Bán hôn bất hôn

Chương 18 : Kim chủ

Liếc mắt nhìn Hàn Hữu Thanh vẻ mặt vô cảm ở phía ngược sáng, khóe miệng Tề Lâm hơi co lại, chợt trấn định lại, nhả khói thuốc, bất đắc dĩ thở dài: “Thực ra em thực sự hy vọng có thể dựa vào Trình Hoài làm kim chủ như vậy. Nhưng người ta đã có vợ, làm như không thấy em.” Vì tránh càng nói càng lộ nhiều sơ hở, cho nên nói hết câu này, Tề Lâm liền chậm rãi từ trên ghế salon đứng lên, liếc mắt nhìn Nhâm Shiela bên cạnh, ngữ khí có phần nhõng nhẽo ỏn ẻn, “Tối qua mãi rạng sáng em mới ngủ. Hôm nay đã bị ngài đánh thức sớm như vậy. Bây giờ em muốn ngủ thêm một lát.” Vừa đứng lên còn chưa đứng vững, Nhâm Shiela đột nhiên án xuống vai cô, một lần nữa đè cô trở lại trên ghế sa lon. Sau đó Nhâm Shiela ngồi xuống bên cạnh cô. “Ngủ thêm chút cái gì, vừa lòng đi cô. Gia nhập vào Mỹ Hệ 5 năm, mỗi tháng chỉ có 30 ngày, mỗi ngày làm việc ít nhất 17 giờ đồng hồ, giấc ngủ 5-7 tiếng, mà tôi cũng không kêu mệt!” Đùa cười nói xong, cô liếc mắt nhìn Hàn Hữu Thanh một cái, sau đó lấy gương trang điểm ra chỉnh trang lại, “Tôi đúng là mắt quầng thâm quanh năm, chẳng trách không ai muốn đây này.” Làm quản lí át chủ bài của truyền thông Mỹ Hệ, nghệ sĩ trong tay rất nhiều, cho nên cường độ làm việc của Nhâm Shiela quả thật không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Tiếp nhận công việc cho nghệ sĩ, tìm truyền thông hỗ trợ tuyên truyền, xử lý những scandal của nghệ sĩ chẳng qua cũng chỉ là những việc cơ bản nhất. Phải biết rằng, mỗi nghệ sĩ thỉnh thoảng còn có thể gặp vấn đề về cảm xúc, hoặc gây rồi về chuyện tình cảm, cô còn phải phụ trách tâm sự, dẫn dắt bọn họ khỏi lo lắng. Ở truyền thông Mỹ Hệ, sự tồn tại của Nhâm Shiela là không thể thiếu. “Chị Shiela, mọi người đều nói chị rất có mắt, gì mà kêu không ai muốn chứ.” Tề Lâm cười cười, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Hữu Thanh, cố ý nói ra, “BOSS đại nhân không phải cũng độc thân sao? Hai ngươi dứt khoát hợp lại thành một khối đi.” Trong lòng mọi người đều nói, Nhâm Shiela có ý với đại BOSS. Quả thật, Tề Lâm vừa nói như vậy, Nhâm Shiela rõ ràng rất thoải mái. Mặc dù là nữ cường nhân, nhưng lúc này trên mặt cô biểu lộ chút thẹn thùng rõ ràng: “Cô nói cái gì đó? BOSS đại nhân có thể chướng mắt với tôi!” Nói xong, vụng trộm liếc mắt nhìn Hàn Hữu Thanh. Hai cô gái đùa giỡn cả buổi. Nhìn hai cô gái líu ríu trước mặt mình, Hàn Hữu Thanh bất đắc dĩ thở dài, xoay xoay bút, liếc mắt nhìn Tề Lâm: “Tuy Trình Hoài không thể làm kim chủ của cô, nhưng dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, ngược lại cô nên hỏi anh ta một chút xem có thể đầu tư cho cô lần đầu tiến quân vào giới điện ảnh trên màn hình lớn không.” Nghe Hàn Hữu Thanh nói như vậy, sự vui vẻ trên mặt Tề Lâm lập tức tiêu tan không còn bao nhiêu. Cô xấu hổ gãi gãi đầu: “Anh ấy là người khôn khéo như vậy, rất ít khi đầu tư vào những lĩnh vực anh ấy không nắm rõ.” Trình Hoài cơ bản sẽ không tiến hành đầu tư vào những lĩnh vực anh ta chưa nắm rõ. Điểm ấy anh đã từng nghe đến, Hàn Hữu Thanh gật gật đầu: “Cô thật sự rất hiểu anh ta.” Lại liếc mắt nhìn Nhâm Shiela, “Cô tìm được nam diễn viên phối hợp với Tề Lâm chưa?” Lại nói, Tề Lâm cao 178cm, nam chính dựa theo kịch bản yêu cầu, nhất định phải cao hơn nữ chính. Hơn nữa công ty vi nâng Tề Lâm, cũng để rèn luyện kĩ năng diễn xuất của cô một chút, nam diễn viên diễn cùng cô nhất định phải tiêu chuẩn một chút, nhãn hiệu càng lớn càng tốt. Nhưng mà, chỉ cần Nhâm Shiela xuất mã, căn bản sẽ không có chuyện gì là cô không xử lí được. Này không, Nhâm Shiela cười thần bí, chậm rãi mở lời: “W thì thế nào?” “W?” Nghe tên W, hai mắt Tề Lâm tỏa sáng, “Không phải chứ? Đó chính là thần tượng của em.” W, “Thường cây xanh” của giới giải trí Hoa ngữ, về cả phim ảnh và ca hát anh chính là đại biểu cho một trong những nhân vật phát triển thành công nhất. Tất cả mọi người đều nói, được yêu thích ở cả hai phương diện ca hát và diễn xuất chỉ có W. Làm ca sĩ, anh được xưng là giọng ca ngọt ngào, thiên vương siêu sao của giới âm nhạc Hoa ngữ, từng sáu lần đoạt giải “Nam ca sĩ được hoan nghênh nhất”. Làm diễn viên, anh tham gia diễn xuất hơn 150 bộ phim, lần lượt giành được ba giải Oscar cho giải thưởng “Nam diễn viên xuất sắc nhất”. Anh ta không chỉ diễn xuất tốt, ca hát tốt, mà quan trọng hơn là danh tiếng ở trong giới cũng rất tốt. Anh không chỉ là minh tinh, mà còn là một tấm gương. Bởi vì thật sự có quá nhiều fan yêu thích anh ta, cho nên, chỉ cần là bộ phim anh ta tham dự, cho dù chỉ là một bộ phim dở tệ, phòng bán vé cũng rất đắt khách. Lần này, Nhâm Shiela rõ ràng có thể mời được nam diễn viên điện ảnh số một tới, bộ phim điện ảnh này cũng đã thành công được một nửa. * * * * * * Lúc Lục Lê tỉnh lại đã là tám giờ, trong phòng ngủ trống không. Cô theo bản năng liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh của Trình Hoài, sạch sẽ chỉnh tề. Thở dài, trong lòng cô một hồi thất vọng mất mát, cũng không biết tối qua Trình Hoài ngủ ở đâu, ngủ có thoải mái hay không… Lại nói, không biết có phải là do tối qua cãi nhau quá dùng sức, cả đêm, Lục Lê đều ngủ say như chết, cho nên, đối với việc tối qua Trình Hoài ngủ ở bên cạnh cô hơn nữa còn ôm cô ngủ, cô không có một chút ấn tượng nào. Bắt đầu di chuyển rời giường, trên mu bàn chân lại truyền đến một trận đau đớn, nhớ tới chuyện tối qua bị phỏng, Lục Lê giơ chân lên liếc mắt nhìn. Cô vốn băng bó vải băng xiêu xiêu vẹo vẹo lúc này rõ ràng đã trở nên chỉnh tề, nhưng lại bị băng bó thành hình nơ con bướm. Nghĩ đến hẳn là do Trình Hoài làm, nhìn nơ con bướm trên bàn chân, khóe miệng Lục Lê hơi cong lên. Thế nhưng nụ cười mỉm này còn không kéo dài đến 30 giây, trong đầu cô đột nhiên hiện lên dáng vẻ anh lúc nói dối… Cô hít thở sâu, chậm rãi xuống giường. Đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ánh nắng ngoài cửa sổ rất tốt. Nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, hương hoa ngoài cửa sổ nương theo ngọn gió nhẹ xông vào mũi. Khi gió nhẹ xẹt qua, tiếng chuông gió leng keng nghe thật êm tai. Đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ một lúc, Lục Lê mặc quần áo tử tế, trang điểm nhẹ xong, sau đó ra khỏi phòng ngủ. Trên bàn cơm phòng khách có bày một bữa sáng khá phong phú. Mới vừa rồi còn không cảm thấy đói bụng, thế nhưng lúc này nhìn bữa sáng có cả sắc và hương vị ngon lành, bụng Lục Lê đột nhiên không chịu thua kém xì xào kêu lên. Điều kiện như lễ ra mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lướt qua mọi nơi dò xét khắp gian phòng, cũng không thấy bóng dáng Trình Hoài. Chẳng lẽ, anh đã đi ra ngoài rồi? Vì tránh phải xấu hổ, sáng nay cô thật sự không muốn ăn cơm với Trình Hoài trên cùng một bàn. “Phu nhân, cô đã dậy?” Nghe được tiếng má Lưu, nhân viên làm thêm giờ, đột nhiên vang lên sau lưng mình, Lục Lê hoảng sợ, xoay người. Nhìn má Lưu buộc tạp dề vẫn còn đang bưng thức ăn đặt lên mặt bàn, cô nghi hoặc nhíu mày. Thời gian làm việc của má Lưu không phải đều là buổi sáng 10:00 đến giữa trưa 12:00 sao? Hôm nay sao lại tới sớm như thế? Nhìn ra được nghi ngờ của Lục Lê, má Lưu mỉm cười: “Phu nhân, tiên sinh nói chân của cô bị thương. Hơn nữa ngài ấy sợ một mình cô ở nhà buổi tối sẽ sợ. Cho nên cố ý dặn dò tôi ở lại đây cả ngày trong một tuần ngài ấy đi công tác.” Thì ra là như vậy, nghe bà nói xong, Lục Lê thản nhiên cười cười, “Vậy vất vả cho thím rồi.” “Phu nhân, tiên sinh nói trên chân của cô có vết thương, phải ăn nhiều đồ bồi bổ một chút.” Má Lưu liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, “Cô cố gắng ăn nhiều một chút, đừng để tiên sinh quá lo lắng.” Nói xong, má Lưu đột nhiên cầm lấy một tờ note từ trên mặt bàn đưa cho Lục Lê, “Đây là lúc tiên sinh rời đi dặn tôi đưa cho cô.” Mở tờ note ra, mặt trên là chữ viết phóng khoáng thanh tú của Trình Hoài: “A Lê, buổi sáng tốt lành. Chín giờ sáng nay máy bay sẽ bay tới Paris, đừng nhớ mong. Một tuần anh đi công tác này, em nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, trong lòng tĩnh tâm lại một chút. Anh biết lời nói dối bất kể xuất phát từ thiện ý hay ác ý, lừa gạt thì vẫn là lừa gạt. Em có cảm giác không tin tưởng với anh là anh tự làm tự chịu. Nhưng mà, A Lê, anh hy vọng em không hoài nghi tình yêu của anh dành cho em, bởi vì trong lòng anh thật sự chỉ có em. Những gì anh làm, cũng là vì anh cho rằng điều đó sẽ tốt cho em. Nếu như anh sai rồi, vậy thì… xin lỗi em.” Xin lỗi em… Nhìn ba chữ cuối cùng kia, Lục Lê chỉ cảm thấy hốc mắt trướng lên gay gắt. Viết xuống ba chữ đó, Trình Hoài sẽ có bao nhiêu bất đắc dĩ chứ? Rõ ràng làm tất cả đều vì tốt cho cô, tuy nhiên lại bị cô hiểu lầm mà nghi ngờ, không tin tưởng… * * * * * * Tối qua mây mưa thất thường suốt cả đêm. Buổi sáng, sau khi Lục Gia mở mắt ra việc đầu tiên cô làm là nhìn về phía vị trí bên cạnh mình. W lúc này cũng đã tỉnh dậy, sau khi liếc nhìn nhau, hai người hạnh phúc mỉm cười. Đột nhiên, W xoay người một cái, sau đó liền thấy anh tiến đến bên người Lục Gia, cho cô một nụ hôn sâu tiêu chuẩn. “Em yêu, trời sáng rồi, phải rời giường rồi.” W nói xong, liền mặc áo ngủ trắng tinh rộng thùng thình xuống giường. Đứng trước gương đánh răng trong phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, W mỉm cười. Năm nay anh đã 40 tuổi, thế nhưng do chăm sóc thích hợp, thoạt nhìn còn rất trẻ. Lăn lội trong ngành giải trí hơn 20 năm, rốt cục cũng tới được vị trí hiện tại, có một lượng lớn fan trung thành, còn là thần tượng của rất nhiều ngôi sao. Trong giới, chỉ cần nhắc đến W, tất cả đều chậc chậc lên tiếng khen ngợi một hồi. “W…” Lục Gia đi vào phòng tắm theo anh ta, sau khi nũng nịu gọi anh một tiếng, cả cơ thể mềm mại liền dán lên người anh. “Gia Gia, không được nháo. Lát nữa anh còn phải đi quay phim.” “Không được, em muốn anh cùng em.” Lục Gia trề miệng, ôm thật chặt anh ta, đùi càng ma sát lên bắp đùi của anh, khiêu khích anh, “Người ta muốn nha.” “Em, yêu tinh này.” W xoay người liếc nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên trượt tay đến phía dưới áo ngủ cô, bàn tay lớn phủ lên khu vực kín của cô bắt đầu ma sát. Lục Gia kích động a một tiếng, sau đó yếu ớt tê liệt ngã vào lòng anh ta… * * * * * * Trong khoang hạng nhất trên máy bay, Trình Hoài đang dựa vào ghế ngồi rộng rãi thoải mái xem tạp chí tài chính và kinh tế. Chỉ thấy anh một lần rồi một lần lật tạp chí từ đầu đến cuối, sau đó lại lật từ cuối lật lên đầu. Chau mày, rõ ràng không yên lòng. Lật ước chừng 10 phút, anh đặt tạp chí ở trên bàn, nhàm chán thở dài, sau đó hai mắt hơi nhắm lại. Ivan ngồi ở bên cạnh anh thấy thế, săn sóc đưa tới một ly nước trái cây. Cô cắn môi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Trình tổng, anh không sao chứ?” Trình Hoài mở mắt ra nhìn cô một cái, bực bội lắc đầu sau đó lại nhắm nghiền mắt lại. Ivan xấu hổ cười cười, không hề mở miệng. Ước chừng đã qua nửa giờ, Trình Hoài vốn nhíu chặt lông mày đã chậm rãi thả lỏng ra. Ivan đoán anh hẳn là đang ngủ, vì vậy đánh bạo dựa vào gần anh chút ít, bắt đầu nghiêm túc xem xét anh tường tận… Đàn ông có tiền không nhất định phải ưu tú, nhưng đàn ông ưu tú khẳng định là có tiền. Như Trình Hoài này vừa ưu tú, có tiền, dáng vẻ còn đẹp trai, không thể nghi ngờ anh luôn có sức hấp dẫn đối với phụ nữ. Ivan nhớ chính mình ngày đầu tiên đi làm gặp anh lần đầu đã thích. Mặc dù ngày thường, anh luôn lịch lãm như một quý ông người Anh, hào hoa phong nhã ôn hòa hữu lễ, thế nhưng khí chất xuất thân cho phép, luôn cho người ta một cảm giác về khoảng cách, muốn mà không thể. Lúc này nhìn anh yên tĩnh ngủ bên cạnh, chính mình có thể chạm tay đến, Ivan chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt. Tham lam nhìn anh không chớp mắt, khóe miệng Ivan bất giác hơi cong lên. Cô đột nhiên không tự chủ muốn vươn tay đến, muốn sờ gương mặt của anh. Đôi tay kia còn chưa kịp chạm lên mặt anh, khóe miệng Trình Hoài đột nhiên hơi cong lên, ngọt ngào nở nụ cười. “A Lê, em không cần trốn, anh đã thấy em rồi.” Thì ra là nằm mơ, hơn nữa còn mơ tới vợ của anh, Lục Lê. Cơ mặt Ivan hơi co lại, tay giơ giữa không trung nhanh chóng rút về, sau đó an phận ngồi về chỗ ngồi của mình. Hít thở sâu, Lục Lê thật đúng là tốt phúc, lại để cho Trình Hoài đau ở trong lòng bàn tay. Nhưng mà, Ivan hơi nhướn mi, BOSS đại nhân hôm nay bực bội như thế, có lẽ cũng có liên quan tới Lục Lê. Thân là trợ lí của anh, đối với hiểu biết của cô về anh có thể nói không kém hơn Lục Lê chút nào. Trong cuộc sống, về cơ bản không có chuyện gì có thể khiến Trình Hoài rối loạn. Mặc dù công ty có xảy ra chuyện lớn, anh cũng có thể bình tĩnh ung dung tự nhiên đối mặt. Có thể khiến anh tâm thần không yên bực bội không chịu nổi, chỉ sợ ngoại trừ Lục Lê sẽ chẳng có người thứ hai. Hơn nữa, rõ ràng sáng sớm nay anh lại có thể gọi điện thoại cho cô bảo cô đặt vé máy bay đến Paris, bảo là muốn đến chi nhánh của công ty ở Paris xem một chút. Phải biết rằng, Trình Hoài làm việc rất ít khi không có chuẩn bị như vậy. Ivan nghĩ đến đây, buồn cười lắc đầu. Quay đầu lại liếc nhìn Trình Hoài, đột nhiên cô rất muốn biết nếu anh cãi nhau với Lục Lê thì sẽ có bộ dạng là thế nào. Chống cằm suy nghĩ kỹ một hồi, Ivan gõ gõ đầu. Thật đúng là không thể tưởng tượng được bộ dạng của họ lúc cãi nhau. Lấy việc Trình Hoài cưng chiều cô ấy như vậy mà xem, hẳn là anh chẳng đành lòng mà mắng mỏ cô ấy. Nhưng mà, Lục Lê phải làm ra chuyện thế nào mới có thể khiến anh tức giận chứ? Sau 9 tiếng đồng hồ, máy bay đã tới Paris. Máy bay vừa hạ cánh, Trình Hoài liền bấm điện thoại gọi cho Lục Lê…