Bại hoại

Chương 98

Quả nhiên là thế! Đến hợp tác! Trong lòng Tạ Văn Đông cười lạnh, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Ồ, không biết lão đại Hắc Đái muốn hợp tác gì với tôi?” “Cái này ...” Lão lùn nhìn người cao, xem ra hắn không dám quyết định, thấy người này nhẹ gật đầu, mới quay lại nói với Tạ Văn Đông: “Lão đại chúng tôi hy vọng có thể cùng với Tạ tiên sinh liên hợp đối phó với Tomahawk, Tạ tiên sinh chỉ cần đánh mãnh hổ bang cũng là trợ giúp lớn cho chúng tôi. Đương nhiên, Hắc Đái chúng tôi cũng không bạc đãi anh, muốn bao nhiêu tiền anh cứ ra giá, chỉ cần trong phạm vi của tôi thì bao nhiêu cũng có thể đáp ứng cho anh!” “Ồ!” Khóe miệng Tạ Văn Đông vểnh lên một chút, rồi lập tức thu về, cái này ... rất thú vị đây! Hắc Đái muốn chiến với Tomahawk, muốn nhờ mình đối phó với mãnh hổ bang, cho dù bọn họ không nói thì sớm muộn gì mình cũng phải làm, hơn nữa bây giờ còn được trả thù lao, quả thật rất thú vị! Nhưng Tạ Văn Đông vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt, nói: “Thực lực của mãnh hổ bang có lẽ không cần tôi nói, nếu muốn tôi giúp các người đối phó mãnh hổ bang, vậy chẳng khác nào đánh thẳng với Tomahawk, cái này ... thực lực của tôi quá nhỏ, sợ rằng không thể giúp được gì cho các người!” Lão lùn vội vàng nói: “Tạ tiên sinh, chuyện này xin yên tâm, Tomahawk để chúng tôi đối phó, không làm ảnh hưởng đến anh!” Tạ Văn Đông nheo mắt lại, nhìn hắn nói: “Ông khẳng định? Bọn họ sẽ không tìm sát thủ giết tôi? Bọn họ sẽ không đánh lén tôi? Nếu cứ nói như vậy, chẳng khác nào tôi là thằng ngu?” “Cái này ...” lão lùn nói không ra lời, quay đầu lại nhìn người cao. Người này cúi đầu suy nghĩ sâu xa, rồi nói một tràn tiếng nga với lão lùn, Tạ Văn Đông có chút khó chịu với đống tiếng nga đó, vì đối phương nghe hiểu được những gì mình nói, còn mình lại chẳng hiểu được đối phương đang sủa cái gì, như vậy rất không thoải mái. Ngón tay nhẹ nhẹ nhịp lên mặt bàn, mỉm cười chờ hai người thương lượng. Một lát sau, lão lùn mỉm cười với Tạ Văn Đông, nói: “Chỉ cần Tạ tiên sinh đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, Hắc Đái chúng tôi không chỉ trả thù lao, mà còn có thể làm ăn lâu dài với anh!” “Ồ? Làm ăn gì?” Tạ Văn Đông đã bắt đầu thấy hứng thú. “Chúng tôi có thể dùng quân hỏa trao đổi với hàng trắng của các anh, hơn nữa còn là số lượng lớn!” “Quân hỏa đổi hàng trắng! Ừ, có chút ý tứ, nói cụ thể một chút nghe coi!” Tạ Văn Đông sẽ đối phó với hồn tổ, cho nên bây giờ cái thiếu nhất chính là quân hảo, mà hàng trắng lại là thứ mà hắn muốn bỏ, tại trung quốc mà bán thứ này thì rất nguy hiểm, có thể dùng hàng trắng mà đổi lấy vũ khí nóng thì Tạ Văn Đông đương nhiên rất có hứng thú. Đương nhiên, Hắc Đái cũng không phải đám người ngu ngốc. Hàng trắng của họ trước giờ lấy từ bên Colombia về, nhưng giá cả lại mắc hơn so với khu tam giác vàng nhiều, bởi vì tam giác vàng cách Nga quá xa, cho nên không thể vận chuyển một số lượng lớn về nước được, vì thế Hắc Đái ở châu Âu đã chấp nhận thứ hàng đắt tiền của Colombia, bọn họ đã sớm biết Tạ Văn Đông có rất nhiều hàng, chất lượng cực tốt, nếu giá cả lại rẻ hơn so với Colombia, thì bọn họ còn vui mừng hơn nữa! Một số bang phái xã hội đen châu Âu kinh doanh hàng trắng chủ yếu mua từ nguồn hàng của Colombia, bởi vì bên trong Colombia có rất nhiều bang phái, nên giá cả cũng dao động rất lớn, nhưng đều không thấp hơn giá thị trường. Trước kia Hắc Đái cũng từng giao dịch vài lần với tam giác vàng, hai bên tiến hành giao dịch trên biển, lúc đầu thì rất thuận lợi, về sau Nga gia tăng phòng ngự bờ biển, cho nên Hắc Đái và tam giác vàng nhiều lần giao dịch đều bị túm, hai bên tổn thất không nhỏ. Từ đó trở đi, tam giác vàng từ chối giao dịch với Hắc Đái. Lão lùn nói: “Hắc Đái chúng tôi cũng kinh doanh hàng trắng, đương nhiên, chúng tôi cũng có nguồn cung cấp! Nguồn hàng của Colombia đều là hàng loại một, bất quá, hàng của Tạ tiên sinh lại thấp hơn so với của bọn họ, chúng tôi đương nhiên muốn hợp tác tốt rồi! Hơn nữa, hai chúng ta gần nhau, hợp tác cũng dễ dàng hơn!” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Vậy các người muốn bao nhiêu tiền?! Đừng nói đồng Rúp, nói nhân dân tệ đi, bao nhiêu!” Lão lùn do dự một chút, cúi đầu thấy người cao dùng tay ra hiệu, vươn hai ngón tay lên, trong lòng rõ ràng, cố tình làm bộ nói: “Kỳ thật đây đều thuộc về cơ mật, chúng tôi không dễ dàng nói với người bình thường. Đương nhiên, Tạ tiên sinh không phải người ngoài, hy vọng anh không nói ra!” Tạ Văn Đông vẫn dùng tay nhịp bàn, mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng thì đang thầm chửi cha mắng mẹ, ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông đối phương. Lão lùn nhỏ giọng nói với Tạ Văn Đông: “Chỉ tương đương với nhân dân tệ là hai trăm! Không biết giá cả của Tạ tiên sinh ...?” Tạ Văn Đông cố ý trầm tư một lát, hí mắt nói: “Cái giá này quá thấp! Hạn độ lớn nhất của tôi chính là cho các người một giá!” “Được! Việc này tôi sẽ thương lượng với lão đại, ngày mai sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục!” “Được, nhưng các người sẽ cho tôi bao nhiêu thù lao?” Lão lùn suy nghĩ một chút, vươn tay ra, cười nói: “Một giá, năm mươi vạn .... đô Mỹ!” Lão già còn cố ý nhấn mạnh hai chữ đô Mỹ lên. Tạ Văn Đông cười thầm một tiếng, đối phương muốn đãi tiệc mình rồi! “Việc này ngày mai tôi cũng cho câu trả lời thuyết phục, nhưng cái giá này khẳng định là không được, chuyện này liên quan đến sinh mạng! Ông về thương lượng với lão đại của ông một chút đi, kêu hắn xuất ra thành ý một chút, người trung quốc không phải là chưa từng thấy tiền! Còn nữa, bàn bạc về giá cả quân hỏa với lão đại luôn đi, nếu hắn không nâng giá thì chúng ta sẽ không có cơ hội hợp tác, quên nữa, hỏi một câu cuối cùng, lão đại của các ông gọi là gì?” Hai người nghe Tạ Văn Đông nói xong, liếc mắt nhìn nhau, lão lùn nói: “Tôi sẽ về nói lại với lão đại. Về phần lão đại của tôi tên là gì, cũng có chút nguyên nhân không thể nói cho anh biết! Chúng tôi gọi ông ta là Victor, có nghĩa là chiến thắng!” “Được, hôm nay tới đây thôi, tôi chờ tin của các ông ngày mai!” Tạ Văn Đông đứng dậy nói: “Đừng quên nói với Victor, xuất rất nhiều thành ý là rất quan trọng! Còn nữa, tôi không phải là người ngu, chuyện không có lợi tôi sẽ không làm! Tôi còn có việc, không tiếp hai vị nữa, ngày mai gặp!” Nói xong, Tạ Văn Đông gật đầu với Khương sâm, đi ra ngoài, Đông Tâm Lôi đi theo phía sau, trong phòng chỉ còn lại hai người kia do khương sâm chiêu đãi. Đi ra ngoài, Đông Tâm Lôi hỏi: “Đông ca, anh định đáp ứng bọn họ sao?” Tạ Văn Đông cười nói: “Cái này có gì mà không tốt! làm buôn lậu hai bên cũng không tồi, ha ha!” Đông Tâm Lôi tràn ngập nghi vấn nhìn Tạ Văn Đông, buồn bực nói: “Cái gì mà buôn lậu hai bên?” “Chúng ta mua hàng trắng của tam giác vàng về bán cho họn, sau đó đổi lấy quân hỏa của họ về bán cho tam giác vàng, cái này không phải là buôn lậu hai bên sao? Giá trung gian không nhỏ đâu! Sau này mà làm lớn thì tiền tài tự chảy vào túi!” Trong đầu Đông Tâm Lôi hiện lên hai chữ: Thiên tài! Tạ Văn Đông nếu không làm kinh doanh trong giới hắc đạo quả thật là lãng phí! Tam giác vàng có quân đội của mình, quân hỏa cần đương nhiên không ít, mà quân hỏa của Nga vừa an toàn lại vừa rẻ, vừa đúng thứ mà tam giác vàng muốn mua! Nếu có thể làm được như Tạ Văn Đông nói, thì giá cả trung gian quả thật không nhỏ! Tạ Văn Đông đi ra khỏi Tân thế kỷ, bước lên xe, nói cho Đông Tâm Lôi biết muốn đi sòng bạc một chút, sau đó móc điện thoại ra tìm lão quỷ của tam giác vàng. Lão quỷ nhận được điện thoại của Tạ Văn Đông thì rất bất ngờ, trước đó không lâu mới bán cho hắn một đống hàng, bây giờ thấy Tạ Văn Đông không còn có hứng thú làm ăn, có ý từ bỏ việc buôn bán hàng trắng, không biết tìm mình có việc gì? “Này, lão quỷ, bây giờ gọi điện cho làm phiền không vậy, ha ha? Đừng nói là đang ngủ ngày nha!” Tạ Văn Đông có giao tình không tệ với lão Quỷ, cho nên nói chuyện cũng không có cảm giác xa lạ, hai người thường xuyên nói đùa với nhau. Nằm ở trên giường thở dài, lão quỷ bất mãn nói: “Biết tao đang ngủ ngày mà còn gọi điện cho tao, nói đi tiểu tử, mày có chuyện gì?” “Ờ!” Tạ Văn Đông cười nói: “Quả thật có chuyện quan trọng, muốn hỏi một câu, tam giác vàng của ông có thiếu quân hỏa hay không?” Lão quỷ ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại hỏi? Sao,mày có quân hỏa hả?” Tạ Văn Đông nói: “Ông đừng có hỏi nhiều như vậy, dù sao cũng không gây bất lợi gì cho tam giác vàng của ông! Nói đi, rốt cục là thiếu hay o thiếu?” Lão quỷ do dự một chút, lầm bầm nói: “Thiếu một chút! Này, tiểu tử, mày có ý gì?” Tạ Văn Đông nghe hắn nói xong, đã đoán được đại khái, cười ha hả nói: “Được rồi, sau này nói tiếp!” Nói xong, Tạ Văn Đông không đợi đối phương trả lời đã nhanh chóng cúp điện thoại, đầu dây bên kia, lão quỷ hét to vài tiếng nhưng chỉ có tiếng “tút ... tút ... tút” đáp lại, hắn nhìn điện thoại một hồi lâu rồi mắng: “Mẹ kiếp, đúng là thằng điên!” Mắng xong, hung hăng ném điện thoại đi, rồi lại chửi tiếp, sau đó vùi đầu ngủ. Tạ Văn Đông rất hài lòng, lão quỷ mặc dù không nói rõ, nhưng nghe ngữ khí là biết chắc thiếu rất nhiều, Đông Phương Dịch đã nói là hàng trắng rất hại người nên không cho phép, còn quân hỏa thì để mình xử lý, như vậy nhân cơ hội này mà kiếm một mẻ lớn, quân hỏa rất thông dụng trong hắc đạo ...