Bản lĩnh ngông thần
Chương 176 : Sở Vĩnh Du Chấn Động
Ở phố đi bộ thành phố Ninh, Sở Vĩnh Du bước xuống xe, đi về phía giữa phố.
Đi được vài phút, anh ngồi lên băng ghế dài, bên cạnh là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt bình thường.
“Sở Vĩnh Du, tôi đã uống thuốc độc, bây giờ còn năm phút nữa.”
Người này là người gửi thư cho biệt thự Trần Việt, phải nói là tổ chức Yêu Tà này rất bí ẩn, trên đường đến anh đã gọi cho Trần Việt, trong bức thư chỉ có một tờ giấy trắng, không có bất kỳ ký tự nào, điều này cho thấy Trần Việt đã bị bại lộ.
Ảnh vệ đi theo người đàn ông này suốt chặng đường tới đây, sau đó đối phương ngồi lên ghế không làm gì nữa, hiển nhiên là đang đợi Sở Vĩnh Du tới.
“Cậu mạnh lắm, kho hàng bị tổn thất, Yêu Tà chúng tôi đều bị thương rất đau đớn, cho nên tổ chức chúng tôi họp bàn quyết định giảng hoà với cậu.”
Người đàn ông trung niên nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng vẫn đầy vẻ chấn động.
Người này mạnh đến đáng sợ, bao nhiêu sát thủ năm sao, bốn sao như thế vẫn bị anh giết sạch, thật không thể tin được.
Sở Vĩnh Du không dùng sát khí ép hỏi người đàn ông này điều gì, nếu dám đến gặp anh quang minh chính đại thế này thì chắc chắc ông ta sẽ không biết bất kỳ thông tin nào đáng giá.
Yêu Tà không ngốc, mà ông ta đã bị uống thuốc độc, điều này cho thấy mức độ tẩy não của tổ chức Yêu Tà này đã đạt đến một đỉnh cao nhất định.
“Yêu Tà các ông chỉ có một con đường chết.”
Anh nói xong thì đứng dậy, dường như người đàn ông trung niên cũng đoán trước được kết quả này, cười nói.
“Sở Vĩnh Du, vì hồ sơ của cậu là cấp SSS, Yêu Tà chúng tôi cũng không biết thân phận thật sự của cậu, nhưng cậu đã xem nhẹ Yêu Tà quá rồi.
Một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận, người xuất hiện lần sau sẽ cho cậu biết thế nào gọi là sợ hãi.”
Người đàn ông trung niên ngồi đó, đầu dần dần gục xuống, chẳng mấy chốc đã tắt thở.
Sở Vĩnh Du đến cạnh xe thì điện anh anh đổ chuông, là Đồng Hiểu Tiêm gọi tới.
“Anh rể, em đang ở quán bar Thanh Phong, anh qua đây được không?”
Hiếm thấy Đồng Hiểu Tiêm có sự thay đổi như bây giờ, Sở Vĩnh Du cũng không tiện từ chối.
“Được.”
Khi anh đến quán bar Thanh Phong thì trời đã tối.
Anh bước vào, Trương Nhi đã mấy ngày không gặp đang bận rộn trước quầy bar, mà Sở Vĩnh Du lại đi về phía một băng ghế nào đó.
Ở đó, ngoài Đồng Hiểu Tiêm còn có một người nữa, chính là Vân Thuỷ Dật anh đã gặp liên tiếp! vàng đứng lên.
“Aiya chị Vân, anh rể em dễ tính lắm, chị đừng câu nệ như vậy.”
Nói xong Đồng ta, sau đó nhấc chiếc túi Gucci dưới đất lên, khẽ mỉm cười.
“Anh rể, rất xin lỗi vì đã bán đứng anh thế này, chị Vân muốn mời anh ăn một bữa, không ăn thì uống vài ly cũng được.
Tình cảm của anh với chị em tốt như thế, anh sẽ không ngoại tình đâu đúng không? Mặc dù chị Vân đúng là một người rất quyến rũ, nếu em là đàn ông chắc cũng sẽ không thể! tình thì em cũng có thể giúp anh giữ bí mật.”
Lời của Đồng Hiểu Tiêm khiến Sở Vĩnh Du vạch đen đầy đầu, cô em vợ này… Thiệt tình, bán đứng anh chỉ vì một chiếc túi?
“Được rồi, em đi đây, chị Vân, cảm ơn chị vì chiếc túi nhé, hi hi, em rất thích.”
Vân Thuỷ Dật xấu hổ, thực sự lời của Đồng Hiểu Tiêm giống như cảm thấy cô đến đây để quyến rũ Sở Vĩnh Ducòn định nói gì nữa nhưng Sở Vĩnh Du đã giơ tay phải lên.
“Đến cũng đến rồi, vào thẳng vấn đề đi, rốt cuộc cô có chuyện gì muốn cầu xin tôi?”
Nếu điểm này Sở Vĩnh Du cũng không nhìn ra thì đúng là uổng phí cuộc đời.
Sau khi do dự một lát, Vân Thuỷ Dật lấy một chiếc túi nhỏ được niêm phong cẩn thận trong túi xách ra, bên trong là một vật không biết tên to thứ này, không biết anh có biết nó không?”
Không biết vì sao tim Sở Vĩnh Du lại đập rộn lên, cảm giác này chưa từng có trong anh.
Anh chậm rãi cầm lấy chiếc túi, vừa mở ra, tay phải chạm vào vật màu vàng kia, người anh đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không nói nên lời.
“Long Mễ…”
Nghe được hai chữ này, Vân Thuỷ Dật cùng thêm kinh ngạc, suýt nữa vui quá bật Thuỷ Dật, thật sự có chút không thể tin được.
“Sao cô lại có Long Mễ?”
Long Mễ, mỗi một Long Mạch đều sẽ có, nhưng số lượng cực kỳ ít, lại thêm sự rộng lớn của Long Mạch, muốn tìm được Long Mễ chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Tổ tiên của tôi truyền từ đời này sang đời khác, anh Sở, anh biết Long Mễ chí ít chứng minh tôi không tìm nhầm! không ai biết cả.”
Khi lời này vừa được cất lên, vẻ mặt Sở Vĩnh Du trở nên kỳ lạ.
“Cô! ít, nhưng cô biết một khi gặp được người biết nó thì cô sẽ chết chắc.”
Vân Thuỷ Dật sững sờ trong giây lát, cô ta thực sự chưa nghĩ đến chuyện này, chỉ làm theo lời ông nội dặn dò.
“Cô có bao nhiêu Long Mễ này?”
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du thật sự khó có thể kiềm chế được sự kích động.
Bốn năm nhập ngũ, ngoài chém giết trên chiến trường, thời gian còn lại anh đều ở Bắc anh học được giờ đây đang gặp phải một khó khăn, mà thứ có thể phá vỡ khó khăn này chính là Long Mễ.
“5 kg.”
Vân Thuỷ Dật nói xong, Sở Vĩnh Du sững sờ, bao nhiêu năm rồi hầu như không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng anh dao động đến mức chấn động như thế, vậy mà hôm nay anh lại gặp.
“Cô Vân, cô biết mình đang nói gì không?”
Vân Thuỷ Dật khẽ lắc đầu, chân! lại, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn không hề biến chất, vẫn đủ 5 kg.”
5 kg Long Mễ, Sở Vĩnh Du thật sự sắp phát điên rồi, có 5 kg Long Mễ này anh hoàn toàn có thể tiến xa hơn nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, Sở Vĩnh Du lên tiếng.
“Nói đi, cần tôi làm gì?”
Vân Thuỷ Dật thở phào một hơi rồi vội nói.
“Anh Sở, chỉ cần anh có thể cứu ông nội tôi ra, huỷ diệt! về anh.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Đưa thông tin cho tôi, tôi sẽ phái người đi điều tra, nếu gia tộc đó tội ác tày trời, đạt đến mức tuyên án tử hình thì tôi sẽ giết sạch toàn bộ, nhưng nếu là một gia đình bình thường thì tôi không thể làm được.”
Trong mắt Vân Thuỷ Dật hiện lên vẻ hận ý, cắn răng nói.
“Đâu chỉ tội ác tày trời, trực hệ và dòng thứ của nhà họ Vân! đã bị giết chết và thiêu rụi.
Anh Sở, anh nói xem gia tộc như vậy có nên bị giết không?”
“Nên giết, nhưng tôi không thể tin lời nói một phía của cô được, đưa thông tin cho tôi, tôi sẽ kiểm tra.”
Sau khi hít thở vài hơi, Vân Thuỷ Dật mới miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, chậm rãi thốt ra sáu chữ.
“Nhà họ Nguỵ ở tỉnh thành.”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
113 chương
77 chương
12 chương
183 chương
283 chương
10 chương