Nghiêm Cẩn quay ngoắt đầu lại, lườm Mai Khôi, hai tay vô cùng nhanh nhẹn kéo chiếc quần lên. Mai Khôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào vị trí mông cậu, Nghiêm Cẩn không dám nổi khùng, dù gì vừa rồi mới bị bố ấn xuống một trận, có muốn giận dỗi hơn nữa cậu cũng phải đè nén. Nhưng Mai Khôi đã lên tiếng, cô bé đi đến gần cậu, cất giọng nhỏ nhẹ: “Anh ơi, anh đau không?”.
Nghiêm Cẩn cắn răng, không nói gì, trong lòng nghĩ: Vờ vĩnh, chẳng phải bởi vì mày nên tao mới bị đánh sao?
Mai Khôi vẫn còn muốn nói gì đó, thì cửa phòng của hai vợ chồng Nghiêm Lạc bỗng mở ra. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu đi ra ngoài, nhìn thấy hai đứa trẻ đều ở phòng khách, Tiểu Tiểu có vẻ kinh ngạc, đi đến hỏi: “Mai Khôi làm sao vậy? Muốn đi vệ sinh phải không?”.
Mai Khôi lắc lắc đầu, duỗi tay ra nắm lấy tay Nghiêm Cẩn, nói với Tiểu Tiểu: “Cô ơi, anh bị đau”.
Tiểu Tiểu hiểu rồi, cô xoa xoa đầu Nghiêm Cẩn, lại xoa xoa đầu Mai Khôi: “Anh không sao, Mai Khôi quay về phòng ngủ trước đi nhé. Ngày mai cùng anh đến trường mẫu giáo”.
Nghiêm Cẩn bị Mai Khôi kéo tay vô cùng mất tự nhiên, nhưng trước mặt Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu, cậu cũng không dám giằng co. Mai Khôi nhìn cậu, lại nói với Tiểu Tiểu: “Vậy anh cũng ngủ thôi”.
“Đúng, hai đứa đều cần ngủ sớm một chút, ngày mai phải cùng đi học.”
Mai Khôi nở nụ cười, ngoan ngoãn để Tiểu Tiểu dắt tay quay về phòng đi ngủ. Nghiêm Cẩn bị Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm, cúi đầu xuống, mũi chân cọ trên sàn nhà, không dám phản kháng. Nghiêm Lạc nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Biết sai chưa?”.
“Ừm”, Nghiêm Cẩn hậm hực.
“Nói chuyện.”
“Bố, con biết sai rồi”, Nghiêm Cẩn nói nhỏ, cảm thấy rất ấm ức.
“Sai ở đâu?”
“Ừm, chính là, không nên làm bị thương người khác.”
Nghiêm Lạc không nói gì, trong lòng Nghiêm Cẩn rất căng thẳng, qua một lát cuối cùng nghe thấy bố nói: “Đi ngủ đi, ngày mai đi học”. Lúc này Nghiêm Cẩn mới thở phào một cái, chán chường đi vào trong phòng.
Buổi tối hôm nay, Nghiêm Cẩn ngủ rất không ngon, Con Rùa Nhỏ xuất hiện đầy trong đầu cậu. Cậu không phục, nghĩ tiểu ma vương Nghiêm Cẩn cậu, từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ chưa từng bị thiệt thòi như thế này, bất luận là trong thế giới người lớn hay trong thế giới trẻ con, cậu đều ứng phó được, nào có người lớn nào lại không yêu cậu chiều cậu chứ, đương nhiên bố cậu không tính. Cứ coi như là trong một đám bạn nhỏ, bất kể là trẻ con trong trường mẫu giáo hay trong khu, làm gì có ai không nghe lời cậu, con trai đều chơi với cậu, con gái đều thích cậu, từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ.
Con Rùa Nhỏ này, cậu chưa hôn được, vậy mà trên dưới trước sau, toàn bộ đều bị cô bé nhìn hết rồi. Cô bé mới đến nhà cậu hai ngày, cậu liền bị bố không thương mẹ không yêu nữa. Cho nên Con Rùa Nhỏ này chắc chắn là tai họa, cậu nhất định phải trị cô bé, nếu không thì những ngày tháng sau này cậu phải sống thế nào đây?
Nghiêm Cẩn vừa ngẫm nghĩ, vừa ngủ quên mất, cậu nằm mơ, trong mơ có Con Rùa Nhỏ hung ác, đang chạy đuổi theo cậu, cậu gắng hết sức trốn, nhưng Con Rùa Nhỏ kia lại chạy nhanh hơn cậu, cứ xông đến, hung dữ nhằm thẳng vào mông cậu mà cắn. Mông đau, Nghiêm Cẩn kêu “á” lên môt tiếng, tỉnh dậy.
STENT
Vừa mở mắt ra nhìn, trời đã sáng rồi, thì ra là mẹ vỗ một cái vào mông cậu, đánh thức cậu dậy. Nghiêm Cẩn không tình nguyện bò dậy, đứng ở cửa phòng nhìn ra bên ngoài một lát, rất tốt, không có Con Rùa Nhỏ, lúc này cậu mới yên tâm đi ra nhà tắm đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong, cậu lại cảnh giác chạy về phòng, khóa chặt cửa phòng lại, lúc này mới bắt đầu thay quần áo. Sau khi thay xong quần áo, soi soi gương, vô cùng tốt, rất đẹp trai, rất có phong độ, hơn nữa lần này không để Con Rùa Nhỏ nhìn thấy, rất an toàn.
Tiểu Ma Vương đi đến phòng ăn, nhìn thấy Con Rùa Nhỏ đang ngồi trên bàn ăn uống sữa ăn bánh bao, cậu không tự chủ lầm bầm trong lòng, nghĩ rằng: Em cứ đợi đó, hôm nay đến trường học nhất định xử lý em.
Mai Khôi nhìn thấy cậu đến, nở nụ cười ngọt ngào, giọng trẻ con mềm mại gọi: “Anh ơi, ăn sáng”. Nghiêm Cẩn buồn bực “ừ” một tiếng, ngồi xuống cúi đầu bắt đầu ăn. Mai Khôi cũng không để ý, quay đầu tiếp tục chầm chậm ăn từng miếng, từng miếng bánh bao của mình. Tiểu Tiểu nhìn hai đứa hòa thuận không có chuyện gì, thấy yên tâm rồi.
Ăn cơm xong, Tiểu Tiểu mỗi tay dắt một đứa, đưa chúng đi học. Tâm trạng Mai Khôi rất tốt, suốt đoạn đường còn đếm cây cối hai bên, Tiểu Tiểu nhẫn nại dạy cô bé nhận biết, đây là cây gì, kia là hoa gì, Nghiêm Cẩn buồn bực ở bên cạnh nói chen vào, đổi lại được sự thán phục của Mai Khôi: “Anh thật thông minh, cái gì cũng biết”. Điều này khiến Nghiêm Cẩn đắc ý chút xíu, sau đó lại nghĩ: Lấy lòng mình cũng không có tác dụng đâu, món nợ này mình vẫn phải đòi.
Mai Khôi không biết cậu đang nghĩ gì, hai ngày không đi học rồi, hôm nay đến trường, cô bé rất vui vẻ, bởi vì trong trường có rất nhiều bạn có thể chơi với cô bé. Bình thường ở nhà, bố luôn đi vắng, chị Phương cũng thường xuyên nhốt cô bé trong phòng chơi một mình, cô bé rất ghét như vậy, vẫn luôn hy vọng có người ở bên cạnh mình.
Cho nên từ sáng sớm, Mai Khôi đã rất vui, cứ cười mãi. Nhưng buổi trưa, vừa đến giờ nghỉ, Mai Khôi muốn tới khu vận động chơi cầu trượt, thì bị một bạn mập chen lấn đẩy ra, bạn mập còn quát lên với con bé: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ chỉ có thể bò trên mặt đất, không thể chơi cầu trượt”. Một bạn trai khác cũng hét vào cô bé “Con Rùa Nhỏ”, sau đó chen vào, đẩy cô bé ra xa hơn.
Mai Khôi sợ hãi trong lòng, đi ra ngoài, vừa ngẩng mặt lại thấy hai bạn trai đi đến. Nhìn thấy cô bé, chúng lén lút nói riêng gì với nhau, sau đó cười, rồi cũng hét lên với cô bé: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ...”.
Mai Khôi cúi đầu, tránh qua bên cạnh bọn họ, trốn vào phòng học. Trong phòng không có người, Mai Khôi ngồi trong góc một lát, lấy ra bộ xếp hình gỗ bắt đầu xếp. Cô bé tập trung sức chú ý, đang xếp rất chăm chú, sắp xếp được cái cây nhỏ cao cao, nhưng lúc này bên cạnh có một bạn nam xông đến, một chân đá đổ cái cây của cô bé, còn quay đầu làm bộ mặt quỷ, lớn tiếng gọi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ vừa đần vừa ngốc”.
Mai Khôi đần mặt ra nhìn cậu con trai nhanh chóng chạy mất. Không biết làm thế nào cả, cô bé quay đầu, nhìn thấy trong góc phòng có ba bạn nam cũng đang nhìn về phía mình, còn nói chuyện với nhau. Mai Khôi nhảy lên, chạy ra khỏi phòng học.
Trong hành lang, Nghiêm Cẩn đang cười cười nói nói cùng ba bạn trai nữa, nhìn thấy Mai Khôi trông hơi nhếch nhác chạy ra, mấy người cười càng to hơn. Mai Khôi cúi đầu đi, nghe thấy tiếng cười liền ngẩng đầu lên nhìn, bất giác gọi Nghiêm Cẩn một tiếng: “Anh trai”.
Ngưu Ngưu ở bên cạnh cười, nói với Nghiêm Cẩn: “Con Rùa Nhỏ gọi cậu là anh trai à, gọi bừa gì vậy, vừa đần vừa ngốc”.
“Đúng như vậy.” Một bạn trai bên cạnh phụ họa theo: “Mai Khôi thích nhất là đờ đẫn, động tác lại chậm, thật sự rất giống Con Rùa Nhỏ đó”.
“Vừa đần vừa ngốc, vừa đần vừa ngốc...” Mấy đứa cùng nhau hét, hai bạn trai từ một phía khác xông đến, lao qua bên cạnh Mai Khôi, đem một con rùa đồ chơi nhỏ màu xanh vứt lên mặt đất, giẫm mấy cái rồi chạy.
Mai Khôi sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì nữa, vì sao mọi người đột nhiên lại ghét bỏ cô bé như thế này, nhưng ác ý rất rõ ràng, cô bé thực sự cảm nhận được. “Anh trai...” Cô bé lùi lại một bước, không kìm được cầu cứu về phía Nghiêm Cẩn, rõ ràng buổi sáng anh vẫn còn dạy cô nhận biết các loài hoa, vì sao mới nửa ngày đã thay đổi rồi?
“Ai da, nó còn gọi cậu là anh trai nữa, thật là ngốc quá, ha ha ha...” Mấy đứa trẻ nào có suy nghĩ nhiều, những thói hư tật xấu như thích xen vào chuyện náo nhiệt hay ức hiếp người khác khiến bọn chúng cảm thấy trò chơi này rất thú vị, cùng nhau kêu la ầm ĩ. Nghiêm Cẩn lại không bình tĩnh, giống như để chứng minh điều gì, cậu xông đến đẩy Mai Khôi một cái, quát nói: “Ai là anh trai mày, ngốc nghếch”.
Đẩy người xong, cậu cùng mấy bạn nam kia nghênh ngang rời đi, mấy bạn nam đó còn vừa đi vừa nói: “Con Rùa Nhỏ có phải là không có bố mẹ không, hình như toàn là người khác đưa nó đến trường”, “Ai ya, nó ngốc quá, không ai cần nhỉ”, “Ha ha, thật đó, Con Rùa Nhỏ không ai cần”.
Trong khi mấy đứa đang thảo luận, Nghiêm Cẩn quay đầu lại nhìn Mai Khôi đang ngã dưới đất một cái, lại vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cô bé, trong cặp mắt đen như ngọc thạch của cô bé tràn đầy nước mắt, nhìn thấy cậu quay đầu, vội vàng bò dậy, quay người, chạy về một hướng khác. Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc này, Nghiêm Cẩn rõ ràng nhìn thấy giọt nước mắt long lanh chảy qua gò má cô bé.
Thời gian sau đó dường như trôi qua rất chậm, Nghiêm Cẩn có chút mất tập trung, hồn phách cứ để đâu đâu, cuối cùng cũng đến khi tan học. Cậu cùng những bạn nhỏ khác xếp hàng xong, giáo viên dẫn đến cổng trường mẫu giáo, các phụ huynh đến đón con sớm đã ở bên noài, cổng trường vừa mở ra, bọn trẻ vui mừng chạy ùa đến chỗ bố mẹ mình. Nghiêm Cẩn nhìn thấy trong đội xếp hàng của lớp nhỏ, Mai Khôi cúi đầu đứng ở phía cuối cùng, rất ủ rũ, khóe mắt cậu nhìn thấy trên tay cô bé bôi thuốc đỏ, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, cô bé sẽ không mách lẻo với bố mẹ cậu chứ.
Tiểu Tiểu đã nhìn thấy hai bảo bối, cô cười rạng rỡ đi đến, xoa xoa đầu con trai, dắt tay cậu đi về hướng Mai Khôi. Đi đến gần nhìn thấy tình trạng của Mai Khôi, cô kinh ngạc, đau lòng ôm cô bé lại: “Mai Khôi, tay làm sao mà bị thương?”.
Giáo viên ở bên cạnh giải thích: “Cô bé nói tự mình bị ngã, bác sĩ của trường đã bôi thuốc rồi. Hôm nay các bạn nhỏ khác phản ánh, Mai Khôi bị một số bạn trai lớp lớn bắt nạt, nhưng hỏi cô bé lại không nói”.
Tiểu Tiểu gật đầu: “Tôi biết rồi, về nhà tôi sẽ nói chuyện với cô bé, cảm ơn cô giáo”.
Nghiêm Cẩn càng chột dạ hơn, cảm thấy lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Cậu nhìn Mai Khôi mấy cái, nhưng Mai Khôi cúi đầu, chẳng thèm liếc nhìn cậu lấy một cái. Tiểu Tiểu hôn hôn Mai Khôi, đặt cô bé xuống, mỗi tay dắt một đứa chầm chậm đi về nhà.
“Mai Khôi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Là bị bạn lớp khác bắt nạt sao?”
Mai Khôi không nói, chỉ lắc lắc đầu.
“Mai Khôi, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với cô đó, cô sẽ không để người khác ức hiếp cháu. Cháu có gì nhất định phải bảo cho cô biết, cô sẽ giúp cháu giải quyết. Nếu như không có cô, trong trường học còn có các cô giáo, còn có anh Nghiem Cẩn, có chuyện gì cháu cứ tìm anh ấy, anh ấy sẽ giúp cháu.”
Lúc này Mai Khôi chỉ cúi đầu, vẫn không nói gì cả. Tiểu Tiểu không muốn ép cô bé nữa, cô vẫn luôn cảm thấy Mai Khôi là đứa trẻ rất nhạy cảm, cần cẩn thận xử lý mọi việc. Qua một lúc lâu, sắp đi đến cửa khu nhà, Mai Khôi đột nhiên khe khẽ gọi: “Cô ơi”.
Trong lòng Nghiêm Cẩn thắt lại, căng thẳng nhìn cô bé. Tiểu Tiểu dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt Mai Khôi, nhẫn nại khẽ giọng hỏi: “Sao vậy?”.
Mai Khôi mắt đỏ ửng, tiếng nói rất nhỏ: “Cô ơi, cháu nhớ bố mẹ”.
Dáng vẻ vừa yếu ớt vừa đáng thương của cô bé khiến Tiểu Tiểu rất đau lòng, cô ôm thân thể nhỏ bé của Mai Khôi vào lòng: “Bố sắp về rồi, Mai Khôi rất ngoan rất dũng cảm, cô ôm cháu có được không?”.
Mai Khôi vùi mặt vào cổ Tiểu Tiểu, cánh tay nhỏ nhắn ngắn tủn mủn ôm chặt lấy cổ cô, cuối cùng không kìm được nhỏ tiếng khóc hu hu. Nghiêm Cẩn đứng ngẩn ra bên cạnh, nhìn thấy cánh tay run rẩy của cô bé, chỉ cảm thấy trong lòng có loại cảm giác khó chịu khác lạ mà cậu không sao nói rõ được.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
53 chương
19 chương