Bách yêu phổ

Chương 7 : Chương 2-3

Diệp Phùng Quân chưa kể cho bất cứ một ai về bí mật của Chu Tiểu Bảo. Sau sự kiện treo lên đánh, Chu Tiểu Bảo không biến mất, cậu ta vẫn đến Nguyên Bảo Đường, còn nịnh nọt hơn cả trước kia, chẳng những trả vàng mà thỉnh thoảng còn tặng giỏ trứng gà cho Diệp Phùng Quân, mục đích vẫn như cũ, nhờ Diệp Phùng Quân dạy cậu ta gấp giấy. Diệp Phùng Quân nghĩ ông trời bị mù nên mới cho kẻ thế này sống sót trở về từ chiến trường. Có điều hai người không nhắc tới tất cả những gì liên quan tới chim Sấu Kim nữa. Trung Thu năm nay, Diệp Phùng Quân đóng cửa tiệm sớm, đang là chạng vạng, nắng dìu dịu, đầu đường cuối ngõ ngan ngát hương hoa quế. Hắn bưng bát chè đỗ xanh, ngồi trong sân húp soàn soạt. Tính ra thì đã mấy ngày Chu Tiểu Bảo không tới Nguyên Bảo Đường. Ăn chè xong, hắn tiện tay đặt cái bát lên chậu cây, ai dè vì thất thần nên để không vững, cái bát sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Lòng chợt thấy khó chịu, bất giác một suy nghĩ hiện lên trong đầu khiến Diệp Phùng Quân vội vã ra ngoài. Ráng chiều như lửa, phố xá náo nhiệt, hắn lách ra khỏi lũ trẻ đang chơi khắp phố, đi tới ngõ Thành Hoàng. Hắn rất rành rẽ tòa thành này, nhắm mắt cũng đi tới đúng đích. Ngõ Thành Hoàng là một nơi náo nhiệt, xung quanh bố trí ngói tứ(1), vì đang là ngày lễ nên nơi đây giăng đèn kết hoa, chim ca én lượn, mùi rượu nồng nặc át cả hương hoa quế. (1) Ngói tứ: có thể hiểu là các sân khấu để nghệ nhân biểu diễn cho dân buôn bán xem. Diệp Phùng Quân không có lòng dạ đâu để thưởng thức, đi thẳng tới một bức tường trắng trong hẻm, nào ngờ va phải một người đàn ông trung niên gầy gò, cả hai đều đi nhanh nên khi va vào nhau đều bị đẩy lùi lại. Người đàn ông kia mặc áo bào đen, thắt đai lưng xám, chòm râu dài xuống ngực, một tay giữ bội kiếm bên hông, một tay xách thứ được phủ kín trông khá giống lồng chim. “Nhìn đường chứ!” Hắn ta hung tợn trừng mắt, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Diệp Phùng Quân im lặng, tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước thì gặp phải một vị đại tẩu đang dắt con, hắn tiến tới hỏi nhà của mẹ con họ Chu, vị đại tẩu chỉ về phía trước, nói là ngôi nhà ở cuối hẻm. Hắn cảm ơn, tăng tốc đi tới cuối hẻm. Trước cổng nhà họ Chu dựng một cái thang, Chu Tiểu Bảo đang cầm một cái đèn lồng hoa sen rất khác lạ chuẩn bị treo dưới mái hiên, cái đèn lồng phía bên kia đã được treo xong, một cái ghi “Bình an”, một cái ghi “Hạnh phúc”. “Đèn lồng do cậu làm?” Diệp Phùng Quân đi tới chỗ cái thang, ngẩng đầu hỏi. Chu Tiểu Bảo giật nảy mình, suýt ngã khỏi cái thang, lảo đảo một chốc mới giữ thăng bằng được. “Ông… ông chủ Diệp?” Cậu ta cúi đầu nhìn Diệp Phùng Quân, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngài lại tới đây?” Diệp Phùng Quân nói: “Ta đi ngang qua, tiện đường nên ghé chúc cậu Trung Thu vui vẻ.” Chu Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, treo đèn lồng xong thì vụng về leo xuống thang, chân thành nói: “Nào dám nhận, đáng lẽ tôi đi thăm ông chủ Diệp mới phải.” Diệp Phùng Quân quan sát mặt cậu: “Bị đánh?” Má trái của Chu Tiểu Bảo sưng vù, dưới mũi có vết máu chưa lau sạch. “Bất cẩn nên bị ngã…” Chu Tiểu Bảo cười ngượng ngập: “Không sao đâu, vết thương ngoài da thôi.” “Chim Sấu Kim đâu?” Diệp Phùng Quân hỏi tiếp. Chu Tiểu Bảo sửng sốt, nói: “Ở… ở nhà.” “Đưa ta đi xem.” Diệp Phùng Quân túm cánh tay cậu ta, “An tâm, ta không có ý định xấu với nó đâu, chỉ tò mò muốn xem một chút thôi.” Chu Tiểu Bảo đứng im không nhúc nhích, lắp bắp: “Nó nó nó… ngủ rồi!” “Ngủ trong lồng của người khác ư?” Diệp Phùng Quân hỏi thẳng. “Vâng…” Thấy không giấu nổi nữa, Chu Tiểu Bảo đành nói thật, “Ban nãy có người tới đây, tôi đánh không lại hắn ta, lại sợ kinh động tới mẹ ta, không thể làm gì khác nên bèn giao…” “Vô dụng!” Không thèm nghe hết, Diệp Phùng Quân rít những lời này qua kẽ răng, xoay người bỏ đi. “Ông chủ Diệp!” Chu Tiểu Bảo ở phía sau sốt sắng gọi to: “Ngài đừng đi! Quay lại mau!” Nhưng sao Diệp Phùng Quân có thể quay lại? *** Lúc Diệp Phùng Quân quay lại nhà họ Chu thì đã là sáng sớm hôm sau. Chu Tiểu Bảo đang quét lá trước cửa nhà thì giật nảy mình trước sự xuất hiện của hắn, cậu ta một tay ôm chổi một tay chỉ vào hắn: “Ông ông ông chủ Diệp… Ngài đây là…” Quần áo của Diệp Phùng Quân bẩn thỉu, tóc tai xốc xếch, trên cổ còn có mấy vết cào. “Kẻ đó có mấy phần bản lĩnh.” Hắn điềm tĩnh nói với Chu Tiểu Bảo: “Nhưng đánh không thắng ta thì lại giở trò cào cấu chẳng khác nào hạng đàn bà chua ngoa, đáng khinh. Người như thế chỉ xứng xách gà.” Chu Tiểu Bảo nhịn cười, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy là lạ, ngạc nhiên nói: “Sao ngài biết?” Diệp Phùng Quân nhìn cậu ta chằm chằm: “Ai nhìn thấy mà chẳng biết trong lồng của hắn là con gà con lông vàng chứ! Chỉ có thằng ngu đó mới tưởng nó là chim Sấu Kim!” Dứt lời, hắn nắm một bên bả vai của Chu Tiểu Bảo, “Nói, cậu đã làm gì?” “Trên người của con gà con có một sợi lông chim Sấu Kim.” Chu Tiểu Bảo hạ giọng nói: “Đối với người mơ tưởng chim Sấu Kim thì nhìn nó sẽ không nghĩ nó là gà con đâu.” Diệp Phùng Quân sực tỉnh, đánh giá lại cậu ta một phen: “Thằng ngốc nhà cậu coi bộ cũng không ngốc lắm.” Chu Tiểu Bảo cười: “Không thể để kẻ như vậy chiếm chim Sấu Kim làm của riêng. Tôi không biết đánh nhau thì bèn nghĩ cách thôi.” “Nhưng cậu cũng muốn chiếm chim Sấu Kim là của riêng đấy thôi.” Diệp Phùng Quân hừ lạnh, “Nếu cậu thực sự không có ý định xấu với nó thì sao không để nó cao chạy xa bay.” Chu Tiểu Bảo im lặng chốc lát, nói: “Là tự nó không muốn đi.” Lời còn chưa dứt, đằng sau vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu Bảo, ai đứng ngoài đó thế?” “Dạ, là ông chủ Diệp tới chơi đó mẹ!” Chu Tiểu Bảo vội xoay người, chạy tới chỗ bà cụ tóc bạc chống gậy, “Là ông chủ Diệp đã dạy con gấp giấy đó mẹ!” Bà cụ nghe thế, luôn miệng nói tốt quá rồi nhanh chóng mời khách vào nhà chơi. Diệp Phùng Quân vuốt lại tóc, đi tới trước mặt bà cụ, chắp tay nói: “Cháu chào Chu đại nương.” “Đừng khách sáo, vào nhà ngồi chơi.” Bà cụ rất phấn khởi, dẫn hắn vào trong nhà. Ngồi vào chỗ của mình, Chu đại nương đích thân rót trà cho hắn, sau đó lấy bánh mới rán ra, nhiệt tình mời hắn. Hắn nhìn bốn phía, phàm là nơi nào để đồ được thì sẽ bày rất nhiều loại giấy gấp, cửa sổ còn treo bướm giấy, trông rất sống động. “Tôi đi đứng bất tiện, sức khỏe càng ngày càng tệ, mãi mà chưa đến thăm cửa tiệm của ông chủ Diệp để cảm ơn được.” Chu đại nương ngồi đối diện hắn, cầm lấy con mèo đang gấp dở ở trên bàn, vừa gấp vừa cười nói: “Tôi sống cả đời, chẳng có đam mê gì, chỉ thích gấp giấy, rất nhiều người cười cợt tôi là mụ điên mê gấp giấy.” “Mỗi người có một sở thích, mình thấy vui là được.” Diệp Phùng Quân cắn một miếng bánh, khen ngợi: “Ngon quá.” “Tiểu Bảo rán đó.” Nhắc tới con trai, Chu đại nương cười tươi như hoa, “Chuyện lớn chuyện bé trong nhà đều do một tay nó làm. Nó cũng thích gấp giấy, hai mẹ con tôi thường gấp giấy cùng nhau, cậu thấy bộ bàn ghế nhỏ bên kia không? Mẹ con tôi gấp cả ngày mới xong đó.” Bà cụ chỉ vào bộ vật dụng gia đình làm bằng giấy được trưng trên tủ, cười cực kỳ vui vẻ. “Rất tinh xảo.” Diệp Phùng Quân tán dương. “Thua xa tay nghề của ông chủ Diệp.” Chu Tiểu Bảo xen vào. Diệp Phùng Quân cười, hỏi Chu đại nương: “Chuyển đến đây sống đã quen chưa ạ?” “Quen rồi, quen rồi.” Chu đại nương gật đầu lia lịa, “Không dám giấu ông chủ Diệp, phu quân chết sớm của tôi được sinh ra ở đất Thục, tới tuổi thiếu niên mới theo người nhà di cư tới Lạc Dương. Sau khi cưới, tôi thường nghe ông ấy kể về Thanh Thành, Nga Mi, hồi còn sống ông ấy cứ nói muốn về thăm quê mãi, tiếc là ông ấy không về được.” “Mẹ về thay cha con cũng được mà.” Chu Tiểu Bảo cười nói, dứt lời, cậu ta đi vào phòng bếp, bưng bát thuốc ra ngoài, “Uống thuốc đi mẹ.” “Già rồi, chẳng được tích sự gì.” Chu đại nương thở dài, nhận lấy bát thuốc, chợt nhớ ra một chuyện, hỏi Chu Tiểu Bảo: “Mấy ngày nay không thấy Trịnh lão thái tới nhà mình chơi nhỉ?” “Hình như vậy ạ.” Chu Tiểu Bảo nhẩm tính, “Lần gần đây nhất bà ấy tới cũng hơn một tháng rồi.” “Ôi cái trí nhớ của mẹ, mấy ngày nay quên béng mất.” Chu đại nương hơi lo lắng, “Bao giờ con rảnh, con đi thăm bà ấy xem thế nào, sức khỏe của bà ấy còn không bằng mẹ nữa, không biết con của bà ấy đã đến đón bà ấy về chưa.” “Dạ, con đi ngay bây giờ, mẹ uống thuốc trước đi.” Chu Tiểu Bảo lại lấy viên kẹo bỏ vào tay bà, “Uống xong rồi hẵng ăn kẹo, thuốc không đắng lắm đâu.” “Ừ. Ơ, sao lại thiếu một viên? Con lại trộm nữa hả?” “Hí hí…” Từ đầu tới cuối, hai mẹ con trò chuyện vừa ấm áp vừa bình thản, nhà họ quả thật không dư dả, ăn mặc cũng rất tầm thường nhưng nhìn qua lại thấy không thiếu cái gì. Chu Tiểu Bảo mời Diệp Phùng Quân ở lại ăn cơm trưa, hắn không từ chối. Ăn xong, Chu đại nương ngồi gần cửa sổ gấp giấy, Chu Tiểu Bảo dẫn Diệp Phùng Quân đi ra sân sau xem cậu ta cho gà ăn. Mười mấy con gà đi tới đi lui, lớn có nhỏ có, con nào con nấy ú na ú nần. “Để ta đoán cậu giấu chim Sấu Kim ở đâu.” Diệp Phùng Quân nhìn chuồng gà, “Ở đó?” “Là nơi mà người khác không tìm được.” Chu Tiểu Bảo đắc ý, “Sau này tôi sẽ chỉ cho ngài.” Diệp Phùng Quân đập nhẹ gáy cậu ta: “Giả thần giả quỷ!” Chu Tiểu Bảo cười ngây ngô, vốc một nắm thóc rồi vung tay. “Cậu có thể dựa vào chim Sấu Kim để cải thiện cuộc sống.” Diệp Phùng Quân nhìn quanh, đây thực sự là một căn nhà bình thường, miễn cưỡng che mưa chắn gió mà thôi. “Thế này là rất tốt rồi.” Chu Tiểu Bảo vui vẻ nhìn đàn gà: “Có chỗ ở, còn có trứng gà, thịt gà.” Cậu ta dừng một chút, “Quan trọng nhất là mẹ con tôi cười nói vui vẻ, sống bình an êm đềm.” Diệp Phùng Quân im lặng chốc lát, nói: “Không muốn tìm kiếm công danh rồi cưới vợ sinh con à?” “Công danh? Tôi không học được nhiều… tính sau vậy. Còn về phần lấy vợ thì cũng phải có cô nương nào coi trọng tôi thì mới lấy được chớ, ha ha.” Chu Tiểu Bảo ngượng ngùng nói. Diệp Phùng Quân không biết nên nói cậu ta không có chí tiến thủ hay là khen cậu ta biết thỏa mãn, bèn vui miệng hỏi: “Trịnh lão thái là ai?” “Là bạn của mẹ tôi. Trước kia hai người thường cùng đi chợ, tản bộ, tán gẫu lắm, mẹ tôi còn dạy bà ấy gấp giấy nữa. Con bà ấy bán quần áo ở thành nam, không biết vì bà ấy không sống cùng con cái mà lại sống một mình ở cái hẻm nhỏ này. Bà ấy thường khen con cháu lắm, nói con trai giỏi giang, con dâu hiếu thảo, cháu nội dễ thương, nhưng tôi chưa từng thấy họ đến thăm bà cụ mà chỉ sai người mang quần áo, thức ăn đến thôi. Có đợt tết năm nọ, tôi sang dọn dẹp nhà cửa giúp bà cụ, bà cụ phấn khích nói cả nhà con bà ấy sắp tới thăm, bà ấy chuẩn bị một bàn thức ăn, nhưng thức ăn từ nóng biến thành nguội, sau đó lại được hâm nóng, cứ thế, mãi đến tối bà cụ vẫn chỉ một mình. Tôi mời bà cụ sang nhà tôi đón giao thừa, bà ấy không chịu, nói đợi thêm lát nữa.” Chu Tiểu Bảo thở dài: “Chỉ là bữa cơm đoàn viên thôi mà khó đến vậy ư?” “Khó hay dễ tùy thuộc vào có lòng hay không.” Diệp Phùng Quân mỉa mai, “Kẻ ngốc như cậu mà cũng học được vài ba kỹ năng của ta thì cũng coi như có lòng.” Chu Tiểu Bảo mừng rỡ quay đầu lại: “Đây là đang khen tôi ư?” “Cứ coi là thế.” “A di đà Phật, tôi không cầu khích lệ, chỉ cầu sau này ngài đứng đánh tôi nữa.” “Tùy tâm trạng.” “…” *** Thu qua đông tới, trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, Chu Tiểu Bảo lê tấm thân mệt mỏi vào Nguyên Bảo Đường. Lần này, cậu ta tới không phải để học gấp giấy mà là để mua nến thơm và vàng mã. Chu đại nương đã qua đời vì bệnh. Diệp Phùng Quân chọn loại giấy gấp và nhang đèn tốt nhất, không thu tiền của cậu ta. Ngày hạ táng Chu đại nương, Diệp Phùng Quân đi viếng. Trước phần mộ lạnh lẽo, Chu Tiểu Bảo quỳ gối bên chậu than để đốt vàng mã, chậm rãi bỏ từng cái tờ giấy gấp vào chậu, vẻ mặt rất bình thản, thỉnh thoảng không biết nhớ tới chuyện gì mà còn mỉm cười. Diệp Phùng Quân đứng đối diện cậu ta, còn chưa mở miệng thì bỗng nghe Chu Tiểu Bảo nói: “Đây là lần từ biệt duy nhất mà ta vừa lòng.” Một câu nói không đầu không đuôi. Diệp Phùng Quân không lên tiếng. “Lần gần nhất mà ta từ biệt người khác là trong hoàng cung.” Ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi trong trẻo của Chu Tiểu Bảo. “Đó là buổi tối trước khi đất nước diệt vong, họ hối hả giành giật Bích Hàn Kim, tựa như ai giành được nhiều nhất thì sẽ là người sống sót. Ta đứng đằng xa nhìn họ, ngay cả tâm trạng từ biệt cũng không có.” Diệp Phùng Quân thoáng ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói: “Lần từ biệt trước của cậu đã là chuyện rất lâu rất lâu rồi.” Chu Tiểu Bảo mỉm cười: “Đối với con người mà nói thì đúng là rất lâu rồi.” Gió rét thổi qua, bụi bay mù mịt, Chu Tiểu Bảo luôn quỳ ở đó, chầm chậm đốt giấy. Đống giấy gấp bên cạnh cậu ta càng lúc càng ít, cho đến khi còn lại cái cuối cùng. “Đây là cái mà mẹ ta gấp trước lúc lâm chung, vẫn chưa xong, còn thiếu một cái cánh.” Cậu ta giơ con chim giấy thiếu một cái cánh lên, “Ta không biết vì sao mẹ lại gấp nó trong lúc hấp hối nữa. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Ánh mắt cậu ta ngưng tụ trên thân con chim giấy, sau đó trôi về quãng ký ức chẳng mấy xưa cũ.