Bại hoại
Chương 167
Tầng thượng của bệnh viện.Sắc trời âm u, bầu trời mờ mịt có cảm giác như mây đen. Tạ Văn Đông chắp tay sau lưng ngẩng mặt nhìn trời, thở dài nói: "Xem ra ngày mai sẽ có một trận mưa to."
Không ai tiếp lời hắn, nhưng đồng thời không ai dám coi thường sự tồn tại của hắn.Ánh mắt của mọi người đồng loạt đặt lên người hắn, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, lại càng không biết hắn định làm cái gì. Tạ Văn Đông chậm rãi xoay người lại, nhìn mọi người rồi mỉm cười nói: "Nói đi, tập kết nhiều người tới đây là muốn làm gì."
Trong đám người có một hán tử mặt vàng đứng ra nói: "Chúng tôi nghĩ anh không thích hợp để ngồi trên vị trí chưởng môn đại ca này, cho nên muốn anh tự động xuống đài."
" Không thích hợp?" Tạ Văn Đông nói: "Đây là ý nghĩ của chính anh hay là của cả những người khác?"
Hán tử mặt vàng nhìn chung quanh một vòng, lớn tiếng nói: "Tất nhiên là suy nghĩ của tất cả mọi người."
Tạ Văn Đông gật đầu, ánh mắt quét về phía những người khác, hòa hoãn nói: "Nếu là suy nghĩ của mọi người, vậy thì những mọi người này đứng ra cho tôi xem đi."
Mọi người nhìn nhau một lúc, đều cúi đầu không tỏ thái độ gì.Chuyện Tạ Văn Đông giết chết Vạn Phủ bọn họ mặc dù không nhìn thấy, nhưng đã nghe nói, thủ đoạn dị thường độc ác, cho nên trong lòng có ít nhiều có điều cố kỵ đối với hắn. Hán tử mặt vàng thấy mọi người muốn làm rùa đen rút đầu,vậy chẳng khác nào đang bán dứng mình, trong lòng giận dữ, cao giọng nói: "Các người sợ cái gì, đứng ra đi!" Vừa nói bản thân mình vừa tiến lên trước một bước. Hắn đã lộ đầu, vậy thì mười một người khác cũng không trốn được nữa, lòng hạ quyết tâm, thầm nghĩ bọn họ nhiều người thế lớn, Tạ Văn Đông có lợi hại hơn nữa cũng không có thể làm gì được nhiều người như vậy. Mười một người sau đó đều bước lên trước.Lôi Đình nhìn xung quanh một lát, cũng bước về phía trước.
Tạ Văn Đông nhíu mày, nhìn thẳng vào lão: "Ông cũng phản đối tôi ư?"
Lôi Đình mặt không đổi sắc, nói: "Tôi quả thực thấy rằng vị trí chưởng môn đại ca này không thích hợp với cậu." Điền Phong cũng ở vị trí trưởng lão ở bên cạnh vội vàng kéo tay áo lão, nhỏ giọng nói: "Lôi huynh, anh sao lại cùng bọn họ làm loạn." Hướng Huy Sơn biến sắc, nhìn Lôi Đình không nói gì.
Tạ Văn Đông híp mắt lại, lãnh đạm nói: "Vậy mười hai cán bộ trong bang hội cũng do ông cổ động?" Lôi Đình gật đầu nói: "Bọn họ quả thực là do ta liên hệ." Tạ Văn Đông nhìn Lôi Đình một lúc lâu, mới chầm chậm nói: "Vì sao? Không ủng hộ ta thì cũng cần một lý do chứ?"
Lôi Đình lại tiến một bước lên trước, vẻ mặt có chút kích động, lớn tiếng nói: "Lý do? Được, tôi muốn hỏi cậu, từ lúc cậu làm Hồng môn đại ca đến giờ đã làm được gì cho Hồng môn chúng ta chưa.Cậu trước tiên giết Vạn Phủ, tôi đây không nói gì, hắn quả thật là kiêu ngạo tới mức quá đáng. Nhưng sau Hồng môn đại hội, cậu thất tung hơn mười ngày, lão đại của các môn các phái có ai giống như cậu ko?"
Tạ Văn Đông thở dài, lắc đầu nói: "Không!"
Lôi Đình lại nói: "Nếu chỉ vậy thôi thì còn đỡ, nào ngờ sau khi cậu trở về chẳng những không hối cải mà lại càng thêm quá đáng, không ngờ còn ở hộp đêm ăn chơi liền ba ngày ba đêm, sau cùng phải vào bệnh viện. Cậu nói đi, Hồng môn đại ca có thể làm như vậy sao?"
Tạ Văn Đông lại thở dài, lắc đầu nói: "Không thể."
Lôi Đình nói xong hết những lời ức chế trong lòng, thấy Tạ Văn Đông không phản bác nổi một câu, ngược lại không biết phải nói gì cho phải.
Tạ Văn Đông nói: "Thất tung hơn mười ngày là vì tôi có lý do không thể không đi. Tại hộp đêm ăn chơi đến nỗi phát bệnh là do tôi cố ý, tôi chỉ muốn dẫn dụ một người."
Lôi Đình ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Dẫn dụ ai?"
Tạ Văn Đông nói: "Từ lúc lão gia tử bị ám sát tôi đã hoài nghi nội bộ Hồng môn có gian tế, hơn nữa địa vị còn rất cao, biết hành tung của lão gia tử rõ như lòng bàn tay. Sau đó, không ngờ lại có sát thủ trà trộn vào trong đại bản doanh của Hồng môn, lái xe không kiêng nể gì ai lao vào bắn giết tôi, sau đó lại đào tẩu như chỗ không người, điều này khiến cho sự hoài nghi của tôi càng thêm được khẳng định. Tôi muốn tìm ra xem người này rốt cuộc là ai, cho nên mới giả vờ thất tung. Quả nhiên, tên gian tế đó không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này, lại một lần nữa phái sát thủ tới ám sát lão gia tử, huyết án phát sinh trong bệnh viện, các vị chắc đều biết cả.
Mọi người nghe xong liền kinh hãi, trong Hồng môn không ngờ lại xuất hiện gian tế, điều này ngay cả bọn họ có nghĩ cũng không dám, nhưng những gì hắn nói đều không sai, trong đại bản doanh Tạ Văn Đông quả thực đã từng bị người ta ám sát, trong bệnh viện quả thực cũng từng phát sinh chuyện sát thủ ám sát lão gia tử. Mọi người đều gật đầu, ngừng hô hấp, chờ Tạ Văn Đông tiếp tục nói.
Tạ Văn Đông thở dài một hơi, lại nói tiếp: "Trong bệnh viện, kế hoạch ám sát của gian tế vốn rất chu mật, tính chuẩn Đông Tâm Lôi sẽ rời khỏi đây để về đại bản doanh họp, những ngời còn lại không đáng để lo ngại. Trên thực tế cũng chính xác là như vậy, sát thủ thành công dẫn dụ dược đại bộ phận bảo vệ.Kế hoạch vốn có đã sắp thành công, nhưng đột nhiên có một người giết hắn để cứu lão gia tử.Sát thủ trước khi chết đã nói, người sai hắn tới chính là một trong năm vị trưởng lão!"
Lời nói sau cùng giống như bom nổ trong lòng mọi người, sắc mặt ai cũng đại biến, ánh mắt cố ý mà như vô ý liếc về phía năm vị trưởng lão.
Lôi Đình mặt xanh lét, lẩm bẩm nói: "Cái này... không thể."
Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi cũng chỉ mong là không thể, nhưng lời sát thủ nói trước khi chết chắc hẳn là không sai. Tôi so với các người càng muốn biết rốt cuộc trưởng lão nào chính là gian tế, cho nên tôi cố ý ăn chơi trong hộp đêm ba ngày, sau đó giả vờ ốm phải vào bệnh viên. Trong lúc này, tôi đoán chắc gian tế sẽ không chịu nổi tịch mịch mà sẽ gây chuyện, kết quả đúng quả thật là."Nói xong, ánh mắt Tạ Văn Đông giống như hai thanh đao nhọn, đâm vào mặt Lôi Đình.
Ánh mắt của mọi người cũng tập trung lên người hắn, ngay cả mười hai cán bộ muốn đuổi Tạ Văn Đông xuống cũng mang theo vẻ mặt không dám tin nhìn Lôi Đình. Tội danh gian tế này không phải là thứ bọn họ có thể gánh được, buộc chưởng môn đại ca xuống đài là bởi vì bọn họ cho rằng có lý, có nói như thế nào thì đây cũng là việc riêng của nội bộ bản môn. Còn ám sát chưởng môn đại ca chính là đại nghịch bất đạo, sẽ bị các bang các hội sở sỉ vả, thiên hạ cho dù to lớn cũng không có chỗ nào để dung thân. Hán tử mặt vàng vốn vẫn lẽ thẳng khí hùng đầu túa mồ hôi lạnh, hai chân rung lên, bịch một cái quỳ xuống đất, hốt hoảng nói: "Chuyện ám sát hai vị chưởng môn không lên quan gì đến chúng tôi, chuyện bức chưởng môn đại ca xuống đài cũng là do Lôi Đình trưởng lão cổ động đụng đến bọn ta làm vậy." Những người khác cũng đều quỳ xuống đất, run giọng nói: "Đúng vậy! Chúng tôi cũng là bị Lôi Đình trưởng lão tìm tới."
Tạ Văn Đông thở dài, phất tay nói: "Các người đứng cả lên đi, việc này không trách các ngươi." Sau đó nhìn về phía Lôi Đình, híp mắt nói: "Tôi nghĩ Lôi trưởng lão nhất định có lời muốn nói."
Lôi Đình nhìn chung quanh một vòng, cười khổ nói: "Xem ra tôi hiện tại có miệng nhưng khó nói, các người đều hoài nghi tôi là gian tế đại nghịch bất đạo kia..." Không đợi hắn nói nói hết lời, Hướng Huy Sơn gầm lên một tiếng, rút súng ra, chạy về phía Lôi Đình, nắm lên cổ áo lão, gào lên: "Tôi thực sự là có mắt như mù, không ngờ lại xưng huynh gọi đệ với loại người bại hoại như anh hơn mười năm, lão gia tử đối với chúng ta ân trọng, anh làm ra loại chuyện thần quỷ đều phẫn nộ này, còn xứng là đệ tử Hồng môn ư, còn xứng để làm người ko?"
Hướng Huy Sơn càng nói càng giận, mặt biến thành màu đỏ sẫm, dí súng vào ngực Lôi Đình.
Tạ Văn Đông nhìn ra ý tứ của hắn, vội vàng quát: "Dừng tay!"
Nhưng hắn đã hét quá muộn, súng của Hướng Huy Sơn đã bắn xuyên tim Lôi Đình. Lôi Đình trợn trừng hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn, trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, thân thể từ từ ngã xuống.Tạ Văn Đông bước về phía trước, đỡ lấy thân thể sắp ngả xuống đất của lão. Lôi Đình hai mắt trợn tròn, nằm trong lòng Tạ Văn Đông, nắm lấy chéo áo của hắn, bọt máu từ trong miệng liên tục trào ra, khó nhọc nói từ chữ một: "Tôi...không... ám sát... Kim lão đại, tin... tôi đi... đừng... trục xuất tôi ra khỏi môn, chết, tôi cũng muốn làm... đệ tử Hồng môn..."
Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, ghé vào tai lão, khe nói: "Tôi tin tưởng ông."
Trên mặt Lôi Đình lộ ra một nụ cười, tay đang nắm áo Tạ Văn Đông từ từ thả ra, trợn mắt rời khỏi nhân thế. Tạ Văn Đông trong lòng đau xót, vuốt mắt lão sau đó đặt thi thể của Lôi Đình lên mặt đất. Hắn đứng dậy, híp mắt nhìn Hướng Huy Sơn, Hướng Huy Sơn mặt đầm đìa nước mắt, lẩm bẩm nói: "Lôi huynh, anh đừng hận tôi! Chúng ta làm việc cạnh nhau hơn mười năm, tình như thủ túc, chết trên tay tôi so với bị gia pháp thì còn thoải mái hơn."
Tạ Văn Đông tâm tình có chút hoảng loạn, hỏi: "Hướng trưởng lão cũng cho rằng Lôi trưởng lão là tên gian tế đó ư?"
Hướng Huy Sơn ngẩn người, hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tạ Văn Đông phất phất tay. Hắn và Lôi Đình tiếp xúc không lâu, nhưng đối với tính tình của lão cũng có chút lý giải, biết hắn lão thẳng thắn và nóng tính, giống như một thùng thuốc súng, là một người nói gì là làm đó. Hơn nữa tư liệu của năm trưởng lão hắn đều kiểm tra qua, Lôi Đình xuất thân từ chiến tướng, khi lão còn trẻ luận về thân thủ thì rất nổi danh trong Hồng môn, chiến đấu anh dũng, lập được vô số chiến công. Trong năm người thì lão là người không có tâm kế nhất, người thứ nhất Tạ Văn Đông loại ra cũng chính là lão. Mà loại tính cách này của Lôi Đình cũng dễ bị người ta lợi dụng nhất, chỉ cần có người thân cận với lão ghé vào tai lão tiết lộ bí mật, tụ tập mọi người gây chuyện là cũng có thể làm ra. Xem ra Lôi Đình không chỉ làm tử quỷ oan uổng, mà còn là người chết thay cho người ta, bốn chưởng lão còn lại không biết ai trong lòng đang cười trộm. Tạ Văn Đông than thầm trong lòng, rồi nói với Hướng Huy Sơn: "Nếu người đã chết thì không nhắc tới những chuyện này nữa. Ông có gì muốn nói không?"
Hướng Huy Sơn vẻ mặt buồn bã, nức nở nói: "Lôi... Lôi Đình cũng đã có không ít cống hiến cho bang hội, tôi mong chưởng môn đại ca sẽ không làm gì người nhà của hắn."
Tạ Văn Đông cười khổ một tiếng, nói: "Đây là chuyện tất nhiên. Mang lão đi hậu táng đi, chiếu theo nghi thức trưởng lão mà hậu táng."
Hướng Huy Sơn cảm kích nói: "Đa tạ chưởng môn! Chưởng môn thực sự là là có tâm lòng nhân hậu!"Những người khác cũng khen thầm, nói gì thì nói Tạ Văn Đông cũng không phải là tiểu nhân.Tam Nhãn ở một bên lầm bầm tức giận, vừa rồi thấy những người này, không ngờ được rằng mặt bọn chúng dày như vậy.
Tạ Văn Đông lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng vô cùng chán chường, đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm giác mình bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không làm gì được. Lôi Đình hi sinh vô ích, gian tế vẫn ẩn nấp trong bóng tối, hơn nữa, sau chuyện này gian tế sẽ càng thêm cẩn thận, muốn bắt được hắn lại càng tốn sức.Đây là một khối u ác tính, không loại bỏ triệt để thì sẽ biến thành một khối u ác tính lớn hơn.Tạ Văn Đông trong lòng hiểu rất rõ, nhưng hắn cảm thấy vô lực, hơn nữa còn thấy bất lực.
Hắn buồn bực hết đứng rồi ngồi, đi đi lại lại trên tầng thượng hai vòng, sau khi đứng lại thì mắt mang theo hoa lửa nhìn mọi người: "Các người có còn muốn tôi xuống đài nữa không?"
Mọi người ai còn dám nói thêm nửa câu, đồng thành nói: "Chưởng môn đại ca anh hùng võ lược, trí tuệ hơn người Hồng môn không thể một này không có chưởng môn đại ca!"
"Được!" Tạ Văn Đông cười cười gật đầu nói, đưa tay chỉ về phía hơn ngàn người ở cửa lớn dưới nhà, lạnh lùng nói: "Bảo thủ hạ của mình về đi, đây là bệnh viện, không phải sân duyệt binh."
"Vâng!"Mọi người gật đầu, đồng thanh vâng một tiếng.Sau đó đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy, chờ Tạ Văn Đông nói tiếp. Tạ Văn Đông phất tay, nói: "Các người còn không mau đi đi, đứng ở đây phơi nắng hả?" Mọi người nghe xong như trút được gánh nặng, nhao nhao xuống lầu, tốc độ nhanh không kém thỏ chạy, chỉ sợ chậm trễ một chút là không biểu đạt được lòng trung thành của mình, khiến cho người khác hoài nghi.
Tạ Văn Đông đi tới mép tầng thượng, chắp tay nhìn trời. Tam Nhãn bước tới sau hắn, khẽ nói: "Lôi Đình này chết thật oan uổng."
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương