Bán hôn bất hôn

Chương 21 : Lấy được một người chồng tốt mới là điều hạnh phúc

Thấy người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nói máu của anh ta hình như cũng là máu AB, vị bác sĩ mổ chính hết sức vui mừng, vừa định mở miệng tỏ ý muốn dẫn anh ta đi thử máu, không nghĩ tới Lục Lê lại ngăn ông lại. “Vẫn là lấy máu của tôi đi.” Ánh mắt Lục Lê kiên định nhìn vị bác sĩ, ”Tình trạng cơ thể tôi đều rất tốt, chỉ lấy máu thôi không thành vấn đề.” Dứt lời cô lại liếc mắt sang nhìn Hàn Hữu Thanh,”Thật sự cám ơn anh, nhưng chúng tôi làm sao không biết ngại mà gây phiền hà cho anh được cơ chứ? Huống hồ, lấy máu còn phải xét nghiệm, có khi lại chậm trễ thời gian phẫu thuật mất.” Nghe được câu đó của Lục Lê “Làm sao lại không biết xấu hổ mà gây phiền toái cho mình” rồi lại thấy ánh mắt của Hàn Hữu Thanh khi nhìn Lục Lê, vị bác sĩ giật mình nhận ra điều gì đó. Thứ cảm tình này hình như có chút mờ ám. Lục lê không đồng ý cho cậu ta truyền máu chắc là không muốn nợ ân tình với cậu ta đi, ông ta nghĩ cũng không thể phụ ý của Lục lê đi, nghĩ vậy, vị bác sĩ mổ chính liền nói:”Trình phu nhân, mời đi bên này.” “Lục Lê.” Hàn Hữu Thanh có chút bất dắc dĩ mà nhìn cô một cái, giữ chặt lấy cổ tay cô, quan tâm nói một câu, “Cô gầy như vậy, truyền máu làm sao mà chịu nổi chứ.” Lục Gia cũng có chút lo lắng, cuống quýt hỏi bác sĩ: ”Phải lấy bao nhiêu máu?” “Phải lấy 400cc.” Nghe nói là 400cc, Lục Lê ung dung khẽ chớp hàng mi: ”Ngày trước học đại học, trước cổng trường cũng thường xuyên có xe hiến máu, em cũng từng đi hiến hơn 400cc, hiến xong cũng không thấy bất kỳ phản ứng gì.” Nói xong liền giãy khỏi tay Hàn Hữu Thanh đang nắm lấy cổ tay mình, ngược lại nắm chặt lấy tay của Lục Gia, “Không cần quá lo lắng cho em, em không yếu đuối như chị tưởng tượng đâu.” Lúc Lục Lê bước ra khỏi phòng lấy máu, được một nữ hộ lý với khuôn mặt vui vẻ đỡ ra, khi đó đầu cô chỉ cảm thấy có chút choáng váng, đi đường dường như có chút loạng choạng. Nhìn sắc mặt Lục Lê tái nhợt bước ra ngoài, Lục Gia bị dọa nhảy dựng lên: “A Lê em không sao chứ?” Lục Lê lắc đầu, nữ hộ lý vội vàng nói: “Cô không cần phải lo đâu, vì vừa mới lấy máu, lượng máu cung cấp cho các mạch máu hoạt đông không đủ, hay có thể nói là hơi thiếu dưỡng khí một chút, cho nên đầu khó tránh khỏi bị choáng váng một chút, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, không nên vận động mạnh, sẽ nhanh chóng hồi phục nhanh thôi ạ.” Nữ hộ lý vừa dứt lời liền thấy viện trưởng Tề cầm trong tay một ly sữa đi tới. “Trình phu nhân, hiện tại cô nên uống chút sữa nóng, có thể giúp tăng lượng đường trong máu của cô, đề phòng bị ngất do thiếu máu và mệt mỏi.”. Nhìn thấy sự xuất hiện của viện trưởng Tề, Lục Lê có chút kinh ngạc mà nhận lấy sữa từ tay ông, cảm kích nói cảm ơn. “Phu nhân khách khí rồi.” Viện trưởng Tề có chút xấu hổ mà nhìn cô. “Lần này lượng máu dự trữ của bệnh viện không đủ, cho nên… mới phải lấy máu của phu nhân, việc này thật sự là…” Phải lấy máu của Lục Lê, ông cũng không biết phải nói thế nào cho phải với Trình tổng. Trình tổng hàng năm đều đầu tư rất nhiều trang thiết bị cho bệnh viện của ông, hiện tại làm phẫu thuật còn muốn lấy máu, chính ông nghĩ lại cũng cảm thấy cũng thật quá đáng. Lục Lê biết ông đang lo lắng nên thản nhiên nói: “Chỉ mong viện trưởng giúp tôi một việc, đừng nói chuyện lấy máu cho A Hoài biết, dẫu sao cũng chỉ là chút việc nhỏ thôi, tôi cũng không muốn anh ấy lo lắng.” Nghe Lục Lê nói xong, Tề viện trưởng vội lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm: “Đó là điều đương nhiên, đó là điều đương nhiên.” Nhìn thấy nhìn bộ dạng yêu quý Lục Lê của viện trưởng và nữ hộ lý, Lục Gia vui mừng khẽ cong khóe miệng thầm nghĩ: Lục Lê sở dĩ được bọn họ đối đãi như vậy, chính là bởi Trình hoài có bản lĩnh luôn yêu thương chăm sóc em ấy hết mực. Thái độ của cô đối với Trình Hoài từ trước đến nay vẫn rất hung dữ, kỳ thật đó cũng là do những tổn thương mà Thiệu Kì Tuyên gây ra cho cô, cho nên mới không hiểu biết mà cho rằng đàn ông có tiền và địa vị đều giống như Thiệu Kì Tuyên mà sinh ra oán hận và không tín nhiệm. Hiện tại thấy Lục Lê hạnh phúc, người chị như cô cũng cảm thấy rất hài lòng rồi. Lục Lê vừa ra ngoài được năm phút, bác sĩ mổ chính đã đẩy cửa đi ra: “Tiểu thư đã không có việc gì rồi, đợi một lúc nữa sẽ chuyển qua phòng bệnh bình thường ngay.” Nghe bác sĩ nói vậy tâm trạng đang hốt hoảng của Lục Gia bỗng chốc ổn định lại. Sau khi chuyển đên phòng bệnh bình thường, nhìn Mĩ Viên yên ổn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, băng vải quấn thật dày trên chân nhỏ, Lục Gia đau lòng khẽ cắn môi, nước mắt không tự chủ mà trượt ra khỏi khóe mắt. Lục lê khẽ vuốt ve bờ vai cô, ngồi xuống gần chỗ cô: “Chị, Mĩ Viên bây giờ không có vấn đề gì nữa rồi, đừng quá lo lắng.” “Ừ. A Lê, em về trước đi, em phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt.” Lục Gia vỗ vỗ tay cô đang đặt trên vai mình, “Hôm nay, thật sự cảm ơn em.” Lục Gia cả ngày đã không ăn chút gì, Lục Lê định mua chút gì đó đưa chị ăn rồi mới đi, không nghĩ tới đã có một y tá mang thức ăn vào cửa. “Viện trưởng chúng tôi nói, các cô đã bận rộn cả ngày, còn chưa ăn cơm, cũng nên ăn chút gì đó. Tiểu thư đã qua cơn nguy hiểm rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.“ Nữ y tá nói xong liền đặt hộp cơm lên bàn, “Trình phu nhân, viện trưởng chúng tôi còn nói, phu nhân mới lấy máu xong, phải ăn nhiều một chút như thế sẽ tốt cho sức khỏe của cô.” Lục Lê nhìn thức ăn phong phú đăt trên bàn, khóe miệng khẽ co giãn. Nữ y tá đặt thức ăn lên bàn xong, liếc mắt nhìn Lục Lê, không khỏi có chút ghen tị: người phụ nữ này, rốt cuộc chồng cô ta có bản lĩnh gì, mà khiến cho mọi người đều phải tán tụng, thật là vô cùng nở mày nở mặt nha. Tuy bữa cơm này đồ ăn cũng rất phong phú hấp dẫn, nhưng ba người họ cũng không ăn được bao nhiêu. Mĩ Viên vẫn chưa tỉnh lại, Lục Gia lo lắng cũng không có ăn nổi, Lục Lê nhìn thế cũng ăn không vào. Lục Gia có chút tức giận, trách cứ cô không biết quý trọng thân thể, sau đó liền hướng vào bát của cô gắp thật nhiều thức ăn, nhìn dáng vẻ cau mày của Lục Lê, Lục Gia hiểu ý liền cười. Cái gọi là thân tình, mãi luôn là thứ tình cảm ấm lòng nhất. Ăn cơm xong, Lục Lê vừa đặt đũa xuống, Lục Gia đã vội vội đuổi cô đi, bảo cô phải trở về nghỉ ngơi. Lục lê bất đắc dĩ, cũng dặn chị ở lại phải chú ý thân thể của mình, rồi sau đó cùng Hàn Hữu Thanh ra viện. Thời điểm vừa lấy máu xong đi ra ngoài đầu cô cảm thấy rất choáng váng, ngồi trên ghế nghỉ ngơi cũng cảm thấy không bớt đi cảm giác choáng váng kinh khủng đó. Mà lúc này khi vừa bước ra khỏi công bệnh viện, cái cảm giác chóng mặt này lại lần nữa kéo đến. Phù, phù. Lục Lê chậm bước, hơi nhắm mắt lại để thích ứng cảm giác đó, rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra. “Lục Lê, cô làm sao thế? Không sao chứ?” Hàn Hữu Thanh thấy cô không khỏe, vội vàng đỡ lấy cô. Lục lê xua xua tay tỏ vẻ không sao, Hàn Hữu Thanh không khỏi mặt mày nhăn nhó, sau đó nhanh chóng ôm lấy cô. “Anh làm gì vậy?” Lục Lê “A” lên một tiếng, nhìn anh ta ôm mình vào ngực, không khỏi giãy giụa, “Thả tôi xuống.” Khẩu khí của cô rất không tốt, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng Hàn Hữu Thanh cũng không để ý tới, trầm mặc bước đi, rồi tìm ra xe của mình sau đó nhẹ nhàng bỏ cô vào trong xe, thở dài mà nhìn cô. “Cô còn đang chóng mặt, cho nên tôi phải nhanh chóng đưa cô về nhà mới được.” Ngoại trừ Trình Hoài ra cảm giác bị người đàn ông khác mạnh mẽ ôm vào người thật sự rất khó chịu, việc anh ta ôm cô cũng chỉ là do cô đang thấy choáng váng, lúc đầu cô cũng dễ tính, hơn nữa, anh ta dẫu sao cũng ở bên cô gần hết một ngày, cho nên, Lục Lê cố nhịn tức giận mà chưa bộc phát ra bên ngoài. Dọc đường đi, Lục Lê vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người vẫn như cũ không nói gì với nhau. Nước trong lục uyển, làm cho cảnh vật chung quanh thành phố R cảm giác rất tao nhã vô cùng đẹp mắt, mà tiểu khu đô thị ở đây có giá cả cao nhất, tất nhiên trị an cũng tốt nhất. Mỗi chủ xe đều có đăng ký biển số xe trước, bình thường không có cho xe ngoại lai vào trong. Nếu bạn bè của chủ xe tới, chiếc xe đó cũng chỉ có thể đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài tiểu khu. Cho nên, Hàn Hữu Thanh đành phải lái xe dừng lại ở bên ngoài. Sau khi Lục Lê xuống xe, khách sáo nói lời cảm ơn với Hàn Hữu Thanh, sau đó vẫy tay ý bảo anh ta đi thong thả, không nghĩ tới, Hàn HữuThanh thế nhưng cũng bước xuống xe. “Tôi sẽ cho xe đỗ ở đây, để tôi tiễn cô một đoạn đến dưới lầu đi.” “Không cần đâu, cám ơn anh, hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi. Anh cũng nên nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng chỉ đi vài bước là tới nhà rồi.” Anh ta tiễn cô đến dưới lầu, có khả năng sẽ lại lên lầu, nếu như vậy thì, tuy trong nhà có má Lưu ở cùng, nhưng dẫu sao Trình Hoài cũng không có ở nhà, cho nên Lục Lê cảm thấy cũng không nên cho một người đàn ông vào nhà. Cô mệt mỏi nặn ra một nụ cười, “Hôm nay thật sự tôi rất mệt, không thể tiếp đón anh được, hôm nào rảnh sẽ mời anh cùng uống café vậy.” “Vậy…” Hàn Hữu Thanh nói xong liền cởi áo của mình ra định khoác lên người cô. Lục Lê thấy thế, vội vàng lui ra phía sau vài bước. “Tôi có thể tự đi vào nhà, thật sự không cần. Cám ơn.” Cô vẫn như trước nói lời cám ơn, Hàn Hữu Thanh cười chua xót: “Cô sợ khoác lên mình quần áo của người đàn ông khác, sẽ khiến Trình Hoài hiểu lầm ư?” Anh tưởng cô sẽ nói phải, không nghĩ tới cô lại rất thẳng thắn khẽ chớp hàng mi, miễn cưỡng nói: “Nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nếu tránh được hiểu lầm thì vẫn là tốt nhất.” Nghe cô nói như vậy Hàn Hữu Thanh thở hắt ra thật sâu: “Cô chậm một chút.” Dừng một chút nhớ tới chuyện cô truyền máu ngày hôm nay, nói tiếp, “Thực ra, ở trước mặt đàn ông, cô cũng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ làm gì.” Lục Lê hiểu ý của anh ta, tỏ vẻ ung dung nói: “Đạo lý này tôi hiểu, ở trước mặt A Hoài, tôi cũng không cố tỏ vẻ quá mạnh mẽ bao giờ cả.” Hàn Hữu Thanh ngẩn ra: “ Lục Lê cô cũng thật không đáng yêu chút nào.” Nhìn thấy Hàn Hữu Thanh lên xe, sau đó nổ máy rời đi, Lục Lê mới xoay người vào tiểu khu. Ban đêm cuối thu thật sự có chút lạnh. Lục Lê vừa đi, không khỏi hai tay đan chéo lại vào với nhau. Nghe thấy tiếng cửa mở, biết Lục Lê đã về, má Lưu từ trong phòng bếp liền chạy ra đón. Nhìn Lục lê, sắc mặt nhợt nhạt không nói, đến cả người cũng rất phờ phạc, vô cùng mệt mỏi, má Lưu bị dọa sợ, vội vàng tiến lên: “Phu nhân, cô làm sao vậy?” “Không có việc gì, dạo này bận công tác nên quá mệt mỏi, chắc do cháu nghỉ ngơi không tốt thôi.” Nếu để cho má Lưu biết cô mới cho máu xong, má Lưu chắc chắn sẽ nhanh chóng làm cho cô những thứ đại bổ để cô hồi sức. Lại nói, lần trước bị đụng xe cũng chỉ bị chấn thương nhẹ ở đầu, má Lưu biết vậy liền làm cho cô rất nhiều món ăn bổ dưỡng, hậu quả lần đó chính là khiến cô vì thừa chất dinh dưỡng mà chảy máu cam. Cho nên lúc này Lục Lê đành phải tùy tiện lấy ra một lý do biện minh cho mình. “Phu nhân, cô nói xem cô đã gả cho tiên sinh, cũng không cần phải lo ăn lo uống, quan trọng chính là tiên sinh rất yêu thương cô, cô nói xem cô có cần phải liều mạng làm việc đến thế không?” Bởi vì má Lưu ở trong nhà cô cũng khá lâu, luôn có cảm tình rất tốt với cô và Trình Hoài, cho nên, má Lưu bình thường có chút thẳng tính, “Aiz, may mà tiên sinh đi công tác, bằng không nhìn thấy bộ dạng này của cô nhất định là rất thương tâm.” Lục Lê thản nhiên cười cười, không nói gì. Tất cả mọi người đều thấy anh yêu thương, cưng chiều cô, cô có nên thấy như vậy là đủ rồi không? Bà mải quan tâm đến sắc mặt cô, lại quên mất một chuyện quan trọng còn chưa nói, chỉ thấy má Lưu vỗ vỗ đầu: “À phu nhân, di động của cô tắt máy phải không, hôm nay tiên sinh không gọi điện được cho cô, liền gọi về máy riêng ở nhà, cậu ấy rất sốt ruột. Cậu ấy hẳn là muốn phá hỏng cái điện thoại luôn, đã gọi rất nhiều lần.” “A.” Lục Lê bề ngoài “A” một tiếng, trong lòng lại đột nhiên run lên, từ trong túi lấy ra chiếc di động, quả nhiên di động bị tắt nguồn, khởi động lại máy, có đến 30 cuộc gọi nhỡ. Thấy cứ khoảng 10 phút lại có một cuộc gọi, nhanh chóng tăng lên thành 30 cuộc rồi.Khóe miệng Lục Lê khẽ cong lên, thì ra, Trình Hoài cũng có lúc mất bình tĩnh như vậy. Suy nghĩ một chút, lấy lại tinh thần, sau đó gọi điện cho Trình hoài. “A Lê, anh muốn em.” Mới vừa thông máy, bên kia liền truyền đến một câu nói đầy bất ngờ như thế.” Lục Lê nghe xong, chỉ cảm thấy tim kịch liệt đạp lên thình thịch.