Bại hoại
Chương 75
Câu nói của Tam Nhãn khiến cho toàn bộ người ở phía dưới im bặt. Ở trong Văn Đông hội, thực lực của Long đường là mạnh nhất, tuy đường chủ Tam Nhãn không phải là người tàn bạo nhưng thủ đoạn cũng rất độc ác rất giống với Tạ Văn Đông, lời nói ra như đinh đóng cột không bao giờ thay đổi. Thực lực của hắn mọi người cũng đã từng thấy qua, cho nên người ở các đường khác đối với Tam Nhãn có ba phần bội phục còn lại là bảy phần sợ hãi.
Tạ Văn Đông tới nơi vừa vặn đúng lúc Tam Nhãn phát uy, thấy thế bèn nói:
- Ha ha, hôm nay là ngày gì mà mọi người tụ tập hết ở đây thế này. Chẳng lẽ đều rỗi việc cả sao?
Tuy là Tạ Văn Đông cười nói, nhưng mọi người nghe xong vẫn cảm thấy run run.
Tam Nhãn vội vàng đi tới, nhìn Tạ Văn Đông từ đầu đến chân, lo lắng hỏi:
- Đông ca, vết thương có khá hơn chút nào không? Người tìm gặp anh là ai vậy?
Tạ Văn Đông hời hợt nói:
- Tốt hơn nhiều rồi! Người tìm ta…
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc đó sẽ nói cho ngươi biết sau, trước tiên ta giới thiệu cho mọi người một vị bằng hữu mới đã!
Nói xong Tạ Văn Đông kéo Đông Tâm Lôi thân cao hai thước tới bên cạnh rồi nói với mọi người:
- Đây là hộ vệ của ta, tên là Đông Tâm Lôi, về sau hắn sẽ là huynh đệ của chúng ta!
Khương Sâm nghe xong khuôn mặt đỏ lên, hắn rất áy náy về việc Văn Tư không có mặt khi Tạ Văn Đông gặp phải đánh lén, điều này chẳng khác gì chính hắn thất trách cả. Mặc dù người khác không có ý kiến gì với hắn, nhưng nhìn biểu tình mọi người cứ như là đang trách móc bản thân. Đông ca tìm về một hộ vệ mới càng nói rõ thêm điều này. Khương Sâm im lặng cúi đầu, trong lòng vô cùng khổ sở. Tạ Văn Đông đều nhìn thấy cả, tâm tư của Khương Sâm sao hắn có thể không rõ chứ, bèn an ủi:
- Lão Sâm, đây không phải là lỗi của ngươi mà là do bản thân ta quá sơ suất, việc đó ngươi không cần phải để tâm. Nói thật ra ta còn phải xin lỗi ngươi mới đúng! Về phần chuyện hộ vệ mới, lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi!
Khương Sâm trong lòng cảm động, hồi lâu nói không nên lời. Tạ Văn Đông nói như vậy cũng không loại trừ ý đồ mua chuộc nhân tâm, để mọi người nhìn vào có thể thấy hắn không phải là loại tiểu nhân tính toán so đo từng tý. Thời Tam Quốc, vì ổn định tâm của Triệu Vân, Lưu Bị còn có thể đem nhi tử của mình quẳng trên mặt đất, nói vài lời khách sáo đối với Tạ Văn Đông mà nói chưa tính là gì.
Đông Tâm Lôi âm thầm bội phục, người Lão gia tử coi trọng quả nhiên là không tệ. Ngày hôm nay không có việc gì nên Tạ Văn Đông để cho các huynh đệ cấp dưới của các đường về nghỉ ngơi, sau đó kéo toàn bộ nòng cốt lên lầu mở cuộc họp. Tạ Văn Đông sờ sờ lên khung cửa sổ phòng hội nghị đã được tu sửa hoàn hảo, một màn mạo hiểm kia lại hiện lên trước mắt, nửa đùa nửa thật nói với mọi người:
- Cái cửa sổ này không thể lắp đặt quá kiên cố được, có lẽ về sau còn phải lao vào nó nữa đấy!
Khương Sâm vội vàng nói:
- Đông ca, anh yên tâm đi! Về sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa đâu!
Tạ Văn Đông cười ha hả với Khương Sâm, sau khi để mọi người ngồi xuống bèn nói với Tam Nhãn đầu tiên:
- Chuyện ngày đó cảnh sát có tiếp tục truy cứu nữa không?
Tam Nhãn lắc đầu:
- Sao lại không chứ, cho dù có Lưu Đức Hân ép xuống, nhưng đây là chuyện lớn, sau đó cảnh sát lại tới điều tra tình hình cả hai bên. Lưu Đức Hân nói hình như là tìm được một thiết bài có khắc chữ ‘Hồn’ ở trên người đám sát thủ, nếu như đoán không sai thì chính là Hồn tổ!
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Không sai, bọn chúng quả thực là thuộc về Hồn tổ, kẻ đã hạ sát tâm đối với ta!
Tam Nhãn đập bàn một cái tức giận nói:
- Lũ quỷ tử Nhật Bản quá kiêu ngạo rồi, ở trên đất Trung Quốc mà còn dám giết người trắng trợn. Chúng ta đã chết mất sáu người huynh đệ, Đông ca cũng bị thương, thù này nhất định phải báo!
- Hừ!
Tạ Văn Đông dường như có chút đăm chiêu.
Hắn cho rằng báo thù hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng chính là hiện tại hắn cảm thấy sinh mệnh của mình đã bị uy hiếp, Hồn tổ một ngày còn tồn tại thì hắn cảm thấy một ngày không an ổn. Cần phải sớm giải quyết ngay! Hiện tại Hồn tổ đã được thay thế cho vị chí của Mãnh Hổ bang trở thành đại địch lớn nhất trong lòng Tạ Văn Đông. Thở dài một hơi nói với Khương Sâm:
- Lão Sâm, chuyện về Hồn tổ ngươi đã tra thế nào rồi?
Khương Sâm phấn chân tinh thần, vội vàng nói:
- Hồn tổ quá bí mật, người bình thường căn bản còn không biết đến sự tồn tại của một tổ chức như vậy. Thế nhưng em đã bắt được một tên dường như là đại nhân vật trong Thu Hồn bang---một tên người Nhật, có lẽ từ trên người hắn có thể tra ra được chuyện của Hồn tổ!
- Hả?
Tạ Văn Đông khẽ nhíu chân mày nói:
- Tên này ở đâu?
Khương Sâm cười nói:
- Ở ngay trong Tân Thế Kỷ, em đã nhốt hắn bên trong nhà kho. Tên kia rất nhát gan, cho rằng chúng ta muốn giết hắn nên sợ đến vãi đái cả ra quần!
Mọi người nghe xong đều vui vẻ.
Tạ Văn Đông nói:
- Vậy dẫn hắn lên đây đi, để xem có thể hỏi ra chút gì hay không!
Khương Sâm gật đầu rồi đứng dậy ra khỏi phòng hội nghị. Chỉ trong chốc lát Khương Sâm đã quay kại, phía sau còn có hai huynh đệ kéo theo một người trung niên mập mạp đeo kính.
Tên kia sau khi bị đưa vào, bị đá một cước lăn trên mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt hoang mang rối loạn nhìn khắp nơi dò xét. Tạ Văn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi là người Nhật Bản? Có thể nghe hiểu lời của ta hay không?
Tên kia không dám nhìn vào mắt Tạ Văn Đông, cúi đầu im lặng. Đám người Văn Đông hội ở phía sau thấy hắn giả ngu bèn đá mạnh một phát lên lưng hắn:
- Đ*c*m ngươi, Đông ca nói với ngươi mà ngươi còn giả bộ cái đ* gì hả?
Cước này lực đạo rất lớn, thân thể tên kia bổ nhào về phía trước, khuôn mặt to béo hung hăng nện mạnh trên mặt đất, cả mồm lẫn mũi đều chảy máu. Thế nhưng một cước này quả nhiên là hữu hiệu, tên kia quỳ rạp trên mặt đất kêu lớn:
- Tôi… tôi có thể nghe hiểu được, đừng đánh tôi!
Tạ Văn Đông nghe giọng nói của hắn mà ngẩn người, tên ngoại quốc này nói tiếng Trung Quốc không những không gượng gạo mà còn là giọng chính gốc miền đông bắc. Tạ Văn Đông bước tới gần hắn, cười lạnh hắc hắc nói:
- Ngươi là người Trung Quốc hay người Nhật Bản?
Tên kia nhận ra Tạ Văn Đông hẳn phải là lão đại ở đây, cũng chính là người bị Hồn tổ hạ lệnh truy sát, âm thầm lo lắng cho an toàn của mình, nhu nhược nói:
- Tôi là… tôi là người Nhật Bản! Thế nhưng tôi lớn lên ở Trung Quốc, nên tôi rất yêu quý Trung Quốc! Chuyện Hồn tổ ám sát ngài không liên quan gì đến tôi, cầu xin ngài thả tôi ra!
Sau khi Nhật Bản chiến bại đã lưu lại rất nhiều hậu duệ, đặc biệt là ở vùng đông bắc Trung Quốc, những người này lớn lên ở Trung Quốc, nhiều năm về sau, khi thân nhân ở Nhật Bản quay lại Trung Quốc để tìm kiếm, đại đa số đã nhận tổ quy tông quay trở về Nhật Bản. Tên này chính là một trong số đó, chỉ là bị Hồn tổ phân phó đi làm đầu mục của Thu Hồn bang. Tam Nhãn coi thường nhất là những người như vậy, coi bọn chúng như là sâu mọt của Trung Quốc, được Trung Quốc bao ăn ở lương thực nhiều năm như thế mà về sau thì vỗ mông phủi đít biến đi. Tam Nhãn trong lòng khó chịu, tiến lên hỏi:
- Làm người Nhật Bản rất sướng có phải không?
Tên kia không hiểu rõ ý tứ của Tam Nhãn, ngốc ngốc gật đầu, nói lớn:
- Nhật Bản có tiền! So với Trung Quốc thì giàu hơn nhiều, nếu như anh thả tôi ra, tôi có thể giúp anh đi sang Nhật Bản, làm người bảo hộ cho anh!
- À há!
Tam Nhãn mỉm cười gật đầu. Tên kia cho rằng hắn đã động tâm, vội vàng nói:
- Tôi nói thật đó, chỉ cần thả tôi ra, tôi nhất định sẽ giúp anh…
Không đợi cho hắn nói xong, Tam Nhãn đã giáng cho hắn một cái tát, mắng:
- Con mẹ nó ngươi nói cái đ* gì hả, lời như thế mà cũng nói ra khỏi miệng được!
Tam Nhãn túm lấy cổ hắn rồi ghé sát mặt vào, dữ tợn nói:
- Nếu như không phải ngươi còn có ích, ta đã sớm một phát bắt chết ngươi vì huynh đệ mà báo thù rồi!
Tên kia thấy gương mặt hung thần ác sát của Tam Nhãn sợ hãi nửa ngày không nói nên lời. Tạ Văn Đông phất tay bảo Tam Nhãn buông hắn ra, cúi người hỏi:
- Nói một chút tình hình của Hồn tổ đi, không nên giấu diếm điều gì, làm ta vừa ý ta sẽ thả ngươi ra! Nếu như để ta biết được ngươi còn điều gì chưa nói, hắc hắc, những huynh đệ ở đây chỉ cần mỗi người một cước cũng có thể biến ngươi thành cái bánh thịt đó!
Tên kia nuốt nước bọt, nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Ngài nói ngài thật sự sẽ không giết tôi?
- Ha ha!
Tạ Văn Đông cười to nói:
- Ta không giết chó, ngươi cứ nói đi!
Lời này của Tạ Văn Đông tuy là mắng hắn, thế nhưng đối với hắn mà nói so với tiên âm vẫn còn êm tai hơn, vội vàng nói:
- Tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói toàn bộ!
Hổn hển thở một hơi rồi nói:
- Tôi vốn lớn lên ở Trung Quốc, có một ông lão lương thiện đã nuôi lớn tôi, nhưng về sau gia gia tôi ở Nhật Bản may mắn nhận được tin tức của tôi, vì vậy tôi…
Tên kia nhìn thấy ánh mắt giết người của Tạ Văn Đông không nói nên lời nữa. Tạ Văn Đông cố nén lửa giận, nghiến răng nói:
- Ta bảo ngươi kể về Hồn tổ, không phải bảo ngươi kể cuộc sống của ngươi!
Tên kia quống quýt nói:
- Vâng vâng vâng! Tôi nói về Hồn tổ! Tôi biết Hồn tổ là do thế lực quân đội tả khuynh non trẻ của Nhật Bản ủng hộ, cùng với Nhật Bản Sơn Khẩu tổ và mấy đại xí nghiệp quốc gia liên hợp thành lập. Mục đích cụ thể ở Trung Quốc thì tôi không hiểu rõ lắm, về sau Hồn tổ âm thầm thu phục một ít tiểu bang hội để sai khiến ở bên ngoài, phân biệt là Thu Hồn bang, Luyện Hồn bang, Ám Hồn bang! Trong đó nhân số của Thu Hồn bang là đông nhất, nhưng bên trong phần lớn đều là người Trung Quốc, chỉ có một số ít quản sự đầu mục mới là người Nhật Bản!
Tạ Văn Đông ngắt lời nói:
- Ngươi cũng là một trong những quản sự đó?
Tên kia hoảng sợ vội vàng la lên:
- Mặc dù tôi là quản sự, nhưng việc ám sát ngài không liên quan với tôi chút nào! Là người của Ám Hồn bang phái đi!
Ám Hồn bang? Tạ Văn Đông thầm nghĩ: Luyện Hồn bang thì mình đã sớm phát hiện ra rồi, hôm nay lại đào thêm ra một cái Ám Hồn bang, thế lực của Hồn tổ quả thực là quá lớn, hơn nữa còn có sự hậu thuẫn ủng hộ mạnh mẽ như vậy, mình làm thế nào để đấu được với bọn chúng đây? Tạ Văn Đông có chút phiền lòng, nói với tên kia:
- Vì sao Hồn tổ phải giết ta? Là vì ta giết mấy tên nòng cốt của Thu Hồn bang sao?
- Đấy chỉ là một phương diện thôi, chủ yếu nhất là vì lời nói của Bàng Kiến! Chắc ngài cũng có thể nhận ra hắn, đối với tính cách của ngài hắn hiểu rất rõ, Hồn tổ cho rằng dã tâm của ngài quá lớn, hơn nữa lại xảo trả, lưu lại người như ngài là một đại họa ngầm, cho nên mới có sát tâm như vậy, việc này từ đầu tới cuối không có chút liên quan nào với tôi cả! Ngài sẽ không lạm sát kẻ vô tội có phải không?
Tạ Văn Đông ‘ừ’ một tiếng, hỏi:
- Ngươi tên là gì? Có địa vị gì ở Thu Hồn bang?
Tên kia cẩn thận hỏi:
- Là tên Trung Quốc hay là tên Nhật Bản?
Tạ Văn Đông có chút tức giận, cười nói:
- Vậy thì nói tên Trung Quốc của ngươi đi!
Tên kia thấy thế vui vẻ, trong lòng có chút an tâm nói:
- Tên gọi Trung Quốc của tôi là Từ Đại Căn!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương