Bại hoại
Chương 56
Tạ Văn Đông vỗ đầu nói:
- Ta thấy không cần đâu. Cả ngày ta đều ở trường học, nàng có thể đi theo bên cạnh ta sao? Ta thấy như thế còn có thể dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
Khương Sâm cười ha hả nói:
- Không quan hệ, lát nữa em sẽ giúp nàng làm thủ tục nhập học, học cùng ban với Đông ca sẽ không gặp phiền phức đâu! Lại nói, em có trách nhiệm bảo vệ an toàn của anh! Nếu như anh có xảy ra chuyện gì, bọn em...
Lại cái trò cũ này! Tạ Văn Đông thấy Khương Sâm nuốt phải quả cân, cũng chán không muốn dài dòng, chỉ buông một câu:
- Tùy ngươi làm gì thì làm!
Rồi xoay người trở về phòng học.
Cô gái nhìn bóng lưng của Tạ Văn Đông buồn bã nói:
- Dường như Đông ca không thể nào hoan nghênh em!
Khương Sâm cười nói:
- Năm đó tiền bối Ảnh của ngươi, khi làm hộ vệ cho Đông ca, anh ấy cũng có cái bộ dạng này!
- Ảnh...?
Cô gái thì thào nhớ kỹ cái tên này, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Nàng tên là Văn Tư, mười chín tuổi, là do Khương Sâm lựa chọn rất kĩ lưỡng từ trong Ám tổ ra. Đừng thấy tướng mạo nàng khả ái, thế nhưng khi chân chính ra tay, thân thủ chưa chắc đã thua dưới Ảnh. Văn Tư dùng vẻ ngoài khả ái của nàng để che giấu bản tính phệ huyết của nàng. Người trong Ám tổ hiểu được bản tính của nàng, thông thường đều gọi nàng là Văn Tử. (phệ huyết: hút máu, văn tử: con muỗi.)
Sau khi tan học, hơn nửa số người cùng phòng với Tạ Văn Đông đi tìm những nữ sinh mới quen ngày hôm qua ra đi ngoài chơi. Chỉ có Tạ Văn Đông và lão đại hai người cô đơn trở lại phòng ngủ, lão đại cười hỏi:
- Tiểu thất, tôi thấy Hoàng Lôi ngày hôm qua rất có tình ý với cậu đó, tại sao không đi tìm nàng?
Tạ Văn Đông nghe xong, bất tri bất giác nhớ tới hai tỷ muội Cao Tuệ Mỹ đang ở DL xa xôi, không biết sau này đến lúc nào mới có thể gặp lại, trong lòng tràn ngập hoài niệm, thuận miệng nói:
- Tôi có bạn gái rồi!
Lão đại nhớ tới cô gái khả ái vừa tìm Tạ Văn Đông lúc đang học kia, gật đầu hiểu ra.
Buổi chiều ngày thứ ba, Tạ Văn Đông nhận được điện thoại của Khương Sâm:
- Đông ca, bây giờ em đang ở khách sạn Học Phủ, sự tình chưa điều tra được mấy, nhưng lại tìm được một người, có thể có hữu dụng với chúng ta!
- Tốt! Ngươi đứng ở cửa chờ ta, ta lập tức đến ngay!
Khách sạn Học Phủ thuộc về đại xí nghiệp H, vị trí được xây dựng ngay bên cạnh học viện.
Chờ sau khi Tạ Văn Đông tới, Khương Sâm dẫn hắn đến một căn phòng đôi thuê ở lầu bốn. Bên trong ngồi bốn thành viên Ám tổ cùng với một người xa lạ chưa tới ba mươi tuổi, thấy Tạ Văn Đông tiến vào đều ào ào đứng dậy. Khương Sâm chỉ vào người kia giới thiệu cho Tạ Văn Đông:
- Đông ca, vị huynh đệ này gọi là Lưu Trung Viễn, người thành phố J, là đồng hương của chúng ta. Đã xông xáo ở thành phố H năm sáu năm, đối với tình hình nơi này cũng tương đối hiểu rõ.
Sau đó nói với người kia:
- Trung Viễn, đây là lão đại Văn Đông hội của chúng ta, Đông ca!
Tạ Văn Đông bắt tay với Lưu Trung Viễn. Lưu Trung Viễn giành nói trước:
- Đông ca, tôi mấy năm gần đây có về nhà, tin tức nghe thấy đều là về anh, không nghĩ tới lại có thể gặp ở thành phố H, ha ha, thực sự là vinh hạnh của tôi đó!
- À!
Tạ Văn Đông quan sát người này, vóc người không cao, mỏ nhọn tai khỉ, lúc nói chuyện ánh mắt cứ lóe lên bất định, cảm giác đầu tiên của Tạ Văn Đông chính là tên này không đáng tin cậy. Tuy nghĩ như vậy, nhưng nếu Khương Sâm đã tìm tới thì cũng có đạo lý của hắn, mỉm cười nói:
- Lưu huynh lời này khách khí quá, tôi ở thành phố J cũng đâu có hơn ai đâu. Không biết Lưu huynh mấy năm nay lăn lộn ở thành phố H thấy thế nào?
Lưu Trung Viễn cười nói:
- Đông ca quá khiêm nhường rồi, hắc đạo thành phố J có người nào không biết đến tên tuổi Đông ca anh chứ. Huynh đệ mấy năm nay ở thành phố H mặc dù không làm ra được trò gì, nhưng quen biết người khác tuyệt đối không ít, trên hắc đạo có chuyện lớn chuyện nhỏ gì tôi cũng đều có thể biết được một hai. Ha ha!
Tạ Văn Đông đã hiểu rõ mục đích Khương Sâm tìm hắn tới, nguyên lại người này là một tên vạn sự thông, thông qua hắn có thể giảm đi được những phiền toái không đáng có, gật đầu nói:
- Lưu huynh, trước tiên anh cho tôi biết một chút tình hình chung của hắc đạo thành phố H đi! Nhưng chuyện ngày hôm nay tôi hi vọng anh không nên nói ra với người khác, nếu không nhất định tôi sẽ không vui đâu. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết thủ đoạn làm việc của tôi rồi chứ?
Trông thấy ánh mắt từ từ lạnh như băng của Tạ Văn Đông, Lưu Trung Viễn sợ hãi run lên, vội vàng nói:
- Đông ca anh yên tâm, chuyện ngày hôm nay đánh chết tôi cũng không nói.
Tạ Văn Đông nói:
- Tốt lắm, bây giờ anh nói một chút đi, đương nhiên, tôi cũng sẽ không để anh nói không công.
- Vâng, tôi biết! Tôi biết!
Lưu Trung Viễn cũng không dám coi thường người trẻ tuổi này, tam đại cự đầu của thành phố J sụy đổ cũng quan hệ trực tiếp đến hắn, cẩn thận nói:
- Thành phố H trước kia là do Tứ gia thống nhất thiên hạ, khi đó Tứ gia thực sự là uy phong, bất kể là lãnh đạo trong thành phố, trong tỉnh, còn có những đại ca hắc đạo khác nữa, khi thấy Tứ gia ai mà chắng phải nói câu chào Tứ gia ! Những đại ca khác tỉnh đến thành phố H này ai mà không tới bái kiến Tứ gia trước tiên? Khi đó...
- Khục!
Khương Sâm thấy hắn lải nhải không thôi, ho lên một tiếng cảnh cáo hắn. Lưu Trung Viễn lập tức phản ứng trở lại, gật đầu cười xòa nói:
- Ài, Đông ca anh xem tôi kìa, lúc nào cũng nhắc tới chuyện cũ năm xưa...
Tạ Văn Đông phất tay biểu thị đừng ngại, để Lưu Trung Viễn tiếp tục, đối với Tứ gia hắc đạo tỉnh H không ai không biết đến hắn, Tạ Văn Đông cũng không ngoại lệ, bình thường hay nghe nhóm người Tam Nhãn đàm luận đến.
Lưu Trung Viễn nói tiếp:
- Từ sau khi Tứ gia chết đi, thật sự có thể nói là một trận đại loạn của hắc đạo thành phố H , các bang hội không có gì hạn chế nữa, không ngừng sống mái với nhau, các bang hội ngoại quốc cũng thừa cơ nước đục, lặng lẽ lẻn vào, lúc đó các lãnh đạo trong tỉnh hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm quan hệ với hắc bang, không có cách nào khống chế được cục diện hỗn loạn của hành phố H. Bởi cái chết của Tứ gia có quan hệ trực tiếp với trung ương, cho nên phía trên cử đặc phái viên xuống, hiệp trợ quản lý tỉnh lý mới có thể đem cục diện không chế lại. Thật ra bất quá mới chỉ là mặt ngoài, mặt sau vẫn còn có phân tranh. Đến bây giờ, phân tranh dần dần ít đi, các bang hội đều có cứ điểm của mình, trong lúc các bang hội có tranh chấp với nhau đều dùng đàm phán để giải quyết. Việc này chủ yếu là vì hiện tại sở phó sở cảnh sát tỉnh ở thành phố H là do Bành Thư Lâm tọa trấn, hắn là do trung ương phái đến, tên này rất cứng đầu, thấy xã hội đen vành mắt đã sầm lại, không biết có phải mẹ hắn bị xã hội đen cưỡng gian hay không nữa...
Nhắc tới vị Bành Thư Lâm này, Lưu Trung Viễn nghiến răng, xem ra chắc là cũng đã nếm thiệt thòi của hắn.
Tạ Văn Đông nghe xong, đối với tình hình chung của thành phố H đại khái hiểu được, về phần sở phó sở cảnh sát Lưu Trung Viễn vừa nhắc tới là tương đối phiền phức, xem ra cùng với Trình cục bị hắn bức đi là thuộc cùng một loại, đều là những người không dễ giải quyết.
Tạ Văn Đông hỏi:
- Lưu huynh, nói một chút bây giờ có những đại bang hội nào, còn có những bang hội ngoại quốc nào nữa?
Tạ Văn Đông thầm nghĩ, nếu như mình nhớ không lầm, hẳn là Mãnh Hổ bang phải ở chỗ này, ha ha, gặp lão oan gia rồi!
Lưu Trung Viễn suy nghĩ một chút nói rằng:
- Bang hội quá lớn không có, trung đẳng bang hội thì cực nhiều, hỗn loạn phức tạp, các bang hội thực lực kém thì không có mấy. Bang hội ngoại quốc thì... đứng đệ nhất đương nhiên là Mãnh Hổ bang, có thể là do bang hội xếp hàng thứ ba Chiến Phủ của hắc bang quốc nội Nga chống lưng. Còn đứng thứ hai, có lẽ phải kể tới Thu Hồn bang, nó...
Tạ Văn Đông hỏi lớn ngắt lời hắn:
- Hắc bang Chiến Phủ của Nga là cái gì?
Cái tên này lần đầu tiên Tạ Văn Đông được nghe.
Lưu Trung Viễn giải thích nói:
- Chiến Phủ là tên của một bang hội, thực lực tương đối mạnh, đặc biệt là ở Châu Âu, có thể coi là đại hắc bang nổi danh, tuy nói thế lực không thể đạt được như Hắc Thủ đường, nhưng các bang hội khác cũng không thể trêu vào bọn chúng được. Chiến Phủ chủ yếu là dựa vào buôn lậu súng đạn mà sống, Mãnh Hổ bang chính là nha trảo của chúng ở Trung Quốc, hy vọng có thể phát triển được ở cái đại thị trường Trung Quốc này. Bất quá tôi thấy lũ mao tử đều là lũ đầu gỗ, không có gì phải sợ!
- A!
Tạ Văn Đông cảm thấy có chút nhức đầu. Lưu Trung Viễn tiếp tục nói:
- Thu Hồn Bang hả... cả hắc đạo đều đồn đại nó là do Hồn tổ Nhật Bản ủng hộ, cụ thể thật hay giả chẳng ai biết được. Thế nhưng Thu Hồn Bang xác thực là có rất nhiều tiền, địa bàn chúng không lớn, nhưng người trong bang hội đông đảo, cẩn thận mà nói là phải đông đến mấy ngàn người, nhiều người như vậy chính là một con số chi tiêu tương đối lớn! Thành viên chủ yếu là lấy học sinh trung học làm chủ, điểm ấy có phần giống với Đông ca anh đó! Về phần còn có những bang hội khác do ngoại quốc ủng hộ hay không tôi cũng không rõ lắm, tôi nghe bằng hữu nói cũng đã gặp qua hắc bang Hàn Quốc!
Tạ Văn Đông âm thầm líu lưỡi, mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng tình huống thành phố H vẫn làm hắn đau đầu, các bang hội bản địa phức tạp còn chưa tính, lại còn có thế lực ngoại bang hỗn tạp trong đó, mình mà đi nhầm một bước cũng rất có khả năng có kết cuộc thảm bại. Trước tiên Tạ Văn Đông để những phiền lòng qua một bên, hít một hơi nói:
- Lưu huynh, anh có biết sàn nhảy Tân Thanh Niên ở mặt bắc trường H là do ai đến giữ không?
- A, Tân Thanh Niên à! Chỗ này tôi biết, lão đại tên là Vương Quốc Hoa, khuôn mặt râu xồm, đánh nhau rất khá! Hắn là một người không đơn giản, nổi danh là một tên du thủ du thực ở vùng này. Đông ca muốn đánh với hắn hả?
Tạ Văn Đông chăm chú nhìn Lưu Trung Viễn nói:
- Đúng là tôi có tính đến việc này, anh xem có thể xảy ra trở ngại gì không?
Dưới cái nhìn soi mói của Tạ Văn Đông, Lưu Trung Viễn có chút mất tự nhiên, gãi gãi đầu, ánh mắt bất định nói:
- Đông ca, tên Vương Quốc Hoa này không đơn giản, hắn ở thành phố H mở hai sàn nhảy và một quán bar, có cửa sau ở trong thị cục, với lại tay chân phía dưới cũng có hơn mười tên. Nếu như cứ tùy tiện mà động vào hắn rất dễ chịu thiệt thòi đó!
Tạ Văn Đông hỏi:
- Anh có biết cái tên Vương Quốc Hoa này không?
- Thâm giao thì không nói, nhưng cũng đã gặp gỡ chào hỏi qua vài lần rồi.
Lưu Trung Viễn lăn lộn ở trên đường hơn mười năm, kinh lịch phong phú, nghi hoặc nói:
- Ý Đông ca là muốn tôi hẹn hắn ra để gặp mặt sao?
Tạ Văn Đông cúi đầu trầm tư một hồi, gật đầu nói:
- Đúng! Đúng là tôi có dự định này, anh xem có thể hẹn hắn đi ra ngoài hay không?
Lưu Trung Viễn mặc dù ở thành phố H xa xôi, nhưng đối với tình hình thành phố J vẫn biết được không ít, tính tình Tạ Văn Đông hắn tương đối rõ ràng, thủ đoạn độc ác, bốn chữ này dùng trên người hắn một chút cũng không quá mức, nếu như hắn muốn đánh tới Tân Thanh Niên, vậy hẹn Vương Quốc Hoa ra ngoài khẳng định không phải là chuyện tốt! Lưu Trung Viễn khó khăn nói:
- Đông ca, không phải là tôi không giúp anh. Anh nói xem nếu như Vương Quốc Hoa có chuyện gì xấu, tôi đây một người làm trung gian sau này làm sao có thể lăn lộn trên đường được nữa!
Khương Sâm nghe xong ở bên hừ một tiếng, gằn giọng nói:
- Nói như vậy là Lưu huynh không có ý định cấp mặt mũi cho Đông ca hả?
Bốn gã thành viên Ám tổ trong phòng ào ào đưa tay vào trong lòng.
Lưu Trung Viễn hoảng sợ, mồ hôi trên đỉnh đầu chảy xuống, vội vàng nói:
- Không không không, tôi không có ý này, tôi chỉ nói là...
Tạ Văn Đông đứng lên vỗ nhẹ vai hắn nói:
- Anh cứ yên tâm hẹn Vương Quốc Hoa ra ngoài đi, tôi sẽ không làm gì hắn đâu, lại càng không làm khó anh, tôi chỉ muốn cùng hắn bàn chuyện buôn bán thôi.
Lưu Trung Viễn suy nghĩ có chút không thông, nghi vấn nói:
- Đông ca muốn cùng hắn buôn bán cái gì vậy?
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương