Bán hôn bất hôn

Chương 5 : Vợ trước, đương nhiệm… (1)

Gặp Tề Lâm dưới tình huống này, Trình Hoài có chút xấu hổ. Bởi vì Lục Lê ở bên, cho nên để tránh lộ ra sơ hở anh đành phải cười lịch sự với Tề Lâm. Anh cười rộ lên rất đẹp, viền môi mím mỏng lại, khóe miệng giương lên tạo nên một độ cong dịu dàng. Nhìn anh cười với mình, mũi Tề Lâm đột nhiên chua xót. Cô cũng không biết đó là tủi thân hay là đau khổ trong lòng. Sau khi Trình Hoài thoáng cười lễ độ với cô, toàn bộ tầm mắt anh đều dừng trên người Lục Lê. Cô chú ý thấy, vốn là Lục Lê kéo cánh tay anh, nhưng sau khi nhìn thấy cô, Trình Hoài nhẹ nhàng đẩy tay Lục Lê đang khoác trên tay mình ra, đổi lại là anh thân thiết ôm lấy thắt lưng Lục Lê, động tác này vô cùng dịu dàng và đầy quan tâm. Nhìn ánh mắt người đàn ông mình yêu từ nhỏ đến lớn chỉ tập trung trên người phụ nữ bên cạnh, người đàn ông mà nửa năm trước vẫn là chồng trên danh nghĩa của mình, không những thế hai người trước mắt thoạt nhìn còn rất xứng đôi, ngọn lửa ghen tị trong lòng cô từ từ chà xát thổi bùng lên. Để có thể khống chế được cảm xúc kích dộng của mình, Tề Lâm cắn chặt môi, móng tay cắm thật sâu vào da thịt. Lúc này cô cười đến rực rỡ với Lục Lê, người trước nay cô không thấy đáng ghét. Cô thật sự không biết rốt cuộc Trình Hoài coi trọng điểm nào nhất của Lục Lê. Cô mời Lục Lê làm thiết kế, không phải chính là muốn xem Lục Lê có chỗ nào so được với mình? Nhưng sau khi tiếp xúc cô mới biết được, Lục Lê này không chỉ làm ra những bản thiết kế đẹp, mà tính cách so ra cũng lễ độ nhã nhặn, thường hay mỉm cười, nhưng phong cách ăn mặc xem ra cũng không quá thời thượng. Cô gái như vậy mỗi ngày trên đường đều có ngàn vạn người. Cho nên cô thật sự rất không cam lòng. Tề Lâm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt tâm trạng mỉm cười với Lục Lê: “Thật trùng hợp quá.” Nói xong tầm mắt chuyển đến người Trình Hoài, khẽ nhướn mày: “Vị này chính là tiên sinh Trình Hoài phải không?” Thấy Lục Lê gật đầu, Tề Lâm tươi cười như hoa đi tới bên cạnh anh, vươn tay cười tự nhiên với Trình Hoài: “Xin chào, tôi là Tề Lâm. Trăm nghe không bằng một thấy, nghe nói Trình tiên sinh vô cùng anh tuấn xuất sắc, hôm nay vừa gặp quả nhiên không sai.” Nhìn cô vươn tay, lại liếc nhìn Lục Lê bên cạnh một cái, Trình Hoài nhíu mày, lịch sự bắt tay cô: “Chào cô.” Những lúc thế này phụ nữ đều có tâm lí so sánh đố kị, đặc biết khi bên cạnh người mình yêu, dù sao vẫn muốn tất cả những người khác phái khác đều kém hơn mình, để người mình yêu biết rằng mình mới là người ưu tú nhất. Người đàn ông như Trình Hoài, hơn ba mươi tuổi – độ tuổi hoàng kim, bề ngoài cao lớn anh tuấn, gia cảnh hậu đãi, nho nhã lịch sự, đặt ở đâu cũng đều sáng lấp lánh như vàng. Tề Lâm cười mỉm nhìn Lục Lê, cô không tin, khi một người phụ nữ đứng trước mặt chồng cô còn rực rỡ hơn cô, cô sẽ không cảm thấy nguy cơ hay tự ti. “Xem ra hai người rất xứng đôi.” Tề Lâm vui đùa nói với Lục Lê, giọng điệu giống như nói với bạn bè đã quen biết nhiều năm, “Kiến trúc sư Lục, cô thật sự rất may mắn, nhìn tôi xem, vì vóc dáng rất cao nên tìm bạn trai chính là một vấn đề.” Dứt lời, cô ta cố ý lại gần Trình Hoài một chút, giọng điệu vẫn như trước, như một người bạn: “Không biết Trình tiên sinh cao bao nhiêu? Nhìn ra là 1m82, tôi cao như vậy đứng một chỗ với Trình tiên sinh cũng rất hợp. Ai, xem ra sau này tôi phải chiếu vào Trình tiên sinh để tìm một người giống vậy.” Tùy tiện nói xong, Tề Lâm liếc nhìn Lục Lê một cái: “Cô xem, chúng tôi cao như vậy có phải rất hợp không?” Bên cạnh Tề Lâm 1m78, cô chỉ có 1m64 mà lúc này cô còn đi giày đế bằng nên trong nháy mắt Lục Lê như biến thành mẩu vụn. Bên cạnh Tề Lâm 1m78, Trình Hoài 1m82 đứng chung một chỗ với nhau thực sự rất hợp. Không chỉ so về chiều cao, mà về khí chất cũng rất hợp, rất có cảm giác nam thần nữ thần khiến cho người ta ngưỡng mộ. Tề Lâm để ý thấy sắc mặt Lục Lê có chút khó coi, vì thế trong lòng cười đắc ý, nhưng bề ngoài vẫn vân đạm phong khinh* như trước, hơi hơi câu khóe miệng: Để đánh bại đối thủ, trước hết nhất định phải tấn công vào tâm lí của cô ta, khiến cô ta cảm thấy khủng hoảng và tự ti, khi đã thấy khủng hoảng và tự ti, cô ta sẽ nghĩ ngợi lung tung nghi thần nghi quỷ… ( *: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.) “Chúng tôi còn có việc đi trước. Tạm biệt.” Trình Hoài nhíu mày trừng mắt nhìn Tề Lâm một cái, lịch sự nói xong liền kéo Lục Lê rời đi. Chỉ có điều mới đi được 20 thước, Lục Lê đột nhiên ngừng bước, liếc mắt nhìn Trình Hoài, nhỏ giọng nói: “A Hoài, cõng em được không?” Trình Hoài gật đầu, ngồi xổm xuống. Lục Lê nhanh nhẹn bò lên lưng anh, thân thiết ôm chặt cổ anh. Tề Lâm nhìn bóng lưng hai người, đố kị trong lòng càng nồng đậm. Lục Lê nằm sấp trên tấm lưng dày rộng của Trình Hoài, nhắm mắt lại nghỉ một chút: Nếu phụ nữ nhận thấy có người có ý định tấn công chồng mình, việc phải làm không phải là tự ti ghen tức rồi cuồng loạn tranh cãi ầm ĩ với ông xã, mà cần phải bình tĩnh làm chút việc để cho người đàn bà kia biết, dù cô ta có xuất sắc như thế nào, vẫn không thể so được với người mà anh hiểu rõ nhất yêu nhất, người đó vẫn là tôi. Trở về dưới lầu tiểu khu, khi đứng trong thang máy lên tầng, hàng xóm cách vách của họ cũng là một cặp vợ chồng trẻ mới cưới không lâu đang ồn ào tranh cãi chút việc vặt trong sinh hoạt. Lục Lê nghe tiếng hai người họ cãi vã, đột nhiên bật ra một câu: “Thật hạnh phúc.” “Em nói gì cơ?” Trình Hoài nhíu mày, vẻ mặt rất ngạc nhiên. “Không có gì.” Từ khi họ kết hôn đến giờ, họ vẫn luôn yêu thương lẫn nhau, chưa bao giờ cãi lộn việc gì. Cuộc sống ấm áp như vậy thật hạnh phúc, nhưng Lục Lê vẫn cảm thấy cuộc sống của hai người như thiếu chút gì đó… Sau khi về nhà, Lục Lê nhìn đồng hồ, đã 10h, cô hơi mệt muốn đi ngủ, chẳng qua liếc thấy Trình Hoài đang nhìn mình chằm chằm, cô đột nhiên cởi giày, ngồi lên sô-pha mở tv xem, trêu tức anh. Đêm nay cô không để anh đạt được ý xấu đâu. Vợ không đi ngủ, Trình Hoài đương nhiên cũng không ngủ, đành phải đáng thương nhìn cô vài lần, sau đó im lặng ngồi sánh đôi cùng cô xem tạp chí kinh tế tài chính. Nhìn Trình Hoài chăm chú đọc tạp chí, bỗng nhiên Lục Lê nổi lên ý xấu, muốn giày vò anh. Kết quả là, chỗ ngồi trên sô-pha của cô thay đổi khôn lường, một chốc cô dựa vào bờ vai anh, một chốc lại gối lên đùi anh, không biết qua bao lâu, lại chui đầu vào lòng anh, hai chân cô đan chéo đặt trên đùi Trình Hoài, cũng là một cách hưởng thụ rất khác… Đừng tưởng rằng chỉ có như vậy, cô còn cố ý nói chuyện với Trình Hoài, khi nói chuyện miệng cô cố ý tiến đến trước miệng anh. Trình Hoài bị cô làm cho tâm phiền ý loạn, trong lòng ngứa ngáy, dứt khoát buông tạp chí trong tay ra hôn cô. Cô cũng thật ngoan ngoãn để cho anh hôn, nhưng còn chưa hôn được một phút đồng hồ đã bị cô cắt ngang, cô quay đầu tiếp tục xem tv. Từ trước đến này Trình Hoài đối với cô nói gì nghe nấy, cô không tập trung, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều trừng mắt với cô một cái rồi lại tiếp tục đọc tạp chí. Cũng không biết qua bao lâu, khi Trình Hoài nhìn về phía Lục Lê, cô đã nhắm hai mắt ngủ trong lòng anh. Trình Hoài đành phải bỏ tạp chí xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Sau khi ôm cô, đột nhiên anh ngửi thấy trong không khí có mùi lạ. Ra sức ngửi ngửi xung quanh, Trình Hoài mới phát hiện ra mùi lạ kia phát ra từ chính trên người mình. Anh cúi đầu, nhìn trên sơ mi đích thực có một mảng nước đọng. Lục Lê này chảy nước miếng! Đã chảy nước miếng rồi cô lại còn nhép nhép cái miệng. Trình Hoài ôm vòng lấy cô trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô, thật muốn cô tỉnh lại rồi giày vò cô. Nhưng nhìn đồng hồ, nhớ ra 8 rưỡi mai cô còn phải đến khách sạn quốc tế đón Lục Gia, anh đành phải từ bỏ. Anh thật cẩn thận ôm cô về phòng, sau đó cởi quần áo đi tắm rửa sạch sẽ. Ngọn đèn trong phòng ngủ êm dịu xinh đẹp. Anh tắm rửa xong, ngồi trên giường, liếc nhìn Lục Lê bên cạnh đang ngủ say một cái. Trình Hoài nhếch khóe miệng, cầm lấy di động trên bàn định bụng chụp một tấm người đẹp ngủ say cho cô, lại phát hiện không biết từ khi nào vì hết pin mà điện thoại tự động tắt máy. Anh lấy ra một cục pin khác trong ngăn kéo, khởi động máy, phát hiện có n cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là điện thoại của mẹ từ nước ngoài xa xôi gọi đến. Mặc dù hiện tại ở đây là 12h, nhưng vấn đề là sự chênh lệch thời gian, ở bên kia mới 12h trưa. Lo lắng mẹ tìm có chuyện quan trọng, anh đành phải xuống giường đi ra phòng khách. “Mẹ, vừa rồi di động hết pin nên không nhận được điện thoại của mẹ.” “Ừ, a Hoài à, sắp tới mẹ và ba con muốn bay tới thành phố R một chuyến.” Nghĩ đến việc rốt cuộc có thể được gặp con trai mình, giọng nói Vạn Mĩ Quyên không ngừng phấn khởi. Bà dừng một chút, giọng nói ngược lại có chút trầm thấp: “Con và Lâm Lâm thế nào rồi?” Năm đó Trình Hoài lấy Tề Lâm là bất đắc dĩ, con trai không thích Tề Lâm, bà là mẹ nhìn trong mắt mà nóng ruột trong lòng. Nhưng mà cũng chỉ biết bất lực. “Bọn con…” Mặc dù trong phòng khách rộng lớn không người, Trình Hoài vẫn như trước theo bản năng đè thấp giọng: “Bọn con đã ly hôn rồi.” New York, 12h. Vừa rồi Vạn Mĩ Quyên còn đang ăn cơm, nhìn điện thoại Trình Hoài gọi lại, bà liền cầm điện thoại đi tới sô-pha gần bàn ăn nghe điện. Sau khi nghe Trình Hoài nói tin tức hai đứa ly hôn trong điện thoại, Vạn Mĩ Quyên chỉ cảm thấy tim bà như nhảy ra ngoài, cuống quýt liếc mắt nhìn Trình Kiều Bá mặt không chút cảm xúc đang ăn cơm trên bàn ăn. Bà đứng dậy nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. “Cái gì? Con và Lâm Lâm đã ly hôn?” Vạn Mĩ Quyên hạ giọng nổi giận bật lên một tiếng: “Chuyện khi nào?” “Nửa năm trước, hơn nữa hiện tại con đã tái hôn rồi, với cô gái mà con muốn dùng sinh mệnh của mình để yêu thương.” “Cái gì?” Vạn Mĩ Quyên kinh ngạc há to miệng, giây lát sau mới kiên định nói: “A Hoài, bất cứ khi nào mẹ cũng luôn đứng về phía con, mẹ hiểu cũng ủng hộ sự lựa chọn của con.” Bà dừng một chút, bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng mà ba con và bà nội con vẫn luôn nhận định Tề Lâm. Lần này mẹ và ba về nước, nếu ba con biết con và Tề Lâm ly hôn nhất định sẽ nổi trận lôi đình…Ai, a Hoài, cho dù thế nào, con đều phải nhớ rõ, ở trước mặt ba, con nhất định phải nói chuyện thật hòa thuận, không được tranh cãi với ba, ba con lớn tuổi rồi.” Giọng điệu của bà tràn đầy bất đắc dĩ, ở bên kia Trình Hoài nhịn không được trực tiếp gật đầu. “Mẹ, mấy năm nay ông ấy có đối tốt với mẹ không?” “Tốt hơn nhiều.” Vạn Mĩ Quyên cười chua sót: “Ở bên kia chắc là đêm khuya rồi, con còn chưa ngủ, đứa trẻ này…” *** Cô từng rất có tiềm năng trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Từ nhỏ cô đã học đàn dương cầm, năm mười tuổi từng đạt giải nhất trong cuộc thi đàn dương cầm thành phố. Khi học đại học, vì trình độ đàn dương cầm rất tốt, cô trở thành cục cưng của trường, là đối tượng hâm mộ của nữ sinh, là đối tượng theo đuổi tán tụng của nam sinh. Những ngón tay cô tươi đẹp, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt to, thích mặc trang phục màu trắng. Mọi người đều nói cô rất đẹp, rất tinh khiết… Người thanh thuần tốt đẹp đó lẽ ra nên có một cuộc đời thanh thuần tốt đẹp,… nhưng lại bị Tề Lâm làm hỏng… Khi bà Lưu mở cửa vào nhà, Giản Đồng đang mặc một bộ áo váy màu trắng, thẳng lưng ngồi trong phòng ngủ đàn dương cầm phát ra những tiếng ting tang. Nhìn bộ dạng say mê của cô, bà Lưu khinh thường bĩu môi, sau đó lạnh lùng nói: “Giản tiểu thư, tiên sinh rất nhanh sẽ về đến nhà, cô nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi.” Tắm rửa thay quần áo đợi thị tẩm*. Giản Đồng gật đầu, sau đó nghe thấy bà Lưu đóng cửa “phịch” một tiếng rời đi. (*: hầu ngủ. Tớ không tìm được từ thay thế cho từ này trong truyện hiện đại) Hơi nước lượn lờ, khi Giản Đồng trần trụi trực tiếp đi ra từ phòng tắm, liền bị một đôi tay to nhiều đốm đồi mồi ôm lấy từ phía sau, sau đó nặng nề ném cô lên giường. Nhìn Thiệu Kì Tuyên sắp 50 tuổi, đã có thể làm ba của mình, Giản Đồng chỉ cảm thấy trong dạ dày như có một trận cồn cào sóng gió… Nhưng mà, cô vẫn phải nhịn xuống sự chán ghét, giả bộ quyến rũ nhìn ông ta, câu dẫn ông ta.. Nhìn bộ dạng hấp dẫn quyến rũ không che đậy của cô, Thiệu Kĩ Tuyên chửi một tiếng, sau đó không hề có màn dạo đầu tiến nhập vào cô. Cũng không biết có phải do tuổi lớn hay không, chỉ có hai phút ông ta đã mềm xuống. Giản Đồng nằm trên giường thở hổn hển từng tiếng từng tiếng. Vốn tưởng rằng Thiệu Kì Tuyên sẽ không giày vò cô nữa, ai ngờ, Thiệu Kì Tuyên lấy ra một hộp thuốc từ trong ngăn kéo, nuốt xuống một viên, sau đó liền thấy ông ta hưng phấn dâng trào lật người Giản Đồng một cái, trực tiếp động thân tiến vào từ sau lưng. Giản Đồng rùng mình một cái, cơ thể nhất thời mềm xuống. “Mau kêu ra.” Thiệu Kì Tuyên một bên mắng, một bên dùng bàn tay to hung hăng đánh vào mông cô. Tay ông ta đánh rất đau, Giản Đồng kêu khóc một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại. Tay ông ta rất lớn, nơi ông ta va chạm vào đều đau rát nhức buốt. Giản Đồng thở dài, ánh mắt không ánh sáng tuyệt vọng nhìn ra cửa, để mặc ông ta giày vò. Không biết Thiệu Kì Tuyên làm bao nhiêu lần, cuối cùng mệt mỏi đã ngủ. Giản Đồng chỉ cảm thấy toàn thân đều rất mệt và vụn nát, lảo đảo từ trên giường đứng dậy đi vào phòng tắm. Sau khi bước qua cửa, cô ôm đầu gối khóc lên. Mỗi lần cùng Thiệu Kì Tuyên làm xong, cô lại hung hăng rửa sạch toàn thân một lần, mỗi lần nếu có thể đều chà xát toàn thân đến mất một tầng da. Giản Đồng nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác dòng nước xối trên người… Khi Giản Đồng tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Thiệu Kì Tuyên đã tỉnh, thấy Giản Đồng đi ra, lập tức ngồi dậy từ trên giường, dịu dàng quan tâm cô: “Mau lại đây ngồi.” Giản Đồng khôn khéo ngồi xuống bên cạnh ông ta, chỉ thấy Thiệu Kì Tuyên lấy ra tuýp thuốc mỡ từ trong ngăn kéo, chậm rãi cởi quần áo cô ra, sau đó thật cẩn thận bôi thuốc cho cô. “Làm em bị thương rồi?” Giọng hắn rất nhẹ dịu, nhìn những vết xanh tím trên người cô do hắn để lại vừa rồi, hắn có chút đau lòng vân vê tóc cô: “Đồng Đồng, xin lỗi. Đối xử với em như vậy, là do anh quá yêu em.” “Em biết.” Giản Đồng cười cười, sau đó vẻ mặt thâm tình ngã vào lòng ông ta. Cô cảm thấy chính mình rất đê tiện, thật khó để gặp một kẻ như vậy. Mỗi khi bị ông ta ngược đãi, cô hận không thể giết ông ta rồi sau đó tự sát. Nhưng mỗi khi ông ta ôm cô nói yêu cô, cô lại bằng lòng vô điều kiện tha thứ cho ông ta. Thậm chí có đôi khi cô còn cảm thấy cảm giác bị bao nuôi cũng không tệ lắm, chí ít thì ăn mặc không phải lo, có thể quẹt thẻ mua mọi thứ mình muốn… “Thương yêu, anh còn việc phải làm. Em ngủ đi.” Thiệu Kì Tuyên nói xong mở cửa rời đi. Mới bước nửa bước ra cửa, ông ta đột nhiên quay đầu lại, “Ngày mai anh đến nơi này vừa dịp đi qua một bệnh viện, anh đưa em đi khám tai luôn. Cả ngày mang theo máy trợ thính, phiền phức!” Cộc cằn nói xong, bỗng nhiên ánh mắt ông ta thay đổi đến sởn gai ốc nhìn cô: “Sau khi ra viện, tốt nhất em nên đi mua nội y tình thú, đồng phục hay gì đó, lần sau chúng ta chơi đùa.” Nghe ông ta nói đến đồng phục, nghĩ đến đồng phục chơi đùa hấp dẫn phía trước, toàn thân Giản Đồng bất chợt run rẩy. Thấy cô run rẩy, Thiệu Kì Tuyên âm trầm cười lạnh, đóng sầm cửa lại. Giản Đồng run lên một hồi, đột nhiên cởi hết quần áo trên người xuống, trần trụi đi tới trước gương. Nhìn vết thương trên người, đột nhiên cô cầm lấy dao con tự ngược, rạch lên người mình… Cô thật sự muốn chết, nhưng mà bây giờ mẹ cô còn đang điều trị trong bệnh viện, vì để bệnh tình của mẹ có thể chuyển biến tích cực, cô chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng lại chịu đựng… (Nhân vật Thiệu Kì Tuyên t sẽ để Giản Đồng xưng là ông ta, Lục Gia xưng là anh ta, còn tác giả xưng là hắn nhé) (Ah, t rất thích edit mấy đoạn Lục Lê và Trình Hoài ở riêng với nhau nhé, cute :3)