Bại hoại
Chương 166
" Không biết?" Chu Vũ cười lạnh một tiếng, cầm súng nện lên đầu tên đó, hắn lập tức kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, máu lập tức chảy đầy mặt. Chu Vũ lại nắm tóc hắn kéo lên, âm trầm nói: "Hiện tại thế nào? Hiện tại có phải là mày đã nghĩ ra rồi không." Tên đó vẫn lắc đầu, nói: "Tôi thật sự không biết."
" Mẹ nó! Mày cứng dầu thật đó!" Chu Vũ hận đến nỗi nghiến răng ken két, nói với một binh sĩ ở bên cạnh: "Đánh cho tao, đánh tới khi nào nó khai mới thôi."
Binh sĩ ở bên cạnh dạ một tiếng, cuộc huyết chiến vừa rồi đã khiến cho họ đỏ cả mắt rồi, hiện tại ra tay không còn chút lưu tình. Bảy tám binh sĩ rầm rập xông lên, vây lấy tên đó, lập tức một trận đấm đá túi bụi diễn ra, không quá hai phút, đầu tên đó ít nhất cũng phải rách năm sáu vết, trông rất khiếp người.
Lúc Tạ Văn Đông và Tam Nhãn quay về thì vừa hay thấy được cảnh này. Bước tới giữa trường, Tạ Văn Đông hỏi: "Bắt được tên này à?"
"Ừ!" Chu Vũ thở dài ra một hơi, nói: "Tên này cứng đầu lắm, nhất quyết không chịu nói hang ổ của chúng ở đâu."
Tạ Văn Đông nói: "Không cần hỏi đâu, trận đánh lén lần này có liên quan tới Hồn tổ." Chu Vũ trong lòng cả kinh, bất khả tư nghị nói: "Hồn tổ? Thế lực của Hồn tổ đã mở rộng tới tận Vân Nam rồi ư?"
"Có tới Vân Nam hay không thì tôi không biết." Tạ Văn Đông than: "Ít nhất là chúng đã tìm được người phát ngôn ở đây rồi, đã bắt đầu cấu kết với thế lực đen của Vân Nam."
Chu Vũ nghe thấy là có quan hệ với Hồn tổ, khí thế lập tức mất đi phân nửa, hỏi một cách không có chủ ý: ""Tạ huynh đệ, vậy anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tạ Văn Đông nói: "Tạm thời không cần để ý tới bọn chúng, thu dọn chiến trường rồi chúng ta tiếp tục lên đường." Chu Vũ gật đầu khen phải, sau đó chỉ vào tên bị đánh giờ chỉ còn thở thoi thóp, nói: "Làm gì với hắn?" Tạ Văn Đông cười nói: "Giữ lại một tên không có chỗ dùng, anh không cảm thấy phiền a?" "Ừ!" Chu Vũ gật đầu nói: "Quả thực là như vậy."
Tên đó cả người đều bị thương, máu và đất quyện lại với nhau, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra là hắn đã là phế nhân chỉ còn lại nửa cái mạng. Nhưng chính tên phế nhân này, khi Tạ Văn Đông xuất hiện thì mắt đột nhiên sáng lên, cái này chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay cả Tạ Văn Đông cũng không phát hiện. Khi Tạ Văn Đông và Chu Vũ đang nói chuyện thì thân thể của tên đó vốn đang cuộn tròn trên đất chẳng biết lấy đâu ra được khí lực, đột nhiên lách qua khe hở giữa các binh sĩ, lao về phía Tạ Văn Đông. Đồng thời tay thò vào trong túi, lôi ra một cái vòng sắt, chính là vòng sắt trên lựu đạn. Khi Tạ Văn Đông có phản ứng thì tên đó đã lao đến gần, hai tay giang ra ôm lấy hắn. Tạ Văn Đông lúc này muốn né tránh thì đã không kịp, lúc khóe mắt hắn liếc thấy vòng sắt trên ngón tay của tên đó thì ngay cả người trầm ổn như hắn sắc mặt cũng đại biến. Ngón tay của tên đó đã chạm vào áo của Tạ Văn Đông, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị. Nhưng nụ cười của hắn chỉ bảo trì được không tới một giây đồng hồ, bởi vì bên cạnh Tạ Văn Đông đột nhiên thò ra một cái chân, không sai không lệch đá đúng vào bụng dưới của hắn.
Một cước này tràn đầy lực lượng, tên đó kêu lên một tiếng kinh hãi, thân hình đang lao tới trong nháy mặt bị đá bay ngược lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ phẫn nộ và thất vọng, hắn muốn bò dậy, nhưng lập tức lại bị một gã binh sĩ ở gần đó đè xuống. Binh sĩ vừa mới chuẩn bị vung quyền đánh hắn thì một tiếng ầm vang lên, trước mặt tối sầm, sau đó thì không biết gì nữa.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị tình cảnh trước mắt khiến cho sợ ngây người, hai người rõ ràng đang sống sờ sờ đột nhiên giống như khí cầu bị nứt toác, thân hình nổ tung thành nhiều mảnh, trong không trung bốc lên một quầng sương đỏ, tiếp theo là xương gẫy thịt nát bay tung tóe, rơi xuống đất, dính lên cành cây, đập lên thân người có mặt trong trường. Ọe không biết là ai nôn mửa trước tiên, sau đó giống như là một dạng truyền nhiễm, các binh sĩ nối tiếp nhau cúi người nôn ọe. Tình cảnh này giống như cơn ác mộng, cả đời bọn họ chỉ thấy có một lần này, hơn nữa bọn họ cũng mong chỉ phải thấy một lần này mà thôi.
Tạ Văn Đông sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn Tam Nhãn vừa đá một cước cứu mạng mình, thở dài một hơi, hỏi: "Sao mày phát hiện ra?"
Tam Nhãn sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, nói: "Lúc tên đó chịu đòn, em thấy trong mắt hắn không có vẻ sợ hãi, chỉ thấy có sát khí."
Tạ Văn Đông gật đầu, hờ hững nói: "Cám ơn." Tam Nhãn mặt ửng đỏ, đưa tay ra cười nói: "Tam Nhãn chính là tiểu binh của anh Đông, cũng là huynh đệ của anh Đông!"
"Bốp!" Tạ Văn Đông cùng hắn đập tay, chậm rãi nói: "Huynh đệ!"
Thủ hạ giống như Tam Nhãn chẳng biết Tạ Văn Đông còn có bao nhiêu, Chu Vũ ở bên cạnh trong lòng cảm khái, ít nhiều có chút minh bạch Tạ Văn Đông sở dĩ có thể lớn mạnh nhanh như vậy, không chỉ bởi vì hắn tài năng của hắn vượt xa người thường, mà đồng thời còn có một đám thuốc hạ có năng lực hơn người giống như Tam Nhãn. Trong lòng cảm thán: xem ra hắn có được thành tựu như ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên đâu!
Chu Vũ trong lòng kiêng kỵ Hồn tổ, chuyện vừa rồi đã khiến hắn khắc cốt ghi tâm, cách làm không cần mạng và lòng quyết tâm đồng quy vu tận cùng địch nhân của Hồn tổ khiến hắn lạnh run, càng lúc càng sợ hãi. Cho nên hắn mặt dầy xin ngồi cùng xe với Tạ Văn Đông. Tuy trong lòng hắn hiểu rõ, người mà Hồn tổ chủ yếu muốn đối phó chính là Tạ Văn Đông, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác, hắn vẫn hết lần này tới lần khác nghĩ rằng ngồi cạnh Tạ Văn Đông là an toàn nhất. Cho dù như vậy như vậy, hắn vẫn không ngừng hỏi: ""Tạ huynh đệ, Hồn tổ sẽ không đánh lén tiếp chứ?"
Tạ Văn Đông cười nói: "Đặt tim ở trong bụng đi, như vậy trên đường sẽ không xảy ra chuyện nữa."
Chu Vũ đỏ mặt, nhưng thân kinh đang căng thẳng cũng theo câu nói của Tạ Văn Đông mà thả lỏng hơn một chút, nhưng miệng vẫn nói: "Tôi không phải là sợ bọn chúng, chỉ là sợ lại phát sinh đánh lén mà chúng ta không kịp chuẩn bị thôi, như vậy thương vong sẽ rất lớn." Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Tôi hiểu mà!"
Đúng như lời Tạ Văn Đông đã nói, dọc đường quả nhiên gió êm sóng lặng, không xuất hiện một bóng người nào của tổ chức Hồn tổ.
Hồn tổ hiện tại kỳ thực đang rất khổ, bởi vì phân hội ở các nơi tại Đông Nam Á đều gặp phải đả kích, thậm chí bảo gồm cả trong bổn quốc.Trong mười ngày, chỉ trong quốc nội thôi mà Hồn tổ đã có hơn mười cán bộ cao cấp bị ám sát, năm đường khẩu bị đánh bom tập kích, các địa bàn khác càng bị đả kích nghiêm trọng hơn, tổn thất lớn chưa từng có. Các đại tài phiến vốn ủng hộ cho bọn chúng đều dao động, trong đó có hai nhà đã rõ ràng biểu lộ chuẩn bị rút ra, vứt bỏ tài lực ủng hộ Hồn tổ. Bản thân Hồn tổ cũng không có còn đường nào để kiếm tiền, tất cả kinh phí đều nhờ sự viện trợ của các đại tài phiệt. Không có tài lực hùng hậu giúp đỡ, Hồn tổ cũng mất đi nguyên động lực để vận tác. Động thủ đả kích bọn chúng không phải là chính phủ các nước mà chính là tổ chức khủng bố Xích quân của bổn quốc bọn chúng. Xích quân vì sao lại đả kích Hồn tổ, Tạ Văn Đông trong lòng biết rõ, Hồn tổ tin tức linh thông tất nhiên cũng biết rõ vô cùng. Cho nên bọn chúng hận Tạ Văn Đông đến nghiến răng nghiến lợi. Người lãnh đạo của Hồn tổ - Phần tử cánh tả của quân phương Nhật bản đã hạ tử mệnh lệnh, phải trừ đi họa hại Tạ Văn Đông, nhổ đi cái gai trong mắt bọn chúng. Đồng thời tạo áp lực đối với chính phủ, gia tăng mức độ đả kích đối với Xích quân.
Những chuyện này Tạ Văn Đông không hề biết, hắn càng không ngờ những lời ngày trước hắn nói với Vô Danh lại mang nhiều phiền phức đến như vậy cho Hồn tổ, cũng không ngờ thân phận của Vô Danh trong Xích quân lại quan trọng như vậy. Sở dĩ hắn cảm thấy Hồn tổ ám sát mình cũng là chuyện bình thường mà thôi, vì hắn cho rằng Hồn tổ vì mình luôn luôn chèn ép chúng ở thành phố H mà canh cánh trong lòng. Tạ Văn Đông trong lòng kỳ thực không thèm để ý đến Hồn tổ, nó dù sao cũng là tổ chức ngoại quốc, ở Trung Quốc sẽ bị hạn chế rất lớn, chủ yếu nhất là, đấu đá với Hồn tổ, chính phủ sẽ âm thầm giúp đỡ mình. Người thực sự khiến hắn cố kỵ chính là Ma Phong, đương nhiên còn có lão đại Hướng Vấn Thiên của Nam Hồng môn, người có thế lực mạnh hơn Ma Phong gấp trăm lần. Hai người này, một người là hắn cái đinh trong mắt là hắn, một người là cái gai trong thịt hắn. Không rút đinh ra, không lấy gai ra, tim hắn luôn bất an.
Trên đường không xảy ra chuyện gì, tốc độ đi về so với lúc đi thì nhanh hơn, dọc đường cũng không còn tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh, Chu Vũ hận không thể mọc cánh sau lưng để trực tiếp bay trở về. Khi tới được thành phố T, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nơi này là địa bàn của Tạ Văn Đông, hắn có cảm giác như về tới nhà. Nhưng hắn đâu ngờ, nguy cơ ở thành phố T đã trồi lên, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, tùy thời đều có thể nuốt chửng người cả ngoài cuộc và trong cuộc.
Nửa đường, Tạ Văn Đông đã nhận được nhận được tin tức của Khương Sâm, trong Bắc Hồng môn có mười hai cán bộ đang rục rịch tụ tập thủ hạ, rất có xu thế liên hợp tạo phản. Năm vị trưởng lão bôn ba khắp nơi, tận lực áp chế bọn họ, nhưng hiệu quả rất thấp. Khi Tạ Văn Đông trở về thành phố T, mười hai cán bộ đã tập kết hơn ngàn người bao vây bệnh viện nơi Kim Bằng đang nằm, buộc lão phải đổi chưởng môn nhân. Đông Tâm Lôi mang theo mấy trăm đệ tử đời mới của Hồng môn cùng bọn chúng giằng co, song phương nộ bạt kiếm trương, có xu thế hết sức căng thẳng.
Lúc Tạ Văn Đông ngồi xe đi tới bệnh viện, ngoài cửa đầy là người, có điều vừa nhìn là có thể nhìn ra có hai nhóm, một nhóm người đứng ở bên trái cửa lớn, nhóm kia đứng ở bên phải cửa lớn, song phương cách nhau cự ly khoảng năm mét. Ai ai cũng có thái độ hung dữ, đằng đằng sát khí. Tạ Văn Đông để xe dừng ở cửa, từ từ bước vào, Tam Nhãn theo sát hắn.
Chưa tới cửa đã có một đại hán vạm vỡ giơ tay ra cản đường hắn, trợn mắt nói: "Mày định làm gì?" Người đó hiển nhiên không nhận ra Tạ Văn Đông, kỳ thực trong Bắc Hồng môn không có mấy người nhận biết hắn. Bình thường hắn làm việc rất ẩn nhẫn, rất ít khi lộ diện, chỉ là khi tay nắm lệnh bài chưởng môn thì mới lộ ra bộ mặt thật, nhưng lúc đó trời tối, người thực sự thấy mặt hắn không nhiều.
Tạ Văn Đông bình tĩnh nói: "Tôi tới thăm hỏi bệnh tình của một vị trưởng bối." Đại hán đó nhếch miệng nói: "Hôm khác lại tới đi, hôm nay bệnh viện đóng cửa không cho người ngoài vào."
Tạ Văn Đông không nói gì, trực tiếp đi qua người tên đó. Đại hán trong lòng giận dữ, túm lấy vai hắn, quát: "Tiểu tử, mày điếc à?" Không đợi Tạ Văn Đông phát tác, Tam Nhãn ở phía sau thấy đại hán to gan dám vô lễ, mắt trừng lên, tung chân đá giữa mặt tên đại hán đó. Tuy hắn vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng cũng đủ để tên đại hán phải chịu khổ. Đại hán hét lên kêu lên một tiếng đau đớn, ôm mặt ngã xuống, máu chảy qua kẽ tay. Đại hán đó chính là chính là thủ hạ do mười hai cán bộ dẫn tới, bọn họ nhiều người, thấy người bên mình bị đánh, nhao nhao lao tới. Tam Nhãn vẫn đứng yên, hai mắt lóe sáng, nắm chặt khai sơn đao trong tay, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của hơn hai ngàn người mà mặt vẫn không đổi sắc, chỉ cười lạnh. Tam Nhãn có thể coi là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Tạ Văn Đông, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, bản thân hắn đã có một loại bá khí vượt quá người thường.
Lúc này không biết là ai hét lên một tiếng: "Tạ Văn Đông!" Tiếp theo trong trường truyền đến một tràng tiếng kinh ngạc và tiếng hít sâu, những đại hán đang đứng cản ở cửa bệnh viện thấy Tạ Văn Đông chậm rãi bước đến thì không biết phải làm thế nào cho phải, đứng cũng không được mà lui cũng không xong. Tạ Văn Đông vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Là đệ tử Hồng môn thì tránh đường."
Thủ hạ mà Đông Tâm Lôi mang đến đều tránh sang một bên, những đại hán còn lại cơ bản đều là thủ hạ của mười hai cán bộ, ngỡ ngàng nhìn Tạ Văn Đông. Tam Nhãn cười lạnh một tiếng, xách đao chuẩn bị tiến lên thì bị Tạ Văn Đông cản lại, hắn híp mắt, nói với những đại hán đó: "Thế nào, chúng mày đã không còn là đệ tử của Hồng môn nữa rồi ư? Bất kể là thế nào, tao hiện tại vẫn là chưởng môn đại cađó."
Các đại hán ngơ ngác nhìn nhau, nhao nhao cúi đầu xuống rồi tránh sang một bên. Tạ Văn Đông ngẩng đầu mà bước, đi tới phòng bệnh của Kim Bằng.
Phòng bệnh đặc biệt của Kim Bằng khá lớn, khi lão một mình ở bên trong thậm chí còn cảm thấy trống trải.Nhưng hiện tại, lão thực sự hi vọng phòng bệnh có thể lớn hơn một chút. Trong phòng bệnh chật kín người, mười hai cán bộ đến đây kiến nghị lão gia tử thay đổi chưởng môn, năm trưởng lão, Đông Tâm Lôi và Niếp Thiên Hành, tứ đại biều bả tử, và hơn chục cán bộ có thực lực trong Hồng môn đều có mặt. Mấy chục người chen chúc ở trong phòng, thanh âm cái nhau, biện luận, gào thét gần như sắp khiến cả phòng bệnh nổ tung. Chẳng trách Kim Bằng cảm thấy phòng bệnh vẫn nhỏ.
Khi Tạ Văn Đông đẩy cửa bước vào, thanh âm lập tức ngưng bặt, ánh mắt của mọi người đồng loạt chiếu lên mặt hắn.
Tạ Văn Đông không thèm nhìn họ, trực tiếp đi tới gần Kim Bằng, gật đầu nói: "Lão gia tử, tôi đã trở về. Thân thể ông gần đầy có khỏe hơn ko?"
Kim Bằng cười nói: "Ối trời, Văn Đông, may mà cậu đã về, nếu không một lát nữa thôi là đầu ta nổi tung đó. Những người này tụ tập ở đây nhao nhao đòi ta phải thay đổi chưởng môn đại ca, khiến cho ta rất phiền lòng." Tạ Văn Đông vỗ vỗ bàn tay của Kim Bằng, nói: "Không sao, tôi sẽ giải quyết." Kim Bằng gật đầu, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Ánh mắt Tạ Văn Đông quét qua mọi người, nói: "Lão gia tử cần nghỉ ngơi, các người muốn nói gì thì nói với tôi, chúng ta lên tầng thượng nói chuyện." Nói xong, quay người bước ra ngoài.
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đại đa số bọn họ đều nhận được tin tức Tạ Văn Đông do tửu sắc quá độ mà phải nằm viện, cho nên mười hai cán bộ mới dám chuẩn bị dùng võ lực bức Kim Bằng thay chưởng môn, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ của hắn không hề giống như đang có bệnh, mọi người mang tâm tình bất đồng theo Tạ Văn Đông lên tầng thượng.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương