Bản lĩnh ngông thần
Chương 178 : Không Có Vị Trí Trống
Một ngày trôi qua, ăn cơm trưa xong, Sở Vĩnh Du ra ngoài, Trần Trọng Thiên đã chờ sẵn ở cửa, còn có Báo Đốm và Trần Hạo Hiên cũng ở đó.
“Anh Sở, không có thiệp mời không vào được, bọn em không thể đi cùng anh rồi.”
Báo Đốm nói rất chân thành, thật ra cũng là thể hiện sự lo lắng, đây chính là Bất Diệt Tông Sư Văn Đào Tử đấy, không thể không phòng.”
“Đi thôi.”
Không nói gì thêm, Sở Vĩnh Du và Trần Trọng Thiên lên xe, là một võ giả Ngũ phẩm, Trần Trọng Thiên cũng nằm trong nhóm nhận được thiệp mời.
Trên đường đi đến sơn trang Khánh Nhã, Trần Trọng Thiên giới thiệu.
“Ngài Sở, lần này người Văn Đào Tử mời đều là võ giả trong các gia tộc lớn, bởi vì là giao lưu võ học nên không có bất kỳ quan hệ gì với tiền tài và địa vị, ngoài những người này thì còn có một số võ giả hoạt động đơn độc trong Tỉnh Hương.”
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, muốn có được danh hiệu Tông Sư, vậy nhất định phải đạt đến võ giả Bát phẩm, hơn nữa còn phải là người nổi bật trong các võ giả Bát phẩm mới có thể lấy được danh hiệu này, không phải là ông muốn tự xưng là tự xưng được.
Văn Đào Tử có thể có được danh hiệu Bất Diệt Tông Sư, theo một ý nghĩa nào đó chính là đã được rất nhiều võ giả công nhận.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cũng không có gì là không ổn, Trần Trọng Thiên không lên tiếng nữa, nhưng cho dù như thế nào, đối phương là Tông Sư, cẩn thận đối phó là không hề sai.
Văn Đào Tử sẽ mời Sở Vĩnh Du qua đó, tuyệt đối không phải để uống trà nói chuyện phiếm, dù sao huyết hải thâm cừu của hai đồ đệ cũng không phải là thứ có thể dễ dàng buông xuống.
Xe lái đến sơn trang Khánh Nhã, Trần Trọng Thiên và Sở Vĩnh Du xuống xe, nhân viên công tác của sơn trang đều đổi thành võ giả mặc trang phục luyện võ màu trắng, kiểm tra vô cùng cẩn thận.
“Mời đưa ra giấy mời.”
Nhìn thấy Trần Trọng Thiên, người này không có phản ứng gì, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du rồi mới lùi sang một bên nhường đường.
Sở Vĩnh Du vừa đi qua, ánh mắt của mấy người canh cổng này đều tập trung lên bóng lưng của anh.
“Lại dám giết sư huynh Hàn Tử An và sư huynh Phàm Trần, tôi còn tưởng là nhân vật có ba đầu sáu tay gì.”
“Anh ta chết chắc rồi, sở dĩ Tông Sư đặt trạm cuối cùng ở thành phố Ninh vốn không nên xuất hiện này, còn không phải là vì mạnh mẽ chém Sở Vĩnh Du trước mặt mọi người sao, thứ nhất có thể báo thù cho hai vị sư huynh, thứ hai cũng để tất cả mọi người biết, không thể bất kính với Tông Sư.”
“Đừng nói nữa, có khách đến rồi.”
Vẫn là sân nhỏ mà trước kia ông cụ Hà tổ chức buổi đấu giá từ thiện, giờ phút này những chiếc ghế thái sư được xếp vòng tròn, khu vực trống ở giữa cũng rất lớn, có lẽ là để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ hoạt động của Văn Đào Tử ông ta.
Trên mỗi một cái ghế đều dán tên, sau khi Trần Trọng Thiên nhìn thấy của mình rồi lại nhìn một lượt xung quanh, sắc mặt trở nên khó coi.
“Ngài Sở, không có… tên của ngài.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Tôi vốn cho rằng Văn Đào Tử này thật sự có chút phong thái Tông Sư, xem ra cũng chỉ có vậy.”
“Ngài Sở, tôi đứng ở bên cạnh ngài là được rồi.”
Trần Trọng Thiên nói xong, Sở Vĩnh Du xua xua tay, lập tức bấm điện thoại gọi cho Tường Vi.
“Gửi danh sách võ giả hoạt động tại Tỉnh Hương được liệt vào đối tượng lùng bắt của Tổ điều tra sự kiện đặc biệt cho tôi.”
“Được, lập tức gửi.”
Chưa đầy một phút, Sở Vĩnh Du nhận được tin nhắn messenger của Tường Vi, trong đó có năm bức ảnh cùng với tên, biệt hiệu của bọn họ.
Ngay lập tức, ánh mắt nhìn sang một chiếc ghế thái sư ở bên cạnh, phía trên dán hai chữ Hà Tượng.
“Tôi ngồi ở đây.”
Đương nhiên Trần Trọng Thiên sẽ không nhiều lời, dứt khoát ngồi vào vị trí của mình, nhưng lúc này, mấy người đã ngồi ở chỗ của mình lại đều trưng ra sắc mặt kỳ lạ đứng dậy.
“Người trẻ tuổi này can đảm lắm, chỉ sợ cậu không biết Hà Tượng là ai nhỉ.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn ngồi cách Sở Vĩnh Du một ghế lên tiếng, trong ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm.
Thấy Sở Vĩnh Du không nói lời nào, người đàn ông trung niên cười lạnh nói.
“Đủ ngông cuồng, hi vọng sau khi Hà Tượng đến, cậu còn có thể ngông cuồng như thế này.”
Những người khác cũng cảm thấy Sở Vĩnh Du gặp phải phiền phức lớn rồi, mặc dù Hà Tượng là võ giả Lục phẩm đỉnh cấp, nhưng cho dù là võ giả vừa đủ nội lực bước vào Thất phẩm cũng không muốn chọc phải, bởi vì Hà Tượng…
Bịch bịch bịch!
Lúc này, tiếng bước chân nặng nề truyền đến, người đàn ông trung niên kia căn bản không cần quay đầu nhìn, có thể khiến cho tiếng bước chân tựa như tiếng trống, ngoài Hà Tượng ra, sẽ không còn ai khác.
Trần Trọng Thiên nghe tiếng nhìn sang, lập tức ngạc nhiên khiếp sợ.
Chỉ thấy người đến cao gần hai mét, quan trọng là vô cùng béo, cân nặng ít nhất cũng phải hai trăm kilogam, ngôi sao bóng rổ Shaquille ONeal của nước ngoài cũng chỉ nặng gần một trăm năm mươi kilogam, nhìn đã lực lưỡng không cách nào tưởng tượng, càng đừng đề cập đến Hà Tượng lúc này.
Mỗi một bước chân dậm xuống, thật sự đều khiến người ta lo lắng rằng mặt đất sẽ không cách nào chịu được sức nặng của ông ta.
“Hà Tượng, vị trí của ông bị người ta ngồi rồi.”
Người đàn ông trung niên kia dùng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác nói ra, lúc này Hà Tượng nhìn về phía tay người đàn ông trung niên chỉ, ánh mắt chợt dừng lại trên người Sở Vĩnh Du.
Cất bước đi đến trước mặt ghế ngồi, sau khi dừng lại mới lên tiếng nói.
“Oắt con, chỗ của tôi mà cậu cũng dám ngồi?”
Sở Vĩnh Du thoáng nhìn Hà Tượng cao lớn tựa một ngọn núi nhỏ, thuận miệng nói.
“Hà Tượng, ông đã từng dính líu đến hai vụ án mưu sát, còn dám xuất hiện, lá gan quả thật không nhỏ.”
Nghe nói như vậy, hai mắt Hà Tượng hơi híp lại.
“Ồ? Cậu là người của Tổ điều tra sự kiện đặc biệt? Không giống, ha ha, nơi này chính là nơi Tông Sư Văn Đào Tử tổ chức giao lưu võ học, ai có thể bắt tôi? Ai dám bắt tôi?”
Những người khác đều cảm thấy Sở Vĩnh Du là đồ ngu xuẩn, ngu đến cực hạn, Văn Đào Tử chính là Bất Diệt Tông Sư, danh hiệu Tông Sư, ngoài việc có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, thì còn có mối quan hệ vô cùng khủng bố.
Hôm nay Văn Đào Tử tổ chức giao lưu võ học tại đây, không liên quan đến cái khác, vì vậy Tổ điều tra sự kiện đặc biệt gì đó vốn dĩ không vào được, thế mà dùng cái này để dọa Hà Tượng, chỉ có thể nói rằng, kết cục sẽ càng thảm hại hơn mà thôi.
“Ồ? Tôi nghĩ ra rồi, cậu ngay cả vị trí cũng không có, tám phần chính là Sở Vĩnh Du ăn phải gan hùm mật gấu, giết hai đồ đệ của Tông Sư Văn Đào Tử kia.”
Đột nhiên, Hà Tượng nghĩ đến điều gì, nụ cười khẽ lan rộng, sau khi nói xong, đột nhiên chân phải nhanh chóng đá ra, đừng nhìn hình thể ông ta nặng nề, tốc độ đá lại không hề chậm chạp.
“Ông đây thu phục cậu giúp Tông Sư Văn Đào Tử trước!”
Nhìn thấy Hà Tượng đột nhiên ra tay, một số người quen đều cho đó là hợp tình hợp lý, chỉ có thể nói, Sở Vĩnh Du cũng không cần Văn Đào Tử tự mình ra tay trừng trị, riêng cửa ải Hà Tượng này, cũng tuyệt đối không qua nổi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Vĩnh Du cử động, cả người nhảy vọt lên, một tay cầm theo ghế thái sư bay lên không trung.
Cơ thể vừa xoay chuyển, chân phải nặng nề đạp lên đỉnh đầu Hà Tượng.
Trong nháy mắt, hai mắt Hà Tượng trắng dã, cả người ngã xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Sở Vĩnh Du mang theo ghế thái sư hạ xuống, bốn chân ghế vững vàng cắm trên lưng Hà Tượng.
Từ đầu đến cuối, Sở Vĩnh Du phảng phất như chỉ ngồi chứ chưa từng cử động, cú xoay người xinh đẹp trên không trung kia, chắc chắn là cấp bậc chỉ có trong sách giáo khoa.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
113 chương
77 chương
12 chương
183 chương
283 chương
10 chương