Bại hoại
Chương 157
Tạ Văn Đông ra khỏi khách sạn, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Tin tức mà Tang tướng quân tiết lộ quả thật không sai, thế lực của Ma Phong ở Vân Nam thực sự không thể coi thường, mình vừa tới Côn Minh, hành tung đã bị hắn phát hiện, xem ra muốn tìm một chỗ an toàn để qua đêm là chuyện rất khó. Hắn đi dạo trên một con phố, đằng sau có một chiếu xe bao màu trắng đang phi tới khiến hắn chú ý. Trải qua nhiều lần vào sinh ra tử khiến hắn có một loại mẫn cảm và khứu giác vượt quá người thường, chỉ cần dư quang trên khóe mắt quét qua, cảm thấy không đúng, liền lăn sang một bên theo phản xạ.
"Bùm!" Một tiếng kêu vang lên khe khẽ, cửa sổ sát đất của một cửa hàng bên đường hiện ra một cái lỗ to cỡ ngón cái, Tạ Văn Đông từ mặt đất nhảy bật dậy, chạy vào trong cửa hàng cách hắn gần nhất. Quay đầu lại nhìn, chiếc xe bao đó đã dừng lại, bên trong nhảy ra ba đại hán mặc Tây trang màu đen. Tạ Văn Đông không lạ gì ba người này, cho nên hắn chạy thẳng vào trong cửa hàng. Ba người này chính là ba người trong sáu tùy tùng mà Ma Phong dẫn theo tới Tam giác vàng, thân thủ của bọn chúng Tạ Văn Đông đã lĩnh giáo, những tùy tòng mà các trùm ma túy dẫn theo đều là cao thủ, nhưng dưới sự công kích của sáu người này, không quá năm phút toàn bộ đều bị xử lý, hắn không có tự tin có thể thắng được ba người trong đó, cho nên hắn không chút do dự lựa chọn chạy trốn.
Đây là một cửa hàng chuyên kinh doanh, do hiện tại đã rất khuya, doanh nghiệp sau một ngày công tác đã tan ca, chỉ có lão bản ở lại. Lão bản là một phụ nữ trung niên, mặt tươi cười, là dạng rất thích hợp với làm ăn. Tạ Văn Đông sau khi tiến vào trực tiếp hỏi: "Có cửa sau không?"
Bà chủ bị hắn dọa cho giật nảy mình, nghi hoặc hỏi: "Cửa sau? Cậu hỏi cửa sau làm gì? Chỗ này của chúng tôi là nơi làm ăn, không phải là cửa thành qua đường, cậu nếu muốn thì..."
Tạ Văn Đông không có thời gian nghe bà ta nói linh tinh, rút súng giắt ở hông ra, vung tay bắn bốn phát vào ba người đang đuổi theo đằng sau, sau đó lạnh lùng nhìn bà chủ. Bà chủ sắc mặt lập tức biến đổi, hai chân run rẩy, không cần Tạ Văn Đông hỏi thêm, chỉ tay về bên cạnh: "Cửa sau ở bên đó!"
"Cám ơn!" Tạ Văn Đông híp mắt cười, chạy vào đó. Quả nhiên, có một cái cửa nhỏ không tới nửa mét, hắn nhấc chân đá tung cửa, chạy vào trong một cái ngõ ở bên ngoài. Ba dại hán bị bốn phát súng của Tạ Văn Đông ngăn lại, khi bước vào cửa hàng thì hắn đã từ cửa sau chạy ra. Thấy ánh mắt kinh hãi của bà chủ, không ai nói gì, chạy vào cửa sau, người cuối cùng trước khi chạy ra cửa thì dừng lại, quay đầu lại hét lên: "Bà chủ!"
Bà chủ ngu ngơ quay đầu lại. Nào ngờ đại hán đó nhấc súng bắn một phát giữa mi tâm bà ta, sau đó mặt không chút biểu tình bước ra khỏi cửa sau. Ma Phong giống như tử quỷ lão ca Ma Ngũ của hắn, đều là yếu phạm bị quốc gia truy nã, không dám ra ánh sáng. Thủ hạ của hắn tất nhiên cũng không phải là hạng tử tế gì, dưới tình huống phát sinh đấu súng như thế này bà chủ nhất định sẽ đi báo án, nhưng diện mạo của ba người đã bị bà ta nhìn thấy, muốn để bà chủ này giữ bí mật, đại hán liền lựa chọn phương thức trực tiếp và đơn giản nhất.
Tạ Văn Đông vừa chạy vừa buồn cười, mình hình như luôn có duyên với việc chạy trốn, có điều như vậy cũng tốt, chạy trốn có thể giúp cho mình khỏi phải luyện tập thân thể. Khi đang chạy trốn mà có thể nghĩ tới những điều này thì chỉ có một mình Tạ Văn Đông. Hắn lần đầu tiên tới Côn Minh, rất xa lạ với địa hình nơi đây, sau khi rẽ mấy lần trong ngõ thì bản thân không phân biệt nổi Đông, Tây, Nam, Bắc. Nhưng tiếng bước chân nặng nề ở đằng sau thì mãi vẫn chưa biến mất, Tạ Văn Đông than thầm trong lòng, ba người này có thể lực rất tốt, quan trọng nhất là còn có tinh thần quyết không buông ta. Không biết Ma Phong từ đâu tìm được những nhân vật như thế này.
Rẽ trái quặt phải, trước mắt xuất hiện một khu dân cư diện tích rất lớn. Tạ Văn Đông tinh thần chấn động, trốn vào trong đây rất khó bị tìm ra, hơn nữa nếu có cơ hội thì còn có thể phản kích. Hắn gia tăng nhịp chạy, thân hình lao vào khu dân cư nhanh như tên bắn. Nhưng rất mau chóng hắn liền thấy hối hận, phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Cửa của mỗi một căn nhà đều khóa kín, khác hắn với tình cảnh của thành phố J. Chính vào lúc hắn đang nôn nóng, vừa hắn phát hiện phía trước không xa có người đang mở khóa nhà. Tốc độ của hắn phát huy đến cực hạn, trước khi cửa chưa khóa, lao vào giống như một con mèo, đông thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ phát ra một thanh âm rất nhỏ. Người vừa mở cửa cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen, mở miệng muốn hét lên thì bị Tạ Văn Đông bịt lại, đồng thời dí súng lên đầu người đó, thấp giọng đe dọa: "Không muốn chết thì im lặng đi!"
Tạ Văn Đông vừa bịt miệng hắn, vừa nhìn qua khe cửa. Ba đại hán đang đứng trước khu nhà, ánh mắt quét nhìn xung quanh để tìm Tạ Văn Đông, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng ai. Ba người nhìn nhau rồi phân ra tìm, bước về phía các tòa nhà ở phụ cận, trong đó có một người đang nhìn về tòa nhà mà hắn đang ở rồi chậm chậm bước tới. Tạ Văn Đông thầm kêu bất hảo, ghé vào tai người đó nói: "Dẫn tôi vào trong nhà, nhanh lên!" Sau khí ghé sát vào người đó thì mũi ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng khẽ động, thầm nói thì ra là con gái, vậy thì dễ đối phó rồi. Do đèn cảm ứng của căn nhà đã tắt, ánh sáng rất mờ, Tạ Văn Đông lại đang vội, tinh lực đều đặt trên đại hán ở ngoài cửa cho nên trước sau vẫn chưa phát hiện ra.
Cô gái đó do bị bịt miệng, phát ra tiếng ô ô. "Tôi có thể thả cô ra, nhưng nếu cô dám kêu một tiếng thì tôi nhất định sẽ không mềm tay đâu!" Tạ Văn Đông thả lỏng tay, nhưng súng vẫn dí vào hông cô ta, nói: "Nhanh lên, đừng để tôi phải nói lần thứ hai!"
Cô gái gật gật đầu, bước lên lầu, Tạ Văn Đông bước sát theo sau không dám lơ là. Cô gái sống ở tầng ba, sau khi mở cửa thì Tạ Văn Đông đẩy cô ta vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi vào phòng, Tạ Văn Đông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng run rẩy của cô gái đó, hắn cười nói: “Cô không cần phải sợ hãi, tôi thứ nhất không phải vì tiền, thứ hai không phải vì thân thể cô, tôi chỉ muốn trốn một lúc thôi rồi sẽ lập tức đi ngay!"
Cô gái đó ừm một tiếng, cúi đầu xuống, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Trong phòng không hề bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài miễn cưỡng chiếu vào trong phòng, bộ dạng của cô gái Tạ Văn Đông nhìn không rõ, nhưng trực giác cho thấy cô ta rất trẻ tuổi, lúc bịt miệng cô ta, hắn thấy da dẻ của cô rất mềm mại mà lại đàn hồi. Hai người im lặng ngồi trong phòng, không ai mở miệng. Tạ Văn Đông đang nghĩ tới tâm sự của mình, sự tồn tại của Ma Phong đối với hắn là một sự uy hiếp, sự uy hiếp này thậm chí rất trí mạng. Đối với Văn Đông hội mà nói, bất kể là vận chuyển độc phẩm từ Tam giác vàng về, hay là vận chuyển hỏa khí cho tướng quân tới Tam giác vàng, Vân Nam là nơi bắt buộc phải đi qua. Mà Ma Phong hùng cứ ở Vân Nam nhất định sẽ ngầm ở bên trong phá hoại, hắn một ngày không trừ, con đường này sẽ không được thông thoáng. Mà nếu đả kích Ma Phong thì tất sẽ dây dưa đến Nam Hồng môn. Ma Phong có thể ổn cư ở Vân Nam, nơi nằm trong thế lực của Nam Hồng môn, chỉ có thằng ngốc mới nghĩ rằng hắn không quan hệ với Hướng Thiên Tiếu. Tạ Văn Đông không phải là thằng ngốc, hơn nữa hiểu đạo lý trong đó hơn bất kỳ ai, độc phẩm của Nam Hồng môn có tám thành là do Ma Phong cung cấp. "Thật là phiền phức!" Tạ Văn Đông đau đầu lẩm bẩm.
Tạ Văn Đông đứng dậy, bước vào trong phòng, trong đầu nghĩ sách lượt đối phó. Muốn đánh đổ Nam Hồng môn, với thế lực hiện tại của Bắc Hồng môn lại thêm Văn Đông hội nếu xuất ra toàn lực thì cũng không thể làm được nếu không có hai năm thời gian, nhưng lấy quân hỏa đổi độc phẩm thì không thể trì hoãn một khắc nào, nếu không, phía Tam giác vàng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Càng nghĩ trong lòng càng loạn, Tạ Văn Đông thở dài, ngồi xuống. Cô gái tựa hồ như nhìn ra ý tứ mà Tạ Văn Đông vừa nói là sẽ không làm hại cô ta, thần kinh đang kéo căng cũng đã được nới lỏng, đảo mắt nói: "Anh hình như có rất nhiều tâm sự, anh vừa rồi bị cảnh sát đuổi theo à?"
Tạ Văn Đông không muốn phí nhiều nước bọt, thuận miêng nói: "Đúng! Cô có nước không?"
" Trong tủ lạnh có coca đấy!" Cô gái nói: "Anh vì sao bị cảnh sát truy đuổi, đánh bạc? Buôn lậu? Hay là cướp bóc?" Tạ Văn Đông cười thản nhiên không nói gì, lấy coca ra, vừa uống vừa nhìn thiết kế trong phòng, rồi châm chậm bước vào phòng khách. Cô gái trong lòng chấn động, vội vàng đứng dậy, Tạ Văn Đông đung đưa súng trong tay, tỏ ý bảo cô đừng làm bậy, cô gái chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống. Hắn tùy ý đi lại, khi bước tới bàn học thì dừng lại khoảng một giây, sau đó bước ra sau hai bước, đi tới trước mặt cô gái, hỏi: "Cảnh sát?" Cô gái thở dài, không nói gì. Tạ Văn Đông cũng thở dài, vận khí của mình đúng là không tồi, không ngờ lại xông vào nhà cảnh sát, hơn nữa còn là nữ cảnh, hèn chi cô gái này lại về nhà muộn như vậy, mà lại không hề chống cự mà để người lạ vào nhà mình, hắn thản nhiên nói: "Đưa cho tôi!"
"Đưa cái gì?" Cô gái cố làm ra vẻ ngu ngơ. Tạ Văn Đông híp mắt nói: "Súng, còng tay!" Cô gái chầm chậm rut súng ở hông đặt lên đất. Tạ Văn Đông cúi người xuống, tay vừa chạm vào súng thì hắn phát hiện mình sai rồi, quá coi thường cô gái trước sau không hề phản kháng này. Cô gái xuất cước nhanh như điện, đá mạnh vào bụng dưới Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông chỉ đành bỏ qua khẩu súng, rụt tay lại đỡ cú đá đó, vừa đứng thẳng dậy thì cổ tay kia đau nhói, súng cũng tuột khỏi tay. Tạ Văn Đông vẩy vẩy tay, híp mắt cười nói: "Thân thủ không tồi!"
Nữ cảnh cười đắc ý, lạnh lùng nói: "Anh không phải là người đầu tiên nói câu đó đâu!" Tạ Văn Đông nói: "Hi vọng tôi cũng không phải là người cuối cùng!" Nói xong, hắn lao nhanh tới gần cô ta, vung quyền đánh vào sườn. Cô gái thấy thế đến của hắn hung mãnh, nhanh chóng lui ra sau, đồng thời xuất cước phản kích, rất nhanh, hai người bắt đầu quần nhau ở trong phòng.
Sau năm phút, Tạ Văn Đông ngồi ở mép giường thở hổn hển, mặt dầy hưng phấn, cười nói: "Một đứa con gái mà biết đánh nhau, ai còn dám lấy cô!" Nhấc ví tiền của nữ cảnh lên, lấy ra thân phận chứng của cô ta. Cô gái đó trừng mắt nhìn hắn như sắp phun lửa, Tạ Văn Đông giả vờ như không nhìn thấy, cầm thân phận chứng nói :"Xem ra tôi nói không sai mà, hai mươi sáu tuổi rồi còn chưa kết hôn, con gái phải ở nhà làm một hiền thê lương mẫu thì mới được."
Nếu như hiện tại mắt của cô gái có thể phun ra lửa, Tạ Văn Đông nhất định sẽ bị thiêu cháy thành than, đang tiếc cô ta không thể động đậy, thậm chí là hét cũng không thể. Tạ Văn Đông xé ga giường rồi trói cô ta lại, miệng cũng bị bịt chặt. Hắn ung dung ngồi uống coca, nhìn nữa cảnh đang vùng vẫy trên giường một cách đắc ý, vừa cười một cái thì lại động đến vết thương trên khóe miệng, bật đèn lên, vừa soi gương vừa nói: "Cô xuống tay ác thật." "Ô ô..."
Nhìn vết đánh đo đỏ trên cẳng tay và cổ, Tạ Văn Đông hỏi: "Trong nhà cô có túi thuốc không? "Ô ô!"
"Túi thuốc ở đâu?" Tạ Văn Đông nằm xuống cạnh cô ta, lấy giẻ nhét trong miệng cô ta ra rồi hỏi. Nữ cảnh cuối cùng cũng có cơ hội để nói, thở hắt ra, chửi: "Mau thả tôi ra, thằng khốn nạn, lưu manh, vương bát đản đáng chết, anh là một con lợn..." Tạ Văn Đông nhét giẻ lại vào miệng cô ta, thản nhiên nói: "Tôi tự đi tìm vậy, có điều phải cảm ơn sự khen ngợi của cô!" Nói xong, còn véo cái má hồng của nữ cảnh, lại khiến cho cô ta vùng vẫy. Tạ Văn Đông cười ha hả, nhưng lập tức ngậm miệng lại, khóe miệng đau đến mức khiến hắn phải rơi nước mắt, thầm nghĩ: Lần sau gặp nhất định phải tính sổ với lão Quỷ, nói cái gì là con gái Vân Nam ai cũng ôn nhu hiền thục, nhưng mình toàn gặp phải hổ cái.
Tạ Văn Đông từ trong tủ quầy lấy ra hộp thuốc, vừa xoa thuốc lên vết thương vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm tuy tối, nhưng vẫn lờ mờ thấy bóng của ba người, hắn lắc đầu, thầm nói đúng là ba thằng ôn phiền phức. Nghĩ một chút, Tạ Văn Đông cầm thân phận chứng của nữ cảnh lên, mềm giọng nói: "Thì ra cô tên là Ngưng Thủy, tên rất dễ nghe." Thấy nữ cảnh trừng mắt nhìn hắn, lập tức nói: "Kỳ thật tôi không phải là người xấu, càng không muốn làm gì cô cả. Cô nghe nói tới bộ chính trị chưa? Bộ chính trị trung ương!"
Nữ cảnh sát ngây người, lắc đầu. Tạ Văn Đông tiếp tục nói: "Kỳ thật tôi trực thuộc phân bộ Đông Bắc của bộ chính trị trung ương," Nói xong, giơ chứng kiện ra trước mặt nữ cảnh, nói tiếp: "Tôi tới Vân Nam là để bí mật điều tra vụ án về bang hội buôn lậu độc phẩm ở đây, nhưng lại bị một tên trùm ma túy tên là Ma Phong phát hiện, hắn sợ chuyện buôn lậu độc phẩm bị bại lộ nên phái người truy sát tôi. Ma Phong, cô làm cảnh sát chắc đã nghe qua tên này chứ?" Nữ cảnh trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, không tránh né ánh mặt của Tạ Văn Đông. Hắn tháo giẻ đang nhét trong miệng cô ta ra.
"Ma Phong?" Cô gái nói: "Tôi quả thật có nghe nói về người này, nhưng hắn là người làm ăn buôn bán chân chính, hơn nữa rất có tiếng ở Vân Nam."
"Cô sai rồi!" Tạ Văn Đông khẳng định: "Đó chỉ là yểm hộ của hắn thôi, buôn bán hợp pháp bên ngoài cũng chỉ là công cụ rửa tiền mà hắn kiếm được từ buôn bán độc phẩm!" Tạ Văn Đông căn bản không biết nhiều về Ma Phong, càng không biết gì về sinh ý hợp pháp của hắn, chỉ căn cứ vào kinh nghiệm của mình mà suy đoán. Trên danh nghĩa bản thân hắn cũng có xí nghiệp hợp pháp, tiền phi pháp phần lớn cũng đổ vào xí nghiệp, sau đó thông qua mánh khóe làm giả giấy tờ để chuyển hóa thành tiền hợp pháp.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương