Bại hoại
Chương 76
Người ở trong phòng hội nghị nghe xong cười thầm, không nhìn ra cái tên Trung Quốc của hắn lại còn mang cả hơi hướng quê cha đất tổ nữa chứ. Từ Đại Căn nói tiếp:
- Tôi ở Thu Hồn bang cũng chỉ nắm được một chút thực quyền trong tay, chủ yếu là trông coi về tài chính, còn về chuyện đánh nhau ẩu đả, cho tới bây giờ cũng không có phần của tôi!
Điểm ấy thì Tạ Văn Đông tin tưởng, Hồn tổ không có khả năng để cho một tên không có gan như hắn nắm giữ quá nhiều thực quyền, để hắn quản lý tài chính thì còn miễn cưỡng có thể được. Tạ Văn Đông trong lòng khẽ động, nhưng lại âm thầm lắc đầu, tên này nhát gan như chuột, không đáng để trọng dụng, mỉm cười nói:
- Ta còn có một việc cuối cùng muốn hỏi ngươi, tổng bộ của Hồn tổ ở đâu?
Từ Đại Căn run lên, mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu chảy ra, ấp úng nói:
- Không ở Trung Quốc, ở Tokyo Nhật Bản.
Tạ Văn Đông ép hỏi:
- Vậy địa điểm tập hợp ở thành phố H là ở đâu?
Từ Đại Căn lau lau mồ hôi trên trán, run giọng nói:
- Tôi… tôi mà nói ra ngài thực sự sẽ buông tha cho tôi có phải không?
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Ta sẽ không giết ngươi!
Từ Đại Căn nghe được lời này của Tạ Văn Đông mới thở dài ra một hơi, hắn biết hậu quả khi bán đứng Hồn tổ, nhưng hắn càng biết bây giờ mà không nói sẽ có hậy quả gì. Trong lòng quyết tâm, tự nhủ có thể sống thêm ngày nào thì hay ngày ấy, bèn cúi đầu nói:
- Hồn tổ… ở… khu DL, hộp đêm Hỏa Hồng, lầu ba là nơi các nhân viên chủ yếu tụ tập!
Tạ Văn Đông túm lấy tóc của hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Đại Căn:
- Ngươi không gạt ta chứ? Nếu không ngươi sẽ chết rất thảm đó!
Từ Đại Căn lớn tiếng nói:
- Lời tôi nói chính là sự thật, thật đó! Không lừa ngài đâu!
Tạ Văn Đông nhìn chòng chọc vào Từ Đại Căn một lát nhưng không nhìn ra được sơ hở nào, bèn buông tay ra mỉm cười nói:
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Nói xong, Tạ Văn Đông trở lại chỗ ngồi, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Từ Đại Căn vội la lên:
- Bây giờ tôi có thể đi rồi phải không?
Tam Nhãn đứng lên rút ra một thanh chủy thủ, nhìn qua Tạ Văn Đông một chút rồi quay đầu lớn tiếng nói với hắn:
- Từ Đại Căn, ngươi sẽ không đi được đâu, đừng quá ngây thơ như thế!
Từ Đại Căn hoảng hốt nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Ngươi đã nói, ngươi sẽ thả ta mà!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ta chỉ nói không giết ngươi, chứ không hề nói là sẽ thả ngươi.
Tạ Văn Đông đang cân nhắc xem bây giờ nên làm gì với tên này, nhưng có một điểm có thể khẳng định tuyệt đối không thả hắn ra được, nếu như để Hồn tổ biết chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị khiến cho hành động sau này của mình không thuận lợi. Đông Tâm Lôi nhìn ra chỗ khó xử của Tạ Văn Đông, bèn đứng dậy nói:
- Để tôi tới giải quyết cho!
Nói xong rút ra một khẩu súng lục, sau đó từ trong túi áo lấy ra ống hãm thanh, vừa đi tới bên Từ Đại Căn vừa lắp vào trên nòng súng.
Từ Đại Căn nhận thấy mạng của mình không kéo dài được nữa, bèn mắng lớn:
- Tạ Văn Đông, ngươi đã nói ngươi không giết ta, con mẹ nó ngươi…
Không đợi hắn nói xong, một người đứng bên cạnh đã tiến đến đấm mạnh một phát vào bụng hắn làm cho hắn đau đến cứng cả người đem câu nói tiếp theo nuốt trở vào.
Tạ Văn Đông cau mày nói:
- Lão Lôi, ta nói rồi, không giết hắn!
- Ha ha, tôi biết, hắn không chết được đâu!
Đông Tâm Lôi đi tới phía sau Từ Đại Căn, tên kia đã bị hai người đè trên mặt đất, tay chân tuy không thể động đậy nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, cơ bản đã đem đám người Văn Đông hội ngồi ở đây chửi qua một lượt. Đông Tâm Lôi nghiêng nòng súng hướng về phía sau cổ của hắn, một bàn tay khác thì đè thấp đầu hắn xuống, thoáng nhìn qua một chút vị trí nòng súng chĩa vào rồi bóp cò.
- Phụp!
Tiếng vang nhỏ qua đi, tiếng kêu la của Từ Đại Căn cũng biến mất, máu tươi nóng hổi từ trong lỗ thủng ở trên cổ trào ra. Tạ Văn Đông nhìn Đông Tâm Lôi nghi vấn hỏi:
- Ngươi giết hắn rồi à?
Đông Tâm Lôi lắc đầu mỉm cười:
- Hắn không chết được đâu, tôi chỉ bắn đứt trung khu thần kinh của hắn thôi!
Đông Tâm Lôi nói rất nhẹ nhàng nhưng mọi người nghe xong đều cả kinh, thầm nghĩ thật độc ác! Mọi người đều biết tầm quan trọng của trung khu thần kinh, sau khi chỗ đó bị cắt đứt Từ Đại Căn tuy rằng vẫn còn sống, nhưng trên thực tế chính là một người chết, cũng chính là người sống đời thực vật mà mọi người hay nhắc tới. Tam Nhãn không thể tin Đông Tâm Lôi có thể bắn chuẩn như thế, tiến lên sờ sờ hơi thở của Từ Đại Căn, khẳng định là hắn còn sống, bèn giơ ngón tay cái ra với Đông Tâm Lôi, cười nói:
- Lôi huynh quả nhiên lợi hại, sau này còn phải thỉnh giáo dạy bảo tiểu đệ đôi chiêu!
Tam Nhãn gây cho Đông Tâm Lôi ấn tượng rất sâu sắc, mặc dù hắn so với Tam Nhãn lớn hơn mười tuổi, thế nhưng lại rất yêu thích cái người thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này, khách khí nói:
- Dạy bảo không dám nói, mọi người cùng nhau luận bàn thôi!
Nói xong, cả hai người cùng cười lớn với nhau.
Tạ Văn Đông nhìn nhìn Từ Đại Căn hôn mê trên mặt đất, rất hài lòng đối với loại hiệu quả này, thầm cảm ơn Lão đại gia đã cho mình một nhân tài, nói với Khương Sâm:
- Lão Sâm, ngươi tìm người khác đem hắn ném vào chỗ nào gần bệnh viện, cũng coi như chúng ta đã tận tình tận nghĩa với hắn rồi!
Khương Sâm gật đầu đáp ứng, gọi người cầm đến một cái bao tải to, đem Từ Đại Căn nhét vào trong đó rồi kéo ra khỏi phòng hội nghị.
- Hộp đêm Hỏa Hồng?
Tạ Văn Đông nhắc đến địa phương này rồi quay sang hỏi mọi người:
- Có ai biết nó không?
Khương Sâm lắc đầu biểu thị không biết. Trong đám người ngồi đây hắn là người tới sớm nhất, tin tức cũng linh thông nhất, hắn chưa từng nghe qua thì đừng nói tới những người khác. Tạ Văn Đông gõ gõ trán, nói:
- Cần phải điều tra địa phương đó, còn phải tra phi thường tỉ mỉ nhưng không thể để đối phương phát hiện ra! Đối thủ lần này của chúng ta không phải là người bình thường, nhưng vẫn cần phải cho bọn chúng một chút giáo huấn!
Khương Sâm gật đầu nói;
- Đông ca yên tâm, em sẽ cẩn thận!
Tạ Văn Đông vừa định nói thêm gì nữa thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Bên ngoài cửa có một người đi vào, cung kính nói:
- Đông ca, dưới lầu có một người cảnh sát tìm anh!
Tạ Văn Đông ngẩn người, thầm nghĩ chuyện sát thủ Hồn tổ không phải là đã giải quyết rồi sao? Thật sự là phiền phức! Quay đầu nói với mọi người:
- Các ngươi cứ thương nghị trước đi, ta ra ngoài xem sao!
Thấy Đông Tâm Lôi muốn đứng lên cùng ra, Tạ Văn Đông khoát tay nói:
- Không cần, cảnh sát sẽ không làm gì được ta, ngươi đi cùng ngược lại sẽ khiến cho họ nghi ngờ!
Lời này không giả, một gã cao lớn hai thước như Đông Tâm Lôi, cộng thêm vẻ mặt dữ tợn, có ai nhìn thấy cũng không thể xếp hắn vào dạng người tốt được.
Tạ Văn Đông thong thả xuống lầu, quả nhiên là có một người mặc chế phục cảnh sát đứng quay lưng về phía cầu thang, nhìn bóng lưng đó Tạ Văn Đông có cảm giấc rất quen thuộc. Đi tới gần đó ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi tìm ta?
Người cảnh sát nghe tiếng quay người lại, một khuôn mặt mỹ lệ ập vào mắt hắn.
- Là cô? Ha ha, không biết Bàng đại cảnh quan tìm tiểu đệ có chuyện gì?
Tạ Văn Đông đùa giỡn nói.
Nguyên lai người này đúng là cô cảnh sát Tạ Văn Đông nhìn thấy lần cuối trước khi ngất đi trong vụ đánh lén ở cửa hông đại học H --- Bành Linh, đối với nàng Tạ Văn Đông có ấn tượng rất sâu. Bành Linh nhìn Tạ Văn Đông lạnh lùng nói:
- Anh có thể đi ra ngoài một lát không, tôi có việc muốn hỏi anh!
Tạ Văn Đông rất cao hứng khi Bành Linh có thể tới tìm mình, trong lòng có chút mừng thầm, nhưng nhìn đến sắc mặt của đối phương, trong lòng lạnh lẽo, mỉm cười nói:
- Không biết đại cảnh quan tìm tôi ra ngoài là việc công hay là việc tư?
Bành Linh ngẩn người, hỏi:
- Việc công thì thế nào? Còn việc tư thì thế nào?
Tạ Văn Đông bất giác kề sát lại bên Bành Linh, chậm rãi nói:
- Nếu như là việc tư thì tôi rất cao hứng vì có thể ra ngoài cùng cô nói chuyện, nếu như là việc công, xin lỗi, tôi không rảnh!
- Anh…
Bành Linh bị Tạ Văn Đông nói vậy khuôn mặt đỏ bừng, thở gấp một hơi nói:
- Vừa có việc công vừa có việc tư, không biết đại ca Văn Đông hội có thể nể mặt hay không?
Tạ Văn Đông trong lòng thầm giận, nhìn Bành Linh một lúc lâu không nói gì, cô gái không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của Tạ Văn Đông.
Tròng sàn nhảy tràn ngập âm nhạc náo động, mấy trăm người chen chúc ở đây nhảy nhót, với độ nóng ở bên trong cho dù người không vận động cũng đều toát mồ hôi, thế nhưng ở xung quanh người Tạ Văn Đông và Bành Linh vẫn cảm thấy một tia hàn khí.
Qua một hồi, Tạ Văn Đông thở dài, tự nhủ thật là một nha đầu quật cường! Kéo bàn tay Bành Linh đi nhanh ra ngoài. Chờ sau khi ra khỏi sàn nhảy, Bành Linh mất tự nhiên giật tay Tạ Văn Đông ra, lui lại một một đoạn. Tạ Văn Đông trong lòng khó chịu, tức giận hỏi:
- Bây giờ có thể nói rồi, tìm tôi làm gì?
Bành Linh quan sát hắn rồi nói:
- Tôi hi vọng anh ở trong thành phố H có thể an phận thủ thường, không nên làm những việc trái pháp luật, nếu không đối với anh sẽ không có một chút lợi ích nào đâu!
Tạ Văn Đông cười ha hả nói:
- Tôi là một gã sinh viên, tuy có mở một sàn nhảy cũng là điều rất bình thường, tôi chẳng có hành vi nào không tuân theo pháp luật cả! Cô là cảnh sát, phải biết có trách nhiệm về lời nói của mình, tất cả những việc nói ra đều phải có chứng cứ, điểm ấy tôi nghĩ không cần phải tôi phải dạy cho cô chứ!
Bành Linh bị nói như vậy, khuôn mặt đỏ lên, tức giận:
- Vậy anh nói, hai ngày trước ở đây đã chết gần hai mươi người là chuyện gì xảy ra hả?
Tạ Văn Đông vô tội lắc đầu, thản nhiên nói:
- Bị chết nhiều người như vậy tôi cũng rất khó chịu, chỉ là tôi không có mặt ở đây, cũng không hiểu rõ tình hình lúc đó, nếu như cô hỏi tôi về việc này chỉ sợ là cô hỏi lầm người rồi!
Khuôn mặt Bành Linh càng thêm đỏ bừng, nửa ngày nói không nên lời. Chỉ là nàng không biết hình dáng hiện tại của nàng khiến cho Tạ Văn Đông rất động tâm, thế nhưng hắn đã kịp thời gạt bỏ đi tình cảm của mình, đường đi của hai người bất đồng, cho dù có thể phát triển cũng không có kết quả tốt, Tạ Văn Đông lạnh nhạt nói:
- Điều phải nói tôi cũng đã nói rồi, còn vấn đề gì nữa không?
Bành Linh nhìn bộ dạng vô tội của Tạ Văn Đông càng thêm tức giận, cả phần lo lắng kia dành cho hắn để ở trong lòng cũng không mở miệng nói ra được, nàng biết những người chết kia thân phận không đơn giản, tình cảnh của Tạ Văn Đông rất nguy hiểm. Với lại nàng là một cảnh sát, cũng rất nhiệt tâm với phần chức nghiệp này, biết rõ nội tình của Tạ Văn Đông, khẳng định hắn đang ầm thầm tổ chức buôn bán trái pháp luật, nhưng lại không tìm ra được chứng cứ. Có thể trong lòng nàng kỳ vọng vĩnh viễn cũng không tra ra được chứng cứ.
Hai người nghĩ đến tâm sự cũng không nói chuyện, bầu không khí lại trở nên nặng nề. Tạ Văn Đông rất ghét như vậy, tùy tiện hỏi:
- Làm sao cô biết Tân Thế kỷ là do tôi mở ra?
Vừa mới nói xong Tạ Văn Đông liền hối hận ngay, thầm mắng sao mình có thể hỏi một vấn đề ngu ngốc đến thế, nàng là cảnh sát, ở đây lại phát sinh chuyện lớn như vậy, không có khả năng không tra ra ông chủ nơi này. Tạ Văn Đông xấu hổ nhìn Bành Linh gãi gãi đầu.
Bành Linh nhìn thấy hình dạng lộ ra chút thiên tính của Tạ Văn Đông, nhịn không được cười lên khanh khách. Tạ Văn Đông trông thấy nụ cười sáng lạn trên mặt nàng, thầm hô quá đẹp, có lẽ đây chính là vẻ mỹ lệ của nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc. Thân thể không chịu sự khống chế của bản thân, tiến sát lại bên Bành Linh ôn nhu nói:
- Lúc cô cười lên so với vẻ mặt nghiêm túc kia đẹp hơn nhiều!
Bành Linh nghe xong ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn hắn. Tạ Văn Đông thở dài nói:
- Hi vọng về sau chúng ta không nên bàn lại những việc này, nói một chút những việc bình thường, làm bằng hữu không phải là tốt lắm sao?
Bành Linh trong lòng chấn động, ngẩng đầu vội vàng nói:
- Nếu như anh chịu bỏ đi những việc đang làm, tôi…
Chưa nói hết câu đã lại xấu hổ cúi thấp đầu.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương