Bán cho tôi một trái tim bằng nước

Chương 31 : Mâu thuẫn (1)

Kevin lập tức gọi người đem xe đến. Đúng là một ông trùm có khác, chiếc Maybach đời mới chỉ trong 5 phút đã xuất hiện. Hắn đẩy tài xế xuống rồi lái thẳng một mặt đến bệnh viện. Trong đầu Kevin mọc lên hàng chục câu hỏi. Hắn tự cảm thấy mình có vấn đề, lúc nói ra những lời cảnh cáo Colddream, tự nhiên lại coi Yuy như người yêu, thật quá điên. Hắn lắc đầu và tự cảnh tỉnh rằng cả hai chỉ đơn giản là đóng kịch, đơn giản là lợi dụng nhau để đạt được mục đích mà thôi. Tất cả những suy nghĩ đó chỉ được gạt sang một bên khi Kevin đến bệnh viện và hay tin Yuy không bị làm sao. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên có thể thoải mái được như vậy. Nhưng thái độ đó khiến những người khác cảm thấy lạ, đặc biệt là Ryan: _Chẳng phải cậu đã nói không quan tâm đến Yuy sao? – Ryan chẳng ngại hỏi thẳng, nét mặt chẳng thoải mái. _Tôi đã nói rằng tôi sợ không hợp tác được với cô ấy sao? – Kevin nhếch môi trả lời. Cũng chẳng hiểu sao câu trả lời đó khiến hắn không vui. _Hai người này im lặng một chút để Yuy nghỉ ngơi. – Anna đứng bên giường Yuy gọt trái cây, thấy hai người này gây ồn nên lên tiếng nhắc nhở._Cũng may mà Nhật Dạ lớn lối nói to nên Vick mới có thể kịp thời xác định được nơi giấu Yuy. Thấy nãy giờ không ai nhắc đến mình tự dưng giờ lại nhắc nên Vick đang lia tay trên máy tính đã phải ngừng lại đáp lời: _Câu nói của tiểu thư Anna khiến tôi không biết nên hiểu như thế nào! Là đang khen tôi hay khen cô gái Nhật Dạ kia? – Vick dí dỏm, vẻ điển trai của anh chàng lại càng ngời ngời chói lóa khiến cho Anna có chút chóng mặt. _Tôi khen anh và mỉa mai Nhật Dạ. Mà này, anh là gì của Yuy vậy? – Anna thắc mắc hỏi. Câu hỏi đó cũng chính là câu hỏi của Ryan và Kevin, hôm qua đến giờ họ còn chưa kịp hỏi thì đã xảy ra chuyện. _À, tôi là đứng ra quản lý cũng như lo liệu những gì liên quan đến chi nhánh của UA ở bên Mĩ, có thể nói là tay phải của tiểu thư và cố Leader. – Vick mỉm cười Nói đến đây thì mọi người dường như hiểu ra mọi chuyện. Đột nhiên có tiếng của Yuy: _Nước…Nước…Nước… - nó đã tỉnh lại và đang cảm thấy khô khốc cả cổ họng Anna lập tức rót nước rồi đỡ nó ngồi dậy. Trông sắc mặt Yuy đã khá hơn, vết thương trên mặt cũng chỉ là ngoài da, sẽ không để lại sẹo nếu như làm theo lời bác sĩ. _Haizzzz………Khát quá…Qua giờ mệt chết đi được. Nhưng sao đau lưng quá vậy nè!!!! – Yuy lấy tay sờ vào lưng và cảm thấy rát rát, mọi chuyện ngày hôm qua tái hiện lại trong đầu khiến nó cảm thấy ghê sợ. _Nghỉ ngơi đi! – Giọng Kevin cộc lốc _Phải đó, nghỉ ngơi đi em, có gì cứ để tụi anh lo là được rồi. – Ryan nói rồi nở nụ cười ấm áp. _Đau đớn và khổ cực cách mấy em đều có thể chịu đựng, nhưng lại không thể chịu được ấm ức. Không thể chịu được ấm ức, không thể. Nhất định sẽ trả lại mọi thứ cho cô ta, nhất định phải là như thế… - Ánh mắt Yuy trở nên vô hồn, nỗi đau thể xác và nỗi đau tinh thần đã khiến nó trở nên lãnh cảm với mọi thứ xung quanh. Từng câu từng chữ Kevin đều nghe không sót một chữ nào. Hắn cảm nhận được sự thay đổi chóng mặt trong con người cô gái này, vừa mới vui vẻ đã trở nên cứng rắn đến đáng sợ. Khiến cho hắn cảm thấy mình vô dụng. Không chỉ Kevin mà Ryan và Anna cũng không thể làm gì được cho nó lúc này. Thời cơ, tất cả phải suy tính, chuẩn bị và nắm lấy thời cơ. Tạm thời chỉ có thể để Yuy ấm ức một thời gian mà thôi. _Tiểu thư, tôi đã xâm nhập thành công hệ thống bảo mật của tập đoàn nhà họ Hoàng. Nếu tiểu thư muốn trút giận thì ngay bây giờ tôi có thể đánh sập hệ thống bảo mật và copy dữ liệu lại cho tiểu thư, có thể sẽ khiến cho bọn họ tổn thất nặng nề. Cô nghĩ sao? – Vick lên tiếng _Anh học làm hacker từ lúc nào vậy Vick? – Yuy ngạc nhiên hỏi _Hehe, trong lúc tiểu thư bỏ tôi một mình tại Mĩ đó mà. Cô có thể cho biết ý kiến không? – Vick cười tươi roi rói _Anna, hệ thống bảo mật sao có thể đánh sập dễ dàng vậy được? – Nó lập tức hỏi người có liên quan đến hệ thống bảo mật nhà họ Hoàng. _Lúc trước, ngay cả hacker hàng đầu là Lay Will cũng đã từng được thuê để thử nghiệm độ bảo mật cũng không thể nào tìm cách xâm nhập chứ đừng nói đánh sập. – Anna cũng đầy thắc mắc. _ Lập tức thoát ra nhanh lên. – Yuy ra lệnh. Theo lệnh, Vick nhanh chóng thoát ra khỏi hệ thống với vẻ mặt vô cùng gấp rút, vì anh chàng còn chưa hiểu cái mô tê gì cả. Sau khi mọi thứ đều được ổn định thì Yuy mới từ từ nói. _Trước đây, có một lần tôi được nhìn thấy ba trực tiếp xâm nhập hệ thống của một tổ chức. Lạ lùng rằng password chỉ cần nhập 1 lần đã vào được bên trong. Ông cho rằng tổ chức đó quá sơ sài khi chọn pass đơn giản, nhưng sau đó ông đã bị văng ra khỏi hệ thống. Chính vì vào được dễ dàng cho nên những hacker chuyên nghiệp mới có cơ hội tìm ra kẻ quấy rối và đánh sập, ba đã bị phá hủy hệ thống bảo mật an ninh, nhưng cũng may, đó chỉ là một hệ thống ảo được tạo ra chỉ để thử nghiệm nên không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Chắc hẳn Nhật Dạ đã cài chưong trình Arv rồi. Mọi người nghe xong mà cũng choáng, ngay đến người “trong nhà” mà cũng không hay biết gì thì chắc chắn không dễ đối phó rồi. Nhưng chuyện nhanh chóng được cho qua. Qua là qua cho Vick, chứ còn ba người kia thì sao mà qua cho nổi: _Chuyện có kẻ phản bội, lại có kẻ cả gan không cho tôi biết? – giọng Yuy có phần hơi thất vọng. Vì sợ lý do mình nói ra sẽ khiến Yuy thêm phần thất vọng nên Ryan câm như hến, tuyệt nhiên chẳng dám mở miệng nói câu nào. Anna toan mở miệng thì bị Kevin bịt lại ngay. Không khí ngay lập tức trở nên nặng nề. Yuy chỉ có ý muốn nhắc nhở, chứ không có ý sẽ truy cứu. Nhưng nó cần phải nói, bởi cái giá của sự vui vẻ tạm thời không hề rẻ. Một vết sẹo đang trị vì trên gương mặt thanh thoát của nó, cái lưng và đôi vai như muốn rời ra khỏi cơ thể, toàn thân ê ẩm, đau rát đến mức muốn nổ tung. Nhưng nó đã nói, đau đớn và khổ cực nó đều chịu đựng được. Thế nên, cho dù có bị đau hơn, thậm chí bị rạch mặt thật thì nó cũng sẽ kiên trì mà chịu đựng. Nó sẽ không bao giờ vì niềm vui cá nhân mà để ảnh hưởng đến mọi người: _Không cần biết lý do là gì, nhưng xin nhớ cho một điều, niềm vui chỉ thật sự đến khi tất cả chúng ta không phải là người trong cái thế giới ngầm này và một chút sơ sót cũng sẽ khiến chúng ta không thể quay đầu lại. Làm ơn, đừng giấu tôi bất cứ chuyện gì. – nó bình tĩnh nói. _Cô thật sự đã cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vào ngày sinh nhật mình còn gì? Không đúng sao? Tại sao còn nói là không phải niềm vui? Nếu cô biết có kẻ phản bội mình thì cô sẽ thế nào? Có vui vẻ nữa không? Bây giờ tôi cũng xin cô, chính cô là người gây ra phiền phức cho chúng tôi ở đây, thế nên, đừng vội trách bất kì một ai! – Kevin đột nhiên lên tiếng phản bác, gương mặt đằng đằng sát khí, như muốn gây chiến đến cùng. Yuy nhướn mày nhìn người vừa phát ngôn. Nó đang thật sự muốn biết mục đích của con người này, động cơ của hắn ta không hề rõ ràng và thậm chí hắn cư xử có phần thay đổi. Cơ mặt nó không giãn ra, đôi chân mày vẫn cong lại đầy dò xét. Hiếm cô gái nào bình tĩnh được như nó. Nhưng có vẻ sự im lặng của Yuy lại khiến cho Kevin thêm phần phấn khích, cứ muốn đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu nó: _Đúng quá nên không dám lên tiếng chứ gì? – hắn lại cười khẩy _Thôi đi! – Anna gạt phăng câu nói của hắn, ánh mắt nhỏ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. _Đủ rồi, làm ơn biến khỏi mắt tôi đi, để em gái tôi yên. Và đừng quên những gì tôi đã nói. – Ryan lạnh lùng buông câu nói, tiến lại đỡ Yuy nằm xuống. Ánh mắt anh đầy âu yếm. Yuy nói cảm ơn anh nhưng nó muốn ngồi dậy và không cần anh phải chăm sóc nó, có Anna là được rồi. Và ánh mắt của nó lại hướng chằm chằm vào Kevin: _Nếu Nhật Dạ có chuyện gì thì anh có vui không? – Yuy hỏi một câu chẳng liên quan gì đến những gì hắn đang nói. Đột nhiên khóe miệng hắn giật giật, ngạc nhiên khi nghe nó hỏi câu đó, cảm xúc khó tả, không biết phải trả lời nó ra sao. Đến cả Anna và Ryan cũng cảm thấy lạ lùng, đang yên đang lành tự nhiên lại hỏi câu đó, chỉ có mỗi Vick là vẫn cắm cúi vào cái laptop trên bàn. Cũng bởi vì, Vick đã từng giúp đỡ nó từ hồi nó được ba nuôi nhận về, có thể xem như vô cùng thân thiết, có điều sau khi ba bị ám sát nó đã bỏ rơi anh chàng một mình tại Mĩ. Nhưng Vick không hề trách cứ Yuy. Cứ phải nói là vô cùng tậm tình giúp đỡ nó quán xuyến mọi chuyện bên Mĩ. Còn Ryan tuy là anh trai, rất hiểu nó, nhưng cũng nhiều năm không gặp thì làm sao có thể hiểu được nó bây giờ, Anna ngây ngô lại càng không thể nắm bắt được nó. Nhưng có lẽ Kevin đã có câu trả lời, im lặng hồi lâu thì hắn cười nhạt và đáp lại: _Cô đang nghĩ mối quan hệ của chúng tôi phức tạp hóa đó. – ánh mắt hắn có gì đó hơi hơi bối rối, điều đó đương nhiên không qua được mắt Ryan. _Nếu đã là như vậy, thì lần này tôi sẽ xử ả ta theo cách của mình, anh đừng có can dự vào. – Yuy cười cười đáp trả, trong lòng nó cảm thấy hơi bực bội vì sự phủ nhận đó. Nhưng nó nghĩ lại lúc hắn, nó và cả Nhật Dạ cùng ở trên chiếc thuyền quyết đấu thì có hơi nghi ngờ, rồi lại thôi._Chỉ là trong lòng có một dự cảm hơi đáng sợ thôi, anh đừng bận tâm câu hỏi đó. _Mày tính làm gì? Giết người sao? Có phải vậy không? – đột nhiên Anna thảng thốt la lên. Phải rồi, nhỏ là em gái của kẻ thù mà. =.= . Ở đời có một nghịch lí, khi ta hận thì ta sẽ quyết tâm trả, nhưng khi có cơ hội để trả thì ta lại muốn người đó nợ mình, và mọi chuyện sẽ mãi mãi dây dưa, không thể tháo gỡ. Yuy vừa rồi đã nghiệm ra cái nghịch lí đó. Nó không biết nên nói như thế nào với Anna về cái kế hoạch mạo hiểm mà nó đang dự tính thì nhỏ lại càng muốn biết hơn: _Mày thật sự muốn giết ả chứ? – Anna mất kiên nhẫn, chân hơi run run. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Yuy, chỉ có nó là bình thản nhìn ra cửa sổ và trả lời: _Ừ! – giọng nó nhẹ tênh. Kevin khẽ nhíu mày, hắn hơi lo sợ, lo sợ cái kết của Nhật Dạ, bởi Yuy là người đã nói sẽ làm và chưa bao giờ thất bại trong những tính toán. Có điều, mọi thứ đã đi quá giới hạn rồi. Hắn cần phải làm rõ: _Tôi và cô hợp tác không phải để tiêu diệt Nhật Dạ mà là tiêu diệt người sinh cô ra, đừng hiểu sai mục đích. Đó chỉ là chuyện của cá nhân cô thôi, còn Anna và tôi sẽ không để cô làm hại gì đến nhà họ Hoàng đâu. – Kevin lạnh lùng, cố gắng nói giận dữ để Yuy suy nghĩ lại. Ryan tiện thể đang đứng kế hắn liền tung cú đấm làm hắn không kịp trở tay. Gì mà ông trùm? Trùm sò, trùm lắm mồm thì có! _Tao chỉ nghĩ đơn giản là lật đổ họ chứ đến mức giết người. – Anna bình tĩnh nói, nhỏ đang muốn khuyên nó nghĩ lại. _Tiểu thư, cô có quyền làm như vậy với kẻ đó. Nếu không có cô Nhật Hạ và Ông Trùm đây thì cô vẫn dư sức làm được. Và, hai người họ đang là người hợp tác chứ không phải chủ nhân của tiểu thư, nên không phải nghe theo họ. – Vick lên tiếng sau một hồi im hơi. Câu nói của anh ngay lập tức gây phản ứng cho Anna và Kevin, hai người đó trừng mắt nhìn Vick như răn đe. Có điều, họ còn chưa biết rằng, Vick chính là người đầu tiên lĩnh hội mọi thứ từ Cố Leader, khả năng của anh có khi còn hơn cả Kevin, và cũng biết đâu, cái danh Ông Trùm của Kevin chỉ do cha hắn dựng nên mà thôi. _Hồi nhỏ, em đã từng nói sẽ không bao giờ chịu uất ức mà? Hãy làm những gì khiến em không cảm thấy uất ức nữa. Anh không phản đối, vả lại, cô gái đó tâm địa xấu xa, đã hại em trai em, lại còn hại cả em, không lý nào lại tha cho cô ta? – Ryan ủng hộ, gương mặt anh không biểu hiện gì rõ ràng, chỉ là đang cố tình cho Anna và Kevin thấy hai người họ đã sai lầm hoàn toàn rồi. Mặc mọi người ý kiến, xong xuôi đâu đấy thì nó nở một nụ cười. Nhưng là cười với Kevin. Ai nấy đều rùng mình, nụ cười của nó thật đáng sợ và có lẽ đó là lần đầu tiên họ thấy nó cười nham hiểm đến vậy. Nụ cười hiếm hoi làm cho gương mặt thanh tú của nó thêm lạnh lùng. Hơi lạnh tỏa ra như đe dọa những kẻ phản đối, thật khiến người khác điếng người. Và Vick cho rằng, nụ cười đó từ trước đến nay là lần thứ hai xuất hiện. Thảm cảnh của quá khứ lại hiện lên trong đầu Vick, anh nhớ lại nụ cười của nó lúc nhìn thi thể bị ám sát của Cố Leader, thật đáng sợ. Lúc đó, nó đã giết hết 1000 tên cận vệ ở đám tang. Dĩ nhiên, khi một Leader nào đó của thế giới ngầm không còn, đám tang của người đó sẽ được toàn bộ các tổ chức lẫn bang phái đến tham dự, đây là nghi thức bắt buộc. Vì vậy mà tất cả được chiêm ngưỡng một đám tang đẫm máu. Điều này không những đe dọa những tên cận vệ còn lại mà còn là một đòn chí mạng cảnh cáo những kẻ khác không được phép lăm le UA. Cũng từ đó mà cái tên Yuy nổi tiếng khắp nơi, đi đến đâu là chết chóc đến đấy. Khi nhớ lại điều này không khỏi khiến anh giật mình, vội vàng bật dậy, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên vì hành động đó. Nhưng về sau, bọn họ sẽ phải cảm ơn anh. Yuy toan bước xuống khỏi giường, mặc dù cả người không chỗ nào là không đau nhức, gương mặt lạnh càng thêm lạnh, nét phẫn nộ lộ ra rõ ràng. Nó giật con dao gọt trái cây rồi tiến về chỗ Kevin đang đứng khiến Anna và Ryan phát hoảng. Hắn cũng không tệ, cũng có chút khí phách. Khi nó càng ngày càng tiến lại gần thì hắn vẫn bình thản đứng yên không chút nhúc nhích, chờ xem nó định làm gì. Còn nó, thì càng ngày, càng ngày, càng tiến lại gần hắn, nâng con dao ngang tầm mặt của hắn, hành động y hệt lúc Nhật Dạ làm như vậy. Nhìn nó như vậy nên Ryan ngay lập tức vung tay hất con dao ra khỏi tay Yuy, Anna quỵ chân xuống như không tin vào mắt mình. Nhưng có lẽ, Ryan vẫn chậm hơn Vick rồi, lúc này, anh đã ngoan ngoãn yên vị dưới lưỡi dao của nó. Không phải bị nó đâm chết mà bị nó rạch một vết tầm cỡ vết thẹo trên mặt nó, anh đã đỡ cho Kevin. Cảnh tượng trước mắt không chỉ khiến cho Anna, Ryan và Kevin không kịp trở tay mà còn khiến Yuy giật mình, nó trừng mắt nhìn Vick rồi lại nhìn Kevin. Ánh mắt không rõ đang tức giận hay đang lo lắng, chỉ biết rằng, nó đã buông con dao xuống một cách vô thức.