Chân Mỹ Lệ chính là chạy trốn, cô tựa đầu bên cửa sổ xe buýt, ngơ ngác nhìn bên ngoài mọi người đi qua lại. Hình như cô gặp lại người quen rồi, tiểu béo đã trở lại. Chân Mỹ Lệ có chút mông lung, tiểu béo đã tìm được cô, hơn nữa còn cảm thấy cô chính là Trịnh Dĩnh. Nhưng mà, làm sao tiểu béo lại tin rằng người chết có thể sống lại nhỉ? Chân Mỹ Lệ gãi gãi đầu, ôi ~~~~~Hay là vốn dĩ tiểu béo không biết cô đã chết! Hèn gì, hèn gì tiểu béo không cảm thấy kỳ lạ. Chân Mỹ Lệ bụm mặt, cô khóc mất, làm sao bây giờ, thân phận của cô sắp bị phát hiện rồi, cô sắp phải xuống địa ngục rồi, cô không muốn xuống địa ngục đâu! Cả đường Chân Mỹ Lệ ủ rũ như mèo cụp đuôi, vừa về tới ký túc xá liền vùi đầu vào ổ chăn, cô đã hạ quyết tâm rồi, dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi! “Này là kết bạn online sao? Thế nào, APP này có ổn không?” Vương Tiểu Bối từ trên giường dò đầu khỏi mép giường nhìn Lương Tĩnh. Lương Tĩnh cắn một lát khoai tây, hàm hồ nói “Sử dụng qua một lần, giọng nam sinh siêu hay luôn”. “Ô ô ô, giới thiệu cho mình với! Mình là một người cuồng giọng nói đó!” Vương Tiểu Bối lập tức nhảy xuống giường dưới. “Cái này không đáng tin đâu, coi chừng bị lừa nha, cậu muốn nghe âm thanh đó thì có gì đâu mà khó, trên X á, bạn trai online có nhiều lắm. Lương Tĩnh lại cầm một lát khoai tây, vừa liếc qua liền gặp Chân Mỹ Lệ nhìn cô như hổ rình mồi. Lương Tĩnh ho vài cái, đưa lát khoai tây qua cho Chân Mỹ Lệ, e dè hỏi, “Cậu …… muốn ăn không?” “Sử dụng cái đó có thể tìm được bạn trai à?” Chân Mỹ Lệ lập tức hỏi. Lương Tĩnh suy nghĩ một chút, “Nó là một loại dịch vụ, giống như là để kiểm tra xem cặp đôi có ai phản bội người kia hay không ……” Chân Mỹ Lệ gật gật đầu. Cô nằm trên giường, mở ra ứng dụng X, lướt lướt một chút liền giống như mới phát hiện ra một thế giới mẻ. Chân Mỹ Lệ lựa một cái âm thanh được đánh giá cao, mở ra nghe một đoạn, má nó, cái giọng nói này, làm sao có thể! Sau đó, cô không chút do dự chốt đơn.…… Lương Tĩnh và Vương Tiểu Bối nhìn nhau, cảm thấy Chân Mỹ Lệ nên tìm bạn trai được rồi. “Chân Mỹ Lệ!” Trương Khả từ ngoài cửa sổ thò đầu vào, nhìn Chân Mỹ Lệ cười haha. Chân Mỹ Lệ lập tức bật dậy xuống giường, lao ra ngoài. “Cậu điên rồi sao?” Chân Mỹ Lệ kéo lỗ tai Trương Khả, “Đây là ký túc xà nữ, có phải lại đi chơi vòng vòng ở đây nữa hay không?” “Tôi không có.” Trương Khả vội phủ nhận, có Chân Mỹ Lệ ở đây canh giữ làm sao cậu dám chứ, “Cô buông tôi ra đi, tôi là tới đây để giúp cô mà. Cô có biết không, có một người yêu thầm Điền Hân, cô có thể hợp tác hai người họ đến với nhau”. “Cái gì, người yêu thầm?” “Tôi dẫn cô đi xem ha, hôm nay cậu ta đến đây, đang ở trong thư viện đó” Trương Khả rất hưng phấn, từ lần trước gặp Chân Mỹ Lệ đến giờ, cuối cùng cậu cũng có tin tức tốt, hy vọng có thể giúp đỡ được cô ấy. Chân Mỹ Lệ đang chuẩn bị đi thay quần áo thì di động reo.《 Bài hát của cá sấu nhỏ 》vang lên, Phương Lâm sửng sốt, theo hướng nhạc nhìn qua, liền nhìn thấy Chân Mỹ Lệ. “Alô, xin chào, tôi là Chân Mỹ Lệ, xin hỏi tìm ai vậy?” “Xin chào, anh là Phương Lâm, em nhìn qua bên trái xem, anh ở chỗ này”. Chân Mỹ Lệ bất ngờ, cô quay đầu nhìn, quả nhiên là Phương Lâm! Trời ạ, anh ấy tới đây tìm cô! Chân Mỹ Lệ nháy mắt ra hiệu với Trương Khả, Trương Khả tất nhiên là không làm bóng đèn rồi, vèo một cái trốn đi. Chân Mỹ Lệ rất khẩn trương, đây là lẩn đầu tiên Phương Lâm tới tìm cô. Mà cô còn đang mặc đồ ở nhà nữa chứ, đúng là không ổn cho lắm. Quần áo ở nhà của Chân Mỹ Lệ là một bộ đồ hình con thỏ, ở phía sau mông còn có cái đuôi thỏ, trên nón cũng có tai thỏ, ngay cả đôi dép cũng là lông xù xù hình thỏ con. Phương Lâm nhịn không được cười, bộ đồ này thật sự quá đáng yêu, giống y như Trịnh Dĩnh, rất thích những thứ lông xù xù nho nhỏ đáng yêu. Về mặt này thì Điền Hân hoàn toàn không giống chút nào. Chân Mỹ Lệ ngượng ngùng, “Sao anh lại tới đây? Làm cho anh chê cười rồi”. “Không có không có. Rất đáng yêu.” Phương Lâm vừa nói xong liền hối hận, như vậy hình như có hơi ngả ngớn. Chân Mỹ Lệ hoàn toàn không để ý, Phương Lâm khen cô đáng yêu, cô vui muốn chết. “Cái này tặng cho em, là quà xin lỗi”. Phương Lâm đưa túi cho Chân Mỹ Lệ, dùng cách này để tiếp cận với Chân Mỹ Lệ đúng là có chút không biết xấu hổ. Nhưng mà, anh không khống chế được chính mình. Chỉ cần có thể nhìn thấy người giống em ấy liền tốt rồi. Phương Lâm luôn tự nhắc nhở chính mình, người anh mong nhớ chính là người có ngoại hình giống với Trịnh Dĩnh thôi, anh chỉ là nhớ Trịnh Dĩnh quá thôi mà. Chân Mỹ Lệ lập tức từ chối, “Không cần như vậy đâu, anh nói quá rồi, anh còn mời em ăn cơm nữa, cái này thật sự không cần đâu”. “Em cầm lấy đi. Chẳng qua là anh cảm thấy vẫn chưa chính thức xin lỗi, lần này là thật sự nghiêm túc xin lỗi em. Em nhận đi, dù em muốn hay không thì anh cũng không thể cầm về được”. Hai người đẩy qua lại một hồi, cuối cùng Chân Mỹ Lệ vẫn nhận lấy. Cơ hội tốt như vậy, Chân Mỹ Lệ không thể buông tha được, cô rủ Phương Lâm cùng đi dạo xung quanh trường một chút, dù sao Phương Lâm cũng ít khi tới đây mà. Khu phía Đông là một khuôn viên lâu đời, bên trong tràn ngập bóng râm che phủ, có những cây cổ thụ tuổi đời lên đến hàng trăm năm tuổi. Hai người họ đi tới một vườn hoa, bên kia có một cái bồn hoa, bên trong trồng rất nhiều loài hoa, bị cây cối xung quanh bao lấy kín mít, chính giữa cũng có một bồn hoa có thể cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Bọn họ ngồi ở bậc thang, gió nhẹ thổi ngang mang theo mùi thơm của hoa cỏ ngọt ngào, cây đại thụ cao lớn rũ xuống bóng râm vừa vặn che nắng cho họ. “Nơi này thích thật.” Phương Lâm cảm thán nói. “Đúng vậy, rất là thoải mái a ~” Chân Mỹ Lệ duỗi người một cái, nở nụ cười nhìn Phương Lâm. Phương Lâm nhìn Chân Mỹ Lệ, cô không có một chút khẩn trương, thậm chí là thích thú, giống như là hai người bạn thân lâu năm ở bên cạnh nhau. Trên mặt anh ấy có rất nhiều cảm xúc, anh nhìn nơi xa nhỏ giọng nói, “Em rất giống một người bạn của anh đó”. “Phải không?” Trong lòng Chân Mỹ Lệ hơi rung động. “Đúng vậy, cô ấy cũng giống như em, thích loại quần áo như vậy, thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt, còn thích《 Bài hát của cá sấu con 》.” Trong mắt Phương Lâm đều là ôn nhu, rồi lại thấp thoáng đau buồn, “Cô ấy đã không còn nữa rồi”. “Anh nhớ cô ấy sao?” “Nhớ, thường xuyên nhớ” Phương Lâm nhìn Chân Mỹ Lệ, gương mặt này, vĩnh viễn đều là quá khứ anh không thể bước qua được, “Lúc nhìn thấy em, anh còn tưởng là cô ấy sống lại. Cho nên lúc ấy đã làm em sợ hãi, xin lỗi em”. “Là bạn gái của anh sao?” Chân Mỹ Lệ cẩn thận hỏi, sau đó cô lại vội vàng giải thích, “Bởi vì lúc đó anh ……” “Đúng vậy, là bạn gái.” Phương Lâm trả lời lưu loát dứt khoát, “Anh rất yêu cô ấy, nếu cô ấy còn sống, có lẽ tụi anh đã kết hôn rồi, cũng có thể bây giờ đã có con luôn rồi nhỉ”. Chân Mỹ Lệ hít hít mũi, gặng cười nói: “Nếu như cô ấy nghe được những lời này, chắc chắn rất hạnh phúc”. “Nhưng chính là, cô ấy vĩnh viễn đều không nghe thấy được”. Phương Lâm cúi mặt, trong mắt tràn ngập bi thương, “Trước kia, anh đã từng thề với cô ấy là cả đời này sẽ không thích người khác, nhưng mà, anh nuốt lời. Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ rất tức giận”. Phương Lâm cười khổ, “Bây giờ anh cũng có thể tưởng tượng tới bộ dáng giận dữ của cô ấy”. “Không đâu, tuyệt đối không!” Chân Mỹ Lệ lắc đầu liên tục, cô ngửa đầu, làm cho nước mắt không chảy xuống. “Anh yêu cô ấy như vậy, lúc cô ấy chết nhất định anh cũng rất đau khổ. Nếu như cô ấy biết anh vì cô ấy mà đau khổ như vậy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Em nghĩ, cô ấy càng hy vọng anh có thể hạnh phúc. Bởi vì cô ấy biết rõ rằng mình không thể lại yêu anh, anh được hạnh phúc, mới là tâm nguyện lớn nhất của cô ấy. Cô ấy nha, nhất định rất cảm ơn Điền Hân vì có thể làm cho anh vui vẻ trở lại”. Chân Mỹ Lệ biết, Phương Lâm vẫn luôn tự trách bản thân, trách chính mình không thể thực hiện được lời hứa. Đau khổ, áy náy là chấp niệm mà Phương Lâm không bao giờ buông bỏ được. Một cơn gió thổi qua, có một chiếc lá rụng xuống lòng bàn tay Chân Mỹ Lệ. Cô cầm lá cây, thì thào, “Chiếc là rụng xuống này, đã không còn thuộc về đại thụ nữa rồi, mà cô ấy đã chết đi cũng không còn thuộc về anh nữa. Anh buông bỏ đi”. Phương Lâm nhìn Chân Mỹ Lệ, không biết khi nào khóe mắt đã rơi xuống nước mắt. Chân Mỹ Lệ nhìn theo Phương Lâm lái xe rời đi, sau đó, cô dựa vào thân cây “Bum bum bum” mà đâm đầu…… “Tôi chịu thua cô luôn rồi, trong đầu toàn là tàu hũ không đúng không? Năng lực tự chữ khỏi cũng rất cao ha”. Trương Khả buông tay. Những gì Chân Mỹ Lệ làm đúng là làm cho cậu mở rộng tầm mắt. Chân Mỹ Lệ cũng hối hận muốn chết, vũ khí mạnh nhất của cô chính là cảm giác áy náy và lưu luyến của Phương Lâm. Vậy mà, Cô còn ở đó mà an ủi anh ấy, làm cho anh ấy hết buồn …… “Cô muốn sống mà như vậy sao? Theo tôi thấy thì cô chán sống rồi mới đúng” Trương Khả tiếp tục đâm chọt. “Đừng nói nữa, nhìn thấy anh ấy đau khổ như vậy, tôi cũng không chịu được”. Chân Mỹ Lệ rất mềm lòng. Cô thở dài, muốn thành công chỉ còn cách phải đi xử lý Điền Hân, làm cho cô ấy tự động rời khỏi Phương Lâm. “Cô cảm thấy Điền Hân có thể tự động rời khỏi sao?” Trương Khả cảm thấy đầu Chân Mỹ Lệ đúng là bã đậu, phải biết rằng, Điền Hân yêu Phương Lâm còn sâu đậm hơn Phương Lâm yêu cô ấy nữa. Làm cho Điền Hân tự động rời khỏi Phương Lâm, nằm mơ đi. “Vậy thì làm sao bây giờ —— phải chết thật sao……” Chân Mỹ Lệ vò đầu bứt tóc, hận không thể bứt trụi tóc mình. Cô rầu rĩ hỏi, “Người mà cậu nói đâu? Còn ở thư viện không? Chúng ta đi tìm cậu ấy đi”. Đến lúc này rồi, liều mạng thôi, cách gì cũng phải thử một lần. “Theo tôi thấy, người đó thật sự rất là thích Điền hân đó nha”. Trương Khả bay vòng vòng trong không trung, hớn hở nói, “Trong nhà của cậu ta toàn là ảnh chụp của Điền Hân, có hình cô ấy mặc đồ bình thường, đồ thể thao. Thậm chí có cả hình Điền Hân tắm rửa, à không, là hình Điền Hân vừa mới tắm xong trên đường trở về ký túc xá”. Mặc dù trong ký túc xá là có nhà vệ sinh riêng, có thể được tắm nước nóng, nhưng mà thỉnh thoảng bị cúp nước gì đó, cũng có thể đi nhà tắm công cộng để tắm. Chân Mỹ Lệ dừng lại, cô liếc nhìn Trương Khả, ánh mắt vô cùng quái dị, “Má! Cái này không phải là yêu thầm, này cmn là biến thái! Tất cả những ảnh chụp đó chắc đều là chụp lén?! Thật ghê tởm chết mất?!” “Cái này không phải cũng là một loại thích sao……” “Vậy cậu cởi quần ra cho tôi chụp đi! Tôi cũng thích!” Chân Mỹ Lệ kéo lỗ tai Trương Khả, tán cho mấy bạt tay, “Thích mà ghê tởm như vậy, thì làm ơn, đi chết đi”