Bại hoại
Chương 57
Tạ Văn Đông cười mà không đáp. Khương Sâm nói:
- Lưu huynh, đến lúc đó anh sẽ biết, một câu thôi, anh có giúp chúng tôi việc này hay không?
Lưu Trung Viễn nhìn nhìn bốn tên mặc áo đen bên cạnh đang gườm gườm mình, giống như nói một câu không là có thể xé mình ra vậy, vội vàng nói:
- Khương ca nói gì vậy, tất cả mọi người đều là đồng hương mà, chuyện của các anh nhất định tôi sẽ giúp! Đông ca, anh nói thời gian cùng địa điểm đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mời được hắn tới!
Tạ Văn Đông cười hỏi:
- Anh với Vương Quốc Hoa không quá quen biết, sao lại tự tin nói có thể mời được hắn đến?
Lưu Trung Viễn khoa trương nói:
- Tôi cùng hắn mặc dù không quen, nhưng tất cả mọi người đều là những người trên hắc đạo có chút danh tiếng, thể nào cũng sẽ cấp cho huynh đệ chút mặt mũi!
Tạ Văn Đông trong lòng cười nhạt, bước đến gần Lưu Trung Viễn, nhàn nhạt nói:
- Hi vọng Lưu huynh sẽ không để cho tôi phải thất vọng...
Lưu Trung Viễn cảm giác được áp lực truyền đến từ trên người Tạ Văn Đông, giật mình cuống quýt nói:
- Đương nhiên sẽ không, đương nhiên sẽ không!
Tạ Văn Đông thỏa mản gật đầu:
- Thời gian cùng địa điểm do anh quyết định đi, tôi nghĩ như vậy anh sẽ yên tâm hơn một chút!
Quay đầu nháy mắt với Khương Sâm, Khương Sâm minh bạch, từ dưới giường lôi ra một bao da màu đen, sau đó mở lôi ra năm xấp một trăm nguyên tiền mặt ném cho Lưu Trung Viễn, thấy hắn vừa muốn khách khí, Khương Sâm phất tay nói:
- Chúng tôi đối với những người hỗ trợ mình chưa bao giờ keo kiệt, số tiền này anh cứ cầm đi, về sau có thể chúng tôi còn có rất nhiều việc phải hỏi anh.
Lưu Trung Viễn nghe xong đứng lên nói lời cảm ơn với Tạ Văn Đông và Khương Sâm, âm thầm kinh hãi Tạ Văn Đông ra tay thật hào phóng, tham lam nhét tiền vào lòng, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đông ca, anh yên tâm đi, không quá ba ngày nhất định tôi sẽ đưa tin tức tốt đến. Tôi... bây giờ có thể đi chưa?
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Tốt, vậy thì ba ngày. Tiền tôi sẽ không đưa không cho anh, trong vòng ba ngày tôi cần phải có được câu trả lời thỏa mãn. Được rồi, anh đi đi!
Lưu Trung Viễn như trút được gánh nặng, cúi lưng hướng Tạ Văn Đông rồi xoay người rời đi.
Thấy hắn đi rồi, Khương Sâm cười hỏi:
- Đông ca, anh thấy người này thế nào?
- Chẳng ra gì, thuộc loại cỏ dại đầu tường thôi, không có khả năng trọng chữ tín. Từ chỗ nào mà ngươi tìm được hắn vậy?
- Ha ha, là bằng hữu trong nhà ở bên kia nói cho em biết đó, nói thành phố H này có một người như thế, tin tức linh thông, rồi cho em số điện thoại của hắn. Không nghĩ tới thật sự tìm đến hắn, tuy là loại cỏ dại đầu tường, nhưng em thấy trước mặt chúng ta hắn còn chưa dám nói láo. Dù sao chúng ta là ai hắn cũng không phải không biết!
- Ừm!
Tạ Văn Đông lạnh giọng nói:
- Tuy là như vậy, nhưng vẫn cần phải đề phòng hắn, ngươi phải phái người coi chặt tên này, nếu hắn có dự định đem tình hình của chúng ta nói ra liền trực tiếp làm thịt hắn luôn, không thể lưu lại hậu hoạn!
- Vâng! Đông ca, em rõ rồi!
Khương Sâm gật đầu đáp ứng, hất đầu với bốn người phía sau, một người không nói lời nào đi ra khỏi phòng. Khương Sâm hỏi tiếp:
- Đông ca, đến lúc đó chúng ta có động thủ với cái tên Vương Quốc Hoa này không?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Vốn ta muốn dùng thủ đoạn cứng rắn, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ là không được. Tình huống thành phố H khá phức tạp, một chút không cẩn thận chúng ta sẽ rơi vào vũng bùn ngay. Trước tiên chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ, nếu như không được mới dùng đến biện pháp khác.
Trầm tư một chút tiếp tục nói:
- Muốn làm phải chuẩn bị kỹ lưỡng, Sâm ca, ngươi tìm người đem tất cả tính tình bản chất của Vương Quốc Hoa, có những bằng hữu thân nhân nào nhất loạt điều tra hết, đến lúc thật sự không được nữa thì chúng ta chỉ có thể mạnh bạo thôi!
Khương Sâm chưa từng có hoài nghi lời nói của Tạ Văn Đông, nói gì nghe nấy, một chữ cũng ghi tạc không sai trong đầu, liên tục gật đầu.
Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã không còn sớm. Khương Sâm cười nói:
- Đông ca, sắp đến tối rồi, không bằng xuống quán rượu phía dưới ăn một chút đi!
Đối với ăn uống Tạ Văn Đông chưa từng kén chọn, lắc đầu nói:
- Không cần phiền như vậy, ta quay về căng-tin trường học ăn một chút là được rồi, bây giờ ta đang là sinh viên đó, sao có thể động một chút là lại ra quán ăn được!
Khương Sâm cười ha hả, tiễn Tạ Văn Đông ra ngoài.
Sau khi Tạ Văn Đông ăn cơm ở căng-tin xong, trở lại phòng ngủ. Trong phòng đang rất náo nhiệt, bốn người ngồi, hai người đứng, trên bàn quân bài, hạt dưa, thuốc lá, tiền nong lẫn lộn vào với nhau, đánh bạc khí thế ngất trời. Lão tứ ngồi ở trên giường thấy Tạ Văn Đông trở về, lớn tiếng lôi kéo:
- Tiểu thất, biết đánh tiến lên không, giúp tôi đánh hai ván đi, con mẹ nó tôi sắp chết đến nơi rồi!
Tạ Văn Đông nghe xong ngẩn người, lúc này hắn có một loại cảm giác, dường như mình ngoại trừ biết tính kế với người và đánh nhau ra, còn lại dường như cái gì cũng không biết. Đối với bài bạc càng một khiếu không thông, chỉ mới nghe người ta nói qua đánh tiến lên thôi. Tạ Văn Đông xấu hổ nói:
- Tứ ca, tôi... cái này tôi không biết chơi!
Mọi người giống nhau đều nhìn Tạ Văn Đông như người ngoài hành tinh, thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, lão tứ cười nói:
- Tiểu thất, tôi thật sự là muốn phục cậu rồi đó, ngay cả tiến lên mà cậu cũng không biết chơi!
Tạ Văn Đông nhìn hai người đang đứng ở một bên nói:
- Lão đại và lão Mã đều đứng đó, bảo hai người đó thay anh đi.
- Lão đại nói cái gì cũng không bài bạc! Lão Mã à, hắn chỉ biết giả vờ bận thôi, hắn cũng không chơi!
Lão tứ bất mãn nói:
- Đến đây, tiểu thất giúp tôi , đổi tay như thay đao, thu tiền về cho tôi nào!
Tạ Văn Đông cười nói;
- Tôi thật sự không biết chơi mà!
- Tôi sẽ ở bên cạnh dạy cậu, đến đây đi!
Tạ Văn Đông không có biện pháp, cũng đành phải ngồi vào chỗ lão tứ, hồ đồ cùng bọn họ ngồi chơi bài. Có lẽ thật sự ứng với lời lão tứ nói: đổi tay như thay đao, Tạ Văn Đông vừa mới bắt đầu liền đã thắng liên tiếp, giúp lão tứ vơ về không ít vốn. Lão tứ ở bên cạnh cười đến nỗi miệng không ngậm lại được, chỉ ngồi một bên hăng hái bóc vỏ hạt dưa giúp Tạ Văn Đông, một hồi lại bưng nước sôi đến. Ba người kia tức giận đến trợn trắng cả mắt.
Tạ Văn Đông trước đây đã từng xem qua, rất nhanh liền nắm được yếu lĩnh của trò tiến lên. Thập đổ cửu trá, một điểm cũng không có sai. Mặc kệ là bị chia bài thật xấu, mặt Tạ Văn Đông đều vẫn mỉm cười, nói về sự trầm ổn những người này không thể so sánh với hắn được. Chơi một trận, Tạ Văn Đông chỉ cần hơi lưu ý biểu tình của mọi người một chút là có thể biết trong tay của bọn họ là bài tốt hay bài xấu.
Hoàn hảo là mọi người chơi không lớn, chỉ ít nhất là một nguyên, cao nhất là năm nguyên. Một hồi đấu đá, Tạ Văn Đông không chỉ vơ về gần một trăm nguyên bị thua của lão tứ, mà còn giúp hắn thắng hơn hai trăm nữa.
Mọi người cho rằng Tạ Văn Đông chơi quá hay, ào ào đứng dậy không chơi nữa, đều oán giận lão tứ chơi không đẹp, nửa đường lại đổi người hại mình thua bao nhiêu tiền. Lão tứ tâm tình vô cùng hưng phấn, ôm vai Tạ Văn Đông nói:
- Được rồi được rồi! Đừng nói suông nữa, tôi mời mọi người đi ăn thịt nướng đã được chưa?
Mọi người nghe xong lúc này mới buông tha cho lão tứ, trong lòng tự nhủ lát nữa cần phải ăn của hắn một trận thật đã, phải bù đắp hết tổn thất mới được.
Lão Mã nghe xong hô to một tiếng, vui vẻ cười nói:
- Ha ha, được đãi ăn cơm rồi!
Lão tứ trên mặt tràn ngập vẻ phiền chán, lớn tiếng nói:
- Mk, không chơi không đi theo.
Quay đầu nói với lão đại:
- Lão đại, tôi không nói anh nha!
Vốn Tạ Văn Đông vừa mới ăn cơm rồi nên không muốn đi, nhưng nói thế nào lão tứ cũng không đồng ý, kiên quyết kéo Tạ Văn Đông ra ngoài. Đối với các huynh đệ trong phòng, Tạ Văn Đông không thể nào thể hiện ra bản sắc xã hội đen được, mà cũng không muốn biểu hiện ra, chỉ có thể than thầm một tiếng rồi đi theo. Lão đại cũng lôi kéo lão Mã sắc mặt khó coi đi ở phía sau.
Khi ăn thịt nướng mọi người chưa từng khách khí bao giờ, gọi hết đĩa này đến đĩa khác, rượu bia tự nhiên là không thể thiếu rồi, trước tiên gọi người bán hàng cho một thùng bia để nhắm mồi. Mọi người ăn đến mức không thể ăn nữa, bia cũng uống đến hai thùng. Lúc ăn xong đã sắp mười hai giờ, lão ngũ có vẻ say nhất, thấy ven đường có thùng rác liền nhấc chân đá bay đi khiến cho rác rưởi văng đầy đường, những người khác nhao nhao làm theo. Tạ Văn Đông thấy vậy âm thầm lắc đầu.
Trở lại trong phòng ngủ, mọi người không lập tức ngủ luôn, nằm trên giường trêu đùa nhau. Tán dóc từ điện ảnh cho đến bóng đá, từ những ngôi sao cho đến chiến tranh Iraq, vừa nói xong mấy chuyện cười hủ bại lại lui về quân sự Trung Quốc. Nhắc tới quân sự, tinh thần của tất cả đều tỉnh táo lại, lôi ra đủ các chủng loại từ J-7,8 đến Phi Báo (Flying Leopard), lại tới Su-27 của nước Nga, F117 của nước Mĩ. Việc này khiến cho Tạ Văn Đông thay đổi cách nhìn triệt để với những người này, đối với những thứ họ nói đến cũng cảm thấy hứng thú, Tạ Văn Đông bèn mượn đề tài của họ nói tới súng. (Phía trên đang nói đến các chủng loại máy bay tiêm kích của các nước, ai muốn có thông tin chi tiết về các loại này mình sẽ gửi cho^ ^)
Nói rằng loại súng thường thấy nhất ở Trung Quốc chính là súng ngắn K54, khen chê không giống nhau, lão lục nói:
- K54 còn tạm được, tính năng tương đối an toàn, chỉ là kể ra thì mang được ít đạn quá, bắn được có tám phát!
Lão ngũ nói:
- Thôi đi, K54 chỉ là loại rác rưởi, tầm bắn chỉ được có năm mươi thước!
Trước đây khi lão ngũ ở thành phố M, khi đó thông qua quan hệ trong nhà đã đi làm lính một năm, cha của hắn ở trong bộ đội là đoàn cấp cán bộ nên lúc vừa mới đi đã được điều tới Lưỡng Đạo Giang. (dịch chỗ này có chút hồ đồ, Lưỡng Đạo Giang mình đoán đó là một sư đoàn nào đó~~ nếu sai mong mọi ng thông cảm)
Lão lục bất mãn nói:
- Mk, muốn tầm bắn xa thì anh đi mà dùng súng trường ấy. Khẩu 95 có thể dễ dàng bắn xuyên qua một con gấu đen ở ngoài ba trăm thước!
Tạ Văn Đông nằm ở trên giường mỉm cười nghe mọi người nghị luận, bất tri bất giác đã tiến vào mộng đẹp…
Buổi trưa hai ngày sau, nhận được điện thoại của Khương Sâm:
- Đông ca, Lưu Trung Viễn đã hẹn được Vương Quốc Hoa rồi!
Tạ Văn Đông vui mừng hỏi:
- Ngươi điều tra tình hình Vương Quốc Hoa thế nào rồi?
- Con bà nói, điển hình của một tên sắc quỷ, bên ngoài nuôi không dưới năm bà vợ bé, trong đó còn có cả sinh viên nữa. Nữ nhân có quan hệ cùng hắn nhiều lắm, nhưng mà có người nói tên này rất sợ lão bà của hắn, hắn có thể phát triển được đến hôm nay đều là do cha vợ của hắn ủng hộ. Thế nhưng tên này vẫn còn có chút năng lực, nghe nói hắn rất nghĩ khí với bằng hữu, nhưng tâm tư hắn cũng rất đen tối!
- À? Cha vợ hắn là ai?
- Là phó cục trưởng phân cục thành phố H, đứng thứ hai trong phân cục, có quyền có thế!
Tạ Văn Đông trầm tư nói:
- Nói như vậy cái tên Vương Quốc Hoa sẽ không dễ giải quyết rồi, tùy tiện động vào hắn sẽ rất phiền phức!
- Đông ca, em cũng đã nghĩ rồi, anh xem chúng ta có thể tìm một nữ nhân xinh đẹp câu dẫn hắn có được không, chỉ cần chúng ta nắm được điểm yếu của hắn thì sợ gì không điều khiển được hắn chứ. Nếu thực sự không được thì chỉ có thể hi sinh một nữ thành viên Ám tổ đến...
Khương Sâm không nói câu tiếp theo ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Thật lâu sau Tạ Văn Đông không nói gì, một lúc sau mới nói:
- Ta đang suy nghĩ một chút, phải hết sức để tìm ra phương pháp tốt nhất. Trước tiên cứ hẹn tên này ra ngoài đã, ta muốn tận mắt nhìn thấy để xem tên này thế nào rồi mới quyết định!
- Được rồi, Lưu Trung Viễn hẹn địa điểm là ở quán rượu Phi Đằng, thời gian là buổi trưa ngày mai. Đông ca, đến lúc đó em sẽ đến đón anh.
- Được!
Tạ Văn Đông gật đầu ngắt điện thoại. Thầm nghĩ cái tên Vương Quốc Hoa này thật đúng là phiền phức, phó cục là cha vợ hắn, mình lại không có chỗ dựa vững chắc, làm thế nào để chi phối được hắn đây? Tìm bí thư Tỉnh ủy? Sợ rằng không được, mặc dù đã cấp cho hắn không ít chỗ tốt, thế nhưng mình chưa từng gặp qua người này, trong lòng không yên. Nếu thật sự muốn tìm một nữ nhân câu dẫn Vương Quốc Hoa chỉ sợ không dễ, hắn lăn lộn bao nhiêu năm như thế chắc cũng chẳng phải kẻ ngu.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương