Bạn Gái Người Thừa (Phần 1)

Chương 5 : Thiên Lâm... Ngươi đã chịu xuất hiện!

Trung mau chóng ngồi vào vị trí lái chiếc xe tải chở 17 con robot phần còn lại sẽ để cho Xu sử lý... anh tin tưởng không một ai có thể phá hủy 18 cửa từ trường con bé tạo ra... hơn hết bên trong còn có cơ quan không dễ dàng vượt qua do Thiên Nam thiết lập Anh vốn không lo ngại về nơi chú ngụ này... Nhưng...kẻ anh lo ngại chính là người thừa kế của Triệu gia... Xu nhìn bề ngoài tư chất thông minh miệng lưỡi khôn khéo nhưng thật ra con bé khi vướng vào tình cảm sẽ trở thành kẻ ngốc nghếch ngây thơ Anh luôn không muốn cô gái ngây thơ này có dính dáng đến bất kỳ thế lực nào... -Trung... đi thôi Tôi vỗ vỗ cửa kính xe tải ra hiệu Trung gật đầu liền lái xe bám sát theo chiếc BMW của Triệu Minh Tôi rất hứng thú nhìn cảnh vật bên ngoài. Đã lâu lắm rồi tôi chưa tận mắt chứng kiến những đổi thay này... Ngay cả ánh mặt trời cũng thay bằng ánh sáng của đèn huỳnh quang Cuộc sống của tôi đơn điệu một sắc màu ra vào bên cạnh chỉ là những cỗ máy vô chi... Nhưng! Tôi hài lòng với thứ màu sắc đơn điệu ấy... bởi vì... Cuộc sống ngoài kia muôn vàn màu sắc cũng gắn liền với bao nhiêu cạm bẫy Những con robot vô cảm kia ít nhất không bao giờ biết dối lừa không bao giờ biết đến hai từ phản bội... Chúng chỉ biết phục tùng không tính toán như những con người nhà kia -Em tên là gì? Triệu Minh hỏi Đi chung với nhau cả ngày mà hắn vẫn chưa biết tên con bé -Cứ gọi tôi là Xu. Người anh em của Thiên Nam anh tên gì nên xưng hô thế nào? -Họ Triệu tên một chữ Minh Tên này nghe quen quen.... có lẽ khi Thiên Nam đến chơi đã từng nhắc tới cái tên này -Vậy tôi gọi anh là anh Triệu Chẳng mấy chốc tất cả đã đến cơ sở chính của Triệu gia -Anh Triệu tôi cần một phòng lớn để khởi động động những con robot này... hơn hết phải là một phòng an toàn và bí mật -Được. Em theo tôi Triệu Minh dẫn nó tới một tầng hầm người của anh cũng nhanh chóng mang những thùng hàng vào dưới sự dám sát của Trung -Trung.... ở lại giúp tôi một chút. Anh Triệu phiền anh và người của anh ra ngoài chờ chúng tôi 10 phút -.... Người của Triệu gia có phần lưỡng lự -Tôi cần đảm bảo những thứ công nghệ cao này không bị ăn cắp Tôi không muốn những con robot này bị bất kì ai thâu tóm... nếu có được thứ công nghệ này... sẽ rất nguy hiểm những thế lực đen tối có được chúng... Cái xã hội này sẽ ngay lập tức được tắm trong máu và ám một bầu trời đen tối mù mịt Triệu Minh hiểu. Anh ra hiệu cho tất cả ra ngoài.... -Xu này -Chuyện gì? Nó đang cặm cụi bật hệ thống tự hủy cho mấy con robot liền trả lời mà không thèm ngẩng lên nhìn anh -Xong chuyện này cùng anh sang Pháp được chứ? Trung đề nghị. Anh thực sự nghiêm túc nha -Đùa sao? Tôi không muốn. Anh tôi ở đây. Tôi không thể đi. Ở đâu cũng vậy... vốn rĩ đều sống thầm lặng cả -Xu... nhưng mà... -Trước tiên phải cứu anh tôi đã Trung thở dài... Tôi đưa cho Trung thiết bị liên lạc Trung sẽ trực tiếp đưa 17 con robot này đi tới tận nơi cứu thoát Thiên Nam Còn người chỉ đạo chính ở đây là tôi Đúng 10 phút sau nó và Trung dẫn 17 con robot ra ngoài Nhìn chúng chẳng khác nào những con người bình thường Da thịt của chúng nếu không lạnh lẽo mà có nhiệt độ như người thường chắc chắn chẳng ai có thể phân biệt chúng và con người bình thường -Đã xong! Giờ Trung sẽ đi cứu người Tôi nói. Có vẻ như hắn khá ngạc nhiên thì phải -Được. Tôi gật đầu ra hiệu cho Trung. Anh ta bắt được tín hiệu liền dẫn binh đoàn không tim gan phổi đi, mục tiêu là Ưng Bang Triệu Minh chăm chú nhìn con bé... Chiếc máy tính mini được kết nối định vị, điều khiển robot và liên lạc với Trung Cô gái này... trong lúc làm việc còn có nét nghiêm túc hơn hẳn ông anh trai cà chớn Khuôn mặt lạnh lùng khí chất hơn người Thật đáng để nể phục Ở nơi khác... Một người khác mỉm cười nhìn sự đột nhập mạng lưới an toàn của ưng bang Thiên Lâm... cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện