Hồ Lục nhìn Vương Tây đã hoàn toàn ngớ ngẩn, cũng không biết bao lâu mới có thể phục hồi tinh thần lại, chỉ đành tạm thời đặt kem ly trên ghế, bản thân ngồi xổm xuống giả bộ đặt chân cậu lên túi đá đã buộc miệng. Vương Tây bên này rất vất vả cuối cùng đã suy nghĩ lý do rõ ràng, sau khi hiểu được đại thần Tử Kim Hồ Lô là người bạn Hồ Lục của mình, trên mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác kích thích lạnh như băng. Phản ứng đầu tiên của cậu là bị rắn cắn! Dùng sức đạp chân một cái muốn vẫy rớt nó, chẳng qua… Hình như cậu đá trúng thứ gì rồi thì phải? Hồ Lục: “…” Vương Tây: “…” Hồ Lục đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đá ngã xuống đất, cũng có chút hỗn loạn. “A! Hồ lô hồ lô! Không phải tớ cố ý, tớ tưởng là có rắn cắn tớ… Có phải đá cậu bị thương rồi không?” “…” Xà… Hắn thuộc họ dê được không?! Vương Tây vừa nói liền muốn đứng dậy đỡ Hồ Lục, nhưng cậu đã quên vết thương ở chân mình vẫn chưa nhanh nhẹn, kết quả ngã về phía trước tàn nhẫn nhào vào trên người Hồ Lục. “…” Yêu thương nhung nhớ này tới cũng có chút quá đột ngột a!?! “… Tớ, tớ thật sự không cố ý… Chỉ là tớ quá kích động! Cậu nói bạn bè của tớ là đại thần loại chuyện chó ngáp phải ruồi này tại sao lại xảy ra trên người tớ được hả?” “…” Ngáp phải ruồi?! Được rồi… Từ đầu đến cuối Hồ Lục không nói một câu, mặt lạnh xoay người đứng lên đỡ Vương Tây ngồi lại trên ghế, dự định ở đây đợi xe ngắm cảnh đi ngang đón bọn họ quay về chỗ ở là được. Nhìn ngọn núi tình nhân tình nhân bọn họ vừa mới leo qua trước mắt, Hồ Lục yên lặng suy nghĩ. Nếu Vương Tây không trực tiếp đáp lại hắn, có lẽ chính là từ chối rồi! Vương Tây ngồi bên cạnh Hồ Lục, một bên ăn kem ly đã tan gần hết, một bên lén nhìn sườn mặt Hồ Lục… Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa lá cây rơi trên tóc hắn một chút, diện mạo vẫn giống như lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn… Vừa rồi đại thần Hồ Lô nói ở xung quanh đăng weibo nói hắn đang mua kem ly cho người mình thích, mà Hồ Lục mua kem về cho mình, ý nghĩa chính là… Hồ Lục thích cậu sao? Ăn kem ly thích nhất vào miệng, lần đầu tiên Vương Tây cảm thấy đã quên mất nó có mùi vị gì… Lần nữa suy nghĩ kỹ chuyện này vài lần, cậu xác định, lần này bản thân thật sự không hiểu sai ý! “Hồ Lục… Tớ, tớ cũng thích cậu!” Lần đầu tiên Vương Tây hàng thật giá thật gọi tên Hồ Lục chứ không phải biệt danh của hắn, trong giọng nói còn hơi run rẩy, nhưng Hồ Lục lại cảm thấy đây là câu nói mà khi nghe được khiến hắn hạnh phúc nhất trên đời! Bỗng nhiên hắn nghiêng người qua, nhìn gương mặt phiếm hồng của Vương Tây, khẽ cười nói: “Làm sao bây giờ? Tớ cũng muốn ăn kem ly rồi…” “A?! Vậy tớ… ô ô… ” Vương Tây còn chưa kịp nó để bản thân đi mua kem ly cho hắn đã bị Hồ Lục dùng môi che kín bịt miệng lại rồi. Trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại quen thuộc như thế, thật giống như giấc mơ mà trước đây cậu thường mơ thấy vậy… Đầu lưỡi Hồ Lục luồn vào không ngừng liếm láp “bánh pút-đinh” trơn trượt trong miệng Vương Tây, nghĩ thầm: Thật tốt… Cuối cùng hắn cũng ăn được “kem ly” yêu dấu rồi. (Cam: thật sự cũng không biết “bánh pút-đinh” này là ẩn dụ cái gì, chắc là lưỡi của bạn Vương Tây chăng?) Ánh mặt trời, rừng xanh*, đại thần, kem ly, ngoài ra còn có một chút rõ ràng. (*rừng xanh nguyên văn là “lục lâm” or “Lục Lâm”, nói chung cũng không rõ hiểu theo nghĩa nào. “Lục Lâm” theo QT định nghĩa “vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại”, nhưng mình thấy chẳng liên quan. Thôi để rừng xanh đi, vẫn đúng nghĩa và cho hợp ngữ cảnh liệt kê.) Trong nháy mắt, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp như vậy… END