Bán cho tôi một trái tim bằng nước
Chương 29 : Niềm vui không trọn vẹn
Đã bao giờ bạn nói với một người rằng người đó rất trơ trẽn chưa?
Bạn đã từng nói với một ai rằng người đó chẳng là gì trong cuộc sống của bạn chưa? Hay đã từng nói bạn từng nói mình hận một ai đó?
Người ta nói yêu thương thì dễ nhưng ghét bỏ thì rất khó. Đối với những ai thâm thù đại hận từ khi mới gặp thì âu đó cũng là do cái ăn ở của kiếp trước. Nhưng một khi đã thương ai thì rất khó để hận người đó.
Nhưng cái định lí đó cũng chỉ là mặt lí thuyết, còn thực tế?
Đối với những con người thuộc thế giới đêm thì cho dù có yêu thương cách mấy mà đã chạm tới lợi ích của nhau thì cũng trở thành kẻ thù. Thế giới đó thật đáng sợ. Nếu như một người bình thường ắt hẳn sẽ coi trọng máu mủ, ruột rà,hẳn là phải có tình thương mến thương. Còn những kẻ ghét nhau nhưng đôi lúc cũng xuất hiện một chút cảm thông. Người bình thường biết giúp đỡ nhau mà không cần đáp trả. Người bình thường có thể mở rộng trái tim để yêu thương…Còn những người trong thế giới đêm hoàn toàn không định nghĩa được hai chữ “yêu thương” vì nếu quá yếu mềm sẽ dễ dàng bị tiêu diệt ngày.
Thậm chí họ sẵn sàng vì mục đích cá nhân mà phản bội những ai đã từng giúp đỡ mình. Đương nhiên không ai cho không ai cái gì cả, kẻ được giúp đỡ phải làm việc cho kẻ giúp mình. Trường hợp của Dơi Quỷ và UA cũng chính là như vậy. Và câu nói “đời cha làm đời con chịu” cũng chẳng lệch tí nào cả.
Ngay buổi chiều hôm đó, chuyến bay của Yuy đã hạ cánh, nó lập tức quay trở về biệt thự. Một cô gái đeo kính đen, diện lên người chiếc đầm đen không dài quá đầu gối, style của nó đúng là đậm chất ác quỷ, lúc nào cũng một màu đen. Đôi môi đỏ làm nổi bật lên cả làn da trắng của Yuy, bước đi giữa đoàn vệ sĩ thật oai, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Nhìn ánh mắt của những kẻ đó khiến nó không khỏi phỉ báng, đúng là con người không bao giờ dừng lại ở những cái mà mình đang có, bản thân nó cũng vậy, không ngoại trừ ai cả.
Bước lên xe, nó tựa đầu vào ghế, nhẹ nhàng tháo bỏ mắt kính và nhắm hờ để đôi mắt có thể nghĩ ngơi.
_Tiểu thư, cô đã 2 ngày không ngủ! Có cần nghỉ hết hôm nay không? – một anh chàng bảnh bao bên cạnh hỏi han tình hình Yuy
_À không cần đâu, tôi đang rất mong chờ về nhà để thăm Jackson. – nói rồi nó nở nụ cười đầy hy vọng.
Câu nói của Yuy vừa kết thúc đã khiến cho anh chàng điển trai tên Vick thoáng đứng hình, anh lén theo dõi diến biễn cảm xúc của nó, thật sự rất khó nắm bắt, nhưng có một điều chắc chắn, trong lòng Yuy đang đâm chồi niềm tin. Điều đó rất rõ qua ánh mắt của nó.
Ánh mắt con người là vũ khí vô cùng đáng sợ nếu ta biết sử dụng, đó cũng chính là điểm yếu nhất của con người. Nhìn vào đôi mắt cương định của Yuy khiến cho Vick cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt, bị cuốn sâu vào những hận thù mà cô gái này đang toan tính. Đó không phải là một cô gái tầm thường, thông minh, mà chẳng hề thiếu sự tàn nhẫn.
Sự hiếu chiến luôn tồn tại trong thế giới đêm, nhưng mỗi người lại có một mức độ khác nhau và người ta thường nói “rừng càng già càng cay”,trường hợp của Yuy và cuộc chiến giữa những người trẻ tuổi lại khác, đó cũng là sự cay nghiệt, sự kết thúc cho những lỗi lầm của thế hệ trước.
Chiếc xe dừng bánh trước ngôi biệt thự to lớn.
Căn nhà im ắng lạ thường, có lẽ là mọi người đang ngủ chăng?
Yuy một mình lên phòng và dặn Vick đánh thức mọi người dậy.
Ngay lập tức nó đi tắm và thay đồ. Nếu như lúc xuống máy bay là một cô gái lạnh lùng, đầy âm mưu đen tối thì bây giờ nó lại biến thành thiên thần váy trắng, trong sáng như đúng độ tuổi của mình. Lặng lẽ ngắm mình trong gương, nó đưa tay chạm vào khóe mắt mình trong gương, một cảm giác cay cay xuất hiện, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Nó lại cười, một nụ cười tràn đầy hi vọng.
1…
2…
3…
4…
5…
Cạch…Là tiếng mở cửa…
_Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you… - là giọng hát đồng thanh của Anna, Ryan.
Rồi một người nữa lù lù xuất hiện từ phía sau cánh cửa. Nhìn thấy kẻ đó, Yuy chỉ muốn tung cho một cú đá vì tội phản lệnh.
Nó lăm lăm nhìn Vick như muốn ăn tươi nuốt sống, còn anh ta chỉ biết cười hề hề cho qua chuyện. Nếu như không có anh trai ngăn cản thì nó đã cho tên đó một trận. Nhưng không sao, vẫn còn Anna đứng về phía nó, nhỏ đã kịp thời thúc vào bụng làm anh ta xém nằm vạ dưới sàn. Cảnh tượng thật hài hước. Yuy vẫn không quên hạch sách Vick:
_Thế nào? Dám phản lệnh? Muốn tôi tống anh về Mỹ không? – Ánh mắt lườm lườm
_Tiểu thư, cô đừng đối xử với kẻ bề tôi như thế chứ, tôi muốn làm cô vui thôi, hôm nay sinh nhật tiểu thư mà? – Anh chàng với vóc dáng mạnh mẽ, khuôn mặt góc cạnh, bắt mắt nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên và nói.
_Sinh nhật? – Nó hỏi lại
Phải, hôm nay chính là sinh nhật nó. Cũng đã lâu rồi, từ khi bước ra khỏi cái nhà đó nó đã không còn coi đó là ngày mình sinh ra, cũng không hề tổ chức sinh nhật lần nào.
Không ngờ sau ngần ấy năm lại có ngày được tổ chức sinh nhật, nó cảm thấy vui, niềm vui như lâu ngày rồi mới bộc lộ, khiến cho người khác cũng vui lây.
_Trông em hôm nay rất vui. Có chuyện gì sao? – Ryan hỏi thăm
Đáp lại anh là cái gật đầu thật nhẹ nhàng, sau đó nó nhẹ nhàng ôm lấy Ryan. Một cái ôm thật thoải mái khiến cho tấm lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anna và Vick khẽ nháy mắt nhau thật tinh nghịch, mặc dù cả hai mới tiếp xúc chưa đầy một tiếng đồng hồ. Thế mới biết cái tính của hai người đó. Thật là lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan.
Sau đó, Anna và Ryan nghe nó kể lại mọi chuyện, thì ra, Vick chính là đội trưởng đội huấn luyện của UA, người được ba nuôi tin tưởng nhất tại Mỹ. Trước đó, Yuy cũng nghe ba nhắc đến người này, và nhắc nhở nó có thể sử dụng người này.
Còn điều khiến nó vui ở đây không chỉ là được tổ chức sinh nhật mà là kết quả của chuyến đi Mỹ vừa qua. Thì ra nó sang Mỹ là để tìm gặp vị bác sĩ thân thuộc của ba nuôi trước đây, nhờ ông ấy chữa trị cho Jackson. Ông ấy là bạn thân của ba và rất đáng tin tưởng, cũng là người vô cùng quý mến Jackson.
Nghe đến đó khiến cho ai cũng cảm thấy nhẹ nhàng, một vấn đề đã được gỡ ra. Đặc biệt là Yuy có được một ngày thật vui. Chính vì lẽ đó mà Anna cùng anh trai nó quyết định tạm thời không vội nói ra tình hình Dơi Quỷ, như vậy sẽ mất vui.
Nhưng mà nào có ngờ đâu, sự xuất hiện của một nhân vật khiến nó cảm thấy mất hứng, nó hận mình đã lỡ hợp tác với hắn ta, một con quỷ hách dịch nhất trên đời.
_Đi cũng kín mà về cũng kín nhỉ? – giọng nói đầy mỉa mai, chắc chắn ai cũng đoán được
_Kevin, vào luôn đi, hôm nay sinh nhật Yuy – Anna hồ hởi nói mà không thèm nhìn diễn biến cảm xúc của Yuy, nó tự hỏi nhỏ có còn là bạn mình không nữa?
Mặc cho diễn biến sắc mặt của nó không mấy chào đón nhưng Kevin nào có phải là người chuyên nhìn thái độ của kẻ khác để hành động? Không hề, hắn tự nhiên bước vào với vẻ mặt nghênh ngang.
Ryan khẽ nhíu mày, những suy nghĩ của anh không hề để lộ ra ngoài, chỉ là một cái nhíu mày thoáng qua. Trong đầu anh vẫn còn nhớ những gì Key nói với mình, và đó cũng là lí do quan trọng để anh luôn ở bên Yuy.
Thấy chỉ có mình Anna chào đón mình nên Kevin cũng buột miệng mà hỏi:
_Đi mấy ngày rồi có nhớ đã hứa với tôi cái gì không hả? – hắn hất mặt về phía Yuy
_Tôi có thể? – nó hỏi lại
_Tốt! – hắn đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, trong đầu xuất hiện mấy ý tưởng chẳng hề tốt đẹp.
Yuy đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khá nhợt nhạt. Ryan để ý thấy tay nó đầy mồ hôi, Kevin cũng đã phát hiện ra điều đó. Không đợi Ryan, Kevin tiến lại gần Yuy, Vick từ trong nhà bếp nhìn về phía nó và phát hiện ra điều lạ thường nên lập tức chạy đến đỡ nó lên phòng. Bàn tay Kevin bị hất ra khiến hắn ngạc nhiên, còn Yuy không hề phản ứng gì, sắc mặt ngày càng tái đi.
_Tiểu thư, mau lên phòng đi! – sắc mặt của Vick càng khó coi hơn Kevin và điều này khiến cho cả ba người còn lại vô cùng thắc mắc
Kevin khẽ cau mày, không hề mở miệng hỏi anh chàng đó là ai, hai từ đút vào túi, giương mắt nhìn người con trai đang thân thiết với nó.
Hắn đang không biết nó đang bị làm sao, lại càng không quan tâm, vì thế nên không muốn hỏi, và hắn nghĩ mình cũng chỉ là hơi rung động trước nó, cũng như những lần trước, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Anna ngay lập tức chạy lên phòng Yuy sau những giây phút lo sợ đến bất động (dễ kích động vậy chị ^.^). Ryan sau đó cũng lên nhưng trước khi đi, anh không quên tặng cho Kevin một câu nói chân thành:
_Từ trong đáy lòng, cậu hãy nghĩ đến trường hợp xấu nhất mà cậu có thể thấy để cảm nhận. Tôi không thể cho cậu bất cứ lời khuyên nào cả. – nói rồi quay đi
Nhưng câu trả lời của Kevin ngày hôm nay thật sự đã làm thay đổi suy nghĩ trong lòng Ryan, những định kiến trước kia nay càng thêm chắc chắn. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ con người đó có thể lạnh lùng nói ra những lời này:
_Trường hợp xấu nhất đối với tôi là cô ta không hợp tác với tôi nữa. Lời khuyên của anh sao? Tôi sẽ cần nó nếu như không thể hợp tác với cô ta nữa. – Người quay lưng đi trước là hắn, nét mặt không thể nào đoán ra được suy nghĩ.
Khóe miệng Ryan nhếch lên, quyến rũ mà tàn độc. Lời nói đó, sau này, nhất định cậu ta sẽ phải hối hận. Vì trên đời này, chữ “ngờ” chưa ai có khả năng lĩnh hội được.
Anh nhận ra mình còn phải xem tình hình của em gái nên lập tức bỏ lên lầu.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
19 chương
102 chương
17 chương
10 chương