Đối với vấn đề này khiến người ta lúng túng này, giả vờ không nghe thấy không phải là quá đáng chứ? Nghiêm Cẩn đá giày đi, nhảy lên, bắt đầu đánh quyền. Cần tập trung tinh thần, nỗ lực để đầu óc trống rỗng, để tiềm thức dẫn dắt bản năng, chân tay múa khua, đánh bài quyền cậu đã luyện từ nhỏ đến mức không thể thuộc hơn nữa. Đang cảm thấy nhập thần, bốn phía yên tĩnh, giống như ở trong môi trường chân không vậy, xung quanh đến một hạt bụi cũng chẳng có, chỉ có quyền cước kéo theo sự lưu động của không khí, năng lượng trật tự và sống động tiến nhập vào mỗi một tế bào trong cơ thể. Nhưng một câu nói bất ngờ của Mai Khôi giống như tảng đá cực lớn đập lên đầu Nghiêm Cẩn: “Anh trai, anh thật đẹp trai”. Pháo đài an toàn cậu xây dựng lên thoắt cái đã sụp đổ và vỡ vụn, chân tay suýt chút nữa cũng không biết để ở đâu mới được. Cậu không nghe thấy, không nghe thấy, ổn định lại tâm thần tiếp tục đánh quyền, Mai Khôi lại nói tiếp. “Anh trai, anh xấu hổ ư?” Cô bé nâng cao ngữ điệu trong ngữ khí có sự kinh ngạc và hiếu kỳ rõ ràng. Nghiêm Cẩn đang vung một chân lên, nghe thấy thì lảo đảo suýt chút nữa chân mềm nhũn ngã nằm trên đất, trong đầu đã loạn, cậu sắp bị lộ rồi. “Dừng, dừng, không được nhìn tiếp nữa, dừng lại.” Trong tình thế cấp bách, cậu vội vàng lớn tiếng quát, quay đầu lại, thấy cặp mắt to sáng trong của Con Rùa Nhỏ vô tội đang nhìn mình. Cậu chỉ vào cô bé, quát hỏi: “Dừng lại chưa?”. Cô bé gật đầu thật mạnh, sau đó biện giải cho mình: “Em không nhìn trộm thứ khác, em chỉ nhìn anh đánh quyền thôi”. Dưới ánh mắt ngây thơ của cô bé, cậu cảm thấy mặt nóng bừng, sau đó nghe thấy cô bé nhỏ tiếng nói tiếp: “Là anh tự xấu hổ đó”. “Còn nói nữa?”, cậu lớn tiếng kêu la: “Bây giờ không được nhìn”. “Ờ.” Cô bé vô tội biết bao. Nghiêm Cẩn sải những bước dài đến chỗ cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, để có độ cao bằng người đối diện, duỗi tay ra véo đôi má hồng hào nhẵn mịn của cô bé: “Muốn phá đám phải không?”. “Không có, không có, em nghiêm túc muốn đuổi theo ý thức, nhưng không đuổi kịp lắm, trong đầu anh đều không thể hiện sẽ có hành động gì, em rất nỗ lực đuổi theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy những đoạn đứt gãy.” Mai Khôi chu miệng lên, đôi mày nhíu lai thành chiếc quẩy nhỏ, đầu cậu không nghĩ đến hành động, đương nhiên cô bé không nhìn thấy được. Nghiêm Cẩn nhìn biểu cảm đáng yêu của cô bé, trong lòng lại bắt đầu sao nhãng phân tâm, muốn bảo vệ bí mật của mình sao mà khó quá. Mai Khôi vẫn đang chân thành khen ngợi: “Nhưng mà em nhìn thấy anh đánh quyền thật sự rất đẹp trai đó”. Cô bé cười, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra, còn mặt cậu lại bắt đầu ửng đỏ, đến mức bản thân cậu cũng cảm thấy nóng. Lần này hai người quay mặt vào nhau, Mai Khôi nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu, liền cười he he, vui đùa chọc vào da mặt cậu: “Mặt anh đỏ giống như mông khỉ”. Đỏ như mông khỉ? Đây là tính từ gì vậy, một giây trước chẳng phải còn nói cậu đẹp trai sao, giây sau mặt cậu đã biến thành mông khỉ rồi? Đầu cậu sắp xì khói ra ngoài, vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu xòe bàn tay ra, che mắt cô bé lại: “Không được nhìn, nhắm mắt lại. Anh giúp em vất vả thế, em còn đùa bỡn nghịch ngợm sao”. “Em không có.” Cô bé ngoan ngoãn nhắm mắt rồi, nhưng không thừa nhận mình nghịch ngợm. Nghiêm Cẩn lườm Mai Khôi một cái, rõ ràng biết cô bé không nhìn thấy nhưng vẫn lườm, cô bé đáng ghét, làm tim cậu đập loạn lên rồi. “Phải nhắm mắt bao lâu?” “Cứ nhắm như thế”, cậu hung dữ trút giận: “Dám nói mặt anh đỏ như mông khỉ, phải phạt em”. “Ờ.”Cô bé thật sự nghe lời, nhắm mắt không mở ra, sau đó đột nhiên nói: “Đỏ như mông khỉ không phải là chửi người mà, là thật sự giống, và cũng thật đẹp trai”. Dù gì nói qua nói lại, mặt cậu vẫn là vừa đẹp trai, vừa giống mông, Nghiêm Cẩn bật một cái đứng dậy, chỗ này không thể ở lại nữa: “Anh vào nhà vệ sinh một lát”. “Ờ.” Mai Khôi không nghi ngờ gì, cứ như vậy im lặng nhắm mắt đợi. Nghiêm Cẩn vác khuôn mặt đỏ hồng, chạy ra ban công hóng gió, nỗ lực bình ổn cảm xúc, đang chuẩn bị quay lại luyện tập cùng cô bé, lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc, bảo cậu đến phòng làm việc một chuyến. Nghiêm Cẩn lật tư liệu, nhìn thấy ảnh thi thể đã thối rữa, chỉ cảm thấy trong lòng trào lên cơn lạnh lẽo. Hai người này bị cạo sạch đầu, trên đó có dấu vết thương không biết là bị vật thể hình tròn gì ép vào, trên người nhiều chỗ bị thương, bị tiêm, thậm chí còn có cả dấu vết thương do bị điện kích… Trong báo cáo khám nghiệm tử thi, từng mục được ghi lại rõ ràng, dài hai trang giấy, thậm chí trong cơ thể còn có rất nhiều tàn lưu của thuốc, các loại thuốc mới chỉ xét nghiệm qua đã dài cả chuỗi. “Rất rõ ràng, bọn họ bị lôi ra làm thực nghiệm rất nhiều lần”, biểu cảm của Nghiêm Lạc ngưng trọng. “Bác sĩ X?” “Chắc chính là hắn.” “Bố.” Đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, Nghiêm Cẩn hiểu rõ phát hiện ra những thi thể này có ý nghĩa gì, thực nghiệm của bác sĩ X thất bại, cho nên, hắn nhất định còn cần vật thí nghiệm mới. Cũng không biết nên nói gì, Nghiêm Lạc không an ủi nổi con trai. Mục đích bắt những người siêu năng lực của gã bác sĩ X, bọn họ đoán được rồi, nhưng trực tiếp chứng kiến kết quả như thế này, lại khiến người ta khó có thể tiếp nhận nổi. Quan trọng nhất là, những người chết kia đều là tâm ngữ giả, là người có năng lực giống Mai Khôi. Nghiêm Cẩn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, nếu như những tổn thương đám người này phải chịu đựng xảy ra trên người Con Rùa Nhỏ… Nghĩ đến khả năng ấy, cậu bỗng đau đến mức không thở nổi. “Chúng ta vẫn không điều tra được tông tích của bác sĩ X, thậm chí còn không biết hắn là ai, mục đích của hắn rõ ràng là không đơn giản, nhưng toàn bộ quá trình lại không có một chút dấu vết hay manh mối nào.” Đến Nghiêm Lạc cũng không thể không thừa nhận, đối thủ này thực sự quá đáng sợ. Nghiêm Cẩn ở lại trong phòng làm việc một lúc lâu, sau đó quay lại phòng huấn luyện, Mai Khôi còn đang ôm chiếc áo khoác của cậu, nhắm mắt ngồi ở đó, đến cả tư thế cũng chưa thay đổi. Cậu vừa vào đi, Mai Khôi liền nghiêng đầu hỏi: “Là anh ư?”. “Là anh.” Nghiêm Cẩn gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, ôm thật chặt cô bé vào lòng. Nếu như Con Rùa Nhỏ của cậu phải chịu tổn thương, cậu làm sao có thể chịu được đây? “Đau.” Cô bé khẽ hừm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nhưng mắt vẫn ngoan ngoãn nhắm nghiền. Cậu duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt ấy: “Sao còn không mở mắt, chơi trò bịt mắt bắt dê ư?”. “Là anh nói muốn phạt em nhắm mắt mà, anh còn chưa nói có thể mở, em không dám mở.” Cô bé khẽ cười giọng thỏ thẻ. Cậu lại cảm thấy rất đau lòng, cô bé ngoan như vậy, nghe lời như vậy, cậu phải làm thế nào mới bảo vệ được đây. Hai bàn tay nhỏ bé của Mai Khôi che vào mắt mình, hỏi một cách tinh nghịch: “Có thể mở ra chưa?”. Nghe thấy Nghiêm Cẩn cười đáp “ừm”, cô bé len lén hé tay ra, nhìn cậu qua kẽ ngón tay, vừa nhìn thấy liền giật thót mình: “Anh, anh không vui ư?”. “Không phải, vừa rồi bố nói vài chuyện công việc với anh, chuyện đó hơi khó khăn, nên anh suy nghĩ về chuyện đó”, cậu xoa đầu cô bé: “Chúng ta không luyện nữa, về nhà trước, ngày mai hẵng hay”. Bây giờ cậu căn bản không khống chế nổi để đầu óc không nghĩ đến chuyện này, nhưng không thể để Con Rùa Nhỏ biết. Mai Khôi ngoan ngoãn gật đầu, cùng về nhà với cậu. Nghiêm Cẩn chẳng buồn ăn cơm, nhốt mình buồn bã trong phòng. Cậu nghe thấy giọng Mai Khôi nói với Tiểu Tiểu bên ngoài: “Mẹ Tiểu Tiểu, anh không vui, con cũng rất buồn”. “Anh làm sao vậy?” “Anh nói có chuyện công việc, nhưng con cũng rất ngốc, con mãi vẫn không luyện tập tốt môn chiến đấu.” Nghiêm Cẩn che mắt lại, bỗng thấy hai mắt căng lên khó chịu. Con Rùa Nhỏ rất mẫn cảm, cảm xúc của cậu như vậy, cô bé chắc chắn biết, nhưng bây giờ, cậu thực sự không có cách nào đối diện với cô bé như bình thường nữa. Đến tối, Mai Khôi vừa cắt hoa quả, vừa làm đồ ăn đêm cho cậu, cậu đều đồng ý rất miễn cưỡng. Sau đó Nghiêm Lạc không nhìn tiếp được nữa, đi vào lôi cậu ra ngoài, rời khỏi nhà, nói: “Đến bản thân mình con cũng không chiến thắng được, còn chưa khai chiến đã chắc chắn là người thua”. Anh ném cậu vào Địa Ngục, để cậuđi giết ác quỷ ma quái. “Đợi con học được cách vứt khuôn mặt buồn rười rượi ấy đi thì hãy quay lại.” Nghiêm Cẩn tiêu tốn ba ngày, cuối cùng cũng cho Nghiêm Cẩn nhận thấy biểu cảm của cậu coi như đã nhẹ nhàng, anh mới ân chuẩn cho cậu về nhà. Lúc trước, cậu ra ngoài một lần thì bị đá một lần, người làm bố con nói năng hùng hồn: “So với việc cậu xị mặt nhốt mình trong phòng khiến người khác lo lắng, chẳng bằng để cậu tiêu tốn sức lực làm chút chuyện chính đáng. Nam tử hán, phải học được cách đừng có chuyện gì cũng trưng lên trên mặt, thật mất mặt”. Nghiêm Cẩn thụ giáo, về đến nhà chỉnh lý lại bản thân, soi gương luyện tập cười thật thoải mái, sau đó lại lần nữa xác định trong đầu có thể khiến nó trống rỗng, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó, rồi mới đến trường học. Mai Khôi đã quay lại trường hai ngày rồi, nhìn thấy cậu xuất hiện thì vô cùng vui vẻ. Cô bé có rất nhiều chuyện muốn báo cáo với cậu: “Bọn Mẫn Lệ lại giúp em luyện tập được hai ngày, em có tiến bộ đó”, “Bài học thể lực hôm nay em đã chạy hết được tất cả hành trình, chướng ngại vật cũng vượt qua toàn bộ, tuy là vẫn xếp cuối, nhưng từ trước đến nay em chưa từng hoàn thành trọn vẹn như thế”, “Mẫn Lệ đánh nhau với Tiểu Mê, lúc gọi cơm, Tiểu Mê đụng vào chị ấy, em nhìn thấy, sau đó Tiểu Mê còn mắng em những lơi khó nghe, em không thích chị ta. Anh trai, anh có nhiều bạn gái như vậy, người này là kém nhất”. “Anh làm gì có nhiều bạn gái? Sau này sẽ không có nữa.” “Vậy anh muốn làm hòa thượng ư?” “…” “Nếu là hòa thượng, thì không thể ăn thịt nữa nhỉ?”, cô bé thật sự lo lắng, cậu là người thích ăn thịt như vậy. “…” Không nghe thấy, không nghe thấy, Nghiêm Cẩn thật sự cảm thấy mình sai rồi, cậu nên nói với bố, luyện bình thản điềm tĩnh không cần đá cậu vào Địa Ngục, chỉ cần nhốt cậu với Con Rùa Nhỏ là được, cô bé còn lợi hại hơn nhiều đám ma quái kia. Đáng tiếc, sự lợi hại của Con Rùa Nhỏ chỉ có thể đối phó với cậu, còn với Tiểu Mê hung dữ thì chẳng có tác dụng, cho nên chiến đấu vẫn phải luyện. Nghiêm Cẩn lại đưa Mai Khôi quay về công ty. Lần này Nghiêm Cẩn đánh xong hoàn chỉnh bộ quyền một cách thuận lợi, Mai Khôi hôm đó đã nhìn qua một lượt, không có cảm giác ngạc nhiên hay thấy mới mẻ gì, nên cũng không cảm thán nữa, nhưng cô bé vẫn không theo kịp tốc độ của cậu, cảm thấy truy đuổi ý niệm trong đầu óc như thế này còn không nhanh bằng tin tức mắt trực tiếp nhận được. Cô bé chẳng bận tâm, cứ để Nghiêm Cẩn lườm mình, nhưng vẫn rất vô tội nghĩ không ra biện pháp. Cậu chứ lườm rồi lại lườm, nhìn vào mắt cô bé, đột nhiên không có bản lĩnh lại đỏ mặt. Mai Khôi không nhịn được cười, lại nghĩ đến cái mông khỉ, nhưng thấy khuôn mặt vẻ tức giận của cậu, cô bé nhanh chóng nhắm mắt lại: “Em không nhìn thấy, phạt em nhắm mắt chẳng phải là được sao?”. Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ ra: “Đúng, em cứ nhắm mắt”. Cậu tìm đến một chiếc khăn lụa, bịt hoàn toàn mắt Mai Khôi lại, kéo cô bé vào giữa sân tập đứng: “Đừng dùng mắt nhìn,chỉ nhìn ý niệm cảm ứng động tác của anh thử xem”. Lần này cậu đổi một bộ quyền khác, đánh liền mạch đến chiêu cuối cùng, rồi hỏi: “Thế nào?”. Mai Khôi nghĩ cả hồi lâu mới nói: “Hình như tốt hơn một chút rồi”. “Hình như? Chỉ là hình như mà em còn suy nghĩ lâu như vậy?”, giọng cậu vẫn lớn như bình thường. “Em cũng phải suy nghĩ mà. Mai Khôi khua khua tay, sau đó tiếp tục im lặng ngẫm nghĩ, lúc Nghiêm Cẩn càu nhàu đến “Cái đầu quả dưa ngốc cũng biết suy nghĩ”, cô nói: “Rất thú vị, anh lại đánh một lượt đi, đổi sang một bộ mới”. Nghiêm Cẩn tức giận, đây là lựa chọn tiết mục biểu diễn sao? “Không có, không có, chỉ là em muốn thể nghiệm một chút cảm giác vừa rồi truy đuổi ý thức, em nghĩ chưa biết chừng có thể thử xem.” “Thử cái gì?”, Nghiêm Cẩn quyết định bỏ qua chuyện cô bé lại nghe thấy suy nghĩ của cậu, trực tiếp hỏi về trọng điểm. “Anh cứ đánh đi mà, chậm hơn một chút.” Nghiêm Cẩn hồ nghi bắt đầu đánh quyền, một lúc sau mới hiểu ra cô bé nói thử là ý gì? Cô bé đang làm theo động tác của cậu, khi cậu duỗi tay phải cô bé cũng duỗi tay phải, cậu đá chân cô bé cũng đá chân. Lúc mới đầu, cô bé không theo kịp, chỉ làm theo một động tác, tiếp sau đó thì dừng lại, rồi cách một lúc, lại làm theo một động tác… Sau mấy lần, cô bé không là nữa, Nghiêm Cẩn tiếp tục động tác, lần này cậu biết là Mai Khôi đang suy nghĩ thể nghiệm, cậu tiếp tục đánh, xong một bộ lại đến một bộ khác, hai động tác, dừng lại một lát, rồi làm theo ba động tác, lại dừng một lát, cô bé liên tục làm theo cậu, nâng tay đá chân, mỗi một chiêu thức, cô bé làm theo không khác gì cậu, mặc dù đã bịt kín mắt. Nghiêm Cẩn kinh ngạc không thốt nên lời, cậu vốn dĩ chỉ muốn cô bé có thể truy đuổi ý đồ hành động trong ý thức của người khác, sau đó dựa vào trạng thái vô thức của mình để né tránh, nhưng không ngờ rằng, cô bé có thể buộc ý thức của mình lại với người khác. Bài quyền này của cậu không hề đơn giản, muốn đánh được trọn vẹn, kiểu gì cũng phải luyện tập mấy tháng, còn Mai Khôi, đừng nói luyện tập, mà ngay đến nhìn cũng chưa nhìn qua, nhưng đánh lại nhanh, nhưng cô bé chỉ dựa vào ý thức truy đuổi, đã đánh được hoàn chỉnh bài quyền của cậu. “Em đánh lại một lần đi, anh nhìn xem.” Cậu gỡ chiếc khăn lụa bịt mắt cô bé, muốn nghiên cứu xem tiềm năng của cô bé rốt cuộc có thể đạt đến đâu. “Em không biết”, Mai Khôi thành thật trả lời: “Em không biết anh đánh gì”. Như thế này cũng được ư? Nghiêm Cẩn cẩn thận suy nghĩ, Mai Khôi nói tiếp: “Anh, cánh tay em trẹo rồi, chân hình như cũng căng cơ, rất đau”. Khuôn mặt cô bé nhăn nhó, vừa rồi những động tác đó căn bản không phải là thứ cô bé có thể làm được, bây giờ đến tứ chi đều đang kháng nghị. Nghiêm Cẩn vừa xoa giúp cô bé, vừa không nén được niềm vui. Nhưng lúc thi tuyệt không thể để cô bé đánh những động tác ấy cùng Tiểu Mê, chuyện này còn phải nghĩ chiêu. “Anh, anh nhất định phải để em thắng đó, em ghét Tiểu Mê, chị ta bắt nạt người khác.”