Bạch y tiên nữ
Chương 21 : Bản lĩnh thật sự của mai châu
Nó dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt, xắn tay áo, buộc tóc cao,… chuẩn bị tươm tất cả về trang phục lẫn tinh thần để có thể bắt đầu ngày mới – chính thức đối đầu với thử thách lớn nhất từ khi đặt chân tới đây.
Hít sâu một hơi như tích trữ năng lượng cho cả ngày dài phía trước, nó mỉm cười vỗ vỗ hai má mình rồi mỉm cười tự cổ vũ:
-Fighting!
-Tiểu thư, Hà công công cầu kiến…
-Ok, chị mời vào đi, em sẵn sàng rồi.
…
Hà công công là đại nội tổng quản trong Lạc Dương thành, mọi việc lớn bé ở đây từ trước đến giờ đều do một tay ông cai quản, ngay đến bông hoa ở Ngự hoa viên khi nào nở có lẽ ông cũng biết. Chính vì thế, để có thể thực hiện một cuộc cải cách toàn diện, nó rất cần sự trợ giúp của nhân vật nhỏ bé nhưng quan trọng này.
Từ sáng sớm Hà công công đã chuẩn bị đủ mọi thứ nó yêu cầu. Danh sách toàn bộ hạ nhân trong cung, những công việc phải làm và bộ máy tổ chức, phân công nhiệm vụ, v.v… Hà Hồng Thạch hắn hầu hạ hoàng thượng đã lâu, cái danh đại nội tổng quản này hắn cũng làm đến cả chục năm rồi, tuy không tính là có tài cán gì, nhưng cũng xem là thông thạo tỏ tường mọi việc trong cung. Không phải hắn không tin tưởng tiên nữ, nhưng là, tiên nữ vốn quen thuộc nơi thiên giới, đối với nhân gian lạ lẫm mơ hồ, một sớm một chiều khó mà thông hiểu rõ ràng mọi thứ, sao có thể chỉ trong hai tháng chỉnh đốn toàn bộ nội cung? Không có khả năng! Thật sự không có khả năng!
-Hà công công, bác đang đang nghĩ gì vậy?
-À… vâng… tiểu thư có cần nô tài làm gì nữa không ạ?
-Cháu cũng chưa biết nữa, để cháu xem đã… – Nó nhíu nhíu mày, chăm chú tập trung vào những thông tin mà An Lệ đang đọc. Đến khổ, thời này dùng toàn chữ cổ, nó không biết, cũng không hiểu, đành phải nhờ cậy vào An Lệ vậy…
Thực sự thì từ nãy tới giờ, nó càng nghe càng choáng. Số cung nữ và thái giám trong cung đúng là rất nhiều, nhưng lượng công việc phải làm ở đây lại khủng khiếp hơn… Quả đúng như Gia Kỳ nói, “mỗi một hạ nhân đều có công việc hằng ngày của mình”, với phương pháp tổ chức và phân bổ lao động này, một câu thôi: Hạ nhân chỉ thiếu chứ không thể thừa!
Aaaaa…
Làm sao đây?
Nó nguy đến nơi rồi!
Bệnh tình của mẹ Tố Hồng càng ngày càng nghiêm trọng, nếu chị ấy không sớm trở về, chỉ e…
Còn Gia Kỳ nữa…
Nếu không thành công…
Lần này…
Nó tiêu chắc!
Khôngggggggggg…
…
=====
-Haiz…
-Tiểu thư, người vẫn chưa tìm ra cách ư?
-Hix, sao giờ chị? Gấp lắm rồi mà em thì chẳng nghĩ được gì cả…
-Tiểu thư, trời cũng đã tối, hay là người tắm rửa trước rồi tiếp tục suy nghĩ sau…
-Vậy cũng được… – Nó ỉu xìu…
-Tốt quá, nô tì đi chuẩn bị y phục cho người ngay.
-Thôi chị, đồ để em tự lấy, chị pha nước dùm em được rồi!
-Tiểu thư, như vậy sao được, người nghỉ ngơi đi, nô tì sẽ gọi thêm cung nữ vào hầu hạ.
-Phiền lắm chị ơi, hai chị em mình chia nhau làm là xong mà.
-Nhưng…
-Quyết định rồi nhé, hihi…
Nói rồi nó nhanh nhảu làm việc của mình theo phân công. Hai chị em mỗi người một việc nên hoàn thành rất nhanh chóng. Chưa đầy 5 phút sau, nó đã thoải mái thả mình trong bồn tắm…
Nó vừa nghịch nước vừa cười thích thú:
-Nhanh ghê, mới đó mà đã được tắm rồi, thích quá!
Bởi vì nó và An Lệ chia việc ra theo khả năng, mỗi người tùy sức mà làm nên hiệu quả hơn rất nhiều. Đúng là, có những thứ phải biết phân công mới được…
A!
Đúng rồi!
Phân công!
Chính là phân công!
Chìa khóa của cuộc cải cách nội cung lần này…
Ba chữ thôi…
CHUYÊN MÔN HÓA!
…
=====
-Trương Lĩnh, bên phía Mai Châu tiểu thư thế nào rồi?
-Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này…
Đáp lại sự thoải mái tự tin của Gia Kỳ là vẻ mặt cực kỳ khó xử của Trương Lĩnh. Làm sao đây? Trương Lĩnh hắn theo hoàng thượng đã lâu, buồn vui giận hờn của hoàng thượng hắn hiểu rất rõ. Ngay lúc này câu trả lời mà hoàng thượng muốn nghe hắn đến chín phần đã đoán ra. Nhưng là… Ông trời ơi, tâm trạng hoàng thượng đang tốt như vậy, nếu hắn nói ra sự thật, chỉ e… Làm sao hắn gánh nổi cơn thịnh nộ này đây???
-Sao vậy? Không thể chứ gì? Tất nhiên là thế rồi! – Gia Kỳ vô cùng cao hứng, thậm chí trên môi còn vương lại nét cười hiếm thấy.
-Hoàng thượng, thực ra… – Trương Lĩnh ho khan – Chuyện này… vi thần trộm nghĩ… hay là người tự mình kiểm chứng đi…
-Sao? Đến mức ấy cơ à? Haha… hôm nay ta rất có hứng thú. Đi, Trương Lĩnh, chúng ta cùng đi xem…
Có vẻ như tâm trạng của hoàng thượng hắn không chỉ dừng lại ở tốt mà phải nói là “cực kỳ tốt”. Bình thường tìm được nụ cười trên môi hắn đã khó, vậy mà hôm nay hắn lại cười sảng khoái như vậy. Chắc chắn là… Ôi không! Bão sắp đến rồi ư???
=====
-Hihi, chị ơi đá qua đây đi…
-Haha…
-Á, tiểu thư, người đá cao quá…
-...
-Ối, rơi mất rồi…
-Hihi…
-Hahah...
-Hihi, chị ơi đá qua đây đi…
-Haha…
-Á, tiểu thư, người đá cao quá…
-...
-Ối, rơi mất rồi…
-Hihi…
-Haha…
Ya… Phịch….
-Tiểu thư, người đá ra ngoài mất rồi! – Các cung nữ hờn dỗi nhìn nó.
-Hì hì, sr mọi người, em đi nhặt cầu ngay đây…
Chạy nhanh về phía cửa lớn, nơi quả cầu dễ thương đang yên vị, nó nhoẻn miệng cười thích thú như vừa tìm được vật báu rồi cúi người nhặt. Đột nhiên cảm giác ánh sáng như hoàn toàn bị che khuất, có cái gì đó như đang tiếp cận mình rất gần, nó ngẩng đầu lên…
-Gia Kỳ? – Miệng nó nở một nụ cười tươi.
Nhưng đối diện với nụ cười rạng rỡ của nó, hắn không những không vui lên chút nào mà ngược lại còn cảm thấy quá chói mắt, giống như bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào vậy. Và thậm chí, nhìn nụ cười không giấu giếm của nó, hắn còn cảm thấy bực mình, sự cao hứng ban nãy phút chốc đều tan biến không một dấu vết. Hắn nhíu mày nhìn nó:
-Nàng đang làm gì?
-Chơi đá cầu! Hihi, vui lắm, anh cũng qua chơi cùng đi! – Nó vừa nói vừa kéo tay hắn vào bên trong, quên cả sự sợ hãi lúc bình thường.
Vừa vào đến sân Bách Hoa Cung, hắn như đông đá khi nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không nghe thấy những tiếng hô “vạn tuế” bên dưới. Đây rốt cục là cái loại chuyện gì? Sao những cung nữ kia có thể thảnh thơi vui chơi như vậy? Cho dù không nói đến việc tự ý chơi đùa trong cung, nhưng dám bỏ bê công việc của mình, đám hạ nhân này thật quá to gan!
-Vô pháp vô thiên! – Hắn chậm rãi nhả từng chữ, giọng điệu không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ khiến toàn bộ thái giám cung nữ ở Bách Hoa cung phải quỳ rạp run sợ, miệng không ngừng van xin “Hoàng thượng tha mạng!”, “Hoàng thượng tha mạng!”,…
Như không nghe thấy những tiếng van cầu thống thiết bên dưới, hắn thản nhiên chiếu tia nhìn về phía nó, đang bối rối cố gắng đỡ mọi người dậy, nhưng tất nhiên, hoàn toàn vô ích. “Trông nàng thật buồn cười”, không hiểu sao giữa lúc tâm tình đang cực kỳ không tốt hắn lại có thể nảy sinh loại suy nghĩ này, môi còn suýt chút nữa cong lên khi thấy dáng vẻ vội vã bối rối của nó, đáng yêu kinh khủng. Trời! Lại nữa! Thật hắn cũng không hiểu nổi chính mình rốt cục đang nghĩ cái gì?
Tự bực bội với mớ suy nghĩ hỗn độn của chính mình, hắn đột nhiên gọi to như quát lên:
-Châu tiểu thư!
-A... – Bị giật mình, nó ngước mắt nhìn hắn, cảm giác có chút lo sợ, nói thật là nó chưa thấy hắn to tiếng như vậy bao giờ… – Sao… sao vậy? – Nó dè dặt.
Trương Lĩnh ở bên cạnh cũng bị dọa bất ngờ, tuy đúng là tình cảnh hiện tại có chọc tức hoàng thượng thật, nhưng hoàng thượng của hắn, ừm… nói sao nhỉ? Đáng sợ đến mức không bao giờ lớn tiếng. Thế mới biết hoàng thượng thâm sâu khó lường nhường nào, có điều lần này… sao vậy nhỉ?
Tự cảm thấy chính mình thất thố, hắn đằng hắng, lấy lại giọng điệu trầm trầm:
-Châu tiểu thư, rốt cục chuyện gì đang diễn ra ở đây?
-Ơ… cái đó… – “Sao nghe giọng hắn bây giờ còn đáng sợ hơn lúc nãy nhỉ?”, nó lắp bắp mãi mới nói tiếp được – Tôi… chúng tôi…là… công việc ở đây đều đã hoàn thành, chúng tôi thư giãn một chút thôi…
-Hoàn thành? – Hắn nhíu mày.
-Ờ, haha… anh chẳng bảo giao cho tôi xử lý mọi chuyện trong nội cung đấy thôi, tạm thời tôi đang thử nghiệm mô hình này ở Bách Hoa Cung, trong ngày mai sẽ nhân rộng ra toàn bộ Lạc Dương thành…
-Thử nghiệm mô hình?
-Phải, hihi, rất hiệu quả đúng không? – Nó cười đầy tự hào, quên luôn nỗi sợ hãi đối với thái độ vừa rồi của hắn, thiệt tình!
Hắn không hỏi thêm nữa, tự mình âm thầm đánh giá toàn bộ Bách Hoa Cung. Quả thật đúng như lời nó, có vẻ mọi việc ở đây đều đã được xếp đặt ổn thỏa…
Thêm một hồi im lặng, nó len lén liếc nhìn hắn, bình thản đến đáng sợ, cũng không rõ là hắn đang hài lòng hay bất mãn nữa. Trong trường hợp này đành thực hiện nguyên tắc tối thượng của cuộc sống – “im lặng là vàng” chứ biết làm sao hơn.
-Rất tốt! – Cho đến lúc tất cả mọi người gần như chết ngạt vì nín thở, hắn đột nhiên cất tiếng phá tan bầu không khí đang căng như dây đàn. Mọi người ai nấy đều như trút được gánh nặng, nhẹ thở phào một tiếng. Nhưng câu nói sau của hắn lại khiến không khí còn căng hơn lần trước:
-Ta cảm thấy 3 tháng với nàng thật không cần thiết, vậy nàng sẽ nói sao nếu chúng ta giảm thời hạn xuống còn 2 tháng, Châu tiểu thư?
-Ơ… Hả?
-Không có vấn đề gì phải không? Được! Quyết định như vậy!
Không chờ phản ứng của nó, hắn tự mình ra lệnh rồi phất áo rời khỏi Bách Hoa Cung.
Đến lúc này nó mới thôi sững sờ, hoàn hồn nhớ lại những gì hắn vừa nói. Và…
What? What? What?
2 tháng?
Đùa chắc?
Nó có phải là siêu nhân đâu. Ôi trời ơi! Sao trên đời lại có người độc đoán như thế chứ???
=====
Suốt cả quãng đường trở về cung Hòa Lạc, Trương Lĩnh không dám hé răng nửa lời. Bởi hơn ai hết, Trương Lĩnh hiểu hắn nhất. Hắn là hoàng đế đáng sợ nhất trong những hoàng đế đáng sợ. Người khác tức giận là chém chém giết giết, còn hắn, một khi đã không vừa lòng… sẽ chỉ im lặng mỉm cười, và lặng lẽ tra tấn kẻ xấu số tới giọt máu cuối cùng…
Lần này cũng vậy, hoàng thượng hiển nhiên không vui. Tuy ngoài miệng rất thờ ơ lãnh cảm, nhưng cảm xúc lúc đi và về hoàn toàn trái ngược, đủ biết hoàng thượng hắn phi thường bất mãn.
Định tiếp tục giữ miệng cho đến cuối cùng, nhưng rốt cục, không biết vì lý do gì, Trương Lĩnh bỗng cất tiếng:
-Hoàng thượng, người đối với Châu tiểu thư là có ý…
-Trương Lĩnh! Từ bao giờ ngươi không biết chọn thời điểm như vậy? – Gia Kỳ ngắt lời, giễu cợt nói.
-Xin hoàng thượng thứ tội, vi thần chỉ…
-Được rồi! Xem ra lần này có vẻ như ngươi sẽ không được uống rượu hỉ của trẫm rồi, haha…
Ý cười trào phúng trên môi hắn càng đậm. Nhưng sao… Trương Lĩnh thức thời ngậm miệng, không hỏi thêm gì nữa, chỉ có điều… rõ ràng hoàng thượng có vấn đề! Hắn đang tức giận sao? Vì Châu tiểu thư đã chọc giận hắn? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Trương Lĩnh cũng không thể nghĩ được thật ra là nó đã chọc gì đến hắn? Không lẽ… là chuyện lập hậu kia?
Từ sau ngày hắn đến Bách Hoa Cung, nó càng làm việc chăm chỉ hơn, phân công một cách triệt để mọi công việc. Lý do rất đơn giản: thời gian gấp lắm rồi!
Thật nó chẳng hiểu nổi những người cổ đại này đang nghĩ cái gì, lúc nào cũng nói “quân vô hí ngôn”, vậy mà đồng thời cũng hùng hồn khẳng định “lệnh vua như lệnh trời”. Đấy đấy, chính nhờ cái sự mâu thuẫn đó mà giờ nó phải vừa nhảy vừa bơi đây này. Rõ ràng lúc đầu đã nói là cho nó 3 tháng, vậy mà giờ lại rút xuống còn 2 tháng, thật tức chết!
Có điều… haha, nó là ai chứ? 2 tháng tuy đúng là sắp hết, nhưng công việc trong Lạc Dương thành này cũng đã ổn thỏa rồi, lần này nó thắng chắc. Với mô hình chuyên môn hóa của thế kỷ 21, làm sao có thể thất bại trong thời đại phong kiến được chứ?
-Châu tiểu thư, có vẻ như tâm tình của người đang rất tốt?
Một tiếng nói dịu dàng trầm ấm đột nhiên vang lên bên cạnh. Nó xoay người đối diện với hướng phát ra âm thanh rồi theo thói quen nở một nụ cười dễ thương:
-Anh Lĩnh!
-Tại hạ tham kiến tiểu thư! – Trương Lĩnh cúi người.
-Hi, anh tới chơi hả? Hay Gia Kỳ bảo anh đến xem xét tình hình?
Mặt Trương Lĩnh chợt biến, có chút phiếm hồng đáp lời nó:
-Thực ra… tại hạ hôm nay là tự ý đến đây…
“Bởi vì tò mò mà đến, hay bởi vì nhung nhớ mà gặp gỡ?” Câu hỏi này mãi về sau Trương Lĩnh cũng chưa thể cho mình một đáp án rõ ràng…
Nó cười khúc khích nhìn Trương Lĩnh, một vị tướng quân uy phong lẫm liệt nay lại mang dáng vẻ ngượng ngùng bối rối, Trương Lĩnh cũng rất đáng yêu nha…
-Vậy cùng em đi tham quan một vòng đi, anh sẽ rất ngạc nhiên cho xem!
Nó cười rạng rỡ kéo tay Trương Lĩnh ra khỏi hiên, dạo một vòng quanh hoàng cung (Shill: amen, anh Kỳ mà thấy cảnh này là chỉ có chết…). Tất nhiên không thể hết toàn bộ Lạc Dương thành, nhưng mỗi nơi đi qua đều khiến Trương Lĩnh phải há miệng kinh ngạc.
Hầu hết cung nữ thái giám đều an nhàn nghỉ ngơi hoặc vui chơi, những gương mặt thanh tú đều hiển lộ vẻ rạng rỡ tươi tắn chứ không hề vội vã tất bật như trước. Mà điều đáng nói ở đây là mọi việc cần làm đều đã hoàn thành tươm tất. Khắp hoàng cung không có lấy một hạt bụi, một chiếc lá rụng cũng được quét tước gọn gàng. Mọi việc chuẩn bị trà nước, trang phục, đều luôn sẵn sàng, và rất rất nhiều công việc khác đều chỉ gói gọn trong hai chữ: xuất sắc!
Trước đây mỗi lần vào cung, Trương Lĩnh đều bắt gặp hình ảnh hạ nhân vội vã không chạy ngược thì cũng là chạy xuôi, vậy mà hôm nay ai nấy đều thong thả ngồi trong đình nghỉ mát, nói chuyện phiếm,… Tình cảnh này… nếu để hoàng thượng bắt gặp, e là sẽ chọc người nổi trận lôi đình mất. Trương Lĩnh rùng mình, vừa nghĩ tới hoàng đế của mình liền cảm giác lạnh cả sống lưng. Đừng nhìn dáng vẻ phong nhã thanh lịch của hoàng thượng mà nhầm, chính là như thế nên hoàng thượng mới càng đáng sợ đấy…
-Anh thấy thế nào? – Mai Châu nghiêng đầu nhìn Trương Lĩnh rồi lém lỉnh cười.
-Quả là đáng kinh ngạc! – Không hề giấu giếm, Trương Lĩnh thốt lên lời tán dương thật lòng – Tiểu thư, người đã dùng cách gì vậy?
-Hì hì…
Cũng bằng thái độ tương tự, nó cười tươi kể lại phương pháp của mình cho Trương Lĩnh nghe. Thực ra cũng không có gì là to tát cả, như kế hoạch ban đầu, nó chỉ thay đổi cách làm việc ở hoàng cung một chút thôi, cụ thể chính là chuyên môn hóa công việc của mọi người. Nói đơn giản thì là như thế này…
Trong hoàng cung thời phong kiến, cung nữ hoặc thái giám không được phân công làm việc theo sở trường mà thường được phân về các cung nhỏ để hầu hạ chủ nhân. Mỗi cung, tùy vào địa vị của chủ nhân mà có số lượng cung nữ nhiều hay ít, và cho dù có thiếu hay thừa, thì công việc của mỗi cung cũng chỉ do những hạ nhân trong cung này đảm nhiệm. Chính cách sắp xếp sai lầm đó đã dẫn đến một tình trạng là: ở những cung lớn, như cung của hoàng thượng, hoàng hậu hoặc các vị phi tần được sủng ái thì số cung nữ và thái giám lại quá nhiều, dẫn đến dư thừa, rất uổng phí nhân công. Ngược lại, ở những cung khác thì số lượng hạ nhân lại không đủ. Đó là chưa nói đến việc cung nữ thái giám làm việc trong mỗi cung đều tùy theo lệnh của chủ nhân. Mà thực tế là không phải chủ nhân nào cũng biết sắp xếp công việc hiệu quả, nhất là những cổ nhân thời phong kiến này, vô cùng tùy hứng…
Ở Lạc Dương thành hiện nay, tuy chỉ có mỗi một chủ nhân duy nhất là hoàng đế Gia Kỳ (và một khách duy nhất là nó) nhưng hạ nhân vẫn được phân về các cung theo phương thức như vậy, và đa số đều tập trung ở những cung lớn như cung Hòa Lạc (nơi ở của Gia Kỳ), Linh Nhân điện (nơi ở của Thái Hậu), Bách Hoa Cung (nơi ở của hoàng hậu, về sau vì nhiều chuyện lùm xùm nó mới biết điều này…) hay Tuyết Như cung (nơi ở của sủng phi),… Nói ngắn gọn thì chính là mô hình làm việc không chuyên kiểu cũ. Điều này theo nó là rất thiếu khoa học. Đồng ý trong thời phong kiến, mỗi một vị chủ nhân đều cần những người hầu thân tín bên cạnh, nhưng số còn lại thì không nên sắp xếp tùy hứng như vậy. Chính vì lẽ đó, nó đã có một quyết định cực kỳ táo bạo: chuyên môn hóa toàn bộ nội cung…
Mỗi cung tùy theo mức độ lớn nhỏ sẽ chỉ giữ từ 2 đến 8 cung nữ và thái giám chuyên trách. Số còn lại sẽ được phân về các tổ lao động, ví dụ như:
Tổ vệ sinh (tổ này đông nhất): sẽ phân thành nhiều nhóm nhỏ khi làm việc, chỉ chuyên một việc duy nhất là quét tước dọn dẹp. Mỗi ngày đều phải thực hiện dọn dẹp trong phòng và ngoài sân hai lần vào sáng và chiều, hoàn thành công việc thì có thể nghỉ ngơi…
Tổ phục vụ: chuyên phục vụ pha trà, bưng nước, dọn bàn ăn,… Chuẩn bị đủ ba bữa cho cả chủ nhân và hạ nhân…
Tổ chăm sóc vườn: chuyên lo việc chăm sóc cây cối, hoa cỏ ở Ngự hoa viên.
Tổ trang phục: chuyên lo việc chuẩn bị trang phục cho chủ nhân, nhận trang phục từ phòng giặt và phân về các cung,…
Ngoài ra còn rất nhiều các tổ khác như: tổ hỗ trợ, tổ giặt giũ (đã có từ trước), tổ giày dép, tổ thanh tẩy và vân vân rất nhiều tổ khác nữa… Nói tóm lại, công việc ở nội cung Lạc Dương thành giờ đây chỉ tóm gọn trong 3 chữ: CHUYÊN MÔN HÓA!
…
=====
-Cái gì? Nàng ta đã làm được?
-Muôn tâu hoàng thượng, việc này…
Hoàn toàn trái ngược với không khí vui vẻ tại Bách Hoa cung, ở một nơi khác – Cung Hòa Lạc, Hà công công đang run rẩy báo cáo tình hình với Gia Kỳ. Tiểu tiên nữ Mai Châu thực sự là vô cùng tài năng, chỉ trong vòng 1 tháng 2 tuần mà đã cải cách thành công toàn bộ nội cung, việc mà 1 thái giám mấy chục năm kinh nghiệm như hắn cho dù có cho thời hạn cả 10 năm cũng không thể nào làm nổi. Vậy mà tiên nữ – vừa mới vào cung không lâu, đã có thể dễ dàng quán xuyến cả Lạc Dương Thành, thật là có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ. Chết! Cái đầu lẩn thẩn của hắn lại nghĩ tới điều gì thế này? Nếu lỡ để hoàng thượng hay Châu tiểu thư nghe được thì hắn còn có thể toàn mạng nữa hay không đây? Nhưng mà… việc này thì có gì không thể chứ? Hoàng thượng đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, nếu kết duyên cùng tiên nữ nơi thiên giới, cũng có thể coi là long phụng kỳ duyên, tuyệt đối là mối lương duyên trời định. Ai da, hắn lại nghĩ lung tung rồi, đang bẩm tấu lên hoàng thượng, sơ sảy 1 chữ cũng mất mạng như chơi. Vậy mà hắn lại…
Nhưng sao kỳ lạ thế này? Châu tiểu thư thuận lợi cải cách Lạc Dương thành, đây hiển nhiên là 1 việc tốt. Thế nhưng thái độ của hoàng thượng…
-Ta hỏi tất cả những gì ngươi vừa nói là sự thật? – Gia Kỳ âm trầm từng chữ. Nếu nghe qua thì rất bình thường, nhưng đã hầu hạ hoàng thượng lâu như vậy, Hà công công đương nhiên biết rõ đây chính là lúc hoàng thượng phi thường không vui.
-Muôn tâu, thần không dám có nửa lời dối trá! – Hà công công toát mồ hôi, lắp bắp trả lời…
-Hừ, xem ra ta đã quá xem thường nàng rồi…
-Hoàng thượng, người có gì phân phó ạ?
-Không, lui ra đi!
Mừng như gỡ được nút thắt trên cổ, Hà công công vội vã lui ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đột ngột đụng phải một tiểu thái giám:
-Hà công công, nô tài thất lễ, xin Hà công công tha tội…
-Có chuyện gì mà ngươi vội vã như vậy?
-Lục lão đầu đang nổi cơn tam bành, không ai khuyên ngăn được, nô tài cầu kiến hoàng thượng, cầu người xử lý…
-Lục lão đầu?
-Cút! Cút hết cho ta! Ta phải đi gặp hoàng thượng…
-Lục… Lục lão đầu… xin người bớt giận…
-Các ngươi còn dám ở đây cản đường ta? Ta là ai? Các ngươi chán sống rồi có phải hay không?
-Đây… đây là chỉ thị cải cách của Bạch y tiên nữ… cũng đã được hoàng thượng ân chuẩn… mong lão đầu hiểu cho…
-Cái gì cải cách? Cái gì Bạch y tiên nữ? Ta đây cóc quan tâm! Ta phải đi gặp hoàng thượng, tránh đường cho ta!
-…
Một màn xô xô đẩy đẩy trước mặt khiến tâm tình Gia Kỳ vốn đã không tốt nay lại càng thêm bực dọc. Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Lục gia đang yên đang lành lại nổi hứng quậy tưng bừng như vậy? Rốt cuộc là nó đã làm những gì? Hoàng cung yên bình của hắn giờ đây hoàn toàn rối loạn dưới tay nó. Thực sự không thể hiểu nổi, tiên nữ này tột cùng là dùng cách gì để cải tổ hoàng cung đây?
-Có chuyện gì mà ở đây lại ồn ào như vậy? – Bằng chất giọng trầm ổn nhưng đầy quyền uy của mình, Gia Kỳ vừa cất tiếng đã trấn áp toàn cục.
Nhìn thấy bậc cửu ngũ chí tôn trước mặt, toàn bộ hạ nhân đang tập trung tại Ngự thiện phòng nhanh chóng quỳ rạp xuống hành lễ, muôn người một miệng hô lớn “Hoàng thượng vạn tuế”…, trong lòng đều âm thầm thở phào một tiếng, hoàng thượng cuối cùng cũng đến, thật may!
Lục lão đầu đã hầu hạ trong cung suốt mấy mươi năm, tất nhiên cũng hiểu rất rõ phép tắc của nội cung Lạc Dương thành, trước sự hiện diện của hoàng đế, ông dù đang tức giận bao nhiêu thì vẫn là đúng với vị trí của kẻ thần tử mà quỳ xuống hành lễ, nhưng ánh mắt ông nhìn Gia Kỳ rõ ràng là vừa ấm ức vừa giận dỗi.
-Được rồi, Lục gia đứng lên đi, có oan ức gì cứ nói với ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho ông! – Bởi vì hiểu rất rõ tính khí nóng nảy lại hay làm loạn của vị lão đầu giống trẻ con này, hơn nữa Gia Kỳ từ nhỏ đến giờ đều là do ông chăm bẵm yêu thương, vả lại ông vốn là người tốt bụng, ruột để ngoài da, có bực dọc gì nhất định phải nói cho bằng hết mới hả giận nên hắn cũng chưa từng trách ông chuyện gì. Lần này cũng vậy, hiển nhiên không phải tự nhiên mà Lục gia lại quậy loạn lên như thế, nhất định phải có nguyên do.
Lục lão đầu đã có lời hứa chắc chắn của Gia Kỳ, cuối cùng mới không quậy nữa mà tức giận nói:
-Chính là tại cái gì Bạch y tiên nữ kia gây họa…
Đang định nói tiếp thì có tiếng cười từ xa xa vẳng lại cắt ngang câu nói của Lục lão đầu. Mọi người cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, một lúc sau đã thấy hai bóng dáng nam thanh nữ tú sánh bước đi về phía Ngự thiện phòng.
Nhìn đến đó, sắc mặt Gia Kỳ đột nhiên đen sì một mảng.
-Ủa? Gia Kỳ? Anh cũng đi tham quan hả? – Vừa nhìn thấy Gia Kỳ, nó đã mỉm cười rạng rỡ như nắng thu tiến lại gần chào hỏi.
Phía sau, Trương Lĩnh cũng vội vàng bước lên hành lễ, trán không khỏi nổi một tầng mồ hôi lạnh, hoàng thượng… hình như không vui…
Gia Kỳ im lặng hít sâu một hơi liền phục hồi gương mặt bất biến, phất phất tay ra hiệu miễn lễ cho Trương Lĩnh rồi hướng về phía nó:
-Châu tiểu thư, ta đang tìm nàng đây.
Còn chưa đợi nó phản ứng thì Lục lão đầu đã nhanh hơn một bước ầm ầm la lớn:
-Châu tiểu thư? Cái gì? Chẳng lẽ đây chính là Bạch y tiên nữ? Nha đầu kia, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta! – Vừa nói vừa kích động bước nhanh về phía nó.
Nó vừa đến chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy có người sát khí đằng đằng xem mình là mục tiêu thì nhanh nhẹn nhảy ra núp sau lưng Trương Lĩnh, miệng cũng rất biết “nịnh nọt” nói:
-Ông ơi, có gì từ từ nói, đừng manh động, đừng mạnh động, giữ gìn sức khỏe…
Nhưng nó không để ý rằng hành động vô thức của mình lại rất có tính chất kích hỏa, khiến “ai đó” chẳng hiểu sao mặt mũi lại tối thui:
-Châu tiểu thư, nàng đang làm gì? Còn không mau bước ra? Lục gia, có ta ở đây, sao có thể làm loạn như vậy?
Tiếng nói rất trầm, rất rất trầm khiến mọi người ai nấy đều rụt vai im thin thít. Trong số đó có một người càng run rẩy hơn, không hiểu sao giây phút nó nhảy ra tránh phía sau lưng chính mình, trái tim Trương Lĩnh lại đột nhiên nhảy lên một nhịp, giống như là có cái gì đó phá kén bứt ra khiến một bậc tướng quân uy vũ xông pha chiến trường nay lại bối rối không thôi. Nhưng vấn đề là, lúc Trương Lĩnh trong lòng đang rối ren tít mù thì sắc mặt hoàng thượng như sắp giết người đến nơi, mà lưỡi đao sắc bén nhất, hoàng thượng đang chĩa về phía Trương Lĩnh hắn, vì thế dù có luyến tiếc đến đâu Trương Lĩnh cũng phải gấp rút mà quay người vỗ nhẹ vai nó:
-Châu tiểu thư, ở đây còn có hoàng thượng, sẽ không ai dám khinh suất, người trước tiên ra ngoài đối chất với Lục lão đầu trước đã.
Nó mắt cún con long lanh như bị ruồng bỏ vẫn một mực níu áo Trương Lĩnh:
-Nhưng ông lão đó là ai vậy anh? Hung dữ quá, cứ như muốn giết người, hjx hjx… – Nó nhìn mặt ông lão này thấy rất quen, khuôn mặt vuông vức, chòm râu vừa phải cũng khá hiền lành, nhưng lại chẳng nhớ nổi là đã gặp ở đâu, hơn nữa sao ông lão trông có vẻ phúc hậu này lại giận dữ đùng đùng với nó chứ, nó đến cổ đại có gây thù chuốc oán gì với ai đâu…
Nhìn nó và Trương Lĩnh cứ dây dây dưa dưa, có người đã phát hỏa đến tận đầu, đùng một tiếng quát lớn:
-Mai Châu, ra đây!
-A! – Nó sợ hãi nhảy phốc một cái đến trước mặt Gia Kỳ, huhu, hắn thật đáng sợ, còn hơn cả ông lão kia nữa, nó có chọc gì hắn đâu…
Gia Kỳ chẳng thèm để ý tới dáng vẻ sợ sệt đến tái xanh của những hạ nhân xung quanh, chỉ quăng một ánh mắt cảnh cáo về phía Trương Lĩnh (mặc dù hắn cũng chẳng biết là mình “cảnh cáo” cái gì?) rồi đi thẳng vào vấn đề:
-Lục gia, có mâu thuẫn gì với Châu tiểu thư, mau nói rõ ràng!
Đối với thái độ của Gia Kỳ, Lục lão đầu cũng hiểu rõ sức kiên nhẫn của hắn đã tới cực hạn nên không vòng vo nữa mà trực tiếp nói luôn:
-Hừ, còn không phải là cái sáng kiến “thẻ nhân viên” gì gì đó của nha đầu kia sao?
-“Thẻ nhân viên”?
Thì ra trong chính sách cải tổ Lạc Dương thành lần này của nó, ngoài chuyên môn hóa công việc ra, nó còn táo bạo thêm vào một hạng mục thuộc lĩnh vực an ninh nữa, chính là “thẻ nhân viên”. Vốn lúc đầu nó không có ý định tự rước việc vào thân mà đưa ra ý tưởng này, nhưng nhớ tới lần trước làm “tiểu đạo chích” đi trộm thức ăn, nó chẳng qua chỉ là một con nhóc yếu ớt mà lại có thể dễ dàng vượt được tầng tầng lớp lớp Ngự lâm quân, nhẹ nhàng cuỗm mất chén canh sâm tẩm bổ của hoàng thượng. Như vậy, nếu là thích khách ngoại bang đến đây ám sát Gia Kỳ, chắc chắn hắn sẽ không thể tránh khỏi cái chết. Rồi cả kiến thức lịch sử bị mối mọt ăn sắp sạch của nó nữa, nếu nó nhớ không nhầm thì Nam triều sắp rơi vào tay giặc, nhưng thật ra nói “sắp” vậy thôi chứ cũng không biết là khi nào, nên cẩn thận thì vẫn hơn. Vậy là chính vì lương tâm yêu nước đến tận cùng của mình, nó đã đưa ra sáng kiến dùng “thẻ nhân viên” trong hoàng cung…
Mặc dù trong hoàng cung đã có lệnh bài của hoàng thượng, ai ra vào các cửa thành đều phải kiểm tra lệnh bài tùy thuộc mức độ nghiêm ngặt ở những nơi đi qua. Tuy nhiên, theo như trường hợp của nó thì chẳng có tác dụng gì cả, vả lại, thẻ bài cũng có thể bị cướp mất mà… Nhưng “thẻ nhân viên” thì không thế, cũng giống như “thẻ nhân viên” ở thời hiện đại, “thẻ nhân viên” được sử dụng trong hoàng cung được cấp cho mỗi hạ nhân, và trên đó sẽ lưu lại các thông tin cơ bản như tên tuổi, bộ phận làm việc, v.v… Và vì ở thời này chưa có hình 3x4 nên sẽ thay thế bằng “đặc điểm nhận dạng” như trong chứng minh nhân dân ở thế kỷ 21 vậy. Mỗi hạ nhân khi làm việc hoặc đi lại trong hoàng cung đều phải đeo thẻ này và xuất trình khi được yêu cầu kiểm tra. Tuy thực sự thì mức độ an ninh cũng chưa tuyệt đối, nhưng ít ra như vậy đã tốt hơn hiện nay rồi, vả lại những “thẻ nhân viên” này đều có đóng dấu riêng của Lạc Dương thành, tuyệt đối không thể giả mạo được. Thêm nữa với “đặc điểm nhận dạng” được ghi rõ ràng thì dù thẻ có rơi vào tay người khác cũng không sợ bị lợi dụng.
Chuyện này đến nay cũng mới chỉ triển khai ở mức độ thu thập thông tin, lấy dấu vân tay, v.v… chứ chưa chính thức phát hành thẻ, nó định lát nữa sẽ đến nói với Gia Kỳ, không ngờ chưa gì đã có một ông lão làm loạn lên rồi…
-Ông ơi, con thấy việc này cũng đâu có gì xúc phạm đến ông đâu, sao ông lại giận dữ như vậy? – Sau khi đã giải thích cặn kẽ, nó rất có lý lẽ nghiêng người hỏi Lục lão đầu.
Mọi người xung quanh đều gật đầu đồng tình với nó, đến Gia Kỳ âm trầm suốt từ nãy đến giờ cũng… ưm… xem như không phản đối đi.
-Cái gì mà không xúc phạm? Ta đây làm việc trong cung đã mấy chục năm, có ai là không biết? Bảo ta khai tên khai tuổi rồi còn cái gì mà “đặc điểm nhận dạng”, sau này còn bắt ta đeo cái thứ mất mặt như vậy trên cổ, ngươi xem ta là ai hả? Ta cứ không thích đấy, xem ngươi làm gì được ta? Hừ!
Ôi trời… Nó suýt chút nữa té xỉu vì tính khí ngang ngược của vị đầu bếp già này, đúng là không có lý lẽ gì hết. Nhưng dù sao người này cũng lớn tuổi, suy nghĩ cũng khó mà thông thoáng được, nó đành dịu giọng phân tích đúng sai:
-Ông nghe con nói, đeo thẻ nhân viên không có gì mất mặt cả, ông nghĩ xem, với những cung nữ hay thái giám mới nhập cung, chưa biết ông là ai, nếu thấy tên và chức vị của ông trên “thẻ nhân viên”, nhất định sẽ ồ lên thán phục, như vậy đeo thẻ chẳng phải là một niềm tự hào sao?
-Tự hào? – Lục lão đầu thực ra là một người đơn giản, chỉ nghe vài câu lý lẽ êm tai của nó đã bắt đầu xuôi.
-Đúng vậy! – Nó cười xán lạn – Ông xem, đây là thứ mà đích thân hoàng thượng ngự ban, mang trên người chẳng phải là đầy kiêu hãnh hay sao? Đúng không Gia Kỳ? – Quay sang nháy mắt với Gia Kỳ một cái, trong giây phút nguy nan phải tìm đồng minh vững chắc mới được.
Không hiểu sao trong khoảnh khắc nhìn thấy cái nháy mắt tinh nghịch kia, Gia Kỳ lại cảm thấy như vừa bị sét đánh “đoàng” một cái, khiến hắn bần thần cả người, rất kỳ lạ!
Do còn chưa lấy lại được thanh tỉnh, nên hắn trong vô thức gật gật đầu với nó, vậy là đã trở thành sự đồng tình lớn mạnh nhất. Thấy thế, Lục lão đầu mới dịu đi, bắt đầu trầm ngâm:
-Vậy sao?
-Vâng! – Nó không suy nghĩ gì gật đầu cái rụp – Ông thấy con đã nói dối ai bao giờ chưa?
-Để ta suy nghĩ xem sao đã! – Lục lão đầu mặc dù trong lòng đã chẳng còn vướng mắc gì, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ chống đối một tí, dù sao chính mình làm loạn, giờ lại dễ dàng bị thuần phục thì mất mặt quá còn gì.
Nó đương nhiên hiểu ông đang nghĩ gì nên không thúc ép thêm, chỉ cười toe toét:
-Con biết ông là người hiểu lý lẽ mà.
-Tất nhiên, haha… – Đang cười rất sảng khoái, Lục lão đầu đột nhiên lấy tay gõ một cái lên đầu nó – “Ông ông” cái gì, nha đầu kia, ai cho phép ngươi gọi ta như thế hả? Gọi ta Lục lão đầu, mau!
-Ái… ui…
Nó xoa xoa cái đầu vừa bị thương, vừa nghĩ đến chữ “lục” trong Hán – Việt có nghĩa là “sáu” liền nói theo phản xạ:
-Ông Sáu!
-Gì? Ngươi…
…
-Á! Ông Sáu tha cho con, con không dám nữa…
Vậy là trước Ngự thiện phòng, một cảnh tượng thú vị diễn ra, đường đường đại ngự trù Lục lão đầu lại cầm chổi rượt đuổi một tiểu cô nương trong trang phục trắng tinh khôi, miệng không ngừng quát: “Nha đầu kia, hỗn láo như thế hả? Mau gọi Lục lão đầu…”. Trong khi đó, cô nương nọ cũng rất nhanh nhẹn chạy trốn hết chỗ này đến chỗ kia, miệng cũng liên tục: “Con biết rồi, ông Sáu, con sẽ sửa mà ông Sáu…”… Cảnh tượng thật vui vẻ làm sao…
Về phần hai nam nhân anh tuấn tại hiện trường, sau khi đã giải quyết được vấn đề mâu thuẫn nho nhỏ giữa một ông lão và một cô nhóc, đều trở về cung Hòa Lạc…
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
71 chương
101 chương
81 chương
10 chương
64 chương
12 chương