Bại hoại
Chương 91 : Người trôi nổi chốn giang hồ
Chờ sau khi thương lượng thỏa đáng mọi việc rồi, bầu trời bên ngoài đã sớm tối mịt, Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay cười nói:
- Mọi người có thể nghỉ ngơi được rồi!
Nghe Tạ Văn Đông nói như vậy, mọi người ào ào đứng lên vỗ vỗ thắt lưng đã có chút tê dại, đột nhiên cảm thấy cơn đói bụng kéo đến, lúc này mới nhớ ra cả ngày nay chưa được ăn gì. Mấy ngày nay mọi người trong lòng lo lắng hoảng loạn, chẳng ai có tâm tư ăn uống, đói bụng thì cũng chỉ ăn vài miếng tạm bợ qua quýt. Bây giờ Tạ Văn Đông đã bình an trở về, vốn tư tưởng đang căng thẳng thấp thỏm cũng được thả lỏng trở lại, cơn thèm ăn theo đó mà bùng lên.
Tạ Văn Đông nhận ra tất cả mọi người đều gầy đi, nửa đùa nửa thật nói:
- Buổi tối mọi người cùng nhau đi ăn, có thể bao cả một quán ăn là tốt nhất, để cho tất cả huynh đệ ra đó tụ tập.
- Việc này không thành vấn đề, để đó em lo cho!
Lý Sảng nghe nói đến ăn bèn ngoác miệng cười nói.
Mười giờ đêm, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, trên đường khó gặp được người qua lại.
Tạ Văn Đông cùng với Khương Sâm, Tam Nhãn ba người từ trong quán ăn đi ra, những cơn gió lạnh bên ngoài làm cho ba người thấy dễ chịu, trong tiệm cơm thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hò hét chói tai cùng với tiếng cười đùa. Các huynh đệ trong Văn Đông hội đã lâu lắm rồi không có cuộc tụ tập nào hoành tráng như thế này, cộng thêm mấy ngày nay tâm tình phiền muộn theo việc Tạ Văn Đông được trở về bình an đã bay đi sạch, mọi người đều uống không ít, hi hi ha ha cười nói không ngớt.
Tạ Văn Đông ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm, bất tri bất giác nhớ tới Bành Linh, trong lòng lại sinh ra phiền muộn.
Khương Sâm nhìn thấy trong mắt của Tạ Văn Đông lộ vẻ u buồn, kỳ quái hỏi:
- Đông ca, anh có tâm sự gì phải không?
Tạ Văn Đông chán nản, con người một khi có tâm sự chung quy vẫn muốn tìm một đối tượng có thể dốc được bầu tâm sự để phát tiết hết phiền não trong lòng mình, Tạ Văn Đông cũng không ngoại lệ. Hắn thở dài, đem chuyện xảy ra giữa mình và Bành Linh ở trong ngõ kể lại một lần. Tam Nhãn nghe xong cuối cùng trong lòng cũng hiểu ra, lúc trước hắn vẫn thấy có chút kỳ quái, trong cục diện hỗn loạn như vậy mà muốn chạy trốn, cho dù là trên người có bị thương cũng không làm khó được Đông ca, làm sao mà có thể khinh địch để cảnh sát bắt đi như vậy được? Xem ra cái cô cảnh sát tên gọi Bành Linh này có ảnh hưởng rất lớn đối với Đông ca, nghĩ như thế, Tam Nhãn bèn nói:
- Nguyên lai là như vậy! Đông ca, anh tính toán thế nào, cứ mặc kệ nàng như vậy sao?
Khương Sâm đã sớm nảy sinh hiếu kỳ đối với cô gái Bành Linh này, cũng đã phái người đi điều tra về nội tình của nàng. Lắc đầu nói:
- Đông ca, thực ra em có chuyện muốn nói với anh, chẳng qua vẫn chưa tìm được cơ hội.
- Hả? Cái gì?
- Bành Linh là con gái của Bành Thư Lâm, cha của nàng chính là đặc phái viên do trung ương cử xuống kia, sở phó sở cảnh sát tỉnh H!
- Cái gì?
Tạ Văn Đông cùng Tam Nhãn đều cả kinh, Tạ Văn Đông không thể ngờ được đến điểm ấy, hóa ra nàng là con gái của Bành Thư Lâm!
Một lát sau Tam Nhãn mới nói:
- Vậy… vậy chúng ta không thể động vào nàng được, thân phận của đặc phái viên Trung ương không phải bình thường, làm không tốt có khi lại tự chuốc họa vào thân đó!
Tạ Văn Đông trong lòng khẽ động, suy nghĩ một chút nói:
- Mặc kệ cha của cô ta là ai, chỗ dựa vững chắc thế nào chăng nữa, tóm lại ta vẫn sẽ trả thù!
Nói xong, Tạ Văn Đông xoay người trở vào quán ăn, Tam Nhãn và Khương Sâm liếc mắt nhìn nhau, tuy Tạ Văn Đông nói như vậy, nhưng hai người vẫn thấy được tia u buồn trên mặt hắn, Tam Nhãn nói:
- Lão Sâm, ngươi nói thử xem Đông ca sẽ làm thế nào?
- Ta không biết! Thế nhưng nếu như Bành Linh quả thực làm những những việc trọng yếu ảnh hưởng đến Đông ca, ta sẽ tìm cách đem nàng…
Nói xong, Khương Sâm vươn tay chỉ vào cổ quẹt một cái. Tam Nhãn minh bạch gật đầu.
- Dù chưa chắc Đông ca sẽ tha thứ, nhưng đến lúc đó, đây tuyệt đối là biện pháp tốt nhất!
Hoàng hôn ngày hôm sau, Tạ Văn Đông đứng ở cửa thị cục chờ Bành Linh hết giờ làm.
Sự xuất hiện của hắn có thể nói là thu được rất nhiều ánh mắt, cảnh sát ra vào bất kể là lái xe hay là đi bộ, nhìn thấy Tạ Văn Đông tất cả đều biến sắc, trong lòng khiếp sợ: làm sao mà hắn ra được? Ngoại giới có thể không biết chuyện hộp đêm Hỏa Hồng là do Tạ Văn Đông làm, nhưng nội bộ cảnh sát không có ai là không biết. Vốn nghe nói hắn đã bị quân đội bắt đi, theo lý mà nói kết quả cuối cùng chính là bị bí mật xử quyết, không nghĩ tới bây giờ hắn giống như không có việc gì, đứng ở trước cửa cục cảnh sát.
Lúc này, Tạ Văn Đông làm cho người khác có cảm giác hắn đến đây để thị uy chứ không phải là để chờ người!
Đến gần năm rưỡi, Bành Linh vội vội vàng vàng từ trong thị cục đi ra, đi theo bên cạnh còn có tên cảnh sát ngày đó dìu nàng đi bệnh viện.
Lúc Bành Linh thấy Tạ Văn Đông bình yên vô sự đứng ở nơi đó, tuy rằng thấy kỳ quái, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng rốt cuộc cũng hạ xuống, tự nhiên toát lên vẻ mừng rỡ. Lúc này nàng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Văn Đông hàm chứa sự chế giễu, tâm trạng kích động lập tức lạnh đi.
Tạ Văn Đông trông thấy hai người từ cửa chính đi ra, sự ghen tuông bắt đầu dâng lên trong lòng, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người Bành Linh, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nghênh đón:
- Tôi muốn nói chuyện với cô, có tính tư nhân!
Nói xong, khóe mắt Tạ Văn Đông đảo qua tên cảnh sát đứng bên cạnh Bành Linh.
Gã cảnh sát kia biến sắc, nhận ra Tạ Văn Đông và Bành Linh quan hệ không bình thường, thân thể lặng lẽ tiến sát về phía nàng, giống như thị uy nhìn Tạ Văn Đông bĩu môi nói:
- Thực sự là kỳ quái, lưu manh giống như ngươi lại có thể được thả ra, hừ hừ, đứng tưởng rằng trong quân đội có người đã là giỏi, có tin ta bắt ngươi ngay bây giờ không…
Hắn thấy Tạ Văn Đông bị quân đội đưa đi, bây giờ lại giống như không có việc gì đi đến cục cảnh sát, cho rằng nhất định là bên trong quân đội có người che trở cho hắn.
Tạ Văn Đông không muốn nghe hắn nói nhảm, ngạo mạn ngắt lời hắn nói:
- Ở đây không phải chỗ cho ngươi nói, cút ra xa một chút cho ta!
Trông thấy hình dáng ngông cuồng tự đại của Tạ Văn Đông, trong lòng Bành Linh lửa giận bốc lên, lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông, anh có lời gì thì nói ngay ở đây cũng được, còn nữa, nói chuyện sạch sẽ một chút, nơi này là cục công an thành phố đó!
Gã cảnh sát kia vốn định phát hỏa, nghe Bành Linh nói như thế bèn cố nén lửa giận, lớn tiếng nói:
- Lưu manh chính là lưu manh, vô lại chính là vô lại! Tiểu Linh, chúng ta đi thôi, không nên cùng người như hắn ở cùng một chỗ, anh thấy hắn cũng chẳng nói được lời nào hữu ích đâu!
Nói xong, kéo cánh tay Bành Linh đi sang một bên, cảnh sát đi lại xung quanh nghe thấy tiếng của hắn bèn ào ào dừng lại nhìn.
Bành Linh vốn có rất nhiều lời muốn nói cùng với Tạ Văn Đông, nhưng lòng tự tôn của nàng lại không muốn để cho người khác nhận ra mình và hắn (lưu manh) có gì liên quan, huống chi Tạ Văn Đông vừa thấy mình ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ mình tuân thủ đúng chức trách của cảnh sát cũng không đúng sao?
Bành Linh ngây ra bị gã cảnh sát kia lôi đi, chỉ là không chú ý tới Tạ Văn Đông bởi vì thấy nàng đi ra cùng tên cảnh sát kia ánh mắt mới trở nên lạnh lẽo.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Tạ Văn Đông tức giận đến nghiến răng, tên cảnh sát khốn kiếp kia cứ như vậy mà lôi Bành Linh đi! Trong lòng độc ác nói: ngươi nhớ kỹ cho ta! Một lúc lâu sau, Tạ Văn Đông nhìn theo hướng hai người biến mất, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười giống như là ác ma!
Ngày thứ hai, Tạ Văn Đông nhận được lời mời đến ngôi biệt thự của Kim lão gia tử, mới một thời gian ngắn không gặp mà Kim Bằng đã có vẻ gầy đi không ít. Tạ Văn Đông nghe Đông Tâm Lôi nói qua, Lão gia tử vì chuyện của hắn mà lo nghĩ không ít, chạy tới chạy lui giữa thành phố S và thành phố H mấy phen. Tạ Văn Đông trong lòng cảm kích, đối với Lão gia tử vô cùng cung kính. Sau khi hai người vào phòng khách Tạ Văn Đông đem sự tình đã trải qua kể rõ lại một lần, cũng đem cả giấy chứng nhận mà Đông Phương Dịch cấp cho hắn đưa cho Lão gia tử.
Sau khi Lão gia tử cẩn thận nghe xong, cầm lấy giấy chứng nhận nhìn kỹ, trầm tư một lát rồi nói:
- Bộ an toàn chính trị Trung ương này ta cũng chỉ nghe nói qua, là một đơn vị có quyền lực triệt để, trực tiếp nghe lệnh từ thủ tướng, phát hiện những tình huống bất lợi đối với quốc gia, có thể đưa ra quyết định mà không cần bất kì kẻ nào thông qua, tính chất của nó có chút giống như thời kì Minh triều lưỡng hán gì đó. Nếu như cháu dựa vào bọn họ sẽ giống như được dựa vào một ngọn núi lớn!
- Vậy ý của ngài là chuyện này đối với cháu mà nói hẳn là không tệ sao?
Tạ Văn Đông hiểu rõ được đạo lý người già thành tinh, kinh nghiệm của Kim Bằng nếu so với mình thì phong phú hơn nhiều, hắn rất muốn nghe một chút ý kiến của vị Lão gia tử này.
Kim Bằng cười nói:
- Cái này còn phải trông vào cháu làm như thế nào đã! Nếu như thông qua bộ chính trị Trung ương tạo được mối quan hệ, tiền đồ của cháu sẽ không thể hạn lượng. Ngược lại, nếu như ngay cả quan hệ cũng không phát triển được thì cái mạng nhỏ của cháu khó có thể bảo toàn!
Tạ Văn Đông đã suy nghĩ qua điểm này, gật đầu nói:
- Cháu sẽ chú ý! Cháu chỉ sợ về sau Trung ương sẽ không cho cháu phát triển lớn. Dù sao cháu cũng là xuất thân hắc đạo, tùy tiện kiếm một cớ là có thể đem cháu thủ tiêu rồi!
Kim Bằng lắc đầu nói:
- Ta nghĩ bằng vào đầu óc của cháu hẳn là sẽ không có ngày đó. Dù cho về sau cháu có phát triển lớn hơn, chỉ cần không uy hiếp đến địa vị của người lãnh đạo, hơn nữa còn có năng lực làm được những chuyện mà bọn họ không thể làm hoặc không muốn làm, chẳng những sẽ không đánh gục cháu mà còn có thể ra sức ủng hộ nữa!
Tạ Văn Đông ngẫm lại, lời của Lão gia tử nói cũng đúng. Mình đi ra từ xã hội đen thì có làm sao, chỉ cần lừa được cho Trung ương cao hứng còn không phải là mặc sức muốn làm gì thì làm sao!
Hai người ở trong phòng hàn huyên rất lâu, Tạ Văn Đông nhắc tới muốn mở một công ty hợp pháp, nhưng không biết phương diện này có thể kiếm tiền được hay không. Kim Bằng giúp hắn nghĩ một số chủ ý, một là mở phòng điền sản, hai là về máy vi tính. Kim Bằng cho rằng hai loại này có thể về sau sẽ rất phổ biến, bản thân lão thì nghiêng về loại một, vì đó là phương pháp buôn bán có thể kiếm được nhiều tiền. Tạ Văn Đông cũng hiểu được đạo lý, mở phòng điền sản quả thực không tệ, nhưng hắn vẫn thiếu khuyết nhân tài về phương diện này.
Kim Bằng cười nói:
- Chuyện đó đơn giản thôi, nếu như cháu tin vào ta, ta sẽ tìm cho cháu một cố vấn, là chuyên gia về phương diện này!
Tạ Văn Đông vội vàng nói:
- Lão đại gia, ngài khách khí quá, cháu không tín nhiệm ngài thì còn có thể tín nhiệm ai đây?
Hai người quyết định việc này cứ như vậy, người mà Kim Bằng đề cử này tên là Dụ Siêu, không lớn tuổi lắm, thế nhưng lại thông minh hơn người, đặc biệt lại là một bậc cao nhân trong phương diện nhìn đất, chẳng qua hiện tại hắn còn đang ở thành phố T, muốn đến đây cũng phải chờ vài ngày. Kim Bằng để cho Tạ Văn Đông thừa dịp mấy ngày này lo liệu xong việc của công ty, bao gồm cả tìm kiếm đủ nhân viên, đồng thời còn nói cho hắn biết một số bí quyết trong đó, để cho Tạ Văn Đông thu được nhiều lợi ích.
Buổi trưa, Kim Bằng và với Tạ Văn Đông cùng ăn cơm trưa, trường học của Kim Dung cách nhà khá xa nên buổi trưa không trở về.
Bởi trong lòng còn nhiều vấn đề, Tạ Văn Đông vội vàng ăn một chút rồi liền đứng dậy cáo từ. Hắn biết muốn thành lập công ty không phải đơn giản như vậy, đầu tiên là phải tìm được nhân tài thích hợp cùng với một nơi để thiết lập công ty, thời gian chờ cấp trên phê duyệt lại càng phiền phức, chưa tính đến thủ tục phức tạp, cái ngành này nếu như ngươi không cho hắn một vài chỗ tốt hắn đều có thể xếp ngươi vào một xó một năm nửa năm mới giải quyết.
Mấy ngày nay Tạ Văn Đông đều bận bịu từ sớm cho đến tối mịt, khó có thời gian nghỉ ngơi. Đầu tiên là hắn mua nửa tầng của một tòa nhà ở khu phố lớn trung tâm thành phố H để làm địa điểm công tác cho công ty. Sau đó lại thông qua đủ mọi đường lối để tuyển người, thị trường nhân tài, các loại báo chí đều có quảng cáo tuyển người của hắn. Đối với đại bộ phận những người đến ứng tuyển, Tạ Văn Đông đều không vừa lòng cho lắm, đại bộ phận người đến đều là sinh viên mới tốt nghiệp, căn bản là chưa có chút kinh nghiệm nào. Về sau Tam Nhãn nóng nảy, trực tiếp dẫn người của Văn Đông hội đến công ty khác đào tường khoét vách, hoặc là tiền tài dụ dỗ hoặc là uy hiếp vũ lực, không quá hai ngày Tam Nhãn đã ‘mời’ đến được một nhóm người. Tạ Văn Đông đối với những người này cũng tương đối thỏa mãn, chí ít thoạt nhìn qua người nào cũng khôn khéo lão luyện. Phòng điền sản chú trọng nhất chính là sự ăn ý, những con gà mới xuất đạo ở phương diện này không dùng được.
Đồng thời với việc tuyển người, Tạ Văn Đông đã bắt đầu bắt tay vào đăng ký công ty. Vốn một số khâu trong chính phủ không dễ dàng chịu thông qua, muốn từ trên người hắn mò một ít béo bở. Nhưng Tạ Văn Đông không thể để cho bọn chúng ‘luộc’ mình được, hiểu rõ đối với đám người này phải dùng biện pháp gì, ở trong phòng làm việc một cước đạp đổ bàn làm việc của tên chủ quản kia, Đông Tâm Lôi đi theo rút chủy thủ ra gác lên cổ hắn. Tên kia thấy đã chọc phải xã hội đen, đến cả rắm cũng không dám đánh một tiếng liền đã thông qua. Một cước này của Tạ Văn Đông xem như là có tiếng, những khâu khác cũng không dám làm khó hắn, thủ tục rất nhanh đã được làm thỏa đáng.
Ngay cả những người do Tam Nhãn ‘mời’ tới đối với ông chủ mới này bội phục không ngớt, cho dù là những xí nghiệp lớn vốn đầu tư nước ngoài ở Trung Quốc đăng kí cũng không thuận lợi được như vậy!
Không quá vài ngày, Dụ Siêu do lão gia tử giới thệu cũng đã tới. Tạ Văn Đông gặp mặt vị Dụ Siêu này trong biệt thự của Kim Lão giả tử, Tạ Văn Đông thầm nghĩ người này thật không giống người làm điền sản mà lại giống như người lao động chân tay vậy. Cao lớn gần hai thước, vai u thịt bắp, đôi bàn tay giống như là hai cái quạt, ai có thể nghĩ đến một đại hán như vậy lại là người lao động trí óc cơ chứ!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương