Chân Mỹ Lệ ngồi trên ghế xe buýt ngáp một cái, khó chịu quá, tối qua mất ngủ sáng hôm nay còn phải thức sớm đi khu phía Tây đi học đúng giờ nữa, thật sự rất là mệt a…… “Tối hôm qua không ngủ được sao?” Lư Nhất Bạch ngồi xuống bên cạnh Chân Mỹ Lệ, cũng che miệng ngáp một cái. Chân Mỹ Lệ hết hồn, nhích sát lại cửa sổ, cô liếc Lư Nhất Bạch, cảm thấy có chút chột dạ. Đây là tiểu béo a, cũng đừng có mà gặp lại nữa nha, gặp lại là không thừa nhận đâu đó. Cô thì thào nói “Cậu mới là mất ngủ á, quầng thâm mắt nhiều như vậy”. Lư Nhất Bạch che cổ, duỗi người, không phải là anh mất ngủ mà là cả đêm không ngủ, tối qua có chuyến bay, sáng hôm nay mới tan làm. Bây giờ còn chưa kịp ăn cơm đã vội vàng vọt lại đây rồi, cũng may tới kịp lúc. “Cô mua cái gì ăn sáng vậy?” “Bánh mì và bánh bao thịt.” Chân Mỹ Lệ lục lục túi xách, lấy ra bánh bao thịt đưa cho Lư Nhất Bạch, “Tôi sẽ mở cửa sổ ra một chút, cậu mau ăn đi, như vậy sẽ không có mùi lạ”. Chân Mỹ Lệ lại lấy ra bình nước đưa qua, nhỏ giọng nói, “Cái ly này rửa rồi, tôi còn chưa có dùng, cho cậu mượn uống nước đó…… Coi chừng mắc nghẹn.” “Oa, sao đối xử với tôi tốt vậy. Cô nhìn này, tôi cảm động tới muốn rớt nước mắt luôn”. Lư Nhất Bạch đưa mặt sát vào Chân Mỹ Lệ, chỉ chỉ khóe mắt của mình cho cô xem, “Nhìn này, là chỗ này, là nước mắt đó nha”. “Ừa!” Chân Mỹ Lệ giơ ngón tay chọc cái trán của Lư Nhất Bạch đẩy ra. “Rõ ràng là ngáp ra nước mắt, còn nói xạo”. “Giống nhau mà, đều là nước mắt đó thôi. Nước mắt cảm động cũng ở trong này này, cô nhìn chỗ này xem”. Chân Mỹ Lệ giơ khuỷu tay chọt chọt anh ta một chút, lại nhích nhích vào trong, quay mặt sang chỗ khác lén lúc cười. Lư Nhất Bạch cũng không ngại, cầm bánh bao lên ăn hết, sau đó, anh cũng thoải mái uống hết nước của Chân Mỹ Lệ đưa qua luôn. Trên xe lắc lư nhè nhẹ, có lẽ do quá mệt mỏi cũng có lẽ là do quá an tâm. Cứ như vậy mà Lư Nhất Bạch mơ mơ màng màng ngủ rồi. Đầu anh lắc lư gật gật giống như gà con mổ thóc. Chân Mỹ Lệ không nhịn được che miệng lại cười, cô duỗi tay, ấn đầu Lư Nhất Bạch trở lại ghế tựa, nhưng mà chẳng được bao lâu, Lư Nhất Bạch thuận thế mà dựa vào người cô, gác đầu lên vai cô ngủ ngon lành. Lư Nhất Bạch ngủ thật sự an ổn, Chân Mỹ Lệ còn có thể nghe được tiếng anh hít thở đều đều. Tóc của anh rất mềm mại, có nhàn nhạt mùi bạc hà. Chân Mỹ Lệ hơi nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy được lông mi siêu dài của anh, mỗi một cọng lông mi đều ngay ngắn chỉnh tề sắp hàng, đầu lông mi cong lên tự nhiên. Trên đầu mũi của Lư Nhất Bạch còn có một chút mồ hôi, Chân Mỹ Lệ nhìn thấy hơi ngứa mắt, cô giơ ra ngón trỏ nhẹ nhàng phất tay một cái chùi mồ hôi đi. Chân Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào cửa sổ, nhìn mọi người qua lại bên ngoài khung cửa sổ. Thì ra ông trời cũng không phải là trừng phạt cô, mà là đang thưởng cô, làm cho cô nhặt lại được duyên phận mà mình đã mất đi. Đối với việc này, trong lòng Chân Mỹ Lệ rất biết ơn. Chân Mỹ Lệ phải đi học, Lư Nhất Bạch rãnh rỗi không có việc gì để làm, anh tìm đại một chỗ có bóng mát, định ở chỗ này ngủ một giấc. Chỉ là rất trùng hợp, anh gặp Điền Hân. Theo như bình thường thì chắc là Điền Hân cũng phải đi học nhỉ. Điền Hân nhìn thấy Lư Nhất Bạch, có hơi bất ngờ, “Sao cậu lại ở đây?” “À…… Chân Mỹ Lệ đi học rồi.” Lư Nhất Bạch ngồi đối diện cái bàn đá. Anh đâu còn cách nào khác đâu, chỉ có thể ngồi đây đợi Chân Mỹ Lệ tan học thôi. Điền Hân mỉm cười, cô liền biết Lư Nhất Bạch thích Chân Mỹ Lệ mà. Cô hơi ngập ngừng hỏi, “Cậu rất thân với Chân Mỹ Lệ sao? Cậu có biết cậu ấy có chị em song sinh nào không?” Cái vấn đề này rất kỳ lạ nha, làm sao mà biết Chân Mỹ Lệ có anh chị em hay không chứ? Suy cho cùng thì bọn họ đều là cô nhi mà. “Chắc là không có, sao vậy?” Lư Nhất Bạch tùy tiện đáp. “Bởi vì quá giống a”. Điền Hân nhéo nhéo ngón tay nói, “Cô ấy rất là giống mối tình đầu của Phương Lâm”. Lư Nhất Bạch nhíu mày, Chân Mỹ Lệ của anh rất giống mối tình đầu của Phương Lâm? Ôi giờiiii, họ Phương đó cũng xứng sao?! “Trước kia Phương Lâm có một người bạn gái, tình cảm của hai người họ rất tốt, cô gái đó giống với anh ấy, đều là trẻ mồ côi”. Điền Hân cười khổ, gần đây cô cũng đã cảm nhận được sự khác thường của Phương Lâm. Trịnh Dĩnh là nỗi đau khắc cốt ghi tâm của Phương Lâm, ai cũng không được nhắc tới. Có một căn phòng, tất cả đồ đạc trong đó đều là tình yêu của Phương Lâm dành tặng cho cô ấy. Nhưng mà cánh cửa phòng đó đã vĩnh viễn đóng lại từ ngày Trịnh Dĩnh qua đời, mà cô, cũng không bao giờ dám đi mở cánh cửa đó ra. Điền Hân hít sâu nói, “Sau đó, cô gái ấy ngoài ý muốn qua đời, anh ấy đau lòng rất lâu. Chân Mỹ Lệ quá giống cô gái đó, cho nên, gần đây Phương Lâm có hơi khác thường……” Điền Hân nói cái gì Lư Nhất Bạch cũng không nghe rõ, anh chỉ biết những câu sau đó làm cho anh đau lòng. Cái gì mà trẻ mồ côi? Cái gì mà ngoài ý muốn qua đời? “Phương Lâm là cô nhi sao?” Có một cái cảm giác không tốt đột nhiên nhảy ra trong lòng, Lư Nhất Bạch lẩm bẩm, “Là cô nhi viện nào?” “Là XXX, nhưng mà bây giờ đã không còn nữa”. Điền Hân cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi, sao lại đem chuyện cá nhân của Phương Lâm nói cho người ngoài như vậy chứ. Lư Nhất Bạch như bị sét đánh, thảo nào anh nhìn Phương Lâm lại thấy quen như vậy, nếu như anh không đoán sai thì Phương Lâm có lẽ chính là đại béo. Nhưng mà, cái gì mà ngoài ý muốn qua đời? Theo như những người mà anh biết có ngoại hình tương tự như vậy thì chỉ có một người, Trịnh Dĩnh! “Cô gái kia tên gì?” Tay Lư Nhất Bạch đều đã run rẩy. “Hình như tên là Trịnh Dĩnh”. Lư Nhất Bạch chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, giống như bị một đạo sấm sét đánh xuống. “Hình như là qua đời lúc 17 tuổi”. “Chôn ở đâu?” Lư Nhất Bạch hoảng hốt hỏi. Điền Hân sửng sốt, “Ở nghĩa trang công cộng XX.” Lư Nhất Bạch lập tức đứng lên, mặc kệ tất cả, vọt nhanh ra ngoài. Hôm nay là ngày mở cửa, nghĩa trang XX cực kỳ vắng lặng. Lư Nhất Bạch chạy như điên đến phòng quản lý, bảo vệ nhìn thấy Lư Nhất Bạch, cười khì khì, “Cháu Lư đó hả, sao hôm nay lại tới nữa? Ngày nào cũng tới thăm ba mẹ, thật là hiếu thảo”. Lư Nhất Bạch thở hồng hộc, “Chú Trương, có thể giúp con tìm kiếm một người không?”…… Lư Nhất Bạch ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt chỉ là một nấm mồ vuông vức, không có bia mộ, mặt trên chỉ đơn giản làm bằng đá cẩm thạch, so với những mộ khác có hơi cao hơn một chút, chỉnh tề hơn một chút. Anh đã tới đây nhiều lần như vậy lại chưa từng nghĩ tới, nơi này cũng là một khu mộ, còn là nơi Trịnh Dĩnh ngủ say. Lư Nhất Bạch sờ soạng trên mặt mộ một chút, đôi mắt cay cay, đột nhiên rơi nước mắt. Người mà anh tâm tâm niệm niệm muốn nhìn thấy, thế nhưng lại qua đời rồi, thời gian em ấy tồn tại chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Vậy thì nhiều năm qua Lư Nhất Bạch khẩn cầu lại cỡ nào buồn cười a. Anh ôm ấp thành tâm khẩn cầu ông trời có thể cho anh gặp lại Trịnh Dĩnh nhiều năm như vậy, ngày này qua ngày khác, chưa từng ngừng nghỉ dù chỉ một ngày. Cả người anh đều chìm trong thống khổ bi thương, cho đến bây giờ anh cũng không dám tin Trịnh Dĩnh đã qua đời. Nhưng mà trong thông tin lưu giữ có ghi rõ ràng rành mạch như vậy, bức ảnh đó cũng rất rõ ràng, gương mặt đó đúng là Trịnh Dĩnh. Chỉ khác chính là Trịnh Dĩnh này có hơi non nớt hơn hiện tại một chút thôi. Người đang ngủ say trong phần mộ này chính là Trịnh Dĩnh của anh. Trong đầu Lư Nhất Bạch hiện giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn, thậm chí anh còn không biết mọi chuyện là như thế nào. Trịnh Dĩnh đã chết, vậy hiện giờ Chân Mỹ Lệ lại là ai? Chẳng lẽ là anh nhận sai người sao?. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lư Nhất Bạch cũng đứng lên, anh phủi bụi bặm dính trên người mình, giơ tay vuốt ve khối đá cẩm thạch kia, anh nhỏ giọng nói, “Tạm biệt Trịnh Dĩnh, anh sẽ lại đến thăm em”. Dì Bạch đứng bên cạnh khó hiểu, “Cái thằng nhóc này không tới thăm cha mẹ nó mà ở chỗ này làm trò gì vậy?” Trên mặt chú Bạch cũng có ba dấu chấm hỏi, “Sao lại thế này, mộ cha mẹ của mình nó cũng không tìm thấy sao?” Có vấn đề. Dì Bạch vỗ vỗ chú Bạch, cảm thấy không ổn, sau này nên quan sát nó nhiều hơn một chút mới được. Đã vài năm bọn họ không để ý tới nó, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ không biết.Ở bên kia, Chân Mỹ Lệ đang ngồi trên ghế đá cầm hộp sữa uống ngon lành. Cái tên Lư Nhất Bạch này vậy mà lại bỏ mình đi rồi, đúng là không phải bạn bè mà. Cô còn lấy cái bánh bao yêu quý cho cậu ta ăn nữa chứ. “Chân Mỹ Lệ, là cô gọi điện thoại phải không!” Trương Khả bay quanh Chân Mỹ Lệ nói “Cô vậy mà gọi điện thoại báo cảnh sát!” “A, gặp biến thái thì không phải nên báo cảnh sát sao”. Chân Mỹ Lệ nhìn Trương Khả giống như thằng ngốc, “Tôi chính là vì dân trừ hại. Hôm nay là Điền Hân, ai biết ngày mai là ai nữa chứ? Biến thái cực đoan chính là một quả bom, không biết khi nào phát nổ a”. Đối với người yêu thầm Điền Hân, Chân Mỹ Lệ lập tức báo cảnh sát ngay. Nghe nói kẻ biến thái đó đã bị bắt, bởi vì cậu ta không những chụp lén mà còn lắp đặt cameras. May mắn là phát hiện sớm, còn chưa có quay chụp được cái gì riêng tư nhạy cảm. Sau sự việc này, trường học tăng cường kiểm tra an toàn, những nơi nào có khả năng nguy hiểm lập tức rà quét, bây giờ nữ sinh có thể an tâm sinh hoạt được rồi. “Chân Mỹ Lệ, cô làm vậy là chết chắc rồi có biết không?”《 Bài hát của cá sấu con 》 lại vang lên, Chân Mỹ Lệ trợn mắt với Trương Khả rồi bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh rất êm tai, là giọng của một chàng trai. “Xin chào khách hàng xinh đẹp, đơn hàng mà bạn đặt đã thất bại”. “……” Chân Mỹ Lệ ???. “Người kia làm sao cũng không chịu, đã đưa số điện thoại của chúng tôi vào danh sách đen rồi”. “Các ngươi không biết đổi số điện thoại khác sao?” Chân Mỹ Lệ cảm thấy mấy người này không chuyên nghiệp gì cả. “Đã kéo đen 20 số điện thoại.” Anh bạn đầu dây bên kia cũng rất bất đắc dĩ. Cách nào bọn họ cũng đã thử qua hết rồi, mới nói chuyện được hai câu đã bị cúp máy, chặn số điện thoại…… Thật sự là đơn hàng này quá khó khăn mà. Anh bạn đó tiếp tục nói, “Xét thấy lần này nhiệm vụ quá khó khăn, hoàn thành không được xuất sắc, chúng tôi chấp nhận hoàn trả tiền lại cho quý khách……” Chân Mỹ Lệ lập tức cúp điện thoại, cô hạn hán lời nhìn trời xanh, tưởng trả lại tiền là có thể giải quyết được vấn đề sao? Điền Hân thật là kiên định, vậy mà có thể kháng cự lại được. Trương Khả vui vẻ khi thấy người gặp họa, “Chân Mỹ Lệ à Chân Mỹ Lệ, cô chết chắc rồi!” “Biến!”