Bạn cùng phòng là tử thần!

Chương 147 : chuyện mới đón người cũ

Chạm vạng ngày thứ hai Tang Du mới tỉnh lại, trời bên ngoài đã ngã đen. Nàng dụi mắt, đập vào mi mắt là Mục Dung. "Tỉnh rồi?" "Ừm, em đang ở đâu?" "Nhà Khúc tiểu thư, hôm qua em...bị ngã bất tỉnh." Tang Du mơ hồ nghĩ một hồi: "Em nhớ là em với tiểu Phương đại sư chạy đến, sau đó.." Tang Du kích động bắt lấy tay Mục Dung: "Chị có sao không? Em thấy chị bị hút đi!" Mục Dung ngây ngẩn cả người,  Tang Du sao lại có thể chạm trúng cô, người kia vẫn chưa đi sao?? Hay nên nói người kia và Tang Du là một?? "Không phải chị vẫn an ổn ở đây sao, chuyện sau đó em không nhớ?" "Dạ." Mục Dung dịu dàng sửa tóc cho Tang Du: "Em sợ quá nên ngất xỉu, vào lúc quan trọng Hách Giải Phóng cứu chị." "Xin lỗi..." "Sao lại xin lỗi?" Tang Du áy náy nói: "Thời khắc quan trọng em lại ngất xỉu, cái gì cũng không giúp được." Mục Dung ôm Tang Du vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng: "Sao lại không? Chỉ cần có em ở đó thì đã tiếp cho chị sức mạnh rất lớn rồi." Tang Du ngoan ngoãn dụi vào lòng Mục Dung: "Chỉ biết dỗ em thôi à." Lòng lại ngọt. "Đói bụng không? Chúng ta về nhà?" "Chị Đồng Đồng và tiểu Phương đại sư đâu rồi?" "Hai người họ bị thương được đưa đi rồi, cũng may kịp thời chữa trị nên tính mạng không vấn đề." "Còn Khúc tiểu thư?" "Cô ấy an toan, sự việc cũng đã được giải quyết, Tì Bà Quỷ Vương bị đánh tan nát, sáu mươi năm sau cũng không thể tái sinh." "Thật hả?! Ai lợi hại dữ vậy?!" Mục Dung sờ sờ đầu Tang Du, cười nói: "Một vị nữ anh hùng từ trên trời hạ xuống." Tình thần Tang Du tỉnh táo, hai mắt rực sáng tò mò muốn hỏi, lại bị Mục Dung cản lại: "Chuyện về người đó sau này chị sẽ nói với em, em ngủ nhiều như vậy nên đi ăn cơm trước, chịu không?" "Dạ~" Mục Dung bay lên, Tang Du lập tức thảng thốt: "Nhục thể của chị đâu?" "Trong nhà." "Vậy sao nãy em đụng vào chị được?" Lòng Mục Dung khẽ xiết, cô vốn không phải người biết nói dối, nên giải thích thế nào đây? Nếu như Tang Du biết trong người của nàng có có "một nàng khác", hoặc là nói nàng bây giờ thật ra chỉ là một phần của người đang say ngủ kia, nàng có thể chấp nhận sao? Mục Dung rõ ràng hiểu sai ý, Tang Du lập tức bổ nhào vào người Mục Dung, ôm cổ cô cao hứng nói: "sẽ như thế này suốt đúng không? Vậy em có thể chạm vào A Miêu không? Còn có còn có, chị ôm em biểu diễn phi thăng có được không?" Mục Dung buồn cười, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài: "Em muốn thử?" Tang Du đỏ mặt lui xuống, vừa kích động lại vừa lo: "Hay là thôi đi, lỡ đâu bị người ta nhìn thấy thì sẽ lên báo mất." "Vậy hôm nào chúng ta thử lại, tìm chỗ vắng vẻ không có người." "Dạ~!" Khúc Đình Đình không tiễn hai người tới nhà. Trong thế giới hai người chỉ có đối phương, dù là làm người qua đường cũng chỉ như dư thừa. Hai người quay về nhà lấy nhục thân của Mục Dung, vừa vào cửa Tang Du đã ôm chầm lấy A Miêu, hưng phấn nói: "A Miêu! Tớ có thể chạm vào hồn phách rồi! Sau này chúng ta có thể nắm tay đi dạo rồiiii!" A Miêu ôm lấy Tang Du không chịu buông ra, cô kích động đến không nói nên lời.  Cô là vô căn chi hồn hư vô mờ mịt, bất lão bất tử nhìn thấu nhân sinh phồn hoa nhưng cũng sẽ có đôi lúc cô đơn, Tang Du có thể chạm vào cô thật quá tốt rồi!!! Mục Dung thấy đôi khuê mật cao hứng liền rời khỏi nhục thân giao cho A Miêu: "Chúng ta đi ăn lẩu đi." .... Mục Dung và Tang Du đều nghĩ Tang Đồng và Tô Tứ Phương sẽ quay về rất nhanh, chậm nhất cũng không quá một tháng, giống như lần trước. Nhưng mà một ngày lại một ngày trôi qua, trên đường lá vàng rụng đầy, thảm thực vật hai bên đường trơ trụi,  mùa Đông phương Bắc luôn đến nhanh như vậy. Thành phố Sơn Dương đón đợt tuyệt đầu tiên, hai người kia vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi. Mặc dù Tang Du không nói gì nhưng Mục Dung vẫn cảm nhận được tâm tình của nàng. Vốn là mỗi ngày Mục Dung đều phải đi làm, nhưng lần đầu tiên Mục Dung muợn sơ hở của quy tắc Địa Phủ: Ngoại trừ mất mạng tại hung địa, thời gian câu hồn có thể trì hoãn, nhiều nhất là bảy ngày. Mỗi tối Mục Dung đều xuất hồn, lật tử sổ xem xem có tình huống nào khẩn cấp. Cũng may Tang Du bây giờ có thể chạm vào hồn thể của cô, hai người sống cùng cũng không có khác biệt gì. Trong thời gian này độc rắn của Mục Dung phát ra mấy lần, mỗi lần cô đều đưa nhục thân cho A Miêu, để A Miêu dẫn theo La Như Yên đi ra ngoài chơi. Sau đó, không biết là do càng giấu càng lòi hay làm sao, Mục Dung thường xuyên giao nhục thân cho A Miêu. Trạng thái hồn thể tất cả cảm giác đều rất nhạy, rất nhiều lần Mục Dung bị Tang Du áp đến thê thảm. Lúc ý loạn tình mê, đại não Mục Dung kiểu gì cũng nhớ lại đêm tiêu diệt Tì Bà Quỷ Vương, Tang Du ở bên tai cô nói nhỏ: "Ngươi và thân thể này làm chuyện ta rất thích, lúc nào thì ngươi mới có thể thoả mãn ta một lần đây?" Mỗi lần như vậy, Mục Dung đều ôm chặt lấy Tang Du không buông tay, đã áy náy lại còn không thể tự chủ  Cô và Hách Giải Phóng cũng từng nói chuyện, xác nhận người kia không phải phụ thể, mà là một Tang Du đang ngủ say, hoặc là nên nói Tang Du lúc này mới là phụ thể của người kia. Điều này cũng dễ xác minh, tỷ như: Tang Du không nhớ cái gì về đêm hôm đó, hơn nữa còn rất nhanh chấp nhận sự thật có thể chạm vào Mục Dung. Vậy mà đối phương lại có thể biết rõ những chuyện giữa Tang Du và Mục Dung như lòng bàn tay, điều này đủ để chứng minh người say ngủ kia còn cao tay hơn Tang Du. Mục Dung truy hỏi Hách Giải Phóng nhiều lần, Hách Giải Phóng vô cùng chắc chắn khẳng định: "Người ngủ say kia mười phần báo đạo lại còn cao ngạo, nàng tuyệt đối không tự hạ thấp địa vị cùng người khác dùng chung nhục thể, cho nên cô cũng đừng quá để ý. Nàng ta là Tang Du, Tang Du cũng là nàng ta, bọn họ là một, còn về phần tại sao nàng ta không ra, thì sau này gặp cô tự hỏi đi." Tuyết lớn một trận thêm một trận, đã tới cuối tháng mười hai âm lịch. Liễu Nhị nương tử báo mộng cho Mục Dung: Nàng muốn ngủ đông, trước khi xuân về trăm hoa đua nở sẽ không thể giải độc cho cô  Trong mộng, Liễu Nhị nương tử cười như không cười nhìn Mục Dung: "Dù sao ngươi cũng đã tìm thấy cách giải độc tốt hơn rồi, độc rắn của ngươi là bị vào lúc trạng thái hồn thể, vậy nên giải độc trong trạng thái này sẽ tốt hơn nhiều, ta thấy các ngươi hằng đêm sênh cả, mùa xuân năm sau cũng không cần đến ta." Mục Dung ngại đến một câu cũng không nói được, sau khi tỉnh dậy liền vỗ trán: Cô chỉ nghĩ tới A Miêu và La Như Yên, bỏ quên người này... Tang Du lấy tay cuộn cuộn tóc Mục Dung, dịu dàng nói: "Sao mới dậy đã tức giận rồi, em làm chị thức hả? Có muốn ngủ thêm chút không?" "từ hôm nay không đến cửa tiệm nữa, chúng ta chuẩn bị đồ tết đi." Tang Du đồng ý, trên mặt lại có chút mất mác. Mục Dung an ủi: "có lẽ chị em và tiểu Phương sư phụ đã khoẻ hơn rồi, có khi đã bị bắt đi làm nhiệm vụ luôn rồi ấy chứ. Khéo hai người muốn gây bất ngờ cho em, sau tết sẽ về thôi." Tang Du cười cười, hôn lên mặt Mục Dung: "Nói đến thì em còn chưa mua quà năm mới cho chị nữa đó." Mục Dung nghiêm túc trả lời: "Cái gì chị cũng không thiếu, em vui vẻ khoẻ mạnh đã là món quà tốt nhất rồi." Tang Du giận dỗi: "Thấy ghét~ bạn gái của em y như cán bộ vậy đó~!" ... Một bên khác, Tang Đồng và Tô Tứ Phương mấy tháng này không có ở cùng nhau  Tang Đồng được đưa về sư môn, sư phụ và mấy vị sư thúc lập đàn khai pháp, mời Lịch Đại Tổ Sư Gia đến toạ trấn thi triển Cửu Thiên Quy Nguyên Thuật, tịnh dưỡng mấy tháng đã có thể xuống giường. Sư phụ Tang Đồng hung hăng quát cô một trận, nhưng nể tình Tang Đồng tiêu diệt Tì Bà Quỷ Vương, giành cho nhân gian một giáp* bình an nên không truy cứu nữa. (Một giáp: sáu mươi năm) Chỉ phạt cô diện bích* hối lỗi ba tháng, điện thoại cũng tịch thu luôn. (Diện bích: đại khái là tự nhốt mình ý) Một ngày, tiểu đạo đồng gõ cửa tịch thất của Tang Đồng: "Tiểu sư cô, có khách tới chơi ạ." Lần này sư phụ cô quả thật rất tức giận, đừng nhìn bộ dạng vô vị thường ngày của lão nhân gia mà lầm, một khi lão hạ quyết định thì tám con ngựa cũng không kéo về nổi, Tang Đồng biết sư phụ đau lòng cho mình, không muốn cô theo chân sư tỷ, nên cô đành kiên trì biết điều hơn hai tháng. Tang Đồng cảm thấy bản thân mình sắp móc meo đến mọc nấm, nghe thấy vậy liền nhảy lên, xông ra cửa: "Ai đến tìm đó?!" Không phải sư phụ không cho người đến chơi sao, sao lại cho người ta lên tìm? Tiểu đạo đồng thi lễ với Tang Đồng xong lui ra ngoài, Tang Đồng dựa vào khung cửa gỗ, kinh ngạc nhìn người bên ngoài. "Đồng sư tỷ." Gương mặt Tô Tứ Phương bị lạnh đến đỏ bừng, áo bào trên người cũng có vài mảnh vá. Tang Đồng há to miệng, nghiêng người sang bên: "Vào đi, bên ngoài lạnh." "Cám ơn Đồng sư tỷ " Tang Đồng đóng cửa lại, quay người nhìn Tô Tứ Phương đang ngồi trên giường, bàn tay lạnh ngắt, tăng giày đã bẩn đến không còn hình dáng. Bên trong "tịnh thất" cái gì cũng không có, chỉ có mỗi cái giường gỗ nhỏ, ngủ một đêm là đau nhức mấy ngày, nếu không phải cân nhắc đến thương thế của Tang Đồng còn đang hồi phục, thì sư phụ của cô ngay cả lò sưởi cũng không thèm cho. Tang Đồng ngồi xuống bên cạnh Tô Tứ Phương, giữa hai người cách mới khoảng vừa đủ  "Thân thể sao rồi?" "Đều tốt, còn Đồng sư tỷ?" "Tốt hơn nhiều rồi. Mấy người tới đây bằng gì?" "Đi bộ." "Lại từ Tây Tạng???" "Ừm." Hai người đều không nói gì thêm, nhưng khoé môi lại cùng treo ý cười mờ mờ. ~~~ Yêuuuuu~~~ tiểu Phương sư phó a~~~~ ~~~~~~~~~~~