Bại hoại
Chương 156
Tuổi tử này thật sự là quá cuồng ngạo ngang ngược, nhưng quả thật là hắn có chỗ hơn người, e rằng kỹ thuật bắn súng của lão Lôi cũng không hơn được hắn. Tạ Văn Đông cười ha ha, nói: "Kỹ thuật bắn súng của lão huynh thực sự rất giỏi, nghe khẩu âm thì anh là người Đông Bắc, phải không?" Người thanh niên nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: "Tao nhận ra mày, mày tên là Tạ Văn Đông, lão đại của Văn Đông hội."
"Hả?" Tạ Văn Đông híp mắt cười: "Thế không công bằng, anh nhận ra tôi mà tôi lại không nhận ra anh." Giọng nói của người thanh niên không có một chút rung động nào, nói: "Sau này sẽ biết thôi." Sau đó nói với Tang tướng quân: "Hàng năm nay tôi thu một nửa. Xin tướng quân phiên dịch cho họ nghe." Tướng quân cũng không tức giận, khẽ mim cười, truyền đạt lại ý của người thanh niên cho mọi người. Mấy vị lão đại còn lại sắc mặt đều biến đổi, ai ai cũng tức giận nhìn về phía người thanh niên, nhưng có chút dám giận mà không dám nói, kỹ thuật bắn súng của người thanh niên thực sự quá khủng bố.
Tạ Văn Đông trước sau vẫn không tỏ thái độ gì, cũng không cần tỏ thái độ, hắn biết, phần của mình không cần tranh cũng sẽ không thiếu một cân. Dưới tình cảnh này thì im lặng là lựa chọn tốt nhất. Im lặng là vàng, nhưng vẫn có người không chịu tin vào đạo lý này. Bọn họ không tin kỹ thuật bắn súng của người thanh niên đến từ Trung Quốc này thật sự nhanh như vậy, cho nên, những lão đại còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời có năm người lao ra khỏi phòng, đồng thơi hét lên với thủ hạ: "Giết người Trung Quốc! Giết chết tất cả người Trung Quốc!"
Thủ hạ mà bọn họ mang theo không ít, cũng rất có lòng tin đối với thủ hạ. Nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện ra mình sai rồi, hơn nữa còn sai rất triệt để. Kỹ thuật bắn súng của người thanh niên đáng sợ, và thủ hạ hắn dẫn theo cũng là cao thủ, hơn nữa ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên đã chuẩn bị tốt rồi, bọn họ biết, có thể phát ra tiếng súng gọn gẽ và nhanh như vậy thì trừ lão đại của mình ra không còn ai có thể. Cho nên, khi năm vị lão đại xông ra khỏi phòng, bọn họ đã động rồi. Sáu người, sáu khẩu súng, bắt đầu đồ sát nhanh như thiểm điển với những tùy tòng của các lão đang đang thủ ở bên ngoài. Tiếng súng dày đặc vang lên giống như nước sông Hoàng Hà đang cuộn trào, liên miên và nhanh chóng. Cơ hồ không quá một phút, trừ sáu người bọn họ ra, chỉ có binh sĩ của Tam giác vàng và năm vị lão đại đang trợn mắt há miệng là còn đứng đó. Năm vị lão đại từ sâu trong lòng cảm thấy cái gì gọi là khủng bố, nói với sáu người đang quay về phía họ: "Đừng, đừng giết chúng tôi, chúng tôi có thể cho các cậu tiền, các cậu muốn bao nhiêu cũng được, bất luận..." Sáu tiếng súng vang lên cơ hồ là cùng lúc, năm vị lão đại đã không thể phát ra được bất kỳ thanh âm nào nữa. Sáu người mặt vẫn không chút biểu cảm, bọn họ sớm đã lấy giết người làm lẽ sống, mà đã giết người để sống thì trên thế giới này không còn chuyện gì có thể dẫn tới sự hứng thú đối với họ.
Tình huống bên ngoài được mọi người trong phòng nhìn thấy rất rõ ràng, các vị lão đại còn lại lác đác cảm thấy khí trời đột nhiên lãnh buốt, cảm giác sợ hãi tử vong như từ dưới chân truyền tới mỗi sợi tóc trên đầu. Đây chính là tác dụng mà thực lực mang lại. Người thanh niên cuối cùng cũng thôi không nhìn ngón tay xinh đẹp của hắn nữa, đứng dậy nói: "Nếu không còn gì thì tôi cáo từ trước. Tang tướng quân, ngày mai tôi sẽ phái người tới thu hàng, đương nhiên, một phân tiền cũng không thiếu ngài đâu." Nói xong, chầm chầm bước ra ngoài, lạnh lùng nói: "Tao tên là Ma Phong, người là do tao giết, nếu ai bất mãn với tao thì hoan nghênh tới Trung Quốc tìm tao, tao lúc nào cũng phụng bồi." Bước tới cửa, đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Tạ Văn Đông, ánh mát lạnh như băng, hờ hững nói: "Tao là em của Ma Ngũ! Tạ Văn Đông, mạng mày là của tao, tại Trung Quốc, tao sẽ lấy lại"
Khi hắn nói mình là Ma Phong Tạ Văn Đông đã nghĩ tới người này có quan hệ với Ma Ngũ. Hắn luôn thấy Ma Phong rất quen mắt nhưng lại nghĩ không ra là đã gặp ở đâu, nếu thực sự đã gặp, người đặc biệt như thế này Tạ Văn Đông sẽ không thể quên. Hiện tại cuối cùng cũng hiểu, hắn sở dỉ quen mắt là bởi vì hắn giống Ma Ngũ. Điều này thật là có ý tứ! Tạ Văn Đông cười nói: "Không ngờ Ma Ngũ còn có đệ đệ như mày. Đúng như mày nói, hoanh nghênh tới Trung Quốc tìm tao, tao tùy thời sẽ phụng bồi. Có điều tao muốn nhắc nhở mày, tao có thể giết chết Ma Ngũ thì cũng có thể giết mày." Thấy khóe miệng Ma Phong giật giật, Tạ Văn Đông cười nói: "Đừng coi lời nói của tao là đùa, ta chỉ nói đùa với bằng hữu thôi!"
Ma Phòng híp mắt lại, ngón tay khẽ động, chầm chầm vươn tới hông, ánh mắt như hai thanh đao bắn lên mặt Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông vẫn híp mắt cười, cầm dao gọt hoa quả lên gọt vỏ táo, rất nghiêm túc, rất cẩn thận, giống như trong mắt hắn, trên thế giới không có chuyện gì có thể quan trọng bằng quả táo trong tay hắn. Tang tướng quân sắc mặt khẽ biến, rút súng ra đập lên bàn, quát: "Đủ rồi, hôm nay tôi không muốn thấy ai đổ máu nữa!" Ma Phong đứng tại chỗ thêm ba phút, vẫn không rút súng, nhìn xoáy vào Tạ Văn Đông, bước nhanh ra khỏi phòng, cùng sáu thủ hạ nghênh ngang bỏ đi. Tạ Văn Đông lắc đầu: "Ài, đúng là một thằng ôn không biết lễ phép."
Tướng quân nhìn mấy vị lão đại còn lại, thở dài một hơi, nói: "Năm nay Tam giác vàng chỉ có thể cung cấp cho các vị một trăm kilogam hàng thôi, có thể nhận hay không thì không quan hệ tới tôi, muốn tìm, thì các ngươi đi tìm cái tên gọi là Ma Phong đó mà tính sổ." Nói xong, tướng quân đứng dậy đi vào phòng, để lại mọi người trong đại sảnh với bộ mặt bất cam.
Thấy tướng quân đã đi, sự tình chỉ có thể như vậy, mọi người lần lượt ra khỏi phòng. Kỳ thật kết quả cũng vẫn có thể tiếp nhận, một trăm kilogam so với một kilogam cũng không nhận được lại còn phải bồi thêm mạng thì tốt hơi nhiều. Những người này mang theo nhiều thủ hạ hung hăng mà tới, nhưng khi về thì lại có một nửa phải ở lại.
Tạ Văn Đông không đi, hắn biết Tang tướng quân nhất định sẽ tìm mình, hà tất phải đi ra rồi lại bị gọi lại, chuyện phí sức như vậy thì tốt nhất cứ ngồi lại mà đợi, mùi vị của hoa quả Miến Điện quả thật không tồi. Quả nhiên, Tạ Văn Đông còn chưa ăn xong một quả, hộ vệ thiếp thân của Tang tướng quân đã ra khỏi phòng, thấy Tạ Văn Đông vẫn ngồi đó thì hơi sững người, sau đó cười nói: "Tạ tiên sinh, tướng quân muốn gặp ngài." "Nhanh vậy à!" Tạ Văn Đông đặt một nửa quả táo chưa ăn xong xuống, bất đắc dĩ nói: "Xem ra táo cũng không phải là dễ ăn."
Tạ Văn Đông và Tang tướng quân thương nghị bí mật trong phòng chừng hơn một tiếng, rốt cuộc hai người bàn những gì thì không ai biết, nhưng có một điểm có thể khẳng định, kết quả mật đàm của hai người rất mãn ý. Tạ Văn Đông khi ra khỏi phòng thì được Tang tướng quân đích thân đưa tiễn, điều này ở Tam giác vàng cũng tính là lần đầu tiên. Tạ Văn Đông ở Tam giác vàng thêm hai ngày nữa mới ly khai.
Ngồi phi cơ về, trên đường do Hách Cường hộ tống. Thương thế của lão Quỷ tuy không nặng, nhưng cần phải nghỉ ngơi vài ngày. Trên đường không có gì, bình yêu bay qua địa bàn của Thiện Đông đồng minh quay về Vân Nam Trung Quốc. Cuối cùng cũng về quốc gia của mình rồi, Tạ Văn Đông thở ra một hơi dài, kỳ thật bất kể là phong cảnh ngoại quốc tráng lệ như thế nào, sự phát triển vẫn lạc hậu, vĩnh viễn không có được bầu không khí tối tân như quốc gia của mình. Tạ Văn Đông hiện tại nghĩ vậy. Trăng ngoại quốc so với Trung Quốc có lẽ tròn hơn, nhưng nhất định không đẹp bằng của Trung Quốc.
Tạ Văn Đông trên đường ngựa không ngừng vó, một mạch đi tới Côn Minh. Côn Minh có thể coi là một thành thị tương đối phát đạt, đặc biệt là ngành du lịch, hưng thịnh dị thường.
Tạ Văn Đông định ở lại Côn Minh nghỉ ngơi một ngày, sau đó về lại thành phố T, những ngày ở Tam giác vàng quả thật rất mệt, bất kể là trên tinh thần hay thân thể đều như vậy. Hắn tìm một khách sạn để ở lại, nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm giác thoải mái tản khắp toàn thân, sự mệt mỏi của nhiều ngày dồn tới. Khi ngủ đang say, đột nhiên có người gõ cửa khe khẽ, Tạ Văn Đông chửi thầm một tiếng, trở mình ngủ tiếp. Nhưng người ở ngoài cửa tựa hồ như cứ trêu hắn, không hề có ý định rời đi, gõ nhẹ cửa rất có tiết tấu.
"Đồ đáng chết!" Tạ Văn Đông có chút tụt huyết áp, tức giận ngồi dậy, nếu không có gì quan trọng mà làm phiền hắn ngủ, bất kể là ai, hắn nhất định sẽ không khách khí. Hắn lầu bầu trong miệng, đứng dậy mở cửa phòng, híp mắt nói: "Mày tốt nhất hãy cho tao một lý do hợp lý!"
Ngoài cửa có một cô gái trang điểm rất dày, tay đặt lên vai hắn, mặt mỉm cười nói: "Tiên sinh có cần phục vụ đặc biệt không?"
Là cave? Tạ Văn Đông vừa muốn phát tác, ánh mắt dừng lại trên mặt cô gái đó rất lâu, cô ta nếu như bỏ đi lớp trang điểm dày cộm trên mặt có lẽ sẽ xinh hơn, lạnh lùng nói: "Biết mát-xa không?"
Cô gái cười rất duyên, cọ qua người Tạ Văn Đông bước vào trong phòng, đặt mông ngồi lên giường, cười nói: "Tôi không chỉ biết mát-xa mà còn biết làm rất nhiều chuyện."
Tạ Văn Đông đóng cửa lại, quay người ngồi xuống cạnh cô gái, ngắm nhìn đôi chân trắng nõn thon dài của cô ta, rất đẹp. Bất kỳ nam nhân nào thấy đôi chân này cũng sẽ nổi ý dâm, Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, hắn mỉm cười nói: "Cái này tôi nhìn ra rồi."
"Anh này." Cô gái cởi áo ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, ngực nhô lên cao vút. Tạ Văn Đông nhịn không được thầm than một tiếng, hắn dám đánh cuộc, bên trong cái áo này không mặc gì cả, thậm chỉ trên áo ba lỗ có thể nhìn thấy hai cái hột tròn tròn màu hồng nhạt nhô lên. Hắn bước tới cạnh giường, đưa tay vuốt mặt cô gái, thở dài: "Tôi nghĩ nếu cô xóa đi lớp trang điểm trên mặt thì sẽ xinh hơn nhiều đó, đúng không?"
Người cô gái hơi cứng lại, cảm thấy bàn tay hắn đang đặt trên mặt mình rất nóng, chớp chớp mắt cười nói: "Đàn bà phải trang điểm thì mới có thể làm cho đàn ông vui lòng."
Tạ Văn Đông nói: "Tôi không phải là đàn ông bình thường." Cô gái chầm chậm dựa vào Tạ Văn Đông, từ từ nói: "Tôi nhìn ra mà!"
Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười nói: "Ánh mắt của cô sắc bén thật! Có điều, chúng ta vì sao chưa bắt đầu... mát-xa nhỉ?" Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, nằm xuống giường.
Trong mắt cô gái lóe lên tia vui mừng, tách chân ra ngồi lên lưng Tạ Văn Đông, nhẹ nhàng xoa bóp cơ nhục trên lưng hắn. Tạ Văn Đông nhắm mắt, khen: "Thủ pháp của cô không tồi, rất có lực độ, con gái bình tường không thể có trình độ như cô."
"Vậy ư?" Cô gái cười nói: "Tôi ra ngoài làm lâu rồi." Thấy hắn nhắm mắt hưởng thụ, cô gái với tay cởi mái tóc đang buộc ra.
Tạ Văn Đông ung dung nói: "Không biết cô có nhìn ra hay không, tôi kỳ thật là một người rất thông minh."
Cô gái từ trong búi tóc rút ra một chiếc trâm cài tóc rất rực rỡ, rất đẹp, nhưng cũng rất sắc. Nắm chặt trong tay, cô gái nhu hòa nói: "Đàn ông đều thích nói mình thông minh."
Tạ Văn Đông lắc đầu, nói: "Xem ra cô vẫn không hiểu đàn ông rồi. Đàn ông thông minh không bao giờ nói mình thông minh, bởi vì họ rất thông minh. Chỉ có đàn ông thông minh tuyệt đỉnh mới nói rằng mình thông minh, thường thường khi họ nắm chắc tất cả mọi việc thì mới nói vậy."
Cô gái hừ một tiếng, nhấc trâm lên, cười nói: "Vậy anh nhất định là người sau rồi?"
Tạ Văn Đông khen: "Thông minh!" "Tôi thấy cũng không nhất định đâu!" Cô gái nhắm chuẩn vào hậu tâm của hắn, cánh tay đang giơ lên chuẩn bị toàn lực đâm vào đó. Hậu tâm là chỗ yếu nhất của thân thể con người, bị đánh mạnh có thể còn mất mạng, càng đừng nói đến bị một cây trâm cài tóc đâm vào. Nhưng cánh tay đang giơ cao của nữ nhân không đâm xuống, một thanh kim đao nhỏ và sắc bén đang dính trên ngực cô ta, Tạ Văn Đông không biết đã quay đầu lại từ lúc nào, híp mắt cười nhìn cô ta, cười rất ngọt, mắt cũng híp lại thành một đường cong, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi rất thông minh, nhưng cô lại cứ không tin. Trước đây cũng có người không tin, nhưng hiện tại, bọn họ đã không biết thế nào gọi là tin hay không tin nữa rồi."
Cô gái lạnh lùng nói: "Bởi vì bọn họ đều đã chết rồi!"
Tạ Văn Đông có chút thương cảm nói: "Nhân khẩu trên thế giới này đã rất nhiều rồi, hà tất phải để những kẻ ngu xuẩn đó sống cho chật đất."
Cô gái hít một hơi lạnh, hắn nói chuyện giết người mà lại nhẹ nhàng, quang minh như vây, tên đàn ông này cô ta bình sinh hiếm thấy. Tạ Văn Đông bò ra từ dưới người ả, sau đó thì giật lấy chiếc trâm đang được giơ cao trên không trung, cảm thán: "Loại đồ này thật không nên mang theo người, đặc biệt là đàn bà xinh đẹp, rất dễ bị nó làm bị thương."
Cô gái thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi cũng sẽ có kết quả giống như những người mà anh nói sao?"
Tạ Văn Đông lắc đầu: "Không đâu, bởi vì rất ít đàn ông có thể động thủ với đàn bà xinh đẹp." Nói xong, kim đao trên tay hắn lướt qua chiếc áo ba lỗ của nàng, bên trong lập tức có hai con thỏ trắng vui vẻ nhảy ra. Cô gái nuốt nước bọt, hờ hững nói: "Anh có lẽ là một người thông minh, nhưng cũng là một kẻ đê tiện."
Tạ Văn Đông cười nói: "Ông chủ của cô không nói với cô rằng tôi là một thằng đểu à! Cô đã nghe thấy có một thằng đểu nào mà nhân từ chưa?"
Cô gái thành thật nói: "Không có!" Sau đó lại hỏi: "Anh sao không nhìn ra tôi không phải là cave?"
Tạ Văn Đông nói: "Lúc vừa gặp cô không nên đặt tay lên vai tôi." Hắn nhấc tay cô gái lên, nói: "Tay của cave không thể có nhiều nốt chai như vậy, cho nên, lúc cô mát-xa cho tôi tôi cảm thấy thủ pháp của cô thực sự có lực độ, có thể là liên quan đến việc thường dùng súng!"
"Anh thật là thông minh!" Cô gái nói: "Xem ra tôi không nên tới."
Tạ Văn Đông gật đầu: "Cô quả thật không nên tới." Nói xong, áp cô gái lên người mình, tay thò vào trong quần cô ta, vuốt ve đôi chân cô, nói: "Tôi không muốn giết cô, nhưng không để cho chủ nhân của cô tổn thất một chút gì đó thì thực sự là không cam tâm."
Cô gái nhắm mắt, lệ từ khóe mắt rơi xuống giường. Tạ Văn Đông vừa xé rách quần cô ta vừa nói: "Không biết Ma Phong sau khi biết sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?"
"Cái gì?" Cô gái mở mắt, nhìn hắn không dám tin, hỏi: "Sao anh biết tôi là..." Tạ Văn Đông bịt cái miệng nhỏ của cô ta lại, cười nói: "Vừa rồi là đoán rùa thôi! Có điều nhìn phản ứng của cô là có thể khẳng định rồi." Sắc mặt của cô gái trắng bệch, vung tay đánh lên mặt Tạ Văn Đông, tức giận nói: "Mày là một thằng khốn!"
Tạ Văn Đông nhẹ nhàng bắt lấy tay cô ta, cười nói: "Tôi đã nói rồi, cô không nên tới đây. Nhưng cô đã tới rồi thì phải trả giá cho chuyện mà mình làm." Nói xong, cởi quần lót của cô ta xuống. Cô gái hét lên một tiếng, nhưng thanh âm rất nhanh đã dừng lại, Tạ Văn Đông vung tay đánh mạnh lên cổ cô.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương