Bần Gia Nữ

Chương 77

Thính quản gia nghe xong chỉ đành quay về bẩm báo, nhưng lần này ông ta không đi tìm phu nhân mà đi tìm Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì hơi suy tư sau đó gọi Uông Vĩnh An tới cho hắn 5 đồng tiền rồi dặn hắn, “Đi hậu viện gánh nước.” “Tiền này là sao?” Uông Vĩnh An khó hiểu. Uông Vĩnh Chiêu thế mà lại cười cười nói, “Thằng nhóc kia đòi 5 đồng một gánh.” Uông Vĩnh An nhìn đại ca mình, lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã thu lại nụ cười, sắc mặt khôi phục bộ dạng lạnh nhạt ngày thường, “Hắn là trẻ con, hiện tại chỉ có thể mặc hắn hoang đường. Ngươi là tiểu thúc của hắn, cứ coi như đưa tiền cho hắn chơi là được.” Uông Vĩnh An hiểu ý. Đây cũng coi là lần đầu tiên hắn gặp đứa cháu kia, lại biết hắn giỏi bắn cung nên Uông Vĩnh An còn đặc biệt về phòng mình lấy hai mũi tên mang theo coi như quà gặp mặt. Hắn cũng biết mỗi nam hài đều thích những người anh hùng từng ở trên chiến trường vì thế đã chuẩn bị vài câu thổi phồng bản thân để đứa nhỏ kia yêu thích. Nhưng vừa gõ cửa thì chỉ thấy đứa nhỏ kia nhìn thùng gỗ trong tay hắn sau đó nhìn mặt hắn hỏi: “Ngài có mang tiền tới không?” Uông Vĩnh An nhìn khuôn mặt không khác đại ca hắn tí nào, đến cả lúc xụ mặt cũng giống nhau thì đành giao tiền sau đó sờ sờ cái mũi đi gánh nước. Giếng nước kỳ thật không có nhiều, sau khi hắn gánh một gánh, Uông Hoài Thiện nhìn đáy nước buồn bực nói với Uông Vĩnh An, “Nước nhà chúng ta cũng không nhiều lắm, thật đúng là tiện nghi cho các người rồi.” Nói xong hắn mau chóng phất tay, mặt cực kỳ không thoải mái, “Mau đi thôi, nhìn thấy ngài là ta thấy bực bội vô cùng.” Lúc này hắn đã chạy đến cửa kéo cửa nhà hắn ra. Cái bộ dạng gấp gáp muốn đuổi người này khiến những lời Uông Vĩnh An chuẩn bị tốt lại chẳng thể nói ra miệng. Hắn chỉ đành khiêng đòn gánh, vừa đi ra khỏi cửa thì Uông Hoài Thiện đã đóng luôn cửa lại. Uông Vĩnh An giống như là bị người ta đuổi ra ngoài, đến hai mũi tên giắt ở thắt lưng cũng chưa kịp tặng. ******* Uông Vĩnh An vừa đi Uông Hoài Thiện đã chạy vào phòng bất mãn nói với mẹ hắn lúc này đang xoa dây thừng, “Nhà bọn họ cho người tới, là nam nhân ngồi trên bàn ăn buổi tối hôm đó.” “Có lẽ là đệ đệ hắn.” Trương Tiểu Oản vẫn không dừng động tác trong tay, chỉ cười đạm mạc trả lời hắn: “Một bàn người đó ngoài phụ thân con thì những người khác đều là đệ đệ hắn.” “Phải không?” Uông Hoài Thiện hừ hừ cái mũi, đưa tiền để lên bàn nói, “Mẫu thân, ngài cất kỹ.” Trương Tiểu Oản liếc nhìn tiền một cái sau đó cười nói với hắn, “Đây là chủ ý của con thì tự con cầm đi, sau này muốn tiêu gì thì tiêu.” “Không cần, mẫu thân cầm giúp con trước.” Uông Hoài Thiện không hề nghĩ ngợi mà lập tức lắc đầu. “Con cứ cầm đi, đói thì mua đồ ăn, cũng không cần hỏi mẫu thân.” Trương Tiểu Oản cười đáp lời hắn. Uông Hoài Thiện đặt mông ngồi dưới đất, lấy những sợi dây đã làm xong chia thành từng cọc, đầu vẫn lắc nói, “Tiền của con đều là của mẫu thân, nếu con phải dùng tiền thì sẽ tìm ngài lấy. Ngài cứ cầm đi.” Trương Tiểu Oản thấy hắn không có hứng thú thì chỉ đành gác chủ ý trong lòng lại. Nàng vốn muốn dưỡng năng lực quản lý tiền bạc cho con trai, việc này đối với hắn cũng tốt nhưng giờ xem ra hắn còn ở với nàng nên cũng ỷ lại vào nàng. Điều này cũng chẳng có gì không tốt. Nàng cũng nguyện ý cho hắn ỷ lại, bởi vì như thế chứng tỏ nàng vẫn còn có thể bảo hộ hắn. Lúc này Trương Tiểu Oản vì ý nghĩ trong lòng mà nhìn con trai nhiều hơn một chút. Bị Uông Hoài Thiện phát hiện hắn lập tức hỏi mẹ mình, “Mẫu thân nhìn con mãi làm gì?” “Đương gia của nhà chúng ta đã trưởng thành, có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi……” Trương Tiểu Oản cười nói, “Mẫu thân muốn nhìn hắn nhiều một tí không được sao?” Lời này khiến Tiểu Lão Hổ hơi ngượng ngùng. Hắn hé miệng, đỏ mặt xoa dây thừng trong tay. Sau đó hắn tự nhận có thể chiến thắng thẹn thùng trong lòng, đặc biệt hào phóng hếch cái cằm nhỏ cao ngạo của mình lên nói, “Vậy ngài cứ xem đi, con để cho ngài xem đó.” Nói xong câu này mặt hắn đỏ như gấc. Trương Tiểu Oản không nhịn được cười lớn, lại nhịn không được mà duỗi tay ôm lấy đầu hắn hôn lên tóc hắn một cái. ******* Mái tóc dài của Uông Hoài Thiện được nương hắn búi cao cao, dùng dây cột tóc màu xanh buộc lại. Vì thế khi hắn mặc bộ quần áo võ phục nho nhỏ cùng màu Trương Tiểu Oản may cho nhảy từ trên cây xuống thì động tác nhanh nhẹn xinh đẹp cực kỳ. Đám anh em bé bé của hắn ở phía dưới nhìn không chớp mắt. Lúc này Uông Hoài Thiện chỉ bắt được một con chim, nhưng hắn lại có những bảy đứa nhỏ chơi cùng, trong đó có hai đứa còn dắt cả em gái nhỏ của mình đến. Cả đám tổng cộng có mười người, một con chim nhỏ có chia cũng không biết chia thế nào. Uông Hoài Thiện nghĩ nghĩ sau đó vung tay nói, “Cái này không đủ, chúng ta lại tìm thêm, mau đi theo ta.” Nói xong hắn mang theo một đám hài tử đi lên núi. Bọn họ tìm một buổi sáng, lúc này mặt trời đã lên cao nóng không chịu nổi hắn mới tìm được một con gà rừng không lớn không nhỏ. Không mất bao lâu Uông Hoài Thiện đã phái người ra sông tìm bùn, để cả con gà và con chim không vặt lông mà trát bùn lên sau đó nhét vào đống củi nướng. Gà không được xử lý cứ thế nướng nên hơi tanh nhưng lúc đến tay đám nhỏ thì không một lúc đã bị tiêu diệt sạch, đến xương cốt cũng bị nhai nát. Uông Hoài Thiện chia thịt gà cho đám nhỏ, mà bọn nhỏ cũng chỉ lo ăn phần của mình, chẳng ai để ý hắn vẫn chưa ăn miếng nào. Đám anh em không ai để ý nhưng bản thân Uông Hoài Thiện cũng chẳng để ý. Chia xong thịt cho bọn họ, hắn nói với đám nhỏ phơi nắng đen thui xung quanh, “Mặt trời lớn quá rồi, các ngươi về nhà trước đi, cách mấy ngày ta sẽ lại tới tìm các ngươi chơi.” Trong đó có một đứa nhỏ lớn lên cao gầy mở miệng hỏi, “Hoài thiện, lần sau ta có thể mang theo muội muội tới không?” Uông Hoài Thiện lắc đầu, “Không được, không được, người nhiều quá rồi, để ta nghĩ cách có nhiều đồ ăn hơn rồi tính.” Nói xong hắn ngẩng đầu híp mắt nhìn mặt trời rồi tiếp tục, “Không còn sớm nữa, ta phải về đây, các ngươi cũng về đi.” Nói xong hắn tùy tiện vác cung tiễn của mình chạy như bay xuống núi, khiến đám nhỏ đằng sau duỗi dài cổ ra nhìn theo. Uông Hoài Thiện vừa về tới nhà thì xiêm y trên người đều đã mướt mồ hôi, mẹ hắn múc một chậu nước tới cho hắn lau người. Uông Hoài Thiện duỗi tay để mẹ hắn cởi quần áo tắm cho hắn, miệng không ngừng nói sáng nay hắn đã làm gì. Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười gật đầu, khích lệ hắn, “Con làm rất đúng, lần sau tìm được nhiều đồ ăn hơn có thể chia cho những người trong nhà có muội muội để họ cùng ăn, không cần phải đưa người tới.” “Cái này không được, có kẻ tham ăn sẽ không nhường cho muội muội.” Nửa người trên của Uông Hoài Thiện đã được lau sạch, lúc này hắn buông tay, bày ra bộ dáng ông cụ non mà lắc đầu nói. Nói đến đây hắn tinh tế nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Lần sau có lẽ không có vận khí tốt như hôm nay, sợ là sẽ không tìm thấy đồ ăn. Những thứ có thể ăn mà bị bắt hết thì sợ là con cũng chẳng dẫn bọn hắn đi chơi được bao nhiêu lần.” “Con tận tâm là được, bọn họ cũng biết.” “Có lẽ thế.” Uông Hoài Thiện cảm thán mà thở dài. Trương Tiểu Oản giặt sạch khăn, lại cởi dây buộc tóc muốn gội đầu cho hắn. Uông Hoài Thiện nhìn thấy thế thì ngoan ngoãn cúi đầu để mẹ hắn mềm mại dội một gáo nước cho hắn. Lúc cảm giác được ngón tay nàng xuyên qua tóc gãi gãi cho hắn, Tiểu Lão Hổ không nhịn được vui sướng nhếch miệng cười đồng thời vừa lòng mà xê dịch mông, miệng hát bài đồng dao mẹ hắn dạy. Cảnh tượng mẹ con hòa thuận này cùng tiếng ca khiến Uông Vĩnh Chiêu xách thùng tới cửa nhà bọn họ múc nước không nhịn được hơi nhướng mày. Hắn nghe thấy tiếng hát vui sướng kia thì ngừng động tác chuẩn bị gõ cửa. Đợi tiếng ca kia dừng lại, phụ nhân kia vừa cười vừa nói thì hắn mới lại nâng tay. Đúng lúc này phụ nhân kia lại nhẹ nhàng cười nói, “Con cũng không nên nghịch ngợm, mau để mẫu thân lau khô tóc cho.” “Không cần đâu mẫu thân, như vậy nhưng thoải mái vô cùng, nước thì lát nữa là khô ngay.” “Lau khô một chút đã,” phụ nhân kia càng ôn nhu hơn, giọng pha lẫn trấn an và nhu tình, “Nếu bị ẩm thì sẽ đau đầu. không tốt đâu. Mau để mẫu thân giúp con lau một hồi nhé?” Đứa nhỏ bướng bỉnh kia thế mà nghe lời khuyên, sau đó lúc Uông Vĩnh Chiêu đang lại muốn giơ tay gõ cửa thì lại nghe thấy đứa nhỏ kia cười vang nói, “Mẫu thân thích nhất Tiểu Lão Hổ con đúng không?” “Ừ, còn không phải thế à? Mẫu thân thích con nhất.” Phụ nhân kia cười trả lời hắn, giống như nàng thích hắn đến cực điểm. Vì không thấy người nên lúc này Uông Vĩnh Chiêu thực sự không thể tưởng tượng được bộ dạng phu nhân kia lúc nói lời này. Khi nói chuyện với hắn, tuy nàng lễ độ nhưng biểu tình hờ hững kia lại kiên quyết. Giống như khi nàng nâng tay bắn tên, đôi mắt như hai lưỡi dao mang theo lạnh băng và nhuệ khí, nếu chỉ cần kẻ khác ức hiếp nàng thì nàng sẽ lập tức liều chết phản kích. Nàng thô bỉ cứng rắn như thế, đến hòn đá nặng 100 cân (khoảng gần 50kg) mà nàng còn bê lên được cơ mà. Uông Vĩnh Chiêu không nghĩ được trong lúc không có ai nàng lại có một mặt uyển chuyển nhu hòa nhưng thế này. Giọng nói của nàng như gió xuân tháng ba, mang theo tiếng suối róc rách trong sương mù…… ******* Cạnh cửa truyền đến tiếng đập cửa, Trương Tiểu Oản dừng động tác lau tóc cho Tiểu Lão Hổ. Nàng ngước mặt nhìn về phía cửa lớn, ý cười nhu hòa trên mặt biến mất hơn phân nửa, thay vào đó là biểu cảm hờ hững. Lúc xây nhà muốn tiết kiệm tiền vật liệu nên bọn họ không xây phòng ở lớn, cửa chính cách phòng không quá hai mươi bước, cách chỗ bọn họ đang ngồi có mười bước. Nếu ngoài cửa có tiếng bước chân thì ngồi ở đây là có thể nghe được. Thính lực của Trương Tiểu Oản được rèn luyện rất tốt, nàng tự biết nếu là người bình thường đến gần nhà nàng thì nàng sẽ nhận ra ngay. Nhưng trước tiếng đập cửa lần này nàng không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào. Ai có thể bước nhẹ như thế? Nghĩ đến hẳn chỉ có vị Uông Đại công tử kia và mấy huynh đệ biết võ nghệ của hắn. “Mẫu thân……” Thấy Trương Tiểu Oản ngừng tay, Tiểu Lão Hổ mở miệng, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi, “Ai tới vậy?” “Có lẽ là người nhà trước.” Trương Tiểu Oản đã khôi phục bình tĩnh hàng ngày. Nàng vẫn không nhanh không chậm thay Tiểu Lão Hổ lau tóc rồi nói, “Con vào trong mặc quần áo, mẫu thân đã để trên giường sẵn rồi đó. Mẫu thân sẽ đi mở cửa.” “Vâng.” Tiểu Lão hổ nhìn thân thể vừa trắng vừa nhỏ của mình, cảm thấy phải mặc xiêm y vào mới có thể nghênh chiến đám người Uông gia kia nên không đợi Trương Tiểu Oản nói thêm hắn đã nhảy nhót đi vào phòng mặc quần áo. Trương Tiểu Oản nhìn hắn vào cửa mới nâng bước, không nhanh không chậm mà đi đến cạnh cửa.