn rất kiên định, bởi vì sau lưng hắn còn có Đức Lâm gia gia.
Đến bây giờ ...
Đức Lâm gia gia đã vĩnh viễn rời xa rồi. Vĩnh viễn!
"Tại sao, tại sao." Tiếng Lâm Lôi phát run lên, "Ông trời ơi, phụ thân ta đã chết, mẫu thân ta cũng đã chết, tại sao? Tại sao ngay đến cả Đức Lâm gia gia người cuối cùng của cũng muốn đoạt đi?"
"Tại sao hả!" Lâm Lôi ngẩng đầu rống to lên.
Thanh âm vang vọng trong thiên địa.
"Aa ..." Hắn vô lực quỳ xuống, gào khóc thảm thiết. Thế nhưng mặc kệ Lâm Lôi có khóc như thế nào, vị trưởng lão lương thiện đó cũng sẽ vĩnh viễn không trở lại.
Người đã vĩnh viễn ra đi.
"Đức Lâm gia gia."
Lâm Lôi cảm thấy bản thân suy yếu chưa từng thấy, đó chính là do tâm linh uy yếu. Không có phụ thân, không có mẫu thân, ngay cả Đức Lâm gia gia - một người luôn luôn bên mình - cũng không có.
Duy nhất chỉ còn lại bản thân, còn Bối Bối thì căn bản lại không biết đến sự tồn tại của Đức Lâm gia gia.
"Lão Đại, Lâm Lôi lão Đại." Bối Bối có phần sợ hãi đẩy đẩy Lâm Lôi.
Lâm Lôi quay đầu lại nhìn về phía nó.
"Bối Bối." Hắn đột nhiên ôm Bối Bối vào lòng.
"Lão Đại, huynh vừa rồi kêu lên Đức Lâm gia gia, Đức Lâm gia gia đó là ai vậy? Ta vừa rồi cảm giác được một cỗ Tinh thần lực thực là khủng khiếp. Là cái gì vậy?" Bối Bối cũng đang nghi hoặc vì mù tịt chẳng biết cái gì.
Nghĩ đến Đức Lâm gia gia, Lâm Lôi cảm thấy tâm linh càng thêm phần đau đớn.
Cúi đầu nhìn về phía Bàn Long chi giới trên ngón tay. Nhưng mà ... Đức Lâm gia gia đã vĩnh viễn không trở lại.
"Lọc cọc ~" đột nhiên một thanh âm rất nhỏ vang lên, Lâm Lôi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong hố sâu bị vẫn thạch đập xuống, một tử bào nhân ảnh lúc này đang khó khăn bò ra phía ngoài. Không chỉ riêng hắn, năm người khác cũng đồng dạng rất khó khăn, chậm rãi bò theo ra ngoài.
Vẫn thạch thiên hàng - Địa hệ cấm chú ma pháp.
Nếu là một Thánh vực ma đạo sư thi triển Vẫn Thạch Thiên Hàng, sáu người này hẳn phải chết trăm phần trăm. Thế nhưng Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng chỉ là một Thánh vực ma đạo sư không có một chút Ma pháp lực.
Dựa theo nguyên lý ma pháp thì Ma pháp lực là tướng quân, nguyên tố là tiểu binh. Tinh thần lực thông qua Ma pháp lực mà khống chế nguyên tố, hình thành ma pháp khổng lồ.
Thế nhưng linh hồn Đức Lâm Kha Ốc Đặc dựa vào Tinh thần lực khổng lồ trực tiếp khống chế nguyên tố, trực tiếp thi triển Vẫn Thạch Thiên Hàng ma pháp.
Bởi vì không có Ma pháp lực, cho dù Đức Lâm Kha Ốc Đặc có thiêu đốt linh hồn thì uy lực Vẫn thạch thiên hàng cũng chỉ có môt hai thành so với uy lực Vẫn Thạch Thiên Hàng bình thường mà thôi. Uy lực cấm chú dù chỉ là một hai thành, song cũng đập cho sáu gã đặc cấp chấp sự chết khiếp.
Nhìn sáu tử bào nhân ảnh trong lúc này đang khó khăn bò ra ngoài.
Lâm Lôi đáy lòng đột nhiên bốc lên lửa giận vô tận, phẫn nộ, bất cam.
"A -" Hắn toàn thân giống như tia chớp nhằm phía một gã tử bảo nhân ảnh trong số đó. Gã đặc cấp chấp sự đó đã thấy Lâm Lôi vọt tới, con mắt trợn lên tròn xoe.
"A -" Lâm Lôi hai tay đột nhiên dùng sức, trực tiếp xé rách tên đặc cấp chấp sự này thành hai nửa.
"Chết đi." Hắn lại đánh bay đầu của một gã tử bào nhân ảnh khác.
"A a!" Lợi trảo Lâm Lôi đâm xuyên vào trong ngực của gã đặc cấp chấp sự thứ ba, móc trái tim hắn ra ngoài, bóp cho nát bấy.
"Đi chết đi." Lâm Lôi trực tiếp há mồm mạnh mẽ cắn vào yết hầu gã đặc cấp chấp sự thứ tư, cắn đứt rời cái yết hầu của y.
Ăn thịt y, uống máu y!
"A." Lâm Lôi chỉ khẽ lắc thân hình một chút là đã tới trước mặt tên đặc cấp chấp sự thứ năm, gã này đã trọng thương không còn có năng lực phản kháng, chỉ có thể hoảng sợ địa nhìn Lâm Lôi cầm hai bắp đùi của hắn trực tiếp xé rách thành hai nửa.
Về phần gã chấp sự thứ sáu -
"Ngươi. Ngươi -" Tên đặc cấp chấp sự thứ sáu này cũng đã bị trọng thương, chứng kiến thảm cảnh trước đó, nhìn thấy Lâm Lôi giống như ác ma từ địa ngục xông lại đây, khiến cho toàn thân y khẽ rung động, rồi sau đó cả người liền đổ sụp xuống.
Cho dù tên đặc cấp chấp sự thứ sáu này đã chết, Lâm Lôi cũng vẫn mạnh mẽ tung một quyền nện vào đầu đối phương, đập đầu hắn đến nứt toác ra.
Bối Bối nhìn một màn này, có phần kinh sợ.
Mà các chiến sĩ ở xa vây xem hầu hết đều bị dọa đến ngây người, bọn họ không nghĩ tới còn có người tàn nhẫn như vậy, thực khủng bố. Đặc biệt là bây giờ bộ dạng của Lâm Lôi - toàn thân lân giáp phần lớn đã vỡ vụn, máu tươi nhiễm hồng khắp cơ thể, trong đồng tử màu vàng lợt còn hiện lên những vệt máu đỏ.
"Lão Đại, ngươi, ngươi làm sao vậy?" Bối Bối có phần lo lắng.
Lâm Lôi sau khi điên cuồng giết chết sáu gã đặc cấp chấp sự, toàn thân thực sự vô lực ngồi phịch trên mặt đất ... Sững sờ ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Lão Đại." Bối Bối sốt ruột đẩy mạnh vào hắn.
Lâm Lôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt không kìm được cứ lăn dài trên má. Hắn lại cúi đầu xuống, vùi đầu vào giữa hai chân mà khóc òa lên.
Sáu cái hố sâu to lớn đó, trong phạm vi vài trăm thước tất cả đều biến thành đống đổ nát. Sáu gã tử bào tất cả đều bị một con quái vật ác ma tàn nhẫn giết chết.
Nhưng mà quái nhân ác ma thât sự lại đang vùi đầu vào giữa hai chân mà khóc.
Vài trăm thước bên ngoài, người vây xem tới hơn ngàn vạn người. Những người này trông thấy cảnh đó thì cảm giác đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Ác ma đó đang khóc?"
Rất nhiều người cũng giật mình.
"Ác ma đó, hình như. Hình như bộ dạng rất thương tâm." Một người trẻ tuổi quay về phía bằng hữu bên cạnh mơ hồ nói, vị bằng hữu đó ngẩn ra, rồi sau đó cũng gật đầu.
Những người vây xem không ai dám lại gần. Vừa rồi tình cảnh chiến đấu khủng bố bọn họ đã được thấy, dù cho có một ít bát cấp cường giả song cũng minh bạch bản thân là rất chênh lệch so với đối phương.
"Ác ma đang khóc?" Một đám người Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì từ xa xa chạy tới nghe được âm thanh bàn luận không khỏi ngẩn ra.
"Tránh ra, mau tránh ra!" Da Lỗ giận dữ hét.
Liền tức khắc hộ vệ của Đạo Sâm thương hội đẩy đám người đang vây xem ra. Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người kinh hoảng vội vàng hướng bên trong xông vào.
Thời điểm xông vào sát bên trong, bọn họ ba người cũng ngây dại -
Chung quanh vài trăm thước bên trong lộ ra đống đổ nát, sáu cái hố sâu thực lớn hoàn toàn có thể tưởng tượng được uy lực khủng bố. Thi thể sáu tên đó đã không còn là hình người nữa rồi, có thể tưởng tượng được kẻ giết bọn tàn bạo ra sao.
Mà ác ma toàn thân lân giáp bể tan tành tới hơn phân nửa thât sự lại đang ngồi ở đó vùi đầu khóc lóc.
Khi đã thấy Bối Bối ở bên cạnh Ác Ma, đặc biệt là thanh Hắc Ngọc trọng kiếm rơi trên mặt đất, Da Lỗ ba người hoàn toàn xác nhận ra thân phận của Lâm Lôi.
"Lão Tam." Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người lập tức vọt tới trước.
Lúc này Môn La Đạo Sâm cũng từ phía sau chạy theo, ngay tức khắc cũng hướng về phía đám thủ hạ phân phó: "Nhanh xử lý sáu thi thể đó cho ta, lập tức mang đi, đừng cho người ta biết là Đạo Sâm thương hội chúng ta làm." Nói xong Môn La Đạo Sâm cũng im lặng rời đi.
"Lão Tam." Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người lo lắng kêu lên.
Kỳ thực tại Phân Lai thành, thời điểm Lâm Lôi ám sát Khắc Lai Đức, Da Lỗ đã đoán được Lâm Lôi có thể biến thành Long Huyết chiến sĩ. Kiều Trì, Lôi Nặc hai người hiển nhiên cũng được Da Lỗ nói lại. Mà bây giờ, nhìn Bối Bối bên cạnh cùng với Hắc Ngọc trọng kiếm vứt chỏng chơ trên mặt đất, tự nhiên chỉ thoáng chốc đã phán định được thân phận của Lâm Lôi.
Lâm Lôi thân thể khẽ run lên.
Ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, đã thấy Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người, hắn cuối cùng cũng mở miệng: "Các người ..."
"Chạy mau." Da Lỗ lập tức thúc giục, "Ngươi giết tử bào đặc cấp chấp sự, nếu bị người của Quang Minh giáo đình phát hiện ra thì sẽ thảm lắm đó." Da Lỗ lập tức kéo Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng đứng lên theo.
"Bối Bối, chúng ta đi thôi." Hắn ôm lấy Bối Bối, trực tiếp bước ra phía ngoài.
Da Lỗ cũng ngẩn ra, bởi vì hắn phát hiện Lâm Lôi vậy mà căn bản không hề để ý tới thanh Hắc Ngọc trọng kiếm này. Hắn đành phải nói: "Lão Tam, trọng kiếm của ngươi."
"Trọng kiếm?" Lâm Lôi quay đầu lại, rồi sau đó mới bắt đầu có phản ứng, đi qua nhặt lại thanh trọng kiếm.
Lúc này một nhóm người ngựa của Đạo Sâm thương hội đã phóng tới, đặc biệt rất nhanh xử lý thi thể của sáu gã tử bào đặc sứ này.
"Lão Tam làm sao vậy?" Kiều Trì quay sang Da Lỗ, Lôi Nặc hai người khẽ hỏi.
Da Lỗ cũng nghi hoặc lắc đầu: "Không biết, Bối Bối cũng không có việc gì cả. Nhưng tình trạng lão Tam hiện tại mà so với lần trước thất tình còn có phần nghiêm trọng hơn, cứ như là hồn phi phách tán rồi vậy."
Mà Lâm Lôi dưới sự dẫn dắt của đám nhân mã Đạo Sâm thương hội, im lặng dọc theo con hẻm nhỏ đi tới một phủ đệ bí mật.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
98 chương
1553 chương
8 chương
1291 chương