Bại hoại
Chương 105
Tạ Văn Đông cũng đã sớm nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn giơ súng lên, cũng lập tức phản ứng ngay, giơ súng lên bắn trả, quay lại quát Kim Nhãn đang muốn nâng súng lên: “Mau đi!”
“Đông ca ...”
“Đi!” Tạ Văn Đông lạnh lùng nói.
Kim Nhãn nhìn vào mắt Tạ Văn Đông, cắn răng một cái, bây giờ không có thời gian để suy nghĩ, sau khi nghe hắn nói xong, liền giẫm lên vai Cao Cường nhảy qua tường.
Thấy một người chạy, Yefugenni đã đổ mồ hôi đầy đầu, cũng may Tạ Văn Đông không chạy trốn, la lớn: “Giết cho tao! Giết chết Tạ Văn Đông!” (Tiếng Nga) . Phía sau Yefugenni dần xuất hiện nhiều người, Kim Nhãn đang leo qua tường quay đầu lại bắn hai phát, liền có hai người ngã xuống, làm cho Yefugenni hoảng sợ, vội vàng tìm chổ ẩn núp, những người khác la gan cũng không lớn hơn bao nhiêu, cũng vọt đến hai bên. Kim Nhãn vốn định bắn tiếp, nhưng phát hiện ra hết đạn, ném súng đi, nhảy ra ngoài tường.
Thừa dịp đối phương tránh né, Cao Cường kêu lên: “Đông ca, lên!”
Tạ Văn Đông lần này không do dự, nắm lấy bả vai Cao Cường, dẫm chân lên đùi hắn, dùng sức nhún lên, phi thân bò lên đầu tường, đưa tay xuống dưới nói: “Cường tử, đi!”
“Đoàng ...” Một viên đạn bay thẳng vào vai Tạ Văn Đông, trong nháy mắt máu đã chảy ra. Người nổ súng là Yefugenni, thấy không có sự bắn trả, lại muốn nổ súng tiếp, Cao Cường phản ứng cực nhanh, rút súng ra bắn trả lại, làm cho Yefugenni tức giận kêu lên, quay về công sự tránh né. Cao Cường lại tiếp tục nổ súng, cho đến khi hết đạn mới thôi, xoay người nắm lấy tay của Tạ Văn Đông, Tạ Văn Đông dùng sức kéo lên, Cao Cường mượn lực nhún lên, hai tay nắm lấy bờ tường, đang muốn bò lên, thì tiếng súng lại vang lên, sau lưng liền cảm thấy đau đớn.
Yefugenni điên cuồng gào thét: “Giết! Giết cho tao! Mấy thằng đầu heo này!” ( Tiếng Nga)
Người của Mãnh Hổ bang không biết người nước ngoài kia nói cái gì, nhưng xem bộ dáng có vẻ rất bất mãn, cho nên không dám bất cẩn nữa, giơ súng lên bắn vào Cao Cường đang trèo qua tường. Nhất thời, lưng của Cao Cường trúng không biết bao nhiêu đạn, thân thể dần ngã xuống.
Tạ Văn Đông dựa cả người vào tường, nhìn thấy lưng của Cao Cường đầy máu, vội vàng quát to: “Cường tử!” Đồng thời giơ tay ôm lấy Cao Cường, không để cho hắn té xuống. Không biết sức lực từ đâu mà có, Tạ Văn Đông đã mạnh mẽ kéo Cao Cường đang mơ hồ qua tường.
Ra ngoài tường, Tạ Văn Đông không kịp xem xét thương thế, ôm lấy Cao Cường quát to với mọi người: “Đi!” Nói xong, chạy nhanh ra đường lớn, đồng thời cảm thấy được cánh tay quần ào đều bị thứ gì đó làm cho ướt đẫm, hắn biết, đó là máu của anh em! Chậm trễ một giây, tính mạng của Cao Cường càng nguy hiểm!
Tiềm lực thân xác của Tạ Văn Đông phát huy, cho nên, tuy ôm một người, nhưng vẫn chạy đằng trước. Những dòng máu tươi đang chảy từ trên cánh tay của Tạ Văn Đông xuống đất, những người khác thấy vậy đều kinh hãi, trong đó Tam Nhãn thiếu chút nữa đã khóc.
Cao Cường, Lý Sảng, Tam Nhãn ba người cùng một chổ sớm nhất và lâu nhất, bình thường thì hay nói nhãm, nhưng đều có cảm tình như tay chân, đều có thể anh em sống chết có nhau. Tam Nhãn vừa chạy vừa rơi nước mắt, đuổi theo Tạ Văn Đông, nhìn Cao Cường sắc mặt tái nhợt đang nằm trong lòng Tạ Văn Đông, nắm lấy cánh tay hắn nói: “Cường tử, mày cố gắng lên cho tao! Mưa to gió lớn chúng ta chưa từng thấy, mày không thể chết tại đây, biết không! Sau này chúng ta còn phải làm đại sự nữa ...” Yết hầu Tam Nhãn giống như đang bị nghẹt một vật gì đó, đau... rất đau, đau đến mức không nói nên lời.
Đồng tử của Cao Cường đã có chút tan rả, trừng hai mắt nhìn lên trời nói: “Đông ca, anh nói xem người chết sẽ thấy thứ gì?”
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Cao Cường, Tạ Văn Đông bình tĩnh nói: “Đừng nói nhãm! Anh em của tao vĩnh viễn sẽ không chết!’
Giọng của Tạ Văn Đông vẫn bình tĩnh như cũ, hắn có thể khống chế được giọng nói của mình, nhưng không cách nào khống chế được nước mắt.
Tạ Văn Đông chỉ khóc một lần từ thời nhị trung “lập côn nhỉ”. Lần đó trên người Lý Sảng bị chém hơn mười đao, Tạ Văn Đông sau khi chạy đến bệnh viện đã khóc, đây là lần thứ hai, cơn đau trong lòng còn mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, lần ám toán này có thể nói là do chính mình khinh thường tạo thành, nếu không Cao Cường sẽ không bị thường, nếu không ...
Lúc này, phía sau đã truyền đến tiếng súng, tiếng gào cùng với tiếng xe hơi.
Tam Nhãn đã dừng chân, nắm chặt súng trong tay, cắn môi dưới, sự phẫn nộ được bắn ra từ trong mắt hắn, cất dấu sự bi ai vô hạn. Tâm tư của hắn Tạ Văn Đông sao không thể hiểu rõ được, cũng dừng chân lại, quay đầu trầm giọng nói: “Tôi không muốn trong vòng một ngày mất hai người anh em!”
Tam Nhãn nhìn thấy trong mắt Tạ Văn Đông cũng đầy bi thương, trong lòng chấn động, nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào trong thịt, máu tươi từ trong khe hở của tay chảy ra, cơn đau nơi tay còn kém xa nổi đau trong lòng rất nhiều!
Tạ Văn Đông kêu lên: “Theo tôi!” Nói xong, nhìn thật sâu vào Tam Nhãn, lại bắt đầu chạy về phía trước, Kim Nhãn chạy đến bên cạnh Tam Nhãn, mặc dù không có cảm tình thâm sâu như Cao Cường và Tam Nhãn, nhưng hắn có thể hiểu được, buồn bả nói: “Đi thôi! Thù sớm muộn gì cũng sẽ báo, nhưng phải có mạng mới làm được!”
Tam Nhãn buông tay ra, yên lặng cúi đầu, đuổi theo hướng của Tạ Văn Đông.
Từ bãi rác chạy ra đường chính chỉ có một km, nhưng đối với mọi người bây giờ, như rất xa xăm. Chạy mới được 500 mét đã có người ngồi xe hơi đuổi theo, thỉnh thoảng còn có tiếng súng vang lên.
La Cương đã gần 40 tuổi rồi, thể lực xem ra có vẻ kém hơn đám người trẻ tuổi Tạ Văn Đông, dần dần tuột lại phía sau, mộc tử chạy đến bên cạnh kéo hắn, la lên: “Ông có đi nhanh một chút được không!”
La Cương thở gấp nói: “Tôi ... tôi chạy không thoát đâu! Các người chạy trước đi, để tôi cản bọn họ lại!”
Phía trước, Tạ Văn Đông nghe thấy như vậy, thầm mắng, lớn tiếng nói: “Mộc tử, kéo hắn, chạy mau!”
“Ừ!” mộc tử đáp ứng một tiếng, túm lấy tay áo của la cường, chạy về phía trước.
Một chiếc xe hơi đã đuổi gần, “Đoàng ...” một tiếng, viên đạn xoạt qua cổ Kim Nhãn, Kim Nhãn trên mặt đầy mồ hôi, vừa chạy vừa quay đầu lại nhì thủy kính la lên:” Đưa súng cho tao!”
Hai người bình thường hay nói giỡn, nhưng bây giờ là lúc nguy hiểm, khuôn mặt thủy kính khẩn trương lên, vội vàng đưa súng cho Kim Nhãn, nói: “Còn năm viên, mày phải cẩn thận!”
Trong lòng Kim Nhãn nóng lên, lúc cầm lấy súng cũng bắt lấy tay của thủy kính nói: “Yên tâm! Tao không sao đâu!” Kim Nhãn dừng chân lại, đứng giữa đường nhỏ, nâng súng lên nhắm thẳng xe hơi. Người trên xe cũng nhìn thấy hắn, tài xế hét lên: “Nhanh, giết hắn! Giết hắn!”
Một người từ cửa sổ xe lộ ra nửa người trên, thoáng nhắm một chút, rồi nổ súng với Kim Nhãn.
Đạn bay gào thét bay đến chổ hắn, Kim Nhãn vẫn đứng vững như một ngọn núi, không chút sứt mẻ. Hắn là sát thủ, chưa bao giờ nổ súng khi chưa nắm chặt súng, hắn đang đợi, đợi cho tim mình bình tĩnh lại.
“Đoàng ...” Một viên đã đã trúng vào vai hắn, Kim Nhãn giống như không có cảm giác, cùng lúc đó, hắn cũng đã nổ súng. Tài xế bị Kim Nhãn bắn một viên nát đầu. Máu, bắn tung tóe lên cửa sổ, chiếc xe không người lái lao thẳng vào một cái cây lớn bên đường, một tiếng nổ lớn, người bên trong xe bắt đầu bò ra ngoài.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Tam Nhãn lại bắn ba phát, kết thúc ba người đang bò ra trong xe! Lúc này, hắn mới che vết thương trên vai, xoay người lại đuổi theo hướng những người đang chạy.
Đám người Tạ Văn Đông chạy đến đường hướng về thành phố, vừa đúng lúc có một chiếc xe chạy về hướng này, Tạ Văn Đông đặt Cao Cường xuống đất, rồi bước ra giữa đường giơ hai tay lên, cản chiếc xe tải lại. Tài xế bên trong xe thấy giữa đường có một người đầy máu đang cản xe, tưởng rằng có tai nạn gì, vội vàng dừng xe lại, hỏi: “Ai? Huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tam Nhãn leo lên xe, mở cửa người phụ lái ra, cầm súng nhắm lên đầu tài xế, tàn nhẫn nói: “Lái xe con mẹ mày ngay! Đừng hỏi nhiều, nói nhãm tao bắn bỏ mẹ!” Sau đó phất tay nói: “Đông ca, mau lên xe!”
Đám người Tạ Văn Đông liền leo lên phía sau xe, bên trong có một đống đồ hỗn tạp. Lấy một cái áo khoác trên xe, sau đó đắp lên người Cao Cường, Tạ Văn Đông ngồi bên cạnh Cao Cường, để cho đầu hắn gối lên đùi mình, nắm lấy tay hắn lầm bầm: “Cường tử, cố gắng lên! Chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay!”
Tam Nhãn cầm súng uy hiếp tài xế, đối phương sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, tay đặt lên vô lăng mà vẫn run. Thấy đám người Tạ Văn Đông đã lên, liền hét lớn về phía Kim Nhãn đang chạy đến: “Kim Nhãn, nhanh lên một chút!”
Kim Nhãn ôm vết thương trên vai âm thầm kêu khổ, bây giờ rốt cục đã biết mùi vị của ăn đạn là gì, vết thương không đau, nhưng làm cho cản thân thể tê dại đi, vùng vai trái và cánh tay trái đã không còn sức, làm giảm tốc độ chạy xuống. Truy binh phía sau càng lúc càng gần hơn, Tam Nhãn quát lớn với tài xế: “Chạy xe!”
Tài xế đã sớm bị hù dọa, nghe thấy tiếng hét của Tam Nhãn vẫn không có phản ứng, Tam Nhãn tức giận mắng to một tiếng, đưa tay mở cửa phía tài xế và nhấc chân đạp hắn ra ngoài, sau đó Tam Nhãn ngồi vào vị trí tài xế khởi động xe.
Chiếc xe tải gầm rú trên đường, rồi chuyển hướng chạy vào đường nhỏ, đón Kim Nhãn đang chạy đến. Chờ khi chạy đến gần Kim Nhãn, Tam Nhãn vội vàng quay đầu xe, phía sau thủy kính và thổ sơn đã túm lấy quần áo của Kim Nhãn, kéo hắn lên xe. Kim Nhãn cũng thừa dịp nổ súng về phía truy binh.
Chiếc xe tải chạy nhanh về hướng thành phố, phía sau có vài chiếc xe đuổi theo không bỏ, Yefugenni hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho Tạ Văn Đông sống sót.
Một trước một sau, hai bên đuổi chiến nhau tren đường, tiếng súng nổ lên, làm cho xe hai bên đường sợ đến mức tắp vào lề.
Đám người Tạ Văn Đông ở thùng xe phía sau cố gắng áp chặt thân mình vào mặt xe, tránh đạn bay tới, La Cương cũng thở phào một hơi, cảm thấy bây giờ đã an toàn, tinh thần cũng trấn tĩnh lại. Thấy Tạ Văn Đông khẩn trương, vội vàng nói: “Tạ huynh đệ, đừng đau buồn, sống chết có sống, phú quý tại trời, người anh em này là hán tử, tôi nghĩ là sẽ không có việc gì!”
La Cương nói xong làm cho Tạ Văn Đông chấn động, cúi đầu suy nghĩ, một lát sau một hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Chỉ hy vọng là thế!”
La Cương lại nói: “Sẽ không sao đâu! Tôi nhớ kỹ, phía trước có một bệnh viện!” Tinh thần của La Cương xem ra đã ổn định, nhớ đến các lão đại khác, liền hỏi: “Không biết những người khác thế nào? Có chạy thoát hay không?”
Tạ Văn Đông cười nói: “Bọn họ? Ông muốn biết không?”
La Cương ngẩng người, gật đầu, Tạ Văn Đông chỉ tay nói: “Bọn họ không phải đã tới sao?” La Cương trong lòng cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy hướng chỉ của Tạ Văn Đông. Phía sau toàn là truy binh, không có gì khác “Huynh đệ, cậu không nói đùa chứ?” La Cương vừa dứt lại, đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, tiếp theo toàn thân tê dại, hắn không thể tin được, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một kim đao đã cắm vào tim, máu tươi theo kim đao chảy ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương