Bán hôn bất hôn
Chương 16 : Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp
“Nhưng cái gì?” Lục Lê yếu ớt mệt mỏi nhìn anh, cay đắng cười, “Nói dối, chắc chắn sẽ viện cớ để che dấu.” Thở dài, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu cô đột nhiên hiện lên cảnh tượng anh hôn lên trán Tề Lâm kia, trai tài gái sắc, có phần xứng đôi. Nước mắt từ trên mặt chảy ra, cô muốn lau đi, nhưng tiếc rằng càng lau lại càng nhiều.
Cô chậm rãi mở mắt ra, sâu sắc liếc mắt nhìn Trình Hoài, khẽ cắn bờ môi, chậm rãi nói: “A Hoài, anh biết em không phải người sẽ không buông tha cho anh, cho nên, nếu anh quay đầu lại gặp Tề Lâm, cảm thấy cô ấy mới là người thích hợp với anh nhất, nếu hai người thật lòng yêu nhau, em sẵn lòng thành toàn, em thật sự sẵn lòng.” Cô lau nước mắt, hít hít mũi. Lục Lê cử động từ trên ghế salon đứng dậy, “Trước khi kết hôn em muốn làm công chứng tài sản, anh lại không muốn. Em biết rõ anh tin tưởng em, em sẽ không phụ lòng tin của anh, sau khi ly hôn, tài sản của anh một đồng em cũng không cần.”
Khi cô nói cô sẽ thành toàn cho anh và Tề Lâm, Lục Lê cảm giác toàn thân mình như bị đào khoét.
Thế nhưng mà, bởi vì quá yêu anh, cho nên sẵn lòng thành toàn, bằng lòng vứt bỏ.
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng điều đó thì sao?
Nghe cô đề cập tới ly hôn, trái tim Trình Hoài đột nhiên run lên, anh chặn ngang cô lại, kéo lấy cô đang muốn đứng dậy, sau đó cô liền tiến vào trong ngực anh. Cảm nhận được hương vị ấm áp kiên định trong ngực anh, toàn bộ tuyến cảm xúc của cô sụp đổ, muốn khóc òa lên nhưng vẫn quật cường như trước mà ra sức đè nén, móng tay bấm vào trong thịt, đau nhức.
Đối với cái gọi là thành toàn của cô, Trình Hoài hiển nhiên rất nóng giận: “Lục Lê, em có biết em đang nói cái gì không? Có phải em muốn anh móc cả trái tim ra cho em xem hay không, nơi đó một chỗ trống cũng không có, chỉ hoàn toàn chuyên chở một mình Lục Lê.”
Anh nghe thấy giọng Lục Lê lạnh lùng ghé vào lỗ tai anh vang lên: “Vậy anh móc trái tim của anh ra cho em xem đi.”
“A Lê!” Trình Hoài nhíu mày, “Đừng ầm ĩ nữa được không?”
“Ầm ĩ?” Lục Lê đẩy anh ra, tức giận nhìn anh, “Anh lừa dối em còn trách em ầm ĩ? Chiều ý anh chính là em phải bao dung lời nói dối của anh vô điều kiện đúng không?” Dứt lời, có chút buồn cười hừ lạnh một tiếng, cô cực kì tức giận nhìn anh, “Cũng thế, Trình tiên sinh anh mỗi ngày bên cạnh có rất nhiều người đẹp vờn quanh, bị đàn bà nuông chiều rồi, em chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ mà thôi, đương nhiên phải quỳ bái anh rồi.”
“A Lê, em nghe anh giải thích.” Trình Hoài bất đắc dĩ thở dài, “Giữa anh và ba vẫn có chút mâu thuẫn, ông ấy vẫn rất yêu mến Tề Lâm, cho nên, anh chưa nói chuyện ly hôn Tề Lâm, kết hôn với em cho người trong nhà. Anh yêu em, anh muốn nhanh chóng biến em thành vợ của anh, cho nên anh không hy vọng trên đường gặp cản trở gì, huống chi, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, chuyện kết hôn với ai tự bản thân anh quyết định được rồi.”
Trình Hoài dịu dàng xoa tóc cô, tiếp tục nói: ” sau khi chúng ta kết hôn, nhìn em mỗi ngày ngủ bên cạnh anh, trong lòng anh rốt cuộc cũng an ổn. Anh cũng luôn tìm thời gian thích hợp chuẩn bị thẳng thắn đề cập với người trong nhà sự thật anh đã ly hôn với Tề Lâm và tái hôn với em.” Đôi mắt Trình Hoài đột nhiên sáng ngời, trong giọng nói rõ ràng nịnh nọt, “A Lê, mẹ anh đã biết rõ chuyện anh và em kết hôn, bà còn luôn quấn quít lấy anh bảo anh kể chuyện của em cho bà, bà rất thích em.”
“Vậy sao?” Lục Lê lạnh lùng cười, trong giọng nói rõ ràng là nghi vấn.
Hơn nữa ánh mắt lúc này của cô, như đang nhìn một trò cười, một màn trình diễn.
Phản ứng của Lục Lê, tựa như một chậu nước lạnh rót thấu tâm lạnh của Trình Hoài.
Trình Hoài xấu hổ nhìn cô, giọng nói vẫn nịnh nọt như trước: “A Lê, không được dùng ánh mắt này nhìn anh, anh không chịu được. Em phải tin tưởng anh, lúc anh đi đón ở sân bay thật sự không nghĩ tới Tề Lâm cũng sẽ đi, bọn anh chạm mặt một chỗ thật sự hoàn toàn ngoài ý muốn. Lần này ba anh tới thành phố R chủ yếu là đến tĩnh dưỡng, cơ thể của ông ấy không tốt, cho nên nếu như anh thình lình nói cho ông ấy biết chuyện anh ly hôn, nhất định ông ấy sẽ không chịu được. Vì vậy, bọn anh chỉ đi ăn cơm cùng một chỗ.”
“Cơ thể ba anh không tốt, ông ấy lại yêu mến Tề Lâm, anh không nói cho ông ấy sự thật hai người đã ly hôn, em hiểu cũng có thể thông cảm thậm chí còn có thể hỗ trợ. Thế nhưng em nghĩ mãi mà không rõ chính là, ba mẹ anh đến thành phố R, vì sao anh muốn gạt em? Anh có thể nói rõ mà, em sẽ tôn trọng cách làm của anh. Nhưng bây giờ anh có ý gì? Anh gạt em, nếu như chúng ta không cùng đến một nhà hàng, em cũng không biết họ đã đến. Luôn miệng nói yêu em, vậy trước hết mời anh tôn trọng em trước được không? Em là vợ anh, em có quyền được biết rõ tình hình.”
“A Lê, anh… anh muốn sắp xếp cho họ xong sẽ nói cho em biết, không nghĩ tới …” Suy nghĩ ban đầu của Trình Hoài chính là thu xếp cho ba mẹ ở thành phố R xong, sau đó sẽ từ từ nói cho Lục Lê, lại để cho Lục Lê gặp mẹ trước, sau đó thì đến gặp ba. Không nghĩ tới, tất cả đều hỗn loạn.
“Vậy sao?” Lục Lê vẫn là giọng điệu không tin tưởng như vừa rồi, “Vậy anh hôn Tề Lâm là có ý gì?”
“Anh và Tề Lâm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh từng coi cô ấy là em gái thương yêu. Những năm gần đây cô ấy luôn cố chấp anh cũng biết, anh thật sự không đành lòng với sự trả giá bằng trái tim của cô ấy, hoặc là nói, anh thương cô ấy, không nỡ cho sự trả giá đầy cố chấp đó, thế nhưng đau lòng đó, hoàn toàn là của anh trai dành cho em gái.”
Anh trai dành cho em gái? Giải thích này…
Lục Lê nghiêm túc nhìn Trình Hoài, anh giống như thoáng cái trở nên rất lạ lẫm…
Cô còn muốn hỏi chị gái lái xe nói mỗi ngày bên người anh đều có rất nhiều người đẹp vờn quanh là thật hay giả? Anh từng vì ai động tâm hay không? Thỉnh thoảng buổi tối anh về muộn như vậy thật sự là tăng ca sao? Đêm nay tại khách sạn quốc tế cô gái cùng anh đi ra là ai?
Cô muốn hỏi, tuy nhiên lại không mở miệng được. Cô biết rõ, một khi cô hỏi, anh sẽ cho cô đáp án.
Thế nhưng mà, đáp án của anh sẽ là sự thật sao?
Kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, Lục Lê nghiêm túc nói: “A Hoài, chúng ta tách ra một thời gian ngắn. Hai bên đều nghĩ kĩ một chút, bình tĩnh một chút suy nghĩ về quan hệ giữa hai ta. Hoặc là, anh lại nghĩ kĩ một chút, anh đau lòng cho Tề Lâm thật sự chỉ là anh trai dành cho em gái sao?”
“Tách ra một thời gian ngắn?”
“Em muốn yêu chân thành, không thích lúc nào cũng như giải câu đố mà suy đoán đối phương. Trước đây, em chưa bao giờ từng có bất cứ hoài nghi gì về anh, anh nói yêu em em liền tin là thật, anh nói gì thì chính là thế. Nhưng bây giờ, tín nhiệm của em về anh đã bị chặt đứt rồi. Anh đã lừa gạt em hai lần, em thật sự không thể tin tưởng anh như trước nữa. Mọi người đều nói khi yêu mà không còn tin tưởng nhau, thì cũng sẽ đồng thời đánh mất tình yêu. Anh có thể tưởng tượng, hôn nhân không còn tin tưởng sẽ như thế nào không?”
Trình Hoài yên lặng, cái gọi là nói dối thiện ý của anh, trong lúc vô tình đã phá hủy tín nhiệm trong hôn nhân…
“Nếu như đã không còn tin tưởng, như vậy sau khi anh tan tầm kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, nghênh đón anh không còn là sự quan tâm của em, mà là ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của em. Có lẽ em còn có thể thăm dò số điện thoại của anh xem anh có phải mập mờ không rõ với những người phụ nữ khác hay không. Còn có thể rất biến thái mà ngửi quần áo anh xem có mùi nước hoa của phụ nữ hay không… sinh hoạt như thế, cuộc sống luôn ngờ vực suy đoán như vậy, anh có thể tiếp nhận sao?” Lục Lê nói xong hai mắt nhắm nghiền, “Cuộc sống như vậy, em cũng không dám tưởng tượng.”
“A Lê… xin lỗi. Sau này, anh thật sự sẽ không viện cớ che dấu nữa.” Trình Hoài giữ chặt cổ tay của cô, khẩn cầu nói, “Không tách ra được không?”
Vành mắt của anh cũng đã hồng lên. Ở trong mắt người khác, người đàn ông kiêu ngạo vĩnh viễn ngồi tít trên cao này, cũng chỉ tại đây mới có thể cúi đầu khom lưng. Đơn giản là, anh yêu cô.
“Nếu như chúng ta không rời xa nhau một thời gian ngắn, em chỉ sợ thật sự sẽ giày vò anh cũng giày vò chính bản thân mình. A Hoài, anh đừng nghĩ em lúc nào cũng bình tĩnh thong dong như vậy. Tình yêu sẽ làm cho một người tùy hứng cố chấp đến tình trạng phát cuồng. Em không muốn để anh chứng kiến bộ mặt xấu xí đó của em.” Lục Lê nói xong run rẩy đứng dậy, không nghĩ tới, Trình Hoài lại ôm ngang người cô bế lên, sau đó đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ cũng không bật đèn, một mảnh tối đen. Trong bóng tối, cô không thấy rõ rốt cuộc trên mặt Trình Hoài có biểu cảm gì.
Cô chỉ nghe được giọng nói bất đắc dĩ mà lạnh lùng của Trình Hoài: “Đúng lúc ngày mai anh phải đi công tác, đi công tác một tuần, nhân đây chúng ta cũng tĩnh tâm suy nghĩ lại.”
Trình Hoài nói xong, đóng cửa mà đi.
Nhìn bóng lưng của anh, nước mắt Lục Lê rơi đầy mặt.
Tín nhiệm của cô đối với Trình Hoài dao động, hai lần giấu diếm của Trình Hoài là nguyên nhân, từ đầu đến cuối trong lòng cô hèn mọn cũng là một nguyên nhân.
Từ khi bắt đầu yêu Trình Hoài, cô liền có cảm giác khủng hoảng.
Lúc trước kết giao với Trình Hoài, cô liền hỏi Vi Phi, người ưu tú như vậy tại sao lại yêu mến cô? Vi Phi nói, người ưu tú cũng sẽ có khuyết điểm. Thế nhưng mà vì cái gì, cô và anh bên nhau lâu như vậy, lại vẫn không phát hiện được khuyết điểm của anh? Ngược lại cảm thấy anh càng ngày càng ưu tú?
Cô biết rõ anh ưu tú, cho nên cố gắng dùng bản thân tốt nhất để xứng với anh, thế nhưng mà vì cái gì có cố gắng thế nào, cũng không theo kịp bước chân của anh?
Nghĩ tới những điều này, Lục Lê bật khóc, có phải người quá ưu tú cô căn bản là không theo kịp?”
Làm tổ trong chăn khóc lớn một lúc lâu, Lục Lê lấy ra cuốn nhật kí từ dưới gối.
Mở tờ thứ nhất ra, là bản ghi chép lúc cô mới bắt đầu kết giao cùng anh.
Baidu đã nói: Khi một người đàn ông thật sự yêu bạn, điện thoại di động của anh ta sẽ vì bạn mà mở máy 24 tiếng đồng hồ; ngoại trừ thời gian làm việc bên ngoài anh ta sẽ dành rất nhiều thời gian cho bạn; khi bạn thất thường, anh ta sẽ không mắng bạn, mà sẽ dỗ dành bạn; anh ta còn có thể không keo kiệt chút nào mà trả giá vật chất cho bạn; cho dù hai người ở bên nhau bao lâu, anh ta đều sẽ đi leo núi, ngắm biển, ngắm sao, ngắm mặt trời lặn cùng bạn, bởi vì anh ta biết rõ bạn khao khát những điều lãng mạn như thế… . .
Kết giao cùng anh, đó là mối tình đầu của cô. Đều cẩn thận từng li từng tí đầy cõi lòng chờ mong với tất cả.
Cô giống như cô bé ở tuổi dậy thì ngây thơ hỏi baidu “Đàn ông yêu bạn sẽ có biểu hiện gì”, xem trên baidu xuất hiện một loạt đáp án, cô sẽ nghĩ đến làm tất cả với Trình Hoài, rồi sau đó ngốc nghếch bật cười như vậy …
Cô còn có thể nghiên cứu chòm sao.
Xem chòm sao của họ có xứng đôi không, kết quả là rất vui vẻ để chân trần chạy đến bên cạnh anh nói cho anh biết.
Anh sẽ ôm cô trên người, ôm trong ngực, sau đó cùng nhau bát quái những chuyện lý thú về chòm sao. Anh nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô, khiến cô ngứa ngáy, sau đó đắc ý nói cho cô biết, bọn họ trời sinh một đôi.
Nhớ tới tất cả chuyện trước đây, khóe miệng Lục Lê có chút câu lên. Lật tờ thứ hai, là những ghi chép vụn vặt sau khi họ kết hôn.
Sau khi kết hôn, ở cùng một chỗ.
Anh đặc biệt chuẩn bị một phòng để quần áo vô cùng lớn cho cô. Cô nhớ rõ, vừa thấy phòng giữ quần áo, cô dở khóc dở cười nói cho anh biết, trang phục của cô cũng không nhiều như vậy, không dùng tới không gian lớn như thế. Lúc ấy anh nghiêm túc nói cho cô biết, về sau cô sẽ ghét bỏ nó nhỏ.
Hiện tại, mới có ba tháng, trang phục của cô đã chiếm cứ cả nửa phòng giữ quần áo.
Những bộ quần áo đó, cơ bản tất cả đều là anh mua cho cô, thậm chí anh còn quen thuộc quần áo của cô hơn cô.
Mỗi lần anh đi công tác, thấy nơi nào có đồ ăn ngon hay đồ gì tốt, anh còn có thể nhanh chóng đưa cho cô…
Anh còn có thể cho cô các loại thẻ hội viên, để cô đi tập thể hình thẩm mỹ …
Cuộc sống tình dục hài hòa là bảo đảm mạnh mẽ cho hạnh phúc trong hôn nhân.
Họ sẽ nghiên cứu các loại tính, tư thế yêu. Anh sẽ mua cho cô đủ loại nội y kiểu dáng gợi cảm, cô cũng sẽ cố ý mặc t-shirt của anh, để lộ cặp đùi trơn bóng đi vẩn vơ bên người anh, cố ý quyến rũ anh…
Lúc cô tức giận cũng sẽ cố ý rời nhà trốn đi để anh lo lắng.
“A Lê, em nên về nhà.”
“Em đang bỏ nhà trốn đi được không?”
“Em đã rời nhà trốn đi hai giờ rồi, cũng nên trở về rồi.”
“Không về.” Cô nói xong liền cúp điện thoại, đợi đến lúc Trình Hoài gọi lại thì tắt máy anh sẽ lại càng hoảng sợ…
Ngày đó Trình Hoài tìm cô rất lâu, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi còn kém tìm cảnh sát báo mất tích, cuối cùng lại phát hiện cô gái điên này đang ngồi xổm ngủ gật trong phòng giữ quần áo. Ngày đó, Trình Hoài nghiến răng nghiến lợi giằng co với cô trên giường cả đêm…
Từ trong bản nhật kí đột nhiên tuột ra một bản vẽ, đó là một bức tranh phác họa. Bức tranh vẽ Lục Lê đang ngủ, đó là do Trình Hoài vẽ cô lúc ngủ, mặc dù bức tranh xiêu vẹo không được tự nhiên, nhưng lại rất chân thành.
Tia sáng nơi ánh mắt đột nhiên quét đến ảnh chụp trên bàn, cô tựa trong ngực Trình Hoài cười đến sáng lạn. Nhìn ảnh chụp, lại nhìn quanh toàn bộ phòng, Lục Lê khống chế không nổi lại lần nữa gào khóc lớn lên.
Tất cả vốn đều rất tốt đẹp, thế nhưng mà vì cái gì tốt đẹp lại đột nhiên im bặt mà ngừng lại…
Sao cô có thể quên anh cưng chiều cô bao nhiêu, cho rằng tất cả tốt đẹp đều dành cho cô?
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
6 chương
46 chương
50 chương
479 chương
19 chương
11 chương
6 chương