Lúc này Kiều Dĩ Thần thực sự rất bận. Vì tập trung cho việc thu âm của Đinh Mông nên trước đó Kiều Dĩ Thần đã phải lùi lại lịch làm việc, cũng như vô số lịch chế tác khác. Thành ra bây giờ công việc lại ùn ùn kéo đến như tìm anh đòi nợ vậy. Tuy rất bận nhưng nhà sản xuất có thể nhận ra một cách rõ ràng là tâm trạng anh dạo này khá tốt – dựa trên thái độ anh đối xử với các ca sĩ. Tuy rằng anh là người trước sau như một, yêu cầu đặt ra luôn khắt khe, nhưng nếu để so sánh với trước đây, có thể dùng từ ‘thân thiết’ để mà hình dung con người anh bây giờ. “Ngừng. Cao độ của cô vẫn còn bị run, chú ý kiểm soát hơi thở của mình”.…..Nhìn đi, chính là như thế đấy, thay đổi hoàn toàn so với trước kia. Lúc trước chắc chắn anh sẽ nói: “Giọng hát của cô sao vậy? Cô không khống chế được cao độ thì phải rèn luyện hơi thở tốt vào chứ!” Nhà sản xuất lau mặt, cảm thấy bầu không khí đang nồng nặc vị chua khó có thể hòa tan của những con người yêu nhau say đắm. Đây là lần đầu tiên phòng ghi âm này hợp tác với Kiều Dĩ Thần. Cứ tưởng rằng hai ngày làm việc liên tục này sẽ như ác mộng, về sau mới nhận ra – lời đồn thật đáng sợ! Cứ như đem đại chế tác Kiều so sánh với ma quỷ hóa thành vậy. Nào là nói Kiều Dĩ Thần mắng ca sĩ đến phát khóc, nhất định là ghen ghét đố kị với anh ấy. rõ ràng Kiều Dĩ Thần thân thiện, hòa đồng đến ca sĩ sao. Buổi tối trở về anh liền đăng tin nhắn lên weibo giải thích hộ Kiều Dĩ Thần.╭(╯^╰)╮ Đúng lúc này di động của Kiều Dĩ Thần chợt rung lên. Anh lấy ra xem liền thấy tin nhắn của Đinh Mông. Chân mày Kiều Dĩ Thần cau lại Thực ra việc các thành viên trong ekip làm việc ra ngoài liên hoan là chuyện rất bình thường. Thế nhưng trong đám người đó lại có cả Cố Tín nên anh cảm thấy rất khó chịu. Anh gửi tin nhắn lại cho cô, “Cố Tín cũng đi à?” Vợ: ……Cố Tín là nam chính đương nhiên sẽ đi rồi. Kiều Dĩ Thần cau mày, hơi bực bội nhưng anh cũng đâu có lý do để ngăn cản cô: “ Không được uống rượu, không được ăn cay, còn nữa….. nhớ về sớm”. Vợ: Được rồi. Kiều Dĩ Thần cất di động. Nhà sản xuất ngồi bên cạnh anh và ca sĩ đang ở trong phòng thu vẫn còn thấy bàng hoàng. Đúng lúc này anh lại kêu dừng: “Ngày mai cậu không cần đến đây nữa, công sức cậu bỏ ra luyện giọng từ trước đến nay không dùng để làm gì”. Ca sĩ: “…” Trời ạ! Kiều đại thần đâu thích mắng ca sĩ. Anh ấy chỉ bị bệnh thần kinh. Ngồi bên cạnh anh, nhà sản xuất âm nhạc bất giác giật mình, lông mày cũng không tự chủ mà giật giật ….Khúc nhạc này là khúc nhạc dạo thất tình à? Đúng là không thể tình tưởng vào tình yêu được. Người đại diện thấy ca sĩ của mình buồn bã không nói câu nào liền chạy tới hỏi: “Làm sao thế? Cậu thu âm không tốt à?” Ca sĩ buồn bã nói: “Tôi bị Kiều đại thần ghét bỏ. Anh ấy nói quá trình luyện tập hơi thở của tôi trước đây đều vô dụng”. Người đại diện quá đỗi kinh ngạc. Nói thật, Kiều Dĩ Thần vốn là con người thẳng tính, không kiêng dè ai cả. Nhưng mọi người đều hiểu tính tình anh ấy, biết anh ấy không hề cố ý nhắm vào ai. Người đại điện liếc cái tên đang đứng trước mặt mình một cái rồi hỏi: “Cậu có hiểu vì sao mọi người đều biết Kiều Dĩ Thần là người rất khó tính nhưng vẫn liên tục tìm anh ấy làm người chế tác âm nhạc không?” Anh biết bởi vì Kiều Dĩ Thần chính là người bảo chứng thành công. Không nói đâu xa, lần trước Lương Nhạn Nhạn hợp tác cùng anh ấy phát hành ca khúc không chỉ có người xem mà ngay cả giới chuyên môn cũng đánh giá cao bài hát của cô ấy. Anh ta thở dài, nói với người đại diện: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ luyện hơi thật nhiều”. Phía bên kia, Đinh Mông đang cùng Cố Tín và các nhân viên hậu trường đang ăn liên hoan tại nhà hàng thịt nướng BBQ. Kiều Dĩ Thần quản rất chặt khẩu phần ăn của Đinh Mông. Tuy rằng có những lúc anh cũng một mắt nhắm một mắt mở cho cô ăn đồ ăn vặt nhưng các bữa ăn chính lại không thể không theo nguyên tắc được.Vì thế Đinh Mông bây giờ giống như con sói lâu ngày chưa được ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn này thiếu chút nữa tru lên hai tiếng. Cố Tín thấy cô đang đưa cho mình một đĩa thức ăn có sắc đỏ rực làm anh không nhịn được hỏi: “Hiện tại em cùng Kiều Dĩ Thần đang hợp tác thu album, bây giờ em ăn đồ cay như vậy có ổn không?” “À..ừm…..” Đinh Mông không nghĩ Cố Tín cũng để ý đến cô, “Thực ra em nghĩ thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao đâu mà?” Cố Tín lạnh nhạt gật đầu: “A, nếu như anh nói với Kiều Dĩ Thần cũng không làm sao đúng không?” Đinh Mông: “…” Từ từ đã! Tại sao cái gì cũng lôi Kiều Dĩ Thần ra dọa cô vậy? Nhưng cô vẫn lặng lẽ thay đổi một cái đĩa khác, tuy là vẫn cho ớt nhưng vị cay đã  giảm so với lúc trước nhiều rồi. Cố Tín thu hồi ánh mắt im lặng cười cười. Đúng lúc hai người đang ăn uống vui vẻ thì Kiều Dĩ Thần lại gọi điện cho cô. Cô như một tên trộm lén lút quan sát mọi thứ xung quanh rồi sau đó mới đến một góc khuất nghe điện thoại: “Có việc gì?” “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” tiếng Kiều Dĩ Thần nghe có chút khó chịu mất hứng, “Ăn xong chưa?” Đinh Mông thoáng nhìn qua đồng hồ treo tường trong phòng, mới hơn chín giờ, đã muộn đâu? Hơn nữa còn đi ăn thịt nướng làm sao mà nhanh được. Nhưng nghe thấy tâm trạng Kiều Dĩ Thần không tốt, cô chỉ có thể cố gắng thỏa hiệp với anh: “Em biết rồi, em sẽ lập tức về ngay”. “Em đừng cho rằng anh không biết, em tắt điện thoại đi rồi lại ăn tiếp đúng không”. Đinh Mông: “…” Đáng ghét….. “Trước mười giờ phải có mặt ở nhà, qua mười giờ không thấy em anh sẽ qua đó đón”. Đinh Mông: “…” Cố Tín thấy Đinh Mông quay lại, hỏi: “Có việc à?” Đinh Mông ngượng ngùng nói: “Có chút việc thôi, có lẽ em phải về trước”. Cố Tín gật đầu: “Không sao, mấy người kia chắc còn muốn  ăn thêm lúc nữa, em cứ về trước đi”. Đinh Mông chào mọi người rồi nhanh chóng về nhà. Vừa bước vào cửa nhà, cô đã thấy Kiều Dĩ Thần đang ngồi khoanh tay trên sofa phòng khách, giống như đang đợi cô về vậy. Đinh Mông liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức phòng khách. Trời ạ! Đã hơn mười giờ rồi ư! Chắc không sao đâu nhỉ? Trước khi về, mình đã nhắn tin cho Kiều Dĩ Thần rồi mà. Đinh Mông chuẩn bị sẵn tinh thần rồi đi đến sofa: “Chó con, anh chưa ngủ à?” Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu nhìn cô: “Tối nay em đã thoát một buổi huấn luyện rồi. Em nghĩ bây giờ mình không cần huấn luyện nữa đúng không?” “Đương nhiên không phải rồi! Tối nay chỉ là tình huống bất khả kháng thôi!” Đinh Mông rất nhanh phủ định ý của anh. “A”. Kiều Dĩ Thần nhìn cô, đột nhiên khẽ cười, “Bây giờ chúng ta bắt đầu huấn luyện đi”. Đinh Mông bị nụ cười của anh làm cho sởn cả gai ốc, không tự chủ mà lùi lại phía sau: “Bây giờ á? Bây giờ đã muộn lắm rồi, ngày mai lại tiếp tục huấn luyện được không”. Kiều Dĩ Thần nhượng bộ nhìn Đinh Mông chằm chằm: “Không chỉ là huấn luyện bình thường, huấn luyện thể lực hôm nay còn phải thêm nửa tiếng nữa”. Đinh Mông: “…” Chắc chắn không giống như ý nghĩa của cô đâu! Kiều Dĩ Thần nói xong liền nhanh chóng bế ngang Đinh Mông. Ở trong lòng anh, Đinh Mông giãy giụa: “Sao lại trực tiếp tiến hành huấn luyện thể chất! chẳng phải mọi hôm còn luyện giọng sao!” Kiều Dĩ Thần khóe miệng: “Hai bài huấn luyện này có thể cùng tiến hành song song mà”. Đinh Mông: “…” Đúng là con người không biết xấu hổ mà! Kiều Dĩ Thần đem Đinh Mông đặt lên giường rồi nhẹ nhàng vuốt mái tốc mượt của cô: “Hôm trước anh chỉ làm có một lần thôi, hẳn là bây giờ em đã hồi phục tốt lắm rồi đúng không?” Đinh Mông đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, buồn bực không nói nên lời. Kiều Dĩ Thần hôn lên mặt cô, bắt đầu cởi quần áo của cô. Đinh Mông nhanh tay bắt lấy tay của anh, xoay người ngồi dậy: “Em muốn đi tắm trước đã, vừa mới ăn thịt nướng xong cả người toàn mùi thịt nướng”. Kiều Dĩ Thần cười cười nói: “Quả nhiên là mùi vị thịt nướng”. Đinh Mông: “…” Cô đẩy Kiều Dĩ Thần ra đang chuẩn bị vào phòng tắm lại không nghĩ tới da mặt Kiều Dĩ Thần lại dày đến như vậy. Anh lại dám đi vào cùng cô: “Vợ à, chúng ta tắm chung đi”. Đinh Mông: “…” Trời ạ! Cô làm gì mà lại tạo nghiệt như vậy chứ! Kiều Dĩ Thần quấn quít lấy Đinh Mông tắm rửa rồi lại một lần nữa bế cô trở về giường. Anh chậm rãi hôn lên môi cô, quấn quýt một hồi mới buông tha cho đôi môi mềm mại của Đinh Mông, rồi tiếp đó bắt đầu công khai chiếm cằm, hôn một đường xuống dưới. Đinh Mông hừ nhẹ hai tiếng, cúi đầu nói: “Đừng để lại dấu hôn, ngày mai em còn phải chụp ảnh quảng cáo nữa”. “Ừ, biết rồi….” Thời điểm mà khoảng cách giữa hai người là con số không, Đinh Mông vẫn cảm thấy rất đau. Kiều Dĩ Thần thấy cô nhíu mày liền hôn lên lông mày cô: “Vẫn rất đau à?” “Ừ… Nhưng mà so với lần trước thì cũng đỡ hơn nhiều…” Kiều Dĩ Thần khẽ ngoéo khóe miệng rồi lại hôn cô: “Bởi vậy anh mới nói loại chuyện này cần phải luyện tập thường xuyên”. Đinh Mông khẽ nhếch khóe miệng không để ý đến anh nữa. Tiến hành “huấn luyện thể lực” được một nửa, Kiều Dĩ Thần cúi người nhìn cô, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: “Vợ à, bây giờ đã cảm thấy thoải mái chưa?” Đinh Mông: “…” Tầm mắt hoảng hốt của cô dừng trên đầu vai của Kiều Dĩ Thần, nhận ra trên vai đó có một dấu răng khá mờ. Cô nhắm mắt lại, gật đầu rất nhẹ mà gần như khó có thể nhận ra. Kiều Dĩ Thần cảm thấy mình giống như nhận được sự khích lệ rất lớn, cười cười rồi ở trên môi cô cắn một cái: “Có thể làm cho vợ thoải mái vui vẻ chính là vinh hạnh của anh”. Đinh Mông: “…” Cô làm bộ như không nghe không thấy gì hết. Động tác của Kiều Dĩ Thần càng ngày càng phóng túng. Sáng hôm sau, Đinh Mông đứng ở trước gương lớn cần thận quan sát chính mình. Quả nhiên là không lưu lại dấu vết gì. Xem ra chó con vẫn còn biết nghe lời, nếu như hôm nay đi quay quảng cáo chụp ảnh bị staff[1] nhìn thấy cái này chắc cô nghĩ phải dẫn chó con theo mất. [1] staff: nhân viên làm việc hậu trường trong showbiz. Giang Mạn đã giúp Đinh Mông kiếm hợp đồng quảng cáo này thực chất chính là làm người phát ngôn đại diện. Tạp chí này cũng chia ra vài nhóm đối tượng độc giả khác nhau, phong cách của Đinh Mông thuộc nhóm đọc giả thiếu nữ từ mười tám đến hai mươi tư tuổi. Cô bấm dốt ngón tay nhẩm tính một chút, bản thân hình như đã vượt qua độ tuổi này nhưng mà cô mặc bộ quần áo xinh đẹp trông cũng thật đáng yêu. Một buổi sáng quay quảng cáo thay đến ba bộ trạng phục, đến giờ ăn cơm trưa, Đinh Mông đã đói muốn chết rồi. Bởi vì buổi chiều cô còn phải tiếp tục chụp hình, thợ chụp ảnh sợ cô ăn nhiều ảnh hưởng đến chất lượng ảnh chụp nên đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một phần ăn riêng bên trong toàn là thức ăn chay[2]. [2] thực đơn ăn kiêng mà những nghệ sĩ trong ngành giải trí hay ăn. Đinh Mông nhìn chằm chằm cơm trưa của mình lòng thấy chua xót vô cùng. Thầy chụp ảnh an ủi cô: “Bộ ảnh chụp lần này sẽ được đăng ở bìa lớn của tạp chí đấy”. Tạp chí này thường được giới phụ nữ thượng lưu xem là tiêu chuẩn hàng đầu. Vì vậy số lượng tạp chí phát hành hàng tháng và số lượng tiêu thụ đều đứng đầu trong giới tạp chí thời trang. Vốn là việc trở thành gương mặt đại diện của một tờ tạp chí đã đử làm cho người ta cảm thấy hãnh diện rồi, cho nên Đinh Mông cảm thấy dường như không ăn cũng thấy no. Cơm trưa ăn được một nửa, Giang Mạn qua đây thăm cô một lúc. Đinh Mông trong lòng cảm thấy thụ sủng nhược kinh[3]. Mặc dù bình thường nghệ sỹ và người đại diện vẫn luôn như hình với bóng nhưng Giang Mạn không phải là kiểu người đại diện như vậy. Hơn nữa, cô ấy còn quản lý rất nhiều nghệ sỹ nổi tiếng khác, dù có quan tâm thì cũng đâu đến lượt cô. [3] thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà thấy lo sợ. Giang Mạn nhìn thoáng qua cặp lồng đựng cơm của cô rồi hỏi: “Chụp hình thế nào?” Đinh Mông nói: “Thật ra thì lúc mới bắt đầu vẫn chưa tìm thấy cảm giác nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Giang Man gật đầu: “Vừa đúng lúc tôi có lịch làm việc ở bên này nên nhân tiện qua đây báo với cô một tiếng. Tôi vừa mới nhận được tin buổi lễ trao giải âm nhạc uy tín thường niên hàng năm được tổ chức tháng sau cô được đề cử giải thưởng ca sỹ tài năng mới”. Đinh Mông giật mình, cặp lồng cơm trên tay thiếu chút nữa thì rơi xuống mặt đất. Cái gì! Lễ trao giải thường niên! Có phải cô cũng nên chuẩn bị sẵn lễ phục không! Giang Mạn nhìn cô rồi nói: “Nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm, Đường Thi Nhiên cũng nằm trong danh sách đề cử. Cô ấy gần đây rất nỗ lực, Tinh Diệu cũng đang dốc sức đẩy mạnh nhân khí cho cô ấy.” Quả thực cái này Đinh Mông cũng biết. Đường Thi Nhiên tuy lần trước không tham gia buổi biểu diễn âm nhạc cổ điển nhưng cô ấy đã có rất nhiều tiết mục biểu diễn, thậm chí gần đây còn được tham gia hát cùng người nổi tiếng. Thực ra, nếu so sánh với thành công của Đường Thi Nhiên thì việc cô suy nghĩ mình sẽ đạt giải thưởng quả thật là đã quá sốt sắng rồi. Thực ra, Giang Mạn cũng cho rằng việc sốt sắng quá là điều không tốt. Nhưng cô không phải là không thích tham gia những tiết mục biểu diễn này: “Tôi sẽ thượng lượng cùng công ty sắp tới sẽ chuẩn bị một buổi họp fan meeting[4] cho cô để thông báo cô được đề cử trong giải thưởng âm nhạc thường niên. Mặt khác, tôi xem weibo của cô rồi, mật độ đăng weibo của cô quá ít. Nếu như cô không có nhiều hoạt động tuyên truyền thì cũng có thể chia sẻ cảm xúc của mình mà”. [4]fan meeting: buổi họp fan của nghệ sỹ nổi tiếng. Đinh Mông: “…” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với Giang Mạn: “Nhưng mà em không có gì để chia sẻ….” Cô đăng weibo bình thường đều là khi có tin liên quan đến công việc. Nhưng cô vốn chỉ là một ca sĩ, công việc hàng ngày chỉ có một lại không giống diễn viên không có gì còn có thể chụp ảnh hậu trường để chia sẻ”. Giang Mạn nói: “Bây giờ các ngôi sao hay chia sẽ thông tin công việc của mình trên weibo bằng những đoạn teaser[5] ngắn. Nếu cô không có thì có thể chụp ảnh rồi chia sẽ cũng được”. [5] teaser: những clip ngắn giới thiệu hoạt động lớn, thường dùng để tuyên truyền phim hay MV. Đinh Mông: “…” “Vâng em biết rồi…” Cô sẽ  cố gắng selfie[6] nhiều hơn nữa. [6] selfie: chụp ảnh tự sướng Giang Mạn vì bận công việc nên cũng không ở lại lâu. Buổi chiều, Đinh Mông lại thay đổi một số bộ quần áo khác để chụp rồi trở về. Vừa về đến nhà, cô đã chạy nhanh vào phòng bếp tìm Kiều Dĩ Thần: “Chó con, em được để cử giải thưởng ca sỹ mới trong lễ trao giải âm nhạc thường niên đấy!”. Kiều Dĩ Thần đang bận cắt cắt thái thái mấy nguyên liệu nấu ăn nghe thấy lời nói của cô liền ngừng tay, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Mông, nói: “Ừ, anh nghe nói rồi, chúc mừng em”. “Cảm ơn anh, đây đều là công của anh mà!”. Kiều Dĩ Thần nở nụ cười: “Đây là nhờ em hát hay, hơn nữa được đề cử cũng chưa chắc đoạt giải. Em còn rất nhiều đối thủ cạnh tranh”. “Xì”. Đinh Mông chắp tay sau lưng, lắc lư quay ra phòng khách, “Để cho em vui mừng một tí khó thế cơ à?” Khóe miệng Kiều Dĩ Thần hơi cong cong cúi đầu tiếp tục công cuộc cắt thái nguyên liệu: “Ừ vậy tối nay sẽ cho em ăn thêm cơm”. “Thật không thật không?” Hai mắt Đinh Mông chớp liên hồi: “Anh có biết trưa nay họ cho em ăn đồ gì không! Toàn là rau xanh đấy!” Kiều Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn cô: “Muốn nhanh được ăn ngon thì mau lại đây hỗ trợ anh đi”. “Tốt quá”. Đinh Mông vui vẻ rửa tay thật sạch rồi quay lại bếp cùng anh nấu cơm. Bữa tối hôm nay quả thật rất hoành tráng, Kiều Dĩ Thần đã chuẩn bị rất nhiều hải sản. Đinh Mông cầm một cây kéo lớn kẹp chân cua. Ở phía đối diện, Kiều Dĩ Thần đang giúp cô bóc tôm. Bóc một đĩa tôm xong anh lau tay rồi mang tới bàn ăn hai ly rượu Nhất Điểm Hương[7]. [7] rượu Nhất Điểm Hương: rượu vang đỏ. Sau khi đưa một ly rượu cho Đinh Mông, Kiều Dĩ Thần lấy một ly rượu khác cùng nâng chén với cô: “Chúc cho em có thể giành giải thưởng”. “Cảm ơn anh”. Đinh Mông cũng lấy khăn lau tay rồi nhẹ nhàng cạn ly với Kiều Dĩ Thần. Kiều Dĩ Thần thu tay lại rồi nhìn cô nói: “Anh không quan tâm tới kết quả nhưng anh hy vọng em sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa”.