Bản lĩnh ngông thần
Chương 106 : Cậu muốn họ chết không
Đột nhiên xuất hiện người mà lại có giọng điệu ngông cuồng như thế khiến cho toàn bộ hội trường nhất thời xuất hiện sự yên tĩnh.
Nhưng một giây sau những võ giả đã lên đài liền không vui.
Họ đều được những người lãnh đạo kia tiêu tốn ân huệ và trả giá lớn mời tới, hơn nữa là võ giả nên bản thân đều cực kì tự kiêu và cao ngạo, sao có thể thờ ơ được khi bị người khác chửi là rác rưởi?
Huống chi, cho dù là một người bình thường bị chửi là rác rưởi thì chắc chắn cũng sẽ không chịu để yên.
“Ở đâu ra tên nhóc con vắt mũi chưa sạch?”
“Móa nó, vừa rồi cậu mắng ai rác rưởi đấy?”
“Muốn chết!”
Lập tức, có một người tấn công về phía người thanh niên vừa lên đài, ông ta không có ý định mắng chửi người, chỉ muốn dùng hành động thực tế để dạy bảo cái tên không biết trời cao đất rộng này.
Trong mắt hiện lên một tia khinh thường, hai tay người thanh niên đột nhiên động đậy, một luồng kình khí bàng bạc điên cuồng phun ra ngoài, trong nháy mắt lan tràn ra bốn phía.
“A!”
Giữa những tiếng kêu gào thê thảm, điều đáng sợ đã xảy ra, từng võ giả trên võ đài đều bị luồng kình khí này hất bay ra ngoài, không có ngoại lệ, không một ai có thể chống đỡ trên đài dù chỉ một giây.
“Nội... nội khí! Võ giả lục phẩm!”
Mặc dù không bị tổn thương nhiều, nhưng những võ giả bị hất tung ra ngoài đó, mỗi một người sau khi trở mình đứng vững lại thì trên mặt đều là vẻ cực kì sợ hãi.
Khí kình khổng lồ như vậy chỉ có dùng nội khí thôi thúc thì mới có thể sinh ra được.
Những người này chẳng qua chỉ là Võ giả tam phẩm, nhị phẩm, đối họ mà nói thì lục phẩm chính là giống như sự tồn tại của thần, sao có thể không chấn động?
Vì sao lúc trước Báo Đốm nói mời đến một vị võ giả tứ phẩm, Sở Vĩnh Du khá bất ngờ, nguyên nhân ngay tại đây.
“Tôi chính là Phàm Trần, đại đệ tử dưới trướng tông sư Văn Đào Tử, nếu như còn có ai dám đặt chân vào võ đài, chết!”
Phàm Trần nói lại một lần nữa, toàn bộ hội trường hoàn toàn là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Một người chỉ động đậy hai tay liền đuổi hết tất cả các võ giả, thế này thì quá mức rồi.
“Văn Đào Tử là ai?”
Trên ghế bành mạ vàng, Lư Văn Diệu vẫn ngồi vững vàng như cũ, trong mắt tuy có sự khác thường nhưng lại không sợ hãi chút nào, dù sao Lư Văn Diệu ông cũng là người đã từng gặp sóng to gió lớn.
Nghe thấy câu hỏi này, một vị lão giả đứng phía sau sắc mặt nghiêm nghị nói.
“Văn Đào Tử là một trong sáu đại tông sư đương thời, biệt hiệu là Bất Diệt Tông Sư, công pháp tu luyện bằng một tay thiên bẩm, thực lực sâu không lường được, nếu như người này thật sự tên là Phàm Trần thì đó chính là đại đồ đệ của Văn Đào Tử.”
Một lão giả khác cũng nói.
“Đánh giá từ khí kình vừa rồi thì kẻ này hẳn là Võ giả lục phẩm. Ông Lư, ăn ngay nói thật, hai chúng ta liên thủ lại thì mới có thể bắt được cậu ta, một chọi một đều không phải là đối thủ của kẻ này.”
Lư Văn Diệu hơi nhếch môi lên.
“Ha ha, vậy thì sao? Cậu ta có thể chống lại trăm khẩu súng?”
Dứt lời, tay phải nâng lên, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da đứng bên cạnh lĩnh hội rồi quay người rời đi.
Không thể không nói ánh mắt Lư Văn Diệu nhìn người rất chuẩn, phán đoán rất chính xác đối với sự phát triển của một số sự việc.
Gần như ngay sau khi ông ta ra lệnh thì Phàm Trần lại lên tiếng.
“Lư Văn Diệu, từ hôm nay trở đi ông chính là người hầu của sư phụ tôi Văn Đào Tử tại thế giới phồn hoa này. Tất cả những gì ông có chúng tôi sẽ không đòi hỏi, nhưng ông nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của chúng tôi.”
Quả nhiên!
Sắc mặt Lư Văn Diệu rất xấu, quả nhiên là đến gây chuyện, ở đâu ra cái lí đó, Lư Văn Diệu tôi vất vả bao nhiêu năm dốc sức xây dựng cơ nghiệp, cậu nói một câu liền muốn để tôi chắp tay nhường cho?
“Cậu nhóc, cẩn thận gió to đau lưỡi.”
Phàm Trần không để ý lắm, vừa quay người vừa nói.
“Ông nên thu hồi câu nói này đi, mấy phút sau, ông sẽ thay đổi ý kiến.”
Lư Văn Diệu còn muốn mở miệng nhưng hai vị lão giả sau lưng lại ngắt lời ông ta.
“Ông Lư nghĩ lại đi, đương nhiên ông có thể phân phát súng ống cho tất cả thủ hạ ở đây, nếu như vậy thì Võ giả lục phẩm chắc chắn phải chết không nghi ngờ, nhưng...”
“Nhưng nếu quả thật giết Phàm Trần, điều tiếp theo chúng ta phải đối mặt chính là Văn Đào Tử một trong sáu đại tông sư, đạt tới cảnh giới tông sư, ông ta muốn giết ông thì ông chắc chắn phải chết!”
Lư Văn Diệu biết hai người này sẽ không nói dối, trong lúc nhất thời sắc mặt cực kì xấu.
“Móa nó, chẳng lẽ những giang sơn tôi vất vả lắm mới kiếm được, sẽ phải chắp tay tặng cho người ta?”
“Trước tiên không vội, chắc chắn tông sư làm như vậy là có lý do, không ngại thì sau này nói chuyện một lần rồi hãy nói.”
Đúng lúc này, trên võ đài, cơ thể đang di chuyển của Phàm Trần dừng lại, mặt hướng về chỗ của Sở Vĩnh Du.
“Sư đệ ta Hàn Tử An về thành phố Ninh báo thù cho anh trai lại bị một số người nham hiểm mưu kế cả gan làm loạn hại chết, hôm nay tôi Phàm Trần muốn đòi lại công bằng, mang đầu tên tiểu nhân hèn hạ đó về tế sư đệ tôi.”
Đến đây, ánh mắt Phàm Trần cực kì lạnh lẽo, tay phải chậm rãi duỗi ra, ngón trỏ búng ra.
“Sở Vĩnh Du! Cút đi nhận lấy cái chết!”
Cái gì?
Ba chữ Sở Vĩnh Du vừa thốt ra, Tỉnh Vu Dịch sợ hãi hai tay không kìm được nắm lấy chỗ tựa lưng cái ghế trước mặt, khiến cho ghế khẽ lắc lư một cái.
Nhưng mà chính sự lắc lư như vậy khiến Lư Oánh ngồi trên đó trong nháy mắt trở nên bạo lực.
“Tỉnh Vu Dịch! Anh thật to gan, dám lắc ghế của tôi? Là muốn làm tôi ngã một cái xấu mặt như anh sao?”
Vừa nói Lư Oánh vừa dùng tay phải tát vào mặt Tỉnh Vu Dịch, rồi bên trái tát một cái, lần lượt vang lên tiếng sáu cái tát, mọi người đang tập trung tinh thần nghe những lời Phàm Trần vừa thốt ra thì lại đồng thời xuất hiện sự đột ngột như vậy nên cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Quỳ xuống! Để anh đứng đấy thật sự là tôi quá nhân từ, đời này anh chỉ đáng quỳ.”
Lư Oánh gầm rú, Tỉnh Vu Dịch lại làm như không thấy, ngược lại ánh mắt nhìn chằm chặp vào một bóng người ở bên kia đang đi về phía này, không phải Sở Vĩnh Du thì còn có thể là ai?
Vĩnh Du, anh em tốt của tôi, anh…sao anh lại xuất hiện ở đây? Vì sao?
“Cái này... con gái của Lư Văn Diệu hơi quá đáng, đây hoàn toàn là không coi Tỉnh Vu Dịch kia như con người.”
“Đâu chỉ vậy, ông nhìn kỹ đi, không chỉ là bạt tai, năm vết máu trên mặt kia rõ ràng là móng tay cào gây ra, quá độc ác.”
“Ôi, thật là một người đáng thương.”
“Các người đều mẹ nó câm miệng lại, con gái của nhân vật thống trị thế giới ngầm ở tỉnh Hương mà các người có thể tùy tiện bàn luận được sao?”
Xung quanh bàn tán xì xào, khiến Lư Oánh trong chốc lát cảm giác trên mặt tối tăm, đi nhanh mấy bước vòng qua sau lưng Tỉnh Vu Dịch, hung hãn nói.
“Lời nói của tôi anh dám không nghe à? Bà đây bảo anh quỳ xuống!”
Vừa nói giày cao gót nhọn vừa đạp vào khuỷu chân Tỉnh Vu Dịch, còn gào thét bên cạnh.
“Quỳ xuống! Quỳ xuống, nghe thấy không!”
Hai tay Tỉnh Vu Dịch nắm chắc thành ghế, dường như móng tay vì dùng sức quá độ sắp khảm vào bên trong gỗ, nhưng anh ta vẫn luôn đứng vững không ngã xuống.
Không vì điều gì khác mà chỉ vì anh em tốt của mình đang đi tới, lúc nào Tỉnh Vu Dịch cũng có thể quỳ, nhưng duy chỉ có bây giờ là không thể, anh ta không thể khiến anh em của mình mất mặt.
Phàm Trần nhấc tay lên, trong mắt như có điều suy nghĩ, không quấy rầy Sở Vĩnh Du dường như đang đi nhầm hướng, cũng muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Lúc suy nghĩ xẹt qua, Sở Vĩnh Du cũng đi tới trước mặt chỗ của Lư Văn Diệu.
Nhìn Tỉnh Vu Dịch đang liều mạng kiên trì, đột nhiên khóe miệng Sở Vĩnh Du khẽ động hai lần, thật sự muốn nở một nụ cười gặp lại khi đã xa cách rất lâu, nhưng cuối cùng nụ cười ấy lại chưa từng xuất hiện, mà hội tụ thành một câu nói, một câu nói khiến Tỉnh Vu Dịch lập tức nước mắt rơi như mưa.
“Vu Dịch, anh em của tôi, cậu muốn họ chết không?”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
113 chương
77 chương
12 chương
183 chương
283 chương
10 chương