Bại hoại
Chương 90
- Cái gì?
Lời này chẳng khác nào bom nổ đất bằng, tất cả mọi người đứng lên quay đầu nhìn về phía người tiến vào ngoài cửa. Sau khi mọi người nhìn rõ, tất cả kinh ngạc không nói nên lời, ai cũng há rộng miệng, ánh mắt đăm đăm, Lý Sảng lại còn dịu mắt, không thể tin được nói:
- Đông… Đông ca!
Tạ Văn Đông nhìn hình dáng kích động vạn phần của các huynh đệ ở trước mặt, có một loại cảm giác như được sống lại, sau khi trải qua chuyện này hiện tại hắn đã hiểu ra một đạo lý, vĩnh viễn không được có lúc mềm lòng, mặc kệ đối phương là ai, cho dù là báu vật ngươi yêu quý nhất cũng vậy.
Tạ Văn Đông đè nén kích động trong lòng, mỉm cười vỗ vỗ vai Lý Sảng nói:
- Huynh đệ, là ta! Ta đã trở về!
Quay đầu nói với mọi người:
- Tại sao đều ngơ ngác vậy, lẽ nào ta trở về các ngươi không hoan nghênh sao? Ha ha!
Tam Nhãn há miệng đi tới phía trước Tạ Văn Đông:
- Anh thật sự là Đông ca hả? Anh… anh không có việc gì sao?
Tam Nhãn có chút không tin vào con mắt của mình.
Tạ Văn Đông ngửa mặt lên trời than thở:
- Ta không sao! Từ hôm nay trở đi, Tạ Văn Đông lăn lộn trong hắc đạo không thể nhìn thấy ánh sáng của ngày trước đã chết! Hiện tại ta là Tạ Văn Đông có thể sống dưới ánh mặt trời!
Tạ Văn Đông khóe môi nhếch lên mỉm cười nhìn mọi người.
Tất cả đều không hiểu lời này của hắn là ý gì, nhưng có một điều có thể khẳng định:
- Đông ca thực sự đã trở về!
Mọi người ào ào rời ghế, vây quanh Tạ Văn Đông vào giữa, sắc mặt vui sướng khó nói nên lời.
- Đông ca, anh… anh đã trở về rồi…
Lý Sảng kéo cánh tay Tạ Văn Đông, nước mắt chảy ra, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Cao Cường đẩy Lý Sảng một cái:
- Khóc cái gì, thực sự là không có tiền đồ! Đông ca trở về chúng ta cần vui vẻ mới phải chứ!
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vành mắt cũng đã đỏ ửng lên.
- Đông ca, vì sao bọn họ lại thả anh ra?
- Đông ca, bọn họ không làm khó dễ anh chứ!
- Đông ca…
Mọi người ngươi một câu ta một câu, làm cho Tạ Văn Đông không có cơ hội để nói, đối với sự quan tâm của mọi người, trong lòng lặng lẽ cảm động, những người này đều những huynh đệ kiên cường đã đi cùng hắn nhiều năm, đã từng cùng nhau khóc cùng nhau cười, thế giới này còn chuyện gì có thể hạnh phục bằng khi có được những người huynh đệ chân tâm đi theo mình cùng đồng cam cộng khổ trong hoạn nạn! Trong lòng Tạ Văn Đông kích động không kém gì mọi người, chẳng qua hắn có thể chế ngự tình cảm của mình, biểu tình trên mặt vẫn bình thản trước sau như một.
Tam Nhãn hít một hơi thật sâu để cho tâm tình bình tĩnh trở lại, hét lớn:
- Tất cả mọi người tránh ra, để cho Đông ca ngồi xuống rồi từ từ nói!
Một hồi lâu sau mọi người mới tránh ra, để cho Tạ Văn Đông ngồi lên ghế.
- Phải nói thế nào cho tốt nhỉ…?
Tạ Văn Đông nhìn mọi người, thấy tất cả đều có vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, bèn đem chuyện phát sinh từ sau khi hắn chạy vào con hẻm kể lại một lần, chỉ là một đoạn với Bành Linh chỉ nói qua quýt, hắn không muốn để cho mọi người biết mình bởi vì một nữ nhân lại phạm vào sai lầm lớn như vậy, đương nhiên nguyên nhân cũng thuộc phương diện lòng tự trọng cơ bản nhất của nam nhân.
Mọi người sau khi nghe xong kinh ngạc đến nửa ngày không nói được gì, Tam Nhãn lẩm bẩm nói:
- Bộ an toàn chính trị Trung ương? Làm sao em chưa từng nghe nói qua có cơ quan này nhỉ?
Tạ Văn Đông nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên biết đến, từ việc bọn bọ có thể đưa ta ra từ tay cảnh sát, cùng với vẻ cung kính của sư trưởng sư đoàn đóng quân ở thành phố H đối với hắn, nhất định quyền lực của cơ quan này tương đối lớn! Đây là giấy chứng nhận bọn họ cấp cho ta!
Tạ Văn Đông lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận được bọc bằng da màu đỏ, so với danh thiếp lớn hơn một chút, Tam Nhãn nhận lấy, mặt trên có in quốc huy, phía dưới có bảy chữ: bộ chính trị an toàn Trung ương. Sau khi mở ra, bên trong có ảnh của Tạ Văn Đông cùng giới thiệu đơn giản, con dấu của ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc được in nổi ở mặt trên, Tam Nhãn thấy vậy giật mình.
Tam Nhãn đem giấy chứng nhận đưa sang cho Lý Sảng đang rướn cổ sang nhìn trộm, nghi ngờ nói:
- Đông ca, bọn họ cho anh giấy chứng nhận này là có ý gì? Lẽ nào anh gia nhập cái bộ chính trị gì gì đó này sao?
Tạ Văn Đông cười nói:
- Thật ra không phải! Bọn họ muốn cho chúng ta toàn lực đối phó với Hồn tổ lấy hắc đánh hắc, mà thế lực của Hồn tổ lại rất rộng, khó tránh khỏi sẽ cùng với cảnh sát ở các nơi va chạm, có cái chứng minh này chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều, lại càng không phải sợ cảnh sát, thậm chí có thể ra lệnh cho bọn họ phục vụ cho chúng ta, bởi vì chúng ta bây giờ là ‘người của quốc gia’! Ha ha, bây giờ chúng ta đang phụng chỉ thảo phạt Hồn tổ!
Nghe Tạ Văn Đông nói xong lời này, trong phòng dồn dập truyền đến tiếng hít từng hơi lạnh.
- Nhưng mà… Đông ca, như vậy tốt thì có tốt, nhưng bọn họ cũng không phải chơi đùa với chúng ta, chờ đến khi ta không còn giá trị sử dụng nữa liền… trước đây cũng đã có tiền lệ này rồi!
Tam Nhãn khẩn trương nói, chuyện của Q Tứ người lăn lộn hắc đạo đều hiểu rõ nguyên do bên trong, bản năng đối với quốc gia đều có chút bài xích.
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Về sau thế nào ta cũng không biết! Thế nhưng hiện tại chúng ta chỉ có một con đường này, bằng không không chỉ có ta trốn không thoát, mà tất cả mọi người đều không thoát khỏi có liên quan, như vậy Văn Đông hội sẽ sụp đổ! Hiện tại chúng ta đi bước nào nhìn bước đấy, hãy nhanh chóng đem sinh ý bạch đạo chống đỡ, về sau khiến cho Trung ương không nắm được nhược điểm gì. Đương nhiên có thể cùng bọn họ quan hệ tốt thì phải nắm chặt, đây là chuyện sau này, bây giờ không cần phải nói nữa!
Thấy sắc mặt mọi người đều có chút trầm trọng, Tạ Văn Đông vui đùa nói:
- Thực sự không được nữa thì chúng ta sẽ tổ chức một cuộc chạy trốn tập thể là được! Bây giờ chúng ta có súng có người, ở đâu cũng có thể đánh lấy một mảnh thiên địa mà, ha ha!
Trông thấy vẻ mặt tươi cười của Tạ Văn Đông, tâm mọi người cũng dần thả lỏng ra. Nếu như Đông ca đã cho rằng không thành vấn đề, vậy cho dù trời có sập xuống cũng không có việc gì! Quan niệm này đã trở thành thâm căn cố đế trong lòng mọi người rồi, sẽ không ai hoài nghi lời Tạ Văn Đông nói có chính xác hay không.
Trương Nghiên Giang nói:
- Đông ca, chỉ sợ con đường chúng ta về sau cũng sẽ không dễ đi như vậy đâu!
- A?
Tạ Văn Đông nhìn hắn hỏi:
- Nghiên Giang, vì sao nói như vậy?
- Đông ca, anh ngẫm lại xem, nếu như có người trong hắc đạo khác biết chúng ta đầu phục quốc gia, giúp cho quốc gia làm việc thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Thành viên hắc đạo thành phố H có phần lớn đều là bộ hạ cũ của Q Tứ, bời vì chuyện của Q Tứ, bọn họ không có một chút hảo cảm nào với quốc gia cả, nếu như để cho bọn họ biết anh tham gia vào bộ chính trị Trung ương, nhất định sẽ ôm ấp sự tàn nhẫn trong lòng, không chừng sẽ liên hợp lại đối phó với chúng ta!
Điểm ấy thực sự là Tạ Văn Đông chưa cân nhắc đến, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng nói:
- Nếu như bọn chúng thực sự cảm thấy như vậy thì vừa vặn ta có thể lợi dụng cảnh sát bắt toàn bộ bọn chúng vào ngục, để cho bọn chúng bước theo gót của Q Tứ. Hắc hắc, người dám cùng ta đối nghịch sẽ không có được kết cục tốt đâu!
Lý Sảng nghe xong lắc lắc đầu nói:
- Việc này có chút không giảng đạo nghĩa, dù sao chúng ta cũng là hắc đạo, nếu như…
Tạ Văn Đông phất tay nói:
- Để thành đại sự thì không có đạo nghĩa gì đáng nói cả. Ta đã nói rồi, đạo nghĩa đối với chúng ta là thiên đường, đó là nơi vĩnh viễn cũng không thể đến được! Xã hội bây giờ, giảng đạo nghĩa không có được kết cục gì tốt. Chúng ta là lưu manh, chúng ta là bại hoại, cho nên chúng ta có thể dùng tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích!
Tạ Văn Đông đứng lên, ngẩng đầu nói:
- Chúng ta phải trở thành đồ sứ, chúng ta là tân quý tộc lập nghiệp từ hắc ám. Ngoài sáng, chúng ta phải mở được đại xí nghiệp, nhận được cái nhìn chăm chú của vạn người, trong tối, chúng ta phải trở thành hoàng đế ngầm, ai dám không theo, giết! Hiện tại bây giờ, không cần phải che giấu tung tích nữa, nên để hắc thiếp xuất hiện rồi!
Tam Nhãn nghe xong thần sắc kích động, đứng dậy lớn tiếng nói:
- Đông ca nói đúng, vất con mẹ nó đạo nghĩa đi. Đạo nghĩa là do nhân định, sau khi chúng ta xưng vương nói thế nào thì đó chính là đạo nghĩa. Xuất thân xã hội đen thì sao, chúng ta cũng muốn nổi lên khỏi mặt nước làm tân quý tộc, ai nguyện ý cả đời không được thấy ánh sáng chứ?
Nghĩ đến về sau có thể cùng Đông ca làm đại sự, máu cả người Tam Nhãn sôi trào.
Những người khác cũng nhận được sự cảm nhiễm của Tạ Văn Đông cùng Tam Nhãn, dứng dậy lớn tiếng nói:
- Đúng! Chúng ta đã muốn làm thì làm lớn đi! Trung Quốc không có hoàng đế ngầm vậy thì để chúng ta làm!
Lý Sảng thấy thế vội vàng đứng lên, nói với theo:
- Ta đây cũng muốn làm hoàng đế!
Vừa mới nói xong đã phải hứng chịu một trận chửi rủa.
Tạ Văn Đông đưa bàn tay về phía mọi người, thần thái phấn chấn nói:
- Chỉ cần mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, vừa rồi ta nói không phải là mạnh miệng mà đều có thể thực hiện được. Nhớ kỹ, từ hôm nay về sau, mục tiêu của chúng ta không chỉ là cực hạn của hắc đạo, chúng ta cần phải nổi lên trên mặt nước, thậm chí còn có thể nói phải bước lên vũ đài chính trị, bồi dưỡng lực lượng của chúng ta. Không làm thì thôi, nếu đã muốn làm chúng ta nhất định sẽ làm thật tốt!
- Đông ca, bọn em vĩnh viễn nghe theo anh! Anh vĩnh viễn là lão đại của bọn em!
Mọi người cùng kêu lên. Tay mọi người nắm chặt lại cùng một chỗ, mặc dù không phải huyết nhục tương liên, nhưng chân tình dành cho nhau trong đó mọi người đều có thể cảm nhận được.
Tạ Văn Đông chậm rãi nói:
- Ta không hi vọng bất kỳ người nào trong các ngươi có chuyện gì, các ngươi giống như huynh đệ của ta! Cho nên mọi người phải nhớ kỹ, mặc kệ về sau gặp phải chuyện gì cũng phảo bảo trì bình tĩnh, an toàn là quan trọng hơn hết thảy!
Mọi người cùng kêu vâng! Tạ Văn Đông kích động nói:
- Chúng ta là đồ sứ, không cần phải cứng rắn va đụng với lũ gạch ngói, chúng ta là tân quý, cần phải đứng ở trên đỉnh của sơn phong!
- Chúng ta là đồ sứ, chúng ta là tân quý…
Mọi người đồng thanh hô lên, âm thanh rung trời, ngay cả người mới gia nhập như Đông Tâm Lôi cũng có phần rung động.
Tạ Văn Đông tận lực nói như vậy, một là để mọi người cảm nhận được một loại cảm giác về sự ưu việt, đi theo bên cạnh hắn sẽ có thể cảm nhận được về sự ưu việt này, chủ yếu nhất là hắn hiểu được bất kể là đến khi nào thì nhân tài vĩnh viễn là quan trọng nhất, đặc biệt là nhân tài có thể trung tâm với mình, dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Những người ngồi ở đây đều có sở trường, là những trợ thủ đắc lực mà hắn không thể thiếu được, tính mạng của bọn họ quan hệ trực tiếp đến tiền đồ tranh giành ngôi bá chủ sau này của Tạ Văn Đông, cho nên phải để cho mọi người hiểu rõ rằng tính mạng của mình là trọng yếu nhất.
Ngày hôm nay, đối với Văn Đông hội có thể nói là ngày đã đạt được một bước tiến dài nhất, từ nay về sau một hắc bang mà cảnh sát vừa thấy đã run sợ đang dần dần biến thành một lực lượng vượt qua cả hắc bạch. Đây cũng chính là cột mốc Văn Đông hội chân chính quật khởi. Tuy rằng phải chịu sự chế ước của bộ chính trị Trung ương, nhưng Tạ Văn Đông cũng đã chính thức bước một bước dài ra ngoài hắc đạo.
Mọi người một mực ở trong sàn nhảy bàn bạc cả ngày, xác định ra rất nhiều việc. Tỷ như thành lập loại công ty gì, điểm ấy rất trọng yếu, bây giơ thành lập công ty không phải chỉ vì che đậy cho hắc đạo, rửa tiền (ý muốn nói ko kiếm ‘tiền bẩn’ nữa, chứ ko phải là rửa tiền giả đâu nhé), mà nó còn phải có thể kiếm tiền một cách chân chính, tạo một cơ sở thật tốt cho sự phát triển lớn mạnh về sau. Đối với việc thành lập loại công ty gì, thị trường bây giờ làm gì là có tiềm lực nhất, có thể kiếm được nhiều tiền nhất, mọi người không hiểu rõ một chút khái niệm nào cả, càng thảo luận càng không định ra được, Tạ Văn Đông quyết định vài hôm nữa tìm Lão gia tử hỏi một chút. Nhưng ngược lại mọi người vẫn nghĩ được tên của công ty, gọi là Đông Hưng, ngụ ý là chấn hưng Văn Đông hội! Cũng có ý tứ là hưng khởi ở phương đông. Tạ Văn Đông đề xuất về việc buôn bán bạch phiến, hi vọng có thể đem thu nhập chủ yếu từ buôn bán bạch phiến của bang hội thay đổi thành sòng bạc ngầm, đồng thời tìm phương pháp tiến hành buôn lậu với ngoại quốc, hai biện pháp này đều có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Việc mở sòng bạc đặt ở trên người Đông Tâm Lôi, hắn có mấy vị hảo bằng hữu đều là cao thủ già đời, ở sòng bạc áp trận là không thành vấn đề. Về phần cùng bang hội ngoại quốc buôn lậu nhất thời mọi người vẫn chưa tìm được ra manh mối, Tạ Văn Đông trong lòng thầm nghĩ nếu thực sự không tìm được biện pháp liền sẽ tự mình đi sang Nga một chuyến, xem có thể liên hệ cùng với các bang hội địa phương hay không. Bởi vì H giáp giới với nước Nga, buôn lậu với nước Nga vừa thuận tiện vừa an toàn.
Tạ Văn Đông lại đem bang hội tiến hành một cuộc đại cải tổ lần thứ ba, bên dưới các đường đều mở thêm ba phân đường, do đường chủ các đường tuyển ra trong đường của mình ba vị phân đường chủ, như vậy bang hội càng thêm hệ thống hóa, dễ dàng quản lý. Ám tổ một phân thành hai, một phần trong đó vẫn giữ nguyên tên là Ám tổ, còn lại một bộ phận lấy tên là Huyết Sát do Đông Tâm Lôi lãnh đạo huấn luyện, chuyên trách công tác ám sát.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương